Nhà Có Quỷ Tiên

Chương 28:

Trước Sau
Nói được một nửa, đột nhiên mắt cô sáng lên, cố gắng nói: “Đi đi, mau đi tìm chị Lý Diễm đi, nếu không sẽ muộn mất.”

Nghe giọng điệu của Thanh Nhi hình như rất nghiêm trọng, Dương Nguyên Bân cũng cảm thấy bất an. Anh do dự một chút, sau đó dặn dò Thanh Nhi ngoan ngoãn nằm trên giường chờ anh về, rồi vội vàng ra khỏi cửa.

Tình yêu là ích kỷ, thiên về cảm tính hơn là lý trí, thứ tình cảm kỳ lạ này vừa có thể cứu rỗi linh hồn một con người, cũng có thể hủy hoại linh hồn một con người.

Đối mặt với cơn bão tình yêu ập đến bất ngờ, Lý Diễm không thể chịu đựng nổi cú sốc trực diện, bắt đầu từng bước trượt dài xuống vực sâu.

Trở về nhà, tâm trạng Lý Diễm chán nản tột độ, hạt giống thù hận âm thầm được gieo vào lòng cô, đang dần phá vỡ sự giam cầm của lý trí, sinh sôi nảy nở.

Yêu càng sâu đậm, tổn thương càng sâu sắc, Lý Diễm đau khổ, tuyệt vọng đứng trên ban công, ngây người nhìn bầu trời đen kịt. Trái tim cô lúc này cũng giống như thế giới trên đầu, trống rỗng và tăm tối, mọi thứ đều không còn tươi đẹp nữa, mọi thứ đều chia tay ánh mặt trời, chỉ còn lại…

Khi Dương Nguyên Bân đến nơi ở của Lý Diễm, thứ anh nhìn thấy là vũng máu Lý Diễm để lại sau khi nhảy lầu, màu đỏ tươi đó khiến ký ức anh như vỡ òa, màu máu chói mắt khiến Dương Nguyên Bân ngất xỉu.

Còn trong căn hộ của Dương Nguyên Bân, một bóng đen đang tiến lại gần Thanh Nhi đang yếu ớt. Thanh Nhi cảm nhận được điều gì đó, khó chịu nói: “Ngươi luôn hèn hạ như vậy, ngươi có biết đây là vi phạm luật trời không, chẳng lẽ không sợ…”

Lời còn chưa dứt, bóng đen đột nhiên bao phủ lấy Thanh Nhi đang nằm yếu ớt trên giường, Thanh Nhi lập tức ngửa mặt lên trời kêu thảm thiết, sau đó không còn tiếng động nào nữa, cuối cùng bị một luồng khí đen bao trùm, cùng bóng đen kia biến mất.

****

Mở mắt ra, Dương Nguyên Bân sờ đầu đau như muốn nổ tung, nhìn trái nhìn phải, phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh. Anh vùng vẫy ngồi dậy, miệng lẩm bẩm hai tiếng: “Lý Diễm, Lý Diễm.”

Bừng tỉnh, Dương Nguyên Bân xuống giường, lao ra khỏi phòng bệnh, kết quả bị cô y tá đứng ngoài cửa ra sức ngăn cản: “Anh gì ơi, tay anh chảy máu rồi!”



Lúc này Dương Nguyên Bân mới nhận ra kim truyền dịch trên tay đã bị tuột ra lúc anh xuống giường, vết kim trên tay đang rỉ máu.

Nhìn thấy máu tươi, Dương Nguyên Bân tạm thời im lặng, bề ngoài tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng đau như cắt, nỗi đau không thể kìm nén.

Bị y tá đẩy trở lại giường bệnh, cả người Dương Nguyên Bân như rơi vào vực sâu tăm tối, nhớ lại những lời bàn tán của mọi người lúc đó, những âm thanh ấy như mũi kim đâm vào từng dây thần kinh của anh.

"Ôi trời! Là Diễm Diễm đấy, sao cô ấy lại làm chuyện dại dột như vậy chứ!"

"Một cô gái tốt như vậy sao lại nghĩ quẩn như thế! Tội nghiệp quá!"

"Sáng nay vẫn còn khỏe mạnh, sao nói chết là chết ngay được chứ?"

"Bố mẹ cô ấy đâu, nhà không có ai sao?"

"Vợ chồng ông Lý Kiên đã đi du lịch từ hôm kia rồi, hình như mai mới về."

......

Buổi trưa âm u, Dương Nguyên Bân đứng dưới gốc cây trong bệnh viện Nhân dân thành phố, sắc mặt u ám hơn cả bầu trời.

Cách đó không xa, trước cửa nhà xác, mẹ Lý Diễm đang gào khóc thảm thiết, còn bố Lý Diễm thì cố kìm nén đau thương, dìu người vợ đang ngã quỵ, dưới sự an ủi của người thân, họ chậm rãi tiến về phía Dương Nguyên Bân.



Nhìn thấy nỗi đau mất con của bố mẹ Lý Diễm, Dương Nguyên Bân cảm thấy tội lỗi vô cùng. Khi họ đi đến trước mặt anh, anh nhìn thấy ánh mắt căm hận, oán trách của họ.

Đúng vậy, chính anh đã đẩy con gái của họ vào con đường chết, chính anh đã tước đoạt đi niềm vui an hưởng tuổi già của đôi vợ chồng này.

Mặc dù bố mẹ Lý Diễm không biết rõ nguyên nhân cái chết của con gái, nhưng họ cho rằng chuyện này có liên quan đến bạn trai của cô, nhất định là Dương Nguyên Bân đã làm gì đó khiến Lý Diễm vốn hoạt bát, lạc quan lại tuyệt vọng đến cùng cực, mới khiến cô ấy làm ra chuyện dại dột như vậy.

Đi ngang qua Dương Nguyên Bân, mẹ Lý Diễm nhổ một bãi nước bọt về phía anh, đôi mắt đỏ ngầu trừng anh một cái, sau đó, bà vịn vào người chồng, lê bước rời đi.

Dương Nguyên Bân nhận ra cả đời này mình sẽ không bao giờ thoát khỏi vực sâu tội lỗi, anh sẽ sống trong nỗi nhớ nhung và tội lỗi với hai người phụ nữ đã khuất, anh phải mang theo thập giá này suốt đời.

Cuối cùng Dương Nguyên Bân vẫn lấy hết can đảm bước vào nhà xác nhìn Lý Diễm lần cuối, khắc ghi trong tâm trí hình ảnh nhợt nhạt và lạnh lẽo đó.

Dương Nguyên Bân lang thang vô định quanh bệnh viện cả buổi chiều, đến khi về đến căn hộ đã là đêm khuya. Bước vào phòng, anh đột nhiên nghĩ đến Thanh Nhi, đúng vậy, lúc này anh rất cần sự thấu hiểu và an ủi của cô.

Đến phòng ngủ, anh mới phát hiện Thanh Nhi không có ở trên giường, đầu Dương Nguyên Bân lại choáng váng dữ dội, anh gần như không thể đứng vững, vịn vào thành giường, ôm đầu gục xuống khóc nức nở.

Anh cảm thấy số phận như đang trêu đùa anh một cách tàn nhẫn.

Chuông cửa vang lên, Dương Nguyên Bân tưởng là Thanh Nhi, nhưng khi mở cửa ra, người đứng trước mặt lại là Lưu Nham với vẻ mặt giận dữ.

Vừa bước vào nhà, Lưu Nham đã tức giận hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra vậy? Tại sao lại thành ra thế này? Tại sao cô ấy lại…” Nói đến đây, Lưu Nham nghẹn ngào nhìn Dương Nguyên Bân.

Lúc này, Dương Nguyên Bân rất yếu đuối, sự xuất hiện của Lưu Nham vô hình chung là một sự an ủi lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau