Thập Niên 90: Gả Cho Ông Chủ Than

Chương 40:

Trước Sau
Tùng Kỳ lúc này lấy từ trong túi ra mấy tờ tiền mặt, đếm, không đủ.

Nhưng cô vẫn nhét vào trong tay Ký Hòa Bắc: "Nơi này có hai mươi đồng anh cầm trước, còn lại ba mươi chờ chủ nhật anh hoàn thành nhiệm vụ tôi lại trả, có thể không?"

Ký Hòa Bắc nhếch môi: "Không sợ tôi cầm tiền chạy không thấy bóng dáng sao?”

Tùng Kỳ nhìn anh, lại nhìn Vương Phụng Tùng, con ngươi xoay vài vòng.

Khi nhìn về phía Vương Phụng Tùng, mặt mày đã mỉm cười: "Anh Vương, hai người có phải rất quen thuộc không? Anh ấy sẽ không lấy tiền không làm việc chứ, nể tình dì Trương, anh giúp tôi giám sát.”

Vương Phụng Tùng trợn mắt há hốc mồm.

Tác phong thuận cột bò lên này, rất có phong phạm của mình đó!

Ánh mắt anh ấy bắn phá qua lại giữa Ký Hòa Bắc và Tùng Kỳ, cảm giác CPU của mình sắp bị đốt cháy, đây là cái gì với cái gì?

Hơn nữa, ai có thể giám sát anh Bắc?

Dù sao anh ấy cũng không dám.

“Em gái đừng nói giỡn, tôi đâu - -“

Lời còn chưa dứt.

“Khụ - - " Ký Hòa Bắc ho một tiếng.

Vương Phụng Tùng dừng lại chút, sau lưng đột nhiên bị khuỷu tay quẹo xuống.

Không hiểu trong hồ lô của Ký Hòa Bắc bán thuốc gì, nhưng lời nói vẫn xoay chuyển: "Được rồi, nếu cô tin tưởng tôi như vậy, tôi đây nhất định giúp cô giám sát anh ấy. Nhưng em Tùng, rốt cuộc cô muốn anh ấy làm gì?”

Tùng Kỳ cười: "Bí mật!”

Nói xong còn đưa cho Ký Hòa Bắc một ánh mắt: Giữ bí mật.

Ký Hòa Bắc nhướng mày, ngón trỏ đặt bên môi, làm động tác bịt miệng.

Tùng Kỳ hài lòng gật đầu: "Tôi đi đây, nhớ mười giờ sáng chủ nhật, ở cửa Tây Tứ Trung chờ tôi.”

“Ừ.”



……

Chờ bóng dáng yểu điệu đạp xe đạp dần dần đi xa.

Vương Phụng Tùng nhìn chằm chằm một hồi, mới nhận ra mùi vị.

Hai người này rõ ràng không quen, rồi lại rất ăn ý, mặt đối mặt đứng đó đã làm cho người ta có một loại ảo giác "Hai người có chuyện xưa".

“Anh, anh chờ em chút." Vương Phụng Tùng sải bước đuổi theo.

“Em gái Tùng gia bảo anh làm gì?”

"Vì gì cho anh tiền, còn có anh nữa, anh vì sao lại nói với cô chuyện anh đổi ca với người ta, đổi ca gì?"

Bước chân Ký Hòa Bắc nhàn nhã tự tại, giọng nói lành lạnh: "Có chuyện gì?”

Trong lòng Vương Phụng Tùng lộp bộp một tiếng: "... Gì vậy, tốt xấu gì em cũng từng suýt quen cô ấy, anh lại là anh trai em, hỏi thử xem.”

Như Ký Hòa Bắc dự liệu, Vương Phụng Tùng quả thật hối hận vì lỡ hẹn xem mắt.

Là một lãng tử tình trường, chuyện nam nữ, một ánh mắt một câu nói đại biểu cho tín hiệu gì, anh ấy rõ ràng hơn ai hết.

Tùng Kỳ nghĩ thế nào, anh ấy không nhìn ra, nhưng hành động của Ký Hòa Bắc cực kì đáng hoài nghi.

Hai người quen biết vài năm, anh ấy chưa từng thấy anh Bắc thân thiết với cô gái nào.

Xem như là nữ cấp dưới báo cáo tiến triển công tác với anh, giữa hai người ít nhất cách một mét.

Anh ấy có lý do hoài nghi anh trai anh ấy có loại tính tình ghét phụ nữ gì gì đó.

Nhưng nghĩ lại, trong số quản lý cấp cao của công ty anh ấy có hai nữ đồng chí, lời này hình như cũng có hơi không vững chắc.

Tóm lại, một vật cách điện khác phái như thế hôm nay vậy mà tán gẫu với em gái Tùng gia, mặc dù tỉ mỉ đếm kĩ thì thật ra chỉ có mấy chữ như vậy, nhưng cũng rất không tầm thường.

Vương Phụng Tùng hy vọng mình cảm giác sai rồi.

Anh ấy rất có cảm tình với Tùng Kỳ, không muốn anh Bắc có ý với cô.



Ký Hòa Bắc nghiêng đầu liếc anh ấy một cái, rõ ràng dụng ý chân thật của anh ấy khi hỏi lời này.

Ngón cái và ngón trỏ vân vê, nhẹ nhàng nói: "Tìm tôi làm bạn trai cô ấy.”

Vương Phụng Tùng:...

Trái tim tan nát thành từng mảnh từng mảnh.

Nghĩ kỹ lại, không đúng.

Nếu em gái Tùng Kỳ theo đuổi anh Bắc, tại sao lại nhét tiền cho anh?

Chất lượng dịch vụ, chất lượng dịch vụ... chuyện đó có nghĩa là gì?

Trong lòng Vương Phụng Tùng nhấc lên, bất tri bất giác hỏi ra.

Ký Hòa Bắc thản nhiên nói: "A, vậy thì không rõ, đại khái là phương thức giao tiếp thịnh hành giữa những người trẻ tuổi? Nói để tôi giúp một việc, đến trước mặt người khác giả bộ một hồi.”

Nói như vậy, thật sự là bút pháp xuân thu có kế, nói như Tùng Kỳ cố ý tìm cớ để theo đuổi anh.

Cằm Vương Phụng Tùng kinh hãi, anh không hề hoài nghi tính chân thật của lời nói. Đưa mình vào chỗ người ta, anh ấy cảm thấy thủ đoạn của em gái Tùng gia thật cao thủ.

Bắt chuyện lại còn có thể dùng chuyện này làm cái cớ?

Nhưng hiệu quả cũng là mắt thường có thể thấy được, dùng rất tốt, anh Bắc quả nhiên thành công bị hấp dẫn.

Đổi lại trước hôm nay, anh ấy cũng không dám tưởng tượng có người lấy tiền làm cớ đến gần, anh Bắc còn tiếp lời, rất mơ hồ.

Học rồi, đã học rồi.

Vương Phụng Tùng cảm thấy mình không cần hỏi anh Bắc có coi trọng em gái Tùng gia hay không, anh ấy đồng ý, đã nói rõ vấn đề, kết luận này làm cho anh ấy có hơi mất mát, nhưng không nhiều lắm.

Ký Hòa Bắc cũng không có cảm giác tội lỗi khi lừa gạt anh em.

Lạnh nhạt cảnh cáo: "Cô ấy nghĩ tôi làm việc ở công trường, cậu đừng nhiều chuyện.”

Vương Phụng Tùng:...

Em muốn nhiều chuyện cũng không có cơ hội đâu anh à.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau