Thập Niên 90: Gả Cho Ông Chủ Than

Chương 46:

Trước Sau
“Sợ người ta nhìn thấy như vậy, cô dùng xích sắt khóa người đàn ông của cô lại trong phòng đừng ra cửa nữa, nếu không ai liếc mắt nhìn anh ta một cái cô cũng cho rằng người ta đang mơ ước bảo tàng của cô, có phải lần cô rơi xuống nước đó trong đầu còn chưa lấy hết ra không? Cô quản tôi thích dạng gì, cô cả ngày thích ở đống rác tìm đàn ông, tôi khuyên cô hai lần cô không nghe thì tôi có lôi kéo cô không cho cô yêu bắt cô đổi người không? Xem tôi là bạn, nhưng hành động lại muốn làm mẹ của tôi đúng không? Vậy cô cũng đừng coi tôi là bạn nữa. Hiện tại tôi tuyên bố, lời tuyệt giao lần trước, hiện tại bắt đầu có hiệu lực. Sau này hai ta cầu về cầu đường về đường!”

Câu cuối cùng Ký Hòa Bắc không nhịn được, phì một tiếng.

“Xin lỗi, không nhịn được!”

Trong đầu Tùng Kỳ lập tức hiện ra cảnh tượng xấu hổ đến vô danh lần trước.

Hai má bị tức đỏ lên, không biết là tức giận hay là xấu hổ.

Cô mím môi, ra vẻ hung dữ: "Cười gì mà cười, anh có phiền hay không, còn cười em khấu trừ... móc túi anh.”

Lời uy hiếp khấu trừ tiền nói được một nửa, ý thức được sự tồn tại của Khúc Miêu Miêu, Tùng Kỳ lập tức sửa miệng.

Ký Hòa Bắc bật cười, tốt tính dỗ dành: "Cho em, cho em hết.”

Dứt lời, anh sửng sốt một lát, Tùng Kỳ cũng bị câu trả lời này làm cho chấn động.

Một người đang suy nghĩ: Mình nói tiếp lời có phải quá thuận miệng hay không?

Người kia đang nghĩ:... Tại sao anh đột nhiên cười như vậy, mập mờ như thế, tại sao lại dùng giọng điệu rợn rợn đó nói chuyện?

Trong nháy mắt hai người giống như tâm linh tương thông, đều cảm thấy không khí có hơi kỳ quái.

Còn có chút xấu hổ nói không nên lời như vậy.

Tùng Kỳ khụ một tiếng, sờ sờ vị trí trái tim đập quá nhanh, chờ nó bình phục lại mới ra vẻ bình tĩnh.

Ngẩng đầu đưa cho Ký Hòa Bắc một ánh mắt khen ngợi.

“Diễn rất tốt rất tự nhiên, tiền lương của anh được giữ rồi!”

Ký Hòa Bắc xem hiểu phối hợp nháy mắt mấy cái: Đó là đương nhiên, tôi chuyên nghiệp.

Hai người không hẹn mà cùng nhảy qua đoạn đối thoại kỳ quái kia.

Chỉ là, bộ dáng "mắt đi mày lại" này lại khiến hai mắt Khúc Miêu Miêu đỏ lên.



“Tùng Kỳ, cậu nghiêm túc đấy à, cậu thật sự muốn tuyệt giao với tôi?”

Khúc Miêu Miêu run rẩy bả vai, làm như khó có thể tin được.

Tùng Kỳ gật đầu: "Đúng.”

“Không phải tôi muốn làm gì cô, mà là hai chúng ta đã không thích hợp làm bạn bè.”

Khúc Miêu Miêu trầm mặc.

Một lúc lâu sau, cô ta đột nhiên mở miệng: "Tùng Kỳ, thật ra tôi cũng giống như Phùng Thư Thư chỉ là một trong rất nhiều bạn bè của cậu, không có cũng không có gì ghê gớm, đúng không?"

Tùng Kỳ quay mặt đi, không muốn nói chuyện.

Khúc Miêu Miêu: "Như cô mong muốn, sau này chúng ta không còn là bạn bè nữa.”

Khúc Miêu Miêu nhìn cô chăm chú, trong mắt là cảm xúc Tùng Kỳ xem không hiểu: "Tùng Kỳ, cậu sẽ hối hận.”

Tùng Kỳ nhíu mày, vẫn không lên tiếng.

Chờ Khúc Miêu Miêu nói xong, cô lại quay mặt đi.

Ước chừng hai phút sau, Ký Hòa Bắc nói: "Cô ta đã đi rồi.”

“Ồ.”

Bả vai Tùng Kỳ buông lỏng, giọng nói cũng không còn sức sống mạnh mẽ như trước, có hơi yên tĩnh.

“À, phần tiền của anh.”

Cô lấy ra thù lao đã chuẩn bị trước đưa cho Ký Hòa Bắc: "Tạm biệt.”

Trong lòng Tùng Kỳ không phải không khó chịu, mắt cô cay cay còn phiếm hồng.

Mặc dù mơ hồ có thể dự cảm được đoạn tình bạn này sẽ không đi được lâu, nhưng cô cho rằng sẽ theo thời gian, dần dần đi xa, sẽ ăn ý không giống như trước kia dính với nhau, hoàn toàn không nghĩ tới mình không nhịn được bộc phát, cãi nhau một trận lớn với Khúc Miêu Miêu.



Cô hít mũi, xoay người.

Cúi đầu đi về phía trước.

Nếu là thương tâm có màu sắc, giờ phút này cô hẳn đã bị màu xám tro dày đặc hoàn toàn bao phủ.

Ký Hòa Bắc nhìn bóng lưng ủ rũ của cô, cảm thấy vẫn là khi cô giương nanh múa vuốt chỉ vào người khác mắng càng vừa mắt hơn.

Lòng bàn tay anh siết chặt, cảm nhận được hơi ấm còn lại thuộc về Tùng Kỳ.

Hình như có gì đó chui ra từ dưới đất.

Ký Hòa Bắc đứng tại chỗ, đột nhiên - -

Anh gọi Tùng Kỳ lại: "Ông chủ không để lại phương thức liên lạc sao? Làm việc không bằng làm quen, lần sau có việc thoải mái như vậy nhớ tìm tôi.”

Tùng Kỳ đang đau lòng, nghe xong lời này theo bản năng quay đầu lại nhìn anh.

“Hả?”

Mắt hồ ly của cô đỏ bừng, không rơi lệ nhưng cách lúc khóc hình như cũng không xa.

Biểu tình mờ mịt, tựa như không nghe rõ Ký Hòa Bắc nói gì, "Cái gì?”

Ký Hòa Bắc nhấc chân, đi tới trước mặt Tùng Kỳ đứng lại.

Cúi đầu: "Tôi nói, có muốn để lại phương thức liên lạc không, sau này nếu cô cần người đóng vai bạn trai thì không cần tìm người khắp nơi.”

Tùng Kỳ lắc đầu: "Hẳn là không cần.”

Nếu không phải xem trọng Khúc Miêu Miêu, cô căn bản không cần tìm người giả làm bạn trai để cô ta an tâm.

Mình quả nhiên là một tên ngốc tự mình đa tình.

Ô ô ô, cô thật sự bị chính mình ngu xuẩn chọc khóc!

Lúc này đây, Ký Hòa Bắc nhìn cô xoay người rời đi, không gọi cô lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau