Thập Niên 90: Gả Cho Ông Chủ Than

Chương 39:

Trước Sau
Vương Phụng Tùng bối rối.

Tùng, Tùng Kỳ?

“Mẹ cô biết thím ba của tôi?”

Ngón tay Tùng Kỳ nhẹ nhàng bấm chuông xe đạp, mặt mày cong cong gật đầu: "Đúng vậy.”

Vương Phụng không biết mình nên tiếc nuối, hay là thở phào nhẹ nhõm.

Còn không bằng bạn gái cũ.

Lại cũng không khá hơn không phải bạn gái cũ chút nào.

Tướng mạo này hoàn toàn như lớn lên ở trong lòng của anh ấy, chính là kiểu cô gái anh ấy thích kia. Nếu hai người không có tầng quan hệ thiếu chút nữa xem mắt, Vương Phụng Tùng khẳng định lại muốn khổng tước xòe đuôi, sử dụng hết mười tám thủ đoạn theo đuổi con gái.

Nhưng tình huống hiện tại của hai người......

Lại nghe ngữ khí đối phương rõ ràng rất mất hứng, không ổn.

Không khí nhất thời khó xử.

Vương Phụng Tùng có tâm giải thích hai câu nói xin lỗi, nhưng người ta không làm rõ chuyện anh ấy thả bồ câu, cái miệng hoa sen rực rỡ của anh ấy không biết nói từ đâu.

Con ngươi Ký Hòa Bắc lóe lên, rất nhanh đã đoán ra nguồn gốc sâu xa của hai người.

Thật thú vị, không nghĩ tới vị này chính là đối tượng trưởng bối nhà Vương Phụng Tùng muốn giới thiệu cho anh ấy?

Chậc!

Một bông hoa nhãi cắm bãi phân trâu.

Vương Phụng Tùng còn không biết mình đã biến thành "phân trâu" gãi gãi đầu, khó có được lúng túng, thử vãn hồi hình tượng.

“Em Tùng Kỳ à, thật sự xin lỗi, hai lần trước là do tôi không trượng nghĩa, tôi không thích xem mắt, lại không tiện từ bỏ ý tốt của thím Ba, khiến cho em và dì khẳng định rất mất hứng, lát nữa tôi mời cơm, bồi tội, em tha thứ cho tôi một lần đi.”

Tùng Kỳ thật ra không tức giận.



Cho dù Vương Phụng Tùng thành thật xuất hiện, cô cảm thấy hai người bọn họ cũng không nói chuyện được với nhau.

Vương Phụng Tùng đúng là bộ dạng chso đội lốt người, công việc cũng có thể diện, nhưng trong lời nói lại lộ ra một cỗ khí tức "tình trường lão luyện", lời nói dỗ người lấy lòng người hạ bút thành văn.

Hai người lần đầu tiên gặp mặt, đã em gái lớn em gái nhỏ.

Tuy nói em gái ở lời người Dung Thành thường gọi, quen hay không đều có thể gọi như vậy, nhưng Vương Phụng Tùng lựa chọn xưng hô này rõ ràng muốn làm thân lôi kéo làm quen đây.

Đến nay rất nhiều người theo đuổi Tùng Kỳ, ánh mắt bản thân cô cũng xem như khá xảo quyệt.

Cô rất không thích người thành thạo ở phương diện tình cảm, lại càng không thích đàn ông quá nhiều người yêu cũ.

Nếu lại thêm vào giọng điệu trơn tru, hoa tâm lạm tình, càng là tối kỵ.

Nếu chỉ là quan hệ bạn bè bình thường, Tùng Kỳ sẽ không có nhiều khuôn sáo như thế, độ khoan dung ngược lại còn rất cao.

Cho nên, nghe Vương Phụng Tùng nói, Tùng Kỳ cảm thấy có hơi dầu mỡ.

Nhưng nếu không coi anh ta là ứng cử viên đối tượng, cũng biểu hiện ra sự hào phóng: "Ăn cơm thì không cần, miễn cho cùng anh ăn một bữa cơm thì dì Trương và mẹ tôi còn tưởng rằng hai chúng ta có liên lạc, lại có thể tác hợp.”

Vương Phụng Tùng: "......”

Liên lạc thêm cũng không phải không được.

Nhưng mà em gái, em có cần ghét bỏ trực tiếp như vậy hay không?!

Vương Phụng Tùng tức đau hông.

Mỹ nhân sắc nước sinh hương như vậy ở trước mặt, anh ấy nói chuyện làm việc cũng phải thu lại vài phần, chỉ sờ sờ mũi lấy cười che dấu sự không được tự nhiên của mình.

"Nói cũng không phải như vậy nói, này đã là niên đại gì, ăn bữa cơm cùng với liên hệ thân thiết hơn có liên quan gì đâu, không thể xem chúng ta là bạn bè đơn thuần sao?"

Nói cho cùng, người trước hết qua loa chính là anh ta, cô gái nhỏ người ta tổn thương mặt mũi trong lòng có khúc mắc, nói chuyện kẹp súng đeo gậy cũng rất bình thường.

Vương Phụng Tùng nói xong, còn len lén nháy mắt với Ký Hòa Bắc.

Muốn Ký Hòa Bắc nói hai câu hòa hoãn không khí.



Ký Hòa Bắc chú ý tới lông mày ám chỉ của anh ấy, không hiểu sao khó chịu.

Lời thì cũng có nói, nhưng không phải lời Vương Phụng Tùng muốn nghe.

“Tán gẫu xong chưa? Tán gẫu xong còn nói chính sự không? Công trường chỗ tôi bề bộn nhiều việc, nếu muốn đồng ý chuyện của cô, phải nói trước với người ta để đổi ca.”

Vương Phụng Tùng ngơ ngác: "Anh, chính sự gì? Anh đổi với ai?”

Ký Hòa Bắc lạnh lùng quét mắt qua, Vương Phụng Tùng lập tức im lặng.

Ngay khi hòa thượng không sờ ra đầu tóc không hiểu ra sao, Tùng Kỳ đã vui vẻ đáp: "Nói chuyện nữa đi, nói vậy anh đã đồng ý?”

“Ừ, đồng ý rồi.”

Ký Hòa Bắc thản nhiên nói.

Vương Phụng Tùng:...... Hai người rốt cuộc đang đánh đố gì?

Nụ cười trên mặt Tùng Kỳ càng sâu, má phải lộ ra núm đồng tiền như ẩn như hiện.

“Nhưng mà...”

Nụ cười chậm rãi thu lại, hô hấp cũng không khỏi ngừng lại.

“Phải thêm tiền.”

Tùng Kỳ nhíu mày, chậm rãi hỏi: "Nhiều ít?”

Ký Hòa Bắc không lập tức trả lời, cố ý khơi dậy sự tò mò của cô.

Nửa ngày sau, nói: "Ít nhất mười đồng.”

“...... Thêm tiền cũng được, nhưng anh phải đảm bảo chất lượng phục vụ, không được lộ tẩy.”

Tùng Kỳ thở phào nhẹ nhõm.

Hoàn hảo, giá này ở trong phạm vi cô có thể thừa nhận.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau