Thập Niên 90: Gả Cho Ông Chủ Than

Chương 41:

Trước Sau
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi tới cửa nhà Trương Ái Hoa.

Ký Hòa Bắc tiếp tục đi về phía trước, đưa lưng về phía Vương Phụng Tùng khoát khoát tay: "Đi thôi, nhớ kỹ lời tôi nói.”

Biểu tình trên mặt Vương Phụng Tùng một lời khó nói hết.

Này mẹ nó, em Tùng Kỳ là Tô Đát Kỷ chuyển thế sao?

Chỉ vài câu canh suông ít nước đến gần như vậy, đã khiến cho anh Bắc của anh ấy mở ra hình thức cảnh cáo, về sau hai người này thật sự kết hợp với nhau còn sẽ ra sao?

Người khác là phụ nữ như quần áo, anh em như tay chân, vì anh em không tiếc mạng sống, anh Bắc anh ấy sẽ có xác suất lớn trở thành người vì phụ nữ đâm anh em hai đao.

Chết tiệt!

Ký Hòa Bắc không bị sắc làm hôn mê như Vương Phụng Tùng nghĩ.

Ánh chỉ là cảm thấy Tùng Kỳ rất thú vị.

Trong hai tháng ngắn ngủi đã gặp cô ba lần, rất có duyên, mỗi một lần cho anh đều có ấn tượng đặc biệt sâu sắc. Cuộc sống của anh lại quá nhàm chán, ma xui quỷ khiến mà đồng ý.

Chỉ một từ "đặc biệt" này cũng bị anh bắt được.

Mà vừa vặn, Ký Hòa Bắc là một người am hiểu tiến công, lại rất biết chừa đường cho mình. Mặc dù không cảm thấy mình nhất kiến chung tình với Tùng Kỳ, nhưng sự khác thường theo bản năng vẫn khiến anh làm ra hành động mạnh mẽ cắt đứt suy nghĩ của Vương Phụng Tùng.

Cho đến thật lâu sau, anh mới dám thừa nhận mình đúng là bị sắc làm cho hôn mê, say ngã vào trong mắt hồ ly của Tùng Kỳ.

Mà giờ phút này, hai người chỉ cảm thấy tâm tình hôm nay không hiểu sao rất tốt, lại không nghĩ đến phương diện khác.

Bên Ký Hòa Bắc là cảm thấy cuộc sống không thú vị xông vào một người thú vị, đại khái cuộc sống của mình cũng sẽ trở nên thú vị hơn chút.



Mà nguyên nhân tâm tình Tùng Kỳ tốt lại càng đơn giản.

Cô thế mà thật sự ở trên đường cái bắt được một người phù hợp yêu cầu làm người công cụ. Người công cụ này không chỉ có bộ dạng tốt giọng nói tốt, bằng việc anh và Vương Phụng Tùng có nhận thức nhau, cô còn không cần sợ đối phương lấy tiền chạy trốn.

Tùng Kỳ không phải tin tưởng Vương Phụng Tùng, mà là tin tưởng dì Trương.

Kính lọc người thân của dì Trương có dày hơn nữa, cũng không thể xem cặn bã là nhân trung long phượng.

Mặt này nói rõ Vương Phụng Tùng không có tật xấu lớn, chỉ cần không muốn tự mình tìm dì Trương cáo trạng, anh ấy sẽ giám sát tốt người kia.

Nghĩ tới đây, mí mắt phải Tùng Kỳ giật giật.

Không xong, quên hỏi người kia tên là gì.

Ngay sau đó, cô lại ý thức được một vấn đề khác - - có nên thông báo với đối phương trước hay không, ước định mặc gì đây? Đi làm công trường vừa khổ vừa mệt tiền lương còn thấp, anh có thể có một bộ quần áo tốt hay không? Vạn nhất ăn mặc như hôm nay, mình sẽ bị Miêu Miêu cười nhạo thì sao?

Không được không được, tuyệt đối không thể để anh lôi thôi lếch thếch xuất hiện trước mặt Miêu Miêu.

Nếu không cô ta sẽ không tin đâu.

Với mức độ như hiện nay, Tùng Kỳ cũng không tưởng tượng ra não cô ta sẽ bổ não đến phương hướng nào.

Nhưng làm sao thông báo đây?

Cô không có số máy nhắn tin của hai người, chỉ biết Vương Phụng Tùng là cháu trai lớn của dì Trương, nếu tìm dì Trương chuyển lời cho Vương Phụng Tùng, bà ấy nhất định sẽ hiểu lầm.

Tùng Kỳ lắc đầu, bác bỏ biện pháp này, cứ như vậy rối rắm đến chủ nhật.

Cuối cùng chỉ có thể thuận theo tự nhiên.



Bởi vì trong lòng có chuyện, Tùng Kỳ hiếm khi không ngủ nướng, mặt trời vừa mọc cô đã tỉnh.

Không ngờ ba mẹ thức dậy sớm hơn, hai người đã chuẩn bị xong xuôi chuẩn bị ra ngoài.

Tùng Kỳ xoa xoa khóe mắt, ngáp dài mấy tiếng: "Ba mẹ, sáng sớm hai người đi đâu vậy?

“Ba đưa mẹ con đến trường trung học Thất Trung phỏng vấn.”

Nói là phỏng vấn, thật ra chính là một tiết học mở rộng.

Tùng Trí Uyên dịu dàng dặn dò Tùng Kỳ: "Lát nữa nhớ ôm chăn bông dày trong tủ ra phơi nắng.”

Tùng Kỳ ngẩn ngơ.

Đây là chuyện phơi chăn bông sao? Trọng điểm chẳng lẽ không phải là nửa câu đầu?

"Mẹ, sao mẹ lại đi phỏng vấn trường trung học Thất Trung, là Tứ Trung sa thải mẹ hay là..."

Nhưng mà, làm sao có thể chứ?

Lớp mẹ cô dẫn đã liên tục bốn năm trung bình luôn đứng đầu khối, ở trong kỳ thi thành phố cũng có thể xếp hạng, sa thải ai cũng không thể sa thả bà.

Hứa Tuệ Anh giận liếc Tùng Kỳ một cái: "Nghĩ vớ vẩn cái gì, tự mẹ từ chức. Đến bên kia là vì tiền lương trung học tư nhân của người ta cao.”

“Như vậy...... chúng ta gần đây rất thiếu tiền tiêu sao? Thiếu tiền mẹ phải nói với con, con có tiền gửi ngân hàng, ba mẹ cầm đi dùng trước đi.”

Tùng Trí Uyên cười nói: "Yên tâm đi, trong nhà không thiếu tiền, tiền tiết kiệm của con không cần đụng vào.”

"Không thiếu tiền vì sao đột nhiên đổi công việc --"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau