Chương 22:
Thanh Nhi vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt sắc lẹm: "Em đang hỏi anh, anh có tin trên đời này có ma quỷ không?"
Dương Nguyên Bân dời ánh mắt khỏi Thanh Nhi, nhìn ra bầu trời trong xanh bên ngoài cửa sổ, lắc đầu: “Anh không tin. Chuyện ma quỷ đều là người ta bịa ra. Người chết như đèn tắt, chết rồi thì chỉ còn là tro bụi, làm gì có ma quỷ gì chứ."
Thanh Nhi nói: "Người chết như đèn tắt không sai, nhưng thứ biến thành tro bụi chỉ là thân xác ở thế giới này, linh hồn vẫn còn sống. Em chính là một sinh mệnh đã hóa thành tro bụi nhưng linh hồn vẫn còn tồn tại."
Dương Nguyên Bân quay lại, cười nói: “Thanh Nhi, anh muốn em kể sự thật cho anh nghe, không phải kể chuyện ma quỷ."
Thanh Nhi bực bội nói: "Em đang nói sự thật đấy. Nếu anh không tin thì chúng ta không thể nói chuyện tiếp được. Nhưng mà, em mong anh đừng tin, như vậy chúng ta sẽ dễ chịu hơn."
Thấy Thanh Nhi giận, Dương Nguyên Bân tiến lại gần, dỗ dành: “Không phải anh không tin, mà là anh không thể tin nổi. Nhưng anh tôn trọng suy nghĩ của em, anh sẽ không ép em thay đổi. Tuy nhiên, em phải hiểu rằng anh thực sự quan tâm đến em, anh muốn chia sẻ nỗi buồn phiền hay nỗi đau của em.”
Những lời chân thành của Dương Nguyên Bân khiến Thanh Nhi nguôi giận. Cô lại mỉm cười, vui vẻ lao vào lòng anh, nước mắt lưng tròng, thều thào: "An Nguyên, người yêu thương em nhất vẫn là anh."
Dương Nguyên Bân sững sờ, buông tay ra, nắm lấy vai Thanh Nhi, bối rối và lo lắng hỏi: "Em vừa nói gì? An Nguyên là ai?"
Thanh Nhi ngẩng đầu lên, chớp chớp đôi mắt ướt nhòe, một lúc sau mới nói: "An Nguyên chính là anh! Anh chính là An Nguyên. Không sai."
Dương Nguyên Bân sửa lại: “Anh không phải là An Nguyên, anh tên là Dương Nguyên Bân, cô nhóc tinh quái này không biết sao?” Giọng nói của anh vừa nghi ngờ vừa bất an.
Thanh Nhi cười lớn, đắc ý nói: “Anh nói em là tinh quái, có nghĩa là anh tin em không phải là người. Em nói cho anh biết, anh chính là An Nguyên, cái tên của anh từ rất nhiều năm trước, anh không nhớ sao? Cũng phải thôi, lâu quá rồi, không nhớ cũng là chuyện bình thường."
Dương Nguyên Bân bất lực, buông vai Thanh Nhi ra, nói: "Em muốn gọi anh là gì cũng được, nhưng đừng nói linh tinh nữa. Nếu em không muốn nói thật thì anh không ép."
Thanh Nhi nở nụ cười dịu dàng, không nói gì thêm nữa, bất ngờ đề nghị Dương Nguyên Bân dẫn cô đến thăm mộ Hà Nguyệt. Dương Nguyên Bân kinh ngạc hỏi làm sao cô biết chuyện của Hà Nguyệt.
Thanh Nhi nói rằng cô không phải là người, tất nhiên biết chuyện của người đã khuất. Dương Nguyên Bân không tin lời Thanh Nhi, cũng không trách móc cô, chỉ xem đó là trò đùa tinh nghịch của cô.
Thấy không thể hỏi ra nguyên nhân, Dương Nguyên Bân đồng ý lời đề nghị của Thanh Nhi, dẫn cô đến núi Cửu Phong - nơi Hà Nguyệt an nghỉ vĩnh hằng.
Trước khi đi, Dương Nguyên Bân mua một bó hoa loa kèn trắng ở tiệm hoa. Anh nói với Thanh Nhi rằng đây là loài hoa mà Hà Nguyệt yêu thích nhất. Mỗi lần đến thăm mộ, anh đều mua một bó hoa đặt trước mộ cô, mong muốn hương hoa sẽ luôn ở bên cô.
Thanh Nhi nhìn bó hoa loa kèn, nhân cơ hội hỏi: “Anh có tin rằng chị ấy có thể nhận được bó hoa này không?”
Dương Nguyên Bân cười khổ: "Sao có thể? Người đã chết rồi, đây chỉ là cách để người sống bày tỏ lòng thành kính với người đã khuất thôi, không phải như em nghĩ đâu."
Thanh Nhi im lặng, lẳng lặng đi theo Dương Nguyên Bân lên núi Cửu Phong - nơi có vô số ngôi mộ của người đã khuất.
***
Ngôi mộ của Hà Nguyệt nằm trên sườn núi. Dương Nguyên Bân thành thạo đi qua những ngôi mộ, đến trước mộ cô. Nơi đây vẫn còn những cành hoa khô héo.
Dương Nguyên Bân dọn dẹp những cành hoa khô héo, đặt bó hoa loa kèn tươi lên mộ, ngồi xổm xuống, nhắm mắt lại, khẽ nói: “Hà Nguyệt, anh đến thăm em đây.”
Trong lúc Dương Nguyên Bân đang trầm ngâm, Thanh Nhi đứng nhìn anh với ánh mắt lạnh lùng, thờ ơ.
Dương Nguyên Bân đứng dậy, phát hiện Thanh Nhi đang nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ. Đôi mắt cô sâu thẳm như hồ nước không đáy. Anh khó hiểu hỏi: "Thanh Nhi, em sao vậy?"
Thanh Nhi hỏi: “Anh yêu chị ấy nhiều đến vậy sao? Anh muốn ở bên chị ấy mãi mãi sao?”
Dương Nguyên Bân sững sờ, không hiểu tại sao Thanh Nhi lại hỏi anh như vậy. Anh á khẩu, chỉ biết nhìn cô, đầu óc trống rỗng.
Nếu như trước đây, khi nghe câu hỏi này, Dương Nguyên Bân sẽ không do dự mà trả lời "phải". Nhưng bây giờ, anh không thể trả lời được. Anh biết rõ nguyên nhân, chính là vì cô gái tinh quái đứng trước mặt anh, một cô gái khiến anh không nỡ rời xa, một cảm giác khó diễn tả bằng lời.
Như thể đọc được suy nghĩ của anh, Thanh Nhi nở nụ cười hài lòng. Dương Nguyên Bân càng thêm bối rối: “Thanh Nhi, em luôn khiến anh không thể nào hiểu nổi.”
Thanh Nhi định nói gì đó thì bỗng nhìn chằm chằm về phía sau Dương Nguyên Bân, như thể bị thứ gì đó thu hút. Dương Nguyên Bân quay lại nhìn, chỉ thấy những ngôi mộ trống trải, không có gì kỳ lạ. Anh quay lại định hỏi Thanh Nhi thì cô ấy đã biến mất.
Dương Nguyên Bân dời ánh mắt khỏi Thanh Nhi, nhìn ra bầu trời trong xanh bên ngoài cửa sổ, lắc đầu: “Anh không tin. Chuyện ma quỷ đều là người ta bịa ra. Người chết như đèn tắt, chết rồi thì chỉ còn là tro bụi, làm gì có ma quỷ gì chứ."
Thanh Nhi nói: "Người chết như đèn tắt không sai, nhưng thứ biến thành tro bụi chỉ là thân xác ở thế giới này, linh hồn vẫn còn sống. Em chính là một sinh mệnh đã hóa thành tro bụi nhưng linh hồn vẫn còn tồn tại."
Dương Nguyên Bân quay lại, cười nói: “Thanh Nhi, anh muốn em kể sự thật cho anh nghe, không phải kể chuyện ma quỷ."
Thanh Nhi bực bội nói: "Em đang nói sự thật đấy. Nếu anh không tin thì chúng ta không thể nói chuyện tiếp được. Nhưng mà, em mong anh đừng tin, như vậy chúng ta sẽ dễ chịu hơn."
Thấy Thanh Nhi giận, Dương Nguyên Bân tiến lại gần, dỗ dành: “Không phải anh không tin, mà là anh không thể tin nổi. Nhưng anh tôn trọng suy nghĩ của em, anh sẽ không ép em thay đổi. Tuy nhiên, em phải hiểu rằng anh thực sự quan tâm đến em, anh muốn chia sẻ nỗi buồn phiền hay nỗi đau của em.”
Những lời chân thành của Dương Nguyên Bân khiến Thanh Nhi nguôi giận. Cô lại mỉm cười, vui vẻ lao vào lòng anh, nước mắt lưng tròng, thều thào: "An Nguyên, người yêu thương em nhất vẫn là anh."
Dương Nguyên Bân sững sờ, buông tay ra, nắm lấy vai Thanh Nhi, bối rối và lo lắng hỏi: "Em vừa nói gì? An Nguyên là ai?"
Thanh Nhi ngẩng đầu lên, chớp chớp đôi mắt ướt nhòe, một lúc sau mới nói: "An Nguyên chính là anh! Anh chính là An Nguyên. Không sai."
Dương Nguyên Bân sửa lại: “Anh không phải là An Nguyên, anh tên là Dương Nguyên Bân, cô nhóc tinh quái này không biết sao?” Giọng nói của anh vừa nghi ngờ vừa bất an.
Thanh Nhi cười lớn, đắc ý nói: “Anh nói em là tinh quái, có nghĩa là anh tin em không phải là người. Em nói cho anh biết, anh chính là An Nguyên, cái tên của anh từ rất nhiều năm trước, anh không nhớ sao? Cũng phải thôi, lâu quá rồi, không nhớ cũng là chuyện bình thường."
Dương Nguyên Bân bất lực, buông vai Thanh Nhi ra, nói: "Em muốn gọi anh là gì cũng được, nhưng đừng nói linh tinh nữa. Nếu em không muốn nói thật thì anh không ép."
Thanh Nhi nở nụ cười dịu dàng, không nói gì thêm nữa, bất ngờ đề nghị Dương Nguyên Bân dẫn cô đến thăm mộ Hà Nguyệt. Dương Nguyên Bân kinh ngạc hỏi làm sao cô biết chuyện của Hà Nguyệt.
Thanh Nhi nói rằng cô không phải là người, tất nhiên biết chuyện của người đã khuất. Dương Nguyên Bân không tin lời Thanh Nhi, cũng không trách móc cô, chỉ xem đó là trò đùa tinh nghịch của cô.
Thấy không thể hỏi ra nguyên nhân, Dương Nguyên Bân đồng ý lời đề nghị của Thanh Nhi, dẫn cô đến núi Cửu Phong - nơi Hà Nguyệt an nghỉ vĩnh hằng.
Trước khi đi, Dương Nguyên Bân mua một bó hoa loa kèn trắng ở tiệm hoa. Anh nói với Thanh Nhi rằng đây là loài hoa mà Hà Nguyệt yêu thích nhất. Mỗi lần đến thăm mộ, anh đều mua một bó hoa đặt trước mộ cô, mong muốn hương hoa sẽ luôn ở bên cô.
Thanh Nhi nhìn bó hoa loa kèn, nhân cơ hội hỏi: “Anh có tin rằng chị ấy có thể nhận được bó hoa này không?”
Dương Nguyên Bân cười khổ: "Sao có thể? Người đã chết rồi, đây chỉ là cách để người sống bày tỏ lòng thành kính với người đã khuất thôi, không phải như em nghĩ đâu."
Thanh Nhi im lặng, lẳng lặng đi theo Dương Nguyên Bân lên núi Cửu Phong - nơi có vô số ngôi mộ của người đã khuất.
***
Ngôi mộ của Hà Nguyệt nằm trên sườn núi. Dương Nguyên Bân thành thạo đi qua những ngôi mộ, đến trước mộ cô. Nơi đây vẫn còn những cành hoa khô héo.
Dương Nguyên Bân dọn dẹp những cành hoa khô héo, đặt bó hoa loa kèn tươi lên mộ, ngồi xổm xuống, nhắm mắt lại, khẽ nói: “Hà Nguyệt, anh đến thăm em đây.”
Trong lúc Dương Nguyên Bân đang trầm ngâm, Thanh Nhi đứng nhìn anh với ánh mắt lạnh lùng, thờ ơ.
Dương Nguyên Bân đứng dậy, phát hiện Thanh Nhi đang nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ. Đôi mắt cô sâu thẳm như hồ nước không đáy. Anh khó hiểu hỏi: "Thanh Nhi, em sao vậy?"
Thanh Nhi hỏi: “Anh yêu chị ấy nhiều đến vậy sao? Anh muốn ở bên chị ấy mãi mãi sao?”
Dương Nguyên Bân sững sờ, không hiểu tại sao Thanh Nhi lại hỏi anh như vậy. Anh á khẩu, chỉ biết nhìn cô, đầu óc trống rỗng.
Nếu như trước đây, khi nghe câu hỏi này, Dương Nguyên Bân sẽ không do dự mà trả lời "phải". Nhưng bây giờ, anh không thể trả lời được. Anh biết rõ nguyên nhân, chính là vì cô gái tinh quái đứng trước mặt anh, một cô gái khiến anh không nỡ rời xa, một cảm giác khó diễn tả bằng lời.
Như thể đọc được suy nghĩ của anh, Thanh Nhi nở nụ cười hài lòng. Dương Nguyên Bân càng thêm bối rối: “Thanh Nhi, em luôn khiến anh không thể nào hiểu nổi.”
Thanh Nhi định nói gì đó thì bỗng nhìn chằm chằm về phía sau Dương Nguyên Bân, như thể bị thứ gì đó thu hút. Dương Nguyên Bân quay lại nhìn, chỉ thấy những ngôi mộ trống trải, không có gì kỳ lạ. Anh quay lại định hỏi Thanh Nhi thì cô ấy đã biến mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất