Chương 2: Chương 1
Tôi là một sinh viên vừa tốt nghiệp đại học, khi nắm trong tay cái bằng tốt nghiệp cùng với một cuốn sổ tay tìm việc mong mỏng, trong lòng còn hơi ngơ ngác, như thể đang nằm mơ. Kỳ thực, bốn năm đại học đối với tôi mà nói cơ bản là lãng phí, không có mục tiêu phấn đấu, không có can đảm tìm tòi, chỉ có nhiệt tình cùng với một đám bạn chơi bóng rổ, chơi game online, không chút keo kiệt mà phí hoài thanh xuân.
Sau khi tốt nghiệp, lại nằm ườn ở nhà mấy tháng, ba mẹ cuối cùng chịu hết nổi, thẳng thừng tống cổ tôi tới nhà mợ ở thành phố B, làm một thầy giáo thực tập. Không sai, các vị nghe không nhầm, một kẻ không an phận, chẳng thành thật, gương mặt quanh năm đầy vẻ bất trị như An Tung đồng chí, không ngờ có ngày lại trở thành một thầy giáo, nghe thế nào cũng giống như một câu chuyện cười.
Khi đi, mẹ tôi thập phần lo lắng, lo tôi ở một mình không biết có quen hay không, thậm chí còn lo tôi bị người ta bắt nạt. Nhưng ba tôi vẫn mặt sắt đen sì như cũ, quở trách tôi không làm gì nên hồn, đến tuổi này còn để cho cha mẹ quan tâm. Nhưng tôi biết, bọn họ thực sự không muốn tôi ra ngoài sống một mình thế này…
Trường học nơi tôi tới nhận việc nằm trong khu thành cổ của thành phố B, đường cái rất hẹp, không mấy náo nhiệt, có rất nhiều khu nhà là nhà xây dựng trái phép.
Trường học thực ra cũng không to, nhưng vừa được sửa chữa lại, bên cạnh khu phòng học là khu ký túc xá cho nhân viên trong trường, tuy gọi là ký túc xá nhưng thực ra chỉ mấy mấy căn phòng nhỏ dành cho những giáo viên ở xa không có nhà riêng như tôi mà thôi.
Tôi vác theo cái rương lớn, một bên tay còn quàng một túi hành lý to, nghiêng nghiêng ngả ngả leo lên tầng hai. May phước là ở ngay lầu hai, bằng không chắc chắn mệt đến chết.
Khi đi nhận chìa khóa phòng, bác gái ở phòng quản lý đã nói cho tôi biết trước là tôi còn một người bạn cùng phòng, cho nên vừa mở cửa ra nhìn thấy hai cái giường đơn cũng không có gì ngạc nhiên. Vào nhà gọi hai tiếng, cũng không có tiếng thưa, tôi biết bạn cùng phòng chưa về, nên cũng tự cố tự địa dỡ hành lý xuống, xoa xoa hai bả vai mỏi nhừ, nhìn xung quanh phòng một cái.
Gian phòng có hơi nhỏ, nhưng cũng may là khá đầy đủ. Bên phải có một toa lét nho nhỏ, trong phòng có máy vi tính, hướng cửa sổ cũng không tồi. Còn nhà bếp thì, đàn ông độc thân có thể làm bếp kỳ thực hiếm hoi như lông phượng sừng lân, cho nên không bố trí nhà bếp cũng chẳng sao.
Gian phòng thế này có đủ sức chứa hai người, mà điều khiến tôi càng thêm thỏa mãn là ở chỗ giường đều là giường mới, chăn đệm cũng được giặt giũ chỉnh đốn đàng hoàng, nhìn có vẻ rất thư thái. Vì thế tôi gật gật đầu lẩm bẩm: “Không tồi, nơi này coi như sạch sẽ, xứng đáng cho bổn thiếu gia đặt chân đây…”
“Không sai, hai cái giường là tôi giặt giũ rồi đóng lại đàng hoàng, máy vi tính là tôi mang tới, nếu cậu đến sớm một ngày thôi là biết liền, chỗ này chẳng qua là một cái kho chứa củi thôi, thiếu gia à.”
Giọng nói truyền từ ngoài hành lang vào, chỉ thoáng chốc ngoài cửa đã xuất hiện thêm một người, mặc áo khoác màu trắng, mắt đeo kính gọng vuông. Gương mặt rất tuấn tú, nhưng là một loại tuấn tú hết sức nghiêm trang lạnh lùng.
Anh ta tới gần, nhìn tôi chăm chú một lúc, sau đó chỉ vào cái giường kê cạnh tường trong góc phòng nói: “Cậu ngủ trong đó đi, tôi quen dậy sớm, nằm giường ngoài không ảnh hưởng tới giấc ngủ của cậu.”
Tôi nhìn cái giường nọ một chút, lại nhìn cái giường còn lại kê cạnh cửa sổ, cười cười: “A, không thành vấn đề, tôi họ An, tên gọi An Tung. Không biết anh bạn…à không…đồng nghiệp xưng hô thế nào?” Tuy nói là nói vậy, nhưng người nào có mắt cũng nhìn ra được, giường kê bên cạnh cửa sổ mùa đông thì ấm mùa hạ thì mát, hơn nữa còn rộng rãi hơn, giường kê sát tường đương nhiên không bằng.
“Đồ ích kỷ…” Ấn tượng đầu tiên về đối phương là như vậy.
Nhưng anh chàng này có một cái tên rất nhã nhặn, gọi là Bạch Dực. Là một giáo viên môn lịch sử, tuy cũng chưa tới mức là môn chính, nhưng so với một thầy giáo dạy mỹ thuật như tôi mà nói cũng coi như là bận rộn hơn rất nhiều. Những khi rảnh rỗi, tôi lại mượn máy vi tính của anh ta nghe nhạc hay chơi game, cũng may người này tuy tính cách sắc bén nhưng ở quen sẽ thấy anh ta có thể coi là dễ tính, chí ít, máy vi tính không hề khóa password.
Bạch Dực thích đọc sách, hơn nữa còn có thói quen đọc rất hỗn tạp, thậm chí những cuốn sách mất bìa, phai chữ hay cả những cuốn kinh Phật chán ngắt anh ta cũng xem rất say mê.
Có những lúc buồn chán trò chuyện với nhau, tôi mới phát hiện kỳ thực anh chàng này hiểu biết rất rộng. Nếu anh ta thích, có thể bàn luận với đối phương về bất kỳ lãnh vực gì một cách am hiểu, quả nhiên đống sách kia cũng không phải là vô ích.
Vốn tưởng là công việc này rất nhàm chán, ai ngờ chớp mắt một cái đã qua mấy tháng. Hai ngày sau là ngày Đông chí, mợ đem đến cho tôi một mớ bánh trôi đậu ăn trong ngày Đông chí. Một mình tôi làm sao ăn hết được một đống như thế, liền cho Bạch Dực một nửa.
Hai người chúng tôi ngồi quanh bếp lò cùng ăn bánh trôi mợ làm, tự nhiên cũng phải tìm chuyện mà nói, người ta gọi đây là “chuyện kể bên bếp lò” là vậy…
“Sắp đến Đông chí rồi, hôm nay thật quá sức lạnh. Quần áo rét của tôi mẹ tôi còn chưa gởi tới, gió vừa thổi qua một cái, run lẩy bẩy a.” Tôi chăm chú nhìn vào bếp lò, tham lam hấp thụ chút hơi ấm của nó để bản thân ấm áp hơn.
“Tôi có quần áo lạnh dự trữ đấy, dù sao cậu vừa nhỏ vừa gầy như vậy chắc chắn mặc được.” Bạch Dực dùng cái muôi khuấy khuấy mớ bánh trôi trong nồi, bỗng nhiên dừng một chút, sau đó dường như nhớ ra cái gì bèn tiếp lời: “Đông chí thực ra còn gọi là lễ áo rét, cậu biết không?”
“Áo rét? Chứ không phải gọi là quỷ lễ à?”
Anh ta cười cười: “Cũng có thể gọi như thế, cho nên vào thời gian này con người cần thêm y phục, ăn no mặc ấm, thì âm hồn dưới địa phủ cũng cần thêm y phục, cũng muốn được cúng bái. Đối với bọn họ mà nói, chỉ cần thân nhân trên trần gian còn nhớ tới bọn họ, thắp cho bọn họ một nén nhang, bọn họ sẽ không trở thành cô hồn dã quỷ. Cho nên Đông chí cũng chia làm hai loại, mùa đông của người và mùa đông của quỷ.”
Tôi ừm một tiếng, suy nghĩ một chút lại hỏi: “Vậy tại sao phải ăn bánh trôi?” Vừa nói vừa vớt một viên bánh cho vào miệng, nhưng vừa cắn vào một cái lại phải lập tức phun ra, vì trong nhân bánh lại là mấy hột đậu đỏ còn nguyên vỏ chưa nghiền.
“Hèn chi ê răng muốn chết, sao giữa đám bánh trôi lại có một cái bán thành phẩm vậy không biết?”
“Đó là điềm phát tài đó nha, phỏng chừng trong nồi còn có vài viên nữa như vậy đấy, lúc ăn chú ý một chút, bất quá chỉ cần nấu kỹ thêm lát nữa thì không có vấn đề gì.” Bạch Dực liếc nhìn tôi một cái, đôi đũa cũng nhúng vào nồi nước khuấy khuấy, rõ ràng là đang đề phòng sợ ăn nhằm phải bánh đậu nguyên chưa chín.
“Điềm phát tài?” Tôi nghe mà có chút ngạc nhiên, “Điềm phát tài gì?”
Bạch Dực bưng chén lên, thay đổi một tư thế ngồi thoải mái hơn, sau đó đáp: “Đậu đỏ ấy mà, người đời cho rằng nó là một vật có dương khí rất mạnh, dùng để trừ tà. Mà ngày Đông chí dù sao cũng là ngày quỷ môn mở rộng, cho nên trong nhà có đậu đỏ cũng là để tránh quỷ khí.”
Tôi ngơ ngác gật gật đầu, Bạch Dực liền nói tiếp: “Lúc nãy cậu hỏi chúng ta vì sao phải ăn bánh trôi, đó là vì vào thời cổ đại, ngày Đông chí biểu thị ột năm cũ đã qua, cho nên chúng ta ăn thứ gì đó tròn tròn, là để mong đoàn viên. Kỳ thực những địa phương khác nhau có những món ăn rất khác nhau trong ngày này. Có nơi ăn hồn đồn (hoành thánh) và sủi cảo, vì Đạo giáo nghĩ ‘hồn đồn’ đồng âm với chữ ‘hỗn độn’, nói cách khác, chỉ có người Tô Châu là ăn hồn đồn.”
“Ngày quỷ môn mở rộng à…” Tôi nhíu nhíu mày, không quan tâm nhiều lắm tới vấn đề bánh trôi nước, nhưng chỉ cảm thấy bốn từ “quỷ môn mở rộng” nghe cực kỳ đáng sợ. Giữa đêm đông lạnh giá kể chuyện ma quái, thế nào cũng cảm thấy sau lưng dường như lạnh buốt.
“A, sợ rồi hả?” Bạch Dực nhíu nhíu mày nhìn tôi cười đểu.
“Sợ cái gì mà sợ! Tôi không tin mấy thứ này, chỉ tin những gì mình thấy thôi! Đừng có mà mê tín trước mặt tôi.” Nói xong lại tiếp tục cúi xuống ăn bánh trôi nước.
“Có một số thứ không phải cứ dùng mắt thường là có thể thấy được.” Bạch Dực cũng không nói gì thêm, chỉ cười cười ăn tiếp.
Bữa tối hôm đó có thể coi là vui vẻ, ngoại trừ việc tôi cắn nhằm ba bốn cái bánh đậu nguyên hạt. Bạch Dực rất cẩn thận, phát hiện cái bánh khả nghi là lập tức phá lớp da bánh ngoài kiểm tra ngay, cho nên không ăn nhầm cái nào.
“Anh đi rửa chén đi, tôi cho anh ăn bánh trôi, anh cũng phải giúp tôi rửa chén.” Ăn xong có hơi quá no, tôi cũng thành con ma lười, vì vậy cầm lấy tờ báo bên cạnh, bắt chéo chân làm ra vẻ ta là đại gia ta không làm việc nhà.
Bạch Dực cũng không phàn nàn, nhanh chóng thu dọn chén đũa, lại thuận tay mở cửa sổ, gió lạnh lập tức nương theo song cửa lẻn vào phòng. Tôi rụt rụt người lại, chịu đựng chưa được mười phút đã phải lập tức ra đóng cửa sổ. Mùa đông tới rồi, thực sự cần phải thêm y phục nha…
Tối Đông chí, mợ gọi tôi tới nhà ăn tối, tôi vốn muốn gọi Bạch Dực đi cùng, nhưng anh ta nói không tiện, nhất quyết không chịu đi. Tôi cũng không muốn miễn cưỡng anh ta, Bạch Dực là người bạn đầu tiên tôi quen được ở chỗ mới, hơn nữa còn là bạn cùng phòng, tuy anh ta đôi khi thích chiếm tiện nghi người khác, nhưng tính cách thực sự không xấu, hành động rất chừng mực. So với những kẻ ngoài mặt thì giả lả trong lòng thì tìm cách lợi dụng người ta, anh ta quả thực là người tốt…
Ăn xong bữa cơm, tôi nghĩ đến sáng mai còn có tiết, nên vội vàng chào cậu mợ ra về.
Ban đêm, khí trời trong trẻo khác thường, ánh trăng đẹp hơn đêm qua gấp nhiều lần. Ở quê tôi người ta gọi ánh trăng thế này là “ánh trăng nước ngọt”, lúc này ánh trăng trải trên mặt đường sáng dịu tựa như một dòng nước ngọt, những đám mây trên trời hầu như không thể che lấp ánh sáng trong trẻo dịu dàng của nó. Nhưng những ngày thế này khí trời cũng đặc biệt lạnh, gió lạnh thổi qua người như thấu tới tận xương.
Mấy hôm trước tôi mới gọi điện thoại ẹ nhờ mẹ ký gửi ột ít quần áo ấm, hiện tại còn chưa kịp tới, cho nên lúc nãy ra đường chỉ còn cách hỏi mượn áo của Bạch Dực. Anh ta cũng tùy tiện ném cho tôi một cái áo khoác vắt hờ trên ghế. Cái áo hơi rộng, gió luồn qua những nếp áo rộng thổi tới người, nhưng vẫn còn tốt hơn là không có, hiện tại tôi cũng chỉ còn cách chấp nhận.
Nhà mợ không cách xa trường học mấy, nhưng chính vì quá gần nên chẳng có trạm xe bus nào. Vì thế tôi chỉ còn biết đưa mặt ra đón gió, từng bước lê về nhà. Hai tay nắm chặt mép áo, tôi rụt cổ dấn bước nhanh hơn, hi vọng có thể về nhà càng nhanh càng tốt, về đến ký túc xá có thể uống một ly trà nóng.
Gió lạnh thổi hàng cây hai bên đường rung lên sàn sạt, rác rến chất ở góc tường cũng theo gió bay tứ tán. Tôi bước vào một con hẻm nhỏ, đây là đường tắt dẫn về trường. Ngọn đèn đường trong hẻm vừa bị hư chưa bao lâu, xa thật xa phía trước mới có một ngọn, tỏa ra ánh sáng yếu ớt nhạt nhòa. Trong hẻm không có một bóng người, trên con đường thanh lãnh mà rét căm căm ngoại trừ tiếng bước chân của tôi và tiếng gió thổi không còn bất kỳ một âm thanh nào khác.
Cũng phải, trời lạnh thế này người nào cũng muốn yên ổn cuộn mình nằm trong nhà, tìm đến con hẻm hoang vu này làm chi. Không khí u lãnh khiến cả con đường xung quanh như chìm trong một màn sương mù nhàn nhạt. Tìm không ra một điểm ấm áp, tôi thở dài một hơi, chà chà hai tay, xốc lại tinh thần, rụt cổ tiếp tục chạy về phía trước, đôi mắt chăm chăm quan sát trước mặt.
Cho nên khi vụt nhìn thấy bóng một người đàn ông trước mặt cách mình không xa, tôi thực sự sửng sốt, vì dường như chỉ trong một khoảnh khắc tôi vừa chớp mắt là ông ta đã xuất hiện vậy, trước đó hoàn toàn không có bóng ai, lẽ nào tôi hoa mắt? Tôi kinh ngạc hồi lâu, nhưng rồi cũng thôi, có lẽ là do ánh đèn đường quá mờ cho nên trông không rõ phía trước có người mà thôi. Tôi âm thầm gõ gõ trán tự cười mình, chẳng biết đang suy nghĩ cái quỷ gì?
Cũng là một người lưu lạc thiên nhai a~ tôi thở dài, buồn chán quan sát người trước mặt. Người nọ mặc một cái áo bành tô cũ màu xám, áo cũ quá nên nhăn nhúm lại. Đầu tóc hoa râm, tư thế bước đi có hơi cứng nhắc. Trên cánh tay của ông ta có một băng vải đen.
“Ồ…chắc có ai trong nhà vừa qua đời…” Trong lòng tôi nghĩ, trong đầu đột nhiên lại nhớ tới chuyện mùa đông của quỷ, chuyện áo ấm này nọ mà hôm trước vừa nói với Bạch Dực, tim tự nhiên thót lên một cái. Tôi lầm bầm một câu “Xui quá”, bước chân tự động nhanh hơn, từ phía sau người đàn ông tìm cách vượt lên trước.
Tốc độ đi của người kia khá chậm, tôi rất nhanh là có thể vượt qua ông ta, chỉ cần vài bước là tôi và người nọ đã đi sóng vai. Ngay khi lướt qua ông ta, tôi vô thức liếc mắt nhìn qua, phát hiện sắc mặt của người nọ trắng bệch như thể không có lấy một giọt máu, cả khuôn mặt chỉ có đôi mắt trông còn có vẻ có thần thái, ông ta cũng nhìn thoáng qua tôi…sau đó hai cánh môi chậm chạp nhếch lên, lộ ra một nụ cười cực kỳ quái dị. Nói thật, nụ cười này giống như thể người ta dùng dao khoét một lỗ hổng trên thân củ cải hay trái bí gì đó, bởi vì ngoại trừ hình dáng trông có vẻ giống như một nụ cười, còn thì tất cả những cơ khác trên mặt ông ta đều không động đậy chút nào, cả gương mặt đều cứng ngắc.
Bụng tôi run lên một cái, lông tơ trên người cũng dựng hết cả lên, không dám suy nghĩ nhiều, chỉ vội vội vàng vàng đi như chạy về phía lối ra của ngõ hẻm.
Mắt thấy lối ra đã ở ngay trước mặt, tôi cũng chạy trốn mệt mỏi, liền thoáng dừng lại, thở dài một hơi, trong lòng bắt đầu oán hận Bạch Dực hôm trước ăn nói lung tung, tuy nói tuyệt đối không tin, nhưng trong tâm lý vẫn để lại bóng ma; lại vừa ảo não bản thân quá nhát gan, biết đâu người kia vừa mất người thân, quá buồn rầu mà thành kỳ quái thì sao…
Trong miệng thầm mắng Bạch Dực vài câu, sau đó nhanh chân bước lên phía trước.
Nhưng đột nhiên tôi dừng lại. Lần này, cả cơ thể đều cứng ngắc như ướp đá, người đàn ông mặc áo khoác xám nọ không biết tự bao giờ lại bước phía trước mặt tôi! Nhưng tôi nhìn rất cẩn thận mà, rõ ràng phía trước làm gì có người, huống chi lúc nãy tôi vừa mới bỏ ông ta lại! Sao lại đột nhiên hiện ra đây…?
Tôi cảm thấy xương hàm của mình như cứng đờ ra, gió lạnh thốc vào huyệt Thái Dương nhức nhối, nhưng sự đau đớn cũng cho thấy, lúc này tôi hoàn toàn không phải đang nằm mơ!
Tôi không biết người đàn ông này làm thế nào đến được đây, trong hẻm không có đường rẽ nào khác, đừng nói chi là đường hay hầm ngầm. Tôi thực sự không biết có ai có thể xuyên qua bức tường xi măng dày như thế rồi sau đó lại xuất hiện trước mặt tôi hay không. Trừ phi…trừ phi người này không phải là con người…
Tôi nuốt nước bọt, không dám bước tiếp. Người nọ cũng không động đậy, ông ta vẫn như cũ đưa lưng về phía tôi, bóng lưng cứng còng như thể một khối đá, thoạt nhìn có chút ôn hòa. Lại một trận gió lạnh nữa thổi tới, tôi đột nhiên tỉnh cả người, vì cơn gió to là thế mà hoàn toàn không làm rung động một sợi tóc hay một góc áo của ông ta, cả người ông ta tĩnh hẳn lại, như thể một loại hình chiếu 3D.
Trong nháy mắt tự nhiên tôi có một cảm giác muốn thử chạm tới người này một cái xem sao, để xem ông ta có phải là thực thể hay không, trong đầu cùng lúc hỗn loạn rất nhiều ý nghĩ tự trấn an tự lừa dối, ví dụ như biết đâu ông ta là một hình chiếu 3D, ông ta là ảo giác của tôi, hay thậm chí, biết đâu ông ta chỉ là một tấm biển quảng cáo.
Tôi mờ mịt khẽ hô lên một tiếng “Này…” bàn tay nắm rất chặt, nghĩ thầm chỉ cần ông ta tấn công tôi là tôi sẽ lập tức cho ông ta một đấm giữa mặt.
Nhưng ông ta vẫn không nhúc nhích, chỉ im lặng đưa lưng về phía tôi.
Tôi thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, nhưng trước mặt vẫn không có một âm thanh nào.
Đột nhiên ông ta quay phắt người lại, lại một lần nữa nở nụ cười kỳ dị lúc nãy ra, nhưng lần này đôi mắt ông ta cũng trợn trắng lên. Hàm răng trắng ởn nhe ra như trong miệng tắc đầy một miệng cải trắng, nụ cười quỷ dị này khiến tôi phút chốc nhớ tới cái mặt nạ quỷ kinh khủng mà người ta phát hiện được ở Ba Thục[1] trước đây.
Tôi thoáng cái lui về phía sau một bước, không đứng vững mà ngã nhào trên mặt đất. Nhờ đó, lại phát hiện thêm một sự thật kinh khủng khiến người ta phải tuyệt vọng. Đó là, ông ta căn bản không đặt chân trên mặt đất! Bàn chân ông ta rõ ràng là lơ lửng cách mặt đất vài cm, so với nói là “đi”, chi bằng nói là ông ta đang “bay”, thảo nào mà không nghe tiếng bước chân, khó trách dáng đi của ông ta cứng ngắc lại quỷ quái như vậy.
Tôi quẫn bách ngẩng đầu nhìn ông ta từng bước từng bước tiến lại gần mình. Lý trí kêu gào tôi mau bỏ chạy, nhưng cơ thể lại đờ ra, ngón tay cũng không sao động đậy nổi, chỉ biết mở mắt trừng trừng nhìn cái miệng trên khuôn mặt kia càng lúc càng mở rộng, như muốn kéo ra tới mang tai.
Chờ cho đến khi ông ta sắp “bước” tới gần, lòng bàn tay tôi vì nắm lại quá chặt, móng tay bấu vào thịt đau điếng người mới khiến tôi bất giác bừng tỉnh, gần như là té ngửa về phía sau. Trong túi áo khoác chẳng biết có cái gì vừa mới rớt ra, tôi đương nhiên không có thời gian đi quan tâm xem nó là cái gì, chỉ phát hiện quái nhân nọ dường như dừng lại không tiến tới nữa, cứng còng nghiêng nghiêng đầu, con ngươi lộn xuống nhìn thẳng vào chỗ bên cạnh chân tôi.
Tôi thở phào một hơi, cũng theo ánh mắt của ông ta nhìn lại, thì thấy mấy hạt đậu đỏ rơi vung vãi quanh đó. Quái nhân dường như rất sợ đậu đỏ, khiến tôi bất thình lình nhớ tới lời Bạch Dực nói là đậu đỏ có khả năng trừ tà, liền vội vàng nắm lấy một nắm đậu ném thẳng vào người nọ. Ông ta liền thét lên một tiếng sắc nhọn thê lương, cơ thể co rút cuộn tròn lại.
Tận dụng thời cơ, tôi cũng vội vàng đứng dậy, hướng về phía trước mà chạy như bị ma đuổi. Có vài lần té sấp xuống đất, nhưng trước sau tôi vẫn không có can đảm quay đầu lại nhìn về phía sau. Cho tới khi về tới ký túc xá.
Lúc về tới nơi, tôi gần như là đâm sầm vào cánh cửa. Bạch Dực đang đọc sách, ngẩng lên kinh ngạc nhìn tôi. Tôi lảo đảo bước tới bên giường, thở dốc từng hồi, trên trán toát đầy mồ hôi lạnh, trên người dính đầy bùn đất, nhìn chật vật không gì sánh nổi.
Tôi kinh hoảng nhắm nghiền mắt, khó khăn nuốt nước bọt, lúc này mới trấn tĩnh lại một chút mà mở mắt ra. Bạch Dực trao cho tôi một chén trà nóng, tôi khô khốc nói cảm ơn, tay run run cầm ly trà dùng hơi nóng của nó để ủ ấm hai tay. Có trời mới biết chuyện tôi vừa trải qua kinh khủng tới cỡ nào.
Bạch Dực ngồi xuống bên cạnh, tôi cũng nhận thức được là mình đã về tới ky túc xá, cũng không sợ như lúc nãy nữa, nhưng một màn kinh khủng vừa rồi vẫn cứ quẩn quanh trong óc, không chịu tan đi.
“Bạch Dực…” Tôi nắm chặt cái ly, để phòng hai tay khỏi run lên, nhưng cổ họng cứ như bị tắc lại, mãi mới thốt ra khỏi miệng: “Lúc nãy tôi vừa nhìn thấy quỷ!” Kỳ thực tôi cảm thấy rất uất ức, trước đó không lâu còn vỗ ngực bảo nhất định không tin, nhưng chuyện vừa xảy ra quả thực quá mức chịu đựng!
“Ồ? Trông nó ra sao?” Anh ta không hề cười nhạo tôi, chỉ bình tĩnh nhìn tôi mà hỏi, ánh mắt thanh lãnh khiến tôi cũng bất giác bình tĩnh lại.
Tôi uống chút nước, liếm liếm đôi môi khô nẻ, sau đó đem chuyện lúc nãy kể hết cho anh ta nghe.
Bạch Dực trầm ngâm một lúc, sau đó vỗ vỗ vai tôi: “Hẳn là gặp phải một người chết được bảy ngày rồi, hôm nay là đêm hiện hồn của người đó.”
Tôi quay lại nhìn anh ta: “Đêm hiện hồn?”
“Hầu hết mọi người sau khi chết được bảy ngày sẽ trở về để gặp mặt thân nhân lần cuối, thứ hai là cũng để lấy đi những thứ thuộc về mình, hay trả những món nợ đã mắc phải khi còn sống, coi như một cách đoạn tuyệt dứt khoát với thế giới này. Nhưng bọn họ cũng không còn là người của nhân gian nữa, cho nên sau đêm hiện hồn bọn họ nhất định phải đi, đi đến nơi thuộc về bọn họ.”
Tôi gật đầu, nhìn lá trà trong chén đang từ từ nở ra mà chậm rãi nói: “Áo lạnh mùa đông cho quỷ…”
Rồi lại nghĩ ra một chuyện khác, tôi ngẩng đầu lên hỏi Bạch Dực: “Nếu hôm nay trong túi áo của tôi không có mấy hạt đậu đỏ, e là trốn không thoát rồi. Tôi nhìn thấy mấy hạt đậu rơi trên đất, nhặt lên ném vào người ông ta mới có thời gian chạy trốn, bảo vệ được một cái mạng này đó.”
Bạch Dực cúi đầu khẽ cười mà không đáp.
“Chờ chút!” Tôi đột nhiên hiểu ra, bình tĩnh nhìn anh ta: “Cái áo này là anh cho tôi mượn lúc ra ngoài, anh biết đêm nay là quỷ lễ, cho nên mới bỏ đậu đỏ bên trong, đúng không?” Tôi cảm động đến mức muốn khóc, dù sao người trước mặt cũng coi như là ân nhân cứu mạng của An Tung này.
“Tôi thực sự không biết là cậu có gặp phải cái gì hay không. Còn mớ đậu đỏ, thực ra là từ lần trước ăn bánh trôi có mấy cái bánh nhét đậu sống bỏ lại trên bàn đó thôi, có lẽ lúc tôi dọn áo không cẩn thận để rơi vào.” Bạch Dực làm ra vẻ “tôi không biết cậu đang nói cái gì”, chỉ đứng lên quay về ghế ngồi đọc sách, suy nghĩ một chốc lại quay lại nói: “Không có việc gì nữa, mau đi tắm rồi đi ngủ sớm đi, nhìn cậu kìa, cả người đầy mồ hôi lẫn bùn đất.”
Tôi thấy anh ta không thừa nhận, cũng không muốn hỏi tới, trong lòng thầm nghĩ lúc này chuyện quan trong nhất là mau mau đi tắm rồi đi ngủ, vì vậy cũng gật đầu.
Tắm nước nóng xong, thân thể thả lỏng lại, cảm thấy không kinh khủng như lúc nãy nữa, tôi chuẩn bị giường đi ngủ.
Chợt nghe Bạch Dực hỏi: “Cậu thực lòng cho rằng người nọ muốn làm hại cậu sao?”
Tôi sửng sốt dừng tay, bởi vì quả thực quái nhân nọ không có lý do gì đi làm hại tôi, nhưng lúc đó chỉ cần một mình ông ta thôi là đủ đáng sợ rồi. Vì thế tôi mới kinh hoàng như vậy.
“Tôi cũng không biết…lẽ nào ông ta không phải muốn bắt tôi theo?” Tôi âu sầu hỏi.
“Ai biết được, ông ta đã bị cậu đuổi đi mất rồi còn đâu.” Bạch Dực không ngẩng đầu lên.
Ngày hôm sau, tôi đi ngang qua con hẻm nhỏ hôm qua, dưới ánh mặt trời, mọi thứ đều trở nên ấm áp hơn hẳn. Trước cửa một căn nhà nọ để rất nhiều vòng hoa tang, qua khung cửa, có thể nhìn thấy trước linh đường đặt một tấm ảnh chụp, người trong ảnh mang nụ cười méo mó cứng ngắc, mặc một cái áo khoác màu xám cũ nát nhăn nhúm, mái tóc hoa râm…
Trong đầu tôi vọng lại câu hỏi cuối cùng của Bạch Dực: “Lẽ nào ông ta thực sự muốn làm hại người khác sao?”
Đêm hiện hồn – End
[1] Ba Thục: là một địa danh từ thời Tiên Tần, nay thuộc địa phận Tứ Xuyên, là nơi sinh sống của rất nhiều tộc người thuộc họ Bách Việt như Bộc, Tung, Tư, Cung, Nô, Di, v.v… đặc biệt rất giỏi chế đồ đồng. Giải thích kỹ Ba Thục thế này là để các bạn làm quen một chút với vùng đất này, trong truyện sẽ còn nhiều lần chúng ta gặp lại những “sản phẩm” của Ba Thục.
(*) Người biên tập nói nhảm: Tục lệ tung đậu để trừ tà ma cũng tồn tại ở Nhật Bản. Thậm chí còn có một ngày lễ riêng dành cho hoạt động này gọi là “setsubun” vào ngày 3/2 hàng năm, tức ngày Lập Xuân (chứ không phải Đông chí như trong truyện trên đây). Vào ngày này, người lớn trong nhà (thường là ông bố) sẽ đội mặt nạ quỷ để con mình ném đậu vào người (không đỏ cũng được), và hô to “Oni wa soto! Fuku wa uchi!” (Quỷ ra ngoài, phúc vào nhà). Xem ra ở các nền văn hóa Đông Bắc Á, đậu là một loại ngũ cốc quan trọng và mang lại điềm lành, trừ tà khí. Ngoài ra, một số thứ khác như muối ăn và gạo cũng là vật trừ tà (cái này thì xem ra có nhiều ở các nước Đông Nam Á hơn)
Sau khi tốt nghiệp, lại nằm ườn ở nhà mấy tháng, ba mẹ cuối cùng chịu hết nổi, thẳng thừng tống cổ tôi tới nhà mợ ở thành phố B, làm một thầy giáo thực tập. Không sai, các vị nghe không nhầm, một kẻ không an phận, chẳng thành thật, gương mặt quanh năm đầy vẻ bất trị như An Tung đồng chí, không ngờ có ngày lại trở thành một thầy giáo, nghe thế nào cũng giống như một câu chuyện cười.
Khi đi, mẹ tôi thập phần lo lắng, lo tôi ở một mình không biết có quen hay không, thậm chí còn lo tôi bị người ta bắt nạt. Nhưng ba tôi vẫn mặt sắt đen sì như cũ, quở trách tôi không làm gì nên hồn, đến tuổi này còn để cho cha mẹ quan tâm. Nhưng tôi biết, bọn họ thực sự không muốn tôi ra ngoài sống một mình thế này…
Trường học nơi tôi tới nhận việc nằm trong khu thành cổ của thành phố B, đường cái rất hẹp, không mấy náo nhiệt, có rất nhiều khu nhà là nhà xây dựng trái phép.
Trường học thực ra cũng không to, nhưng vừa được sửa chữa lại, bên cạnh khu phòng học là khu ký túc xá cho nhân viên trong trường, tuy gọi là ký túc xá nhưng thực ra chỉ mấy mấy căn phòng nhỏ dành cho những giáo viên ở xa không có nhà riêng như tôi mà thôi.
Tôi vác theo cái rương lớn, một bên tay còn quàng một túi hành lý to, nghiêng nghiêng ngả ngả leo lên tầng hai. May phước là ở ngay lầu hai, bằng không chắc chắn mệt đến chết.
Khi đi nhận chìa khóa phòng, bác gái ở phòng quản lý đã nói cho tôi biết trước là tôi còn một người bạn cùng phòng, cho nên vừa mở cửa ra nhìn thấy hai cái giường đơn cũng không có gì ngạc nhiên. Vào nhà gọi hai tiếng, cũng không có tiếng thưa, tôi biết bạn cùng phòng chưa về, nên cũng tự cố tự địa dỡ hành lý xuống, xoa xoa hai bả vai mỏi nhừ, nhìn xung quanh phòng một cái.
Gian phòng có hơi nhỏ, nhưng cũng may là khá đầy đủ. Bên phải có một toa lét nho nhỏ, trong phòng có máy vi tính, hướng cửa sổ cũng không tồi. Còn nhà bếp thì, đàn ông độc thân có thể làm bếp kỳ thực hiếm hoi như lông phượng sừng lân, cho nên không bố trí nhà bếp cũng chẳng sao.
Gian phòng thế này có đủ sức chứa hai người, mà điều khiến tôi càng thêm thỏa mãn là ở chỗ giường đều là giường mới, chăn đệm cũng được giặt giũ chỉnh đốn đàng hoàng, nhìn có vẻ rất thư thái. Vì thế tôi gật gật đầu lẩm bẩm: “Không tồi, nơi này coi như sạch sẽ, xứng đáng cho bổn thiếu gia đặt chân đây…”
“Không sai, hai cái giường là tôi giặt giũ rồi đóng lại đàng hoàng, máy vi tính là tôi mang tới, nếu cậu đến sớm một ngày thôi là biết liền, chỗ này chẳng qua là một cái kho chứa củi thôi, thiếu gia à.”
Giọng nói truyền từ ngoài hành lang vào, chỉ thoáng chốc ngoài cửa đã xuất hiện thêm một người, mặc áo khoác màu trắng, mắt đeo kính gọng vuông. Gương mặt rất tuấn tú, nhưng là một loại tuấn tú hết sức nghiêm trang lạnh lùng.
Anh ta tới gần, nhìn tôi chăm chú một lúc, sau đó chỉ vào cái giường kê cạnh tường trong góc phòng nói: “Cậu ngủ trong đó đi, tôi quen dậy sớm, nằm giường ngoài không ảnh hưởng tới giấc ngủ của cậu.”
Tôi nhìn cái giường nọ một chút, lại nhìn cái giường còn lại kê cạnh cửa sổ, cười cười: “A, không thành vấn đề, tôi họ An, tên gọi An Tung. Không biết anh bạn…à không…đồng nghiệp xưng hô thế nào?” Tuy nói là nói vậy, nhưng người nào có mắt cũng nhìn ra được, giường kê bên cạnh cửa sổ mùa đông thì ấm mùa hạ thì mát, hơn nữa còn rộng rãi hơn, giường kê sát tường đương nhiên không bằng.
“Đồ ích kỷ…” Ấn tượng đầu tiên về đối phương là như vậy.
Nhưng anh chàng này có một cái tên rất nhã nhặn, gọi là Bạch Dực. Là một giáo viên môn lịch sử, tuy cũng chưa tới mức là môn chính, nhưng so với một thầy giáo dạy mỹ thuật như tôi mà nói cũng coi như là bận rộn hơn rất nhiều. Những khi rảnh rỗi, tôi lại mượn máy vi tính của anh ta nghe nhạc hay chơi game, cũng may người này tuy tính cách sắc bén nhưng ở quen sẽ thấy anh ta có thể coi là dễ tính, chí ít, máy vi tính không hề khóa password.
Bạch Dực thích đọc sách, hơn nữa còn có thói quen đọc rất hỗn tạp, thậm chí những cuốn sách mất bìa, phai chữ hay cả những cuốn kinh Phật chán ngắt anh ta cũng xem rất say mê.
Có những lúc buồn chán trò chuyện với nhau, tôi mới phát hiện kỳ thực anh chàng này hiểu biết rất rộng. Nếu anh ta thích, có thể bàn luận với đối phương về bất kỳ lãnh vực gì một cách am hiểu, quả nhiên đống sách kia cũng không phải là vô ích.
Vốn tưởng là công việc này rất nhàm chán, ai ngờ chớp mắt một cái đã qua mấy tháng. Hai ngày sau là ngày Đông chí, mợ đem đến cho tôi một mớ bánh trôi đậu ăn trong ngày Đông chí. Một mình tôi làm sao ăn hết được một đống như thế, liền cho Bạch Dực một nửa.
Hai người chúng tôi ngồi quanh bếp lò cùng ăn bánh trôi mợ làm, tự nhiên cũng phải tìm chuyện mà nói, người ta gọi đây là “chuyện kể bên bếp lò” là vậy…
“Sắp đến Đông chí rồi, hôm nay thật quá sức lạnh. Quần áo rét của tôi mẹ tôi còn chưa gởi tới, gió vừa thổi qua một cái, run lẩy bẩy a.” Tôi chăm chú nhìn vào bếp lò, tham lam hấp thụ chút hơi ấm của nó để bản thân ấm áp hơn.
“Tôi có quần áo lạnh dự trữ đấy, dù sao cậu vừa nhỏ vừa gầy như vậy chắc chắn mặc được.” Bạch Dực dùng cái muôi khuấy khuấy mớ bánh trôi trong nồi, bỗng nhiên dừng một chút, sau đó dường như nhớ ra cái gì bèn tiếp lời: “Đông chí thực ra còn gọi là lễ áo rét, cậu biết không?”
“Áo rét? Chứ không phải gọi là quỷ lễ à?”
Anh ta cười cười: “Cũng có thể gọi như thế, cho nên vào thời gian này con người cần thêm y phục, ăn no mặc ấm, thì âm hồn dưới địa phủ cũng cần thêm y phục, cũng muốn được cúng bái. Đối với bọn họ mà nói, chỉ cần thân nhân trên trần gian còn nhớ tới bọn họ, thắp cho bọn họ một nén nhang, bọn họ sẽ không trở thành cô hồn dã quỷ. Cho nên Đông chí cũng chia làm hai loại, mùa đông của người và mùa đông của quỷ.”
Tôi ừm một tiếng, suy nghĩ một chút lại hỏi: “Vậy tại sao phải ăn bánh trôi?” Vừa nói vừa vớt một viên bánh cho vào miệng, nhưng vừa cắn vào một cái lại phải lập tức phun ra, vì trong nhân bánh lại là mấy hột đậu đỏ còn nguyên vỏ chưa nghiền.
“Hèn chi ê răng muốn chết, sao giữa đám bánh trôi lại có một cái bán thành phẩm vậy không biết?”
“Đó là điềm phát tài đó nha, phỏng chừng trong nồi còn có vài viên nữa như vậy đấy, lúc ăn chú ý một chút, bất quá chỉ cần nấu kỹ thêm lát nữa thì không có vấn đề gì.” Bạch Dực liếc nhìn tôi một cái, đôi đũa cũng nhúng vào nồi nước khuấy khuấy, rõ ràng là đang đề phòng sợ ăn nhằm phải bánh đậu nguyên chưa chín.
“Điềm phát tài?” Tôi nghe mà có chút ngạc nhiên, “Điềm phát tài gì?”
Bạch Dực bưng chén lên, thay đổi một tư thế ngồi thoải mái hơn, sau đó đáp: “Đậu đỏ ấy mà, người đời cho rằng nó là một vật có dương khí rất mạnh, dùng để trừ tà. Mà ngày Đông chí dù sao cũng là ngày quỷ môn mở rộng, cho nên trong nhà có đậu đỏ cũng là để tránh quỷ khí.”
Tôi ngơ ngác gật gật đầu, Bạch Dực liền nói tiếp: “Lúc nãy cậu hỏi chúng ta vì sao phải ăn bánh trôi, đó là vì vào thời cổ đại, ngày Đông chí biểu thị ột năm cũ đã qua, cho nên chúng ta ăn thứ gì đó tròn tròn, là để mong đoàn viên. Kỳ thực những địa phương khác nhau có những món ăn rất khác nhau trong ngày này. Có nơi ăn hồn đồn (hoành thánh) và sủi cảo, vì Đạo giáo nghĩ ‘hồn đồn’ đồng âm với chữ ‘hỗn độn’, nói cách khác, chỉ có người Tô Châu là ăn hồn đồn.”
“Ngày quỷ môn mở rộng à…” Tôi nhíu nhíu mày, không quan tâm nhiều lắm tới vấn đề bánh trôi nước, nhưng chỉ cảm thấy bốn từ “quỷ môn mở rộng” nghe cực kỳ đáng sợ. Giữa đêm đông lạnh giá kể chuyện ma quái, thế nào cũng cảm thấy sau lưng dường như lạnh buốt.
“A, sợ rồi hả?” Bạch Dực nhíu nhíu mày nhìn tôi cười đểu.
“Sợ cái gì mà sợ! Tôi không tin mấy thứ này, chỉ tin những gì mình thấy thôi! Đừng có mà mê tín trước mặt tôi.” Nói xong lại tiếp tục cúi xuống ăn bánh trôi nước.
“Có một số thứ không phải cứ dùng mắt thường là có thể thấy được.” Bạch Dực cũng không nói gì thêm, chỉ cười cười ăn tiếp.
Bữa tối hôm đó có thể coi là vui vẻ, ngoại trừ việc tôi cắn nhằm ba bốn cái bánh đậu nguyên hạt. Bạch Dực rất cẩn thận, phát hiện cái bánh khả nghi là lập tức phá lớp da bánh ngoài kiểm tra ngay, cho nên không ăn nhầm cái nào.
“Anh đi rửa chén đi, tôi cho anh ăn bánh trôi, anh cũng phải giúp tôi rửa chén.” Ăn xong có hơi quá no, tôi cũng thành con ma lười, vì vậy cầm lấy tờ báo bên cạnh, bắt chéo chân làm ra vẻ ta là đại gia ta không làm việc nhà.
Bạch Dực cũng không phàn nàn, nhanh chóng thu dọn chén đũa, lại thuận tay mở cửa sổ, gió lạnh lập tức nương theo song cửa lẻn vào phòng. Tôi rụt rụt người lại, chịu đựng chưa được mười phút đã phải lập tức ra đóng cửa sổ. Mùa đông tới rồi, thực sự cần phải thêm y phục nha…
Tối Đông chí, mợ gọi tôi tới nhà ăn tối, tôi vốn muốn gọi Bạch Dực đi cùng, nhưng anh ta nói không tiện, nhất quyết không chịu đi. Tôi cũng không muốn miễn cưỡng anh ta, Bạch Dực là người bạn đầu tiên tôi quen được ở chỗ mới, hơn nữa còn là bạn cùng phòng, tuy anh ta đôi khi thích chiếm tiện nghi người khác, nhưng tính cách thực sự không xấu, hành động rất chừng mực. So với những kẻ ngoài mặt thì giả lả trong lòng thì tìm cách lợi dụng người ta, anh ta quả thực là người tốt…
Ăn xong bữa cơm, tôi nghĩ đến sáng mai còn có tiết, nên vội vàng chào cậu mợ ra về.
Ban đêm, khí trời trong trẻo khác thường, ánh trăng đẹp hơn đêm qua gấp nhiều lần. Ở quê tôi người ta gọi ánh trăng thế này là “ánh trăng nước ngọt”, lúc này ánh trăng trải trên mặt đường sáng dịu tựa như một dòng nước ngọt, những đám mây trên trời hầu như không thể che lấp ánh sáng trong trẻo dịu dàng của nó. Nhưng những ngày thế này khí trời cũng đặc biệt lạnh, gió lạnh thổi qua người như thấu tới tận xương.
Mấy hôm trước tôi mới gọi điện thoại ẹ nhờ mẹ ký gửi ột ít quần áo ấm, hiện tại còn chưa kịp tới, cho nên lúc nãy ra đường chỉ còn cách hỏi mượn áo của Bạch Dực. Anh ta cũng tùy tiện ném cho tôi một cái áo khoác vắt hờ trên ghế. Cái áo hơi rộng, gió luồn qua những nếp áo rộng thổi tới người, nhưng vẫn còn tốt hơn là không có, hiện tại tôi cũng chỉ còn cách chấp nhận.
Nhà mợ không cách xa trường học mấy, nhưng chính vì quá gần nên chẳng có trạm xe bus nào. Vì thế tôi chỉ còn biết đưa mặt ra đón gió, từng bước lê về nhà. Hai tay nắm chặt mép áo, tôi rụt cổ dấn bước nhanh hơn, hi vọng có thể về nhà càng nhanh càng tốt, về đến ký túc xá có thể uống một ly trà nóng.
Gió lạnh thổi hàng cây hai bên đường rung lên sàn sạt, rác rến chất ở góc tường cũng theo gió bay tứ tán. Tôi bước vào một con hẻm nhỏ, đây là đường tắt dẫn về trường. Ngọn đèn đường trong hẻm vừa bị hư chưa bao lâu, xa thật xa phía trước mới có một ngọn, tỏa ra ánh sáng yếu ớt nhạt nhòa. Trong hẻm không có một bóng người, trên con đường thanh lãnh mà rét căm căm ngoại trừ tiếng bước chân của tôi và tiếng gió thổi không còn bất kỳ một âm thanh nào khác.
Cũng phải, trời lạnh thế này người nào cũng muốn yên ổn cuộn mình nằm trong nhà, tìm đến con hẻm hoang vu này làm chi. Không khí u lãnh khiến cả con đường xung quanh như chìm trong một màn sương mù nhàn nhạt. Tìm không ra một điểm ấm áp, tôi thở dài một hơi, chà chà hai tay, xốc lại tinh thần, rụt cổ tiếp tục chạy về phía trước, đôi mắt chăm chăm quan sát trước mặt.
Cho nên khi vụt nhìn thấy bóng một người đàn ông trước mặt cách mình không xa, tôi thực sự sửng sốt, vì dường như chỉ trong một khoảnh khắc tôi vừa chớp mắt là ông ta đã xuất hiện vậy, trước đó hoàn toàn không có bóng ai, lẽ nào tôi hoa mắt? Tôi kinh ngạc hồi lâu, nhưng rồi cũng thôi, có lẽ là do ánh đèn đường quá mờ cho nên trông không rõ phía trước có người mà thôi. Tôi âm thầm gõ gõ trán tự cười mình, chẳng biết đang suy nghĩ cái quỷ gì?
Cũng là một người lưu lạc thiên nhai a~ tôi thở dài, buồn chán quan sát người trước mặt. Người nọ mặc một cái áo bành tô cũ màu xám, áo cũ quá nên nhăn nhúm lại. Đầu tóc hoa râm, tư thế bước đi có hơi cứng nhắc. Trên cánh tay của ông ta có một băng vải đen.
“Ồ…chắc có ai trong nhà vừa qua đời…” Trong lòng tôi nghĩ, trong đầu đột nhiên lại nhớ tới chuyện mùa đông của quỷ, chuyện áo ấm này nọ mà hôm trước vừa nói với Bạch Dực, tim tự nhiên thót lên một cái. Tôi lầm bầm một câu “Xui quá”, bước chân tự động nhanh hơn, từ phía sau người đàn ông tìm cách vượt lên trước.
Tốc độ đi của người kia khá chậm, tôi rất nhanh là có thể vượt qua ông ta, chỉ cần vài bước là tôi và người nọ đã đi sóng vai. Ngay khi lướt qua ông ta, tôi vô thức liếc mắt nhìn qua, phát hiện sắc mặt của người nọ trắng bệch như thể không có lấy một giọt máu, cả khuôn mặt chỉ có đôi mắt trông còn có vẻ có thần thái, ông ta cũng nhìn thoáng qua tôi…sau đó hai cánh môi chậm chạp nhếch lên, lộ ra một nụ cười cực kỳ quái dị. Nói thật, nụ cười này giống như thể người ta dùng dao khoét một lỗ hổng trên thân củ cải hay trái bí gì đó, bởi vì ngoại trừ hình dáng trông có vẻ giống như một nụ cười, còn thì tất cả những cơ khác trên mặt ông ta đều không động đậy chút nào, cả gương mặt đều cứng ngắc.
Bụng tôi run lên một cái, lông tơ trên người cũng dựng hết cả lên, không dám suy nghĩ nhiều, chỉ vội vội vàng vàng đi như chạy về phía lối ra của ngõ hẻm.
Mắt thấy lối ra đã ở ngay trước mặt, tôi cũng chạy trốn mệt mỏi, liền thoáng dừng lại, thở dài một hơi, trong lòng bắt đầu oán hận Bạch Dực hôm trước ăn nói lung tung, tuy nói tuyệt đối không tin, nhưng trong tâm lý vẫn để lại bóng ma; lại vừa ảo não bản thân quá nhát gan, biết đâu người kia vừa mất người thân, quá buồn rầu mà thành kỳ quái thì sao…
Trong miệng thầm mắng Bạch Dực vài câu, sau đó nhanh chân bước lên phía trước.
Nhưng đột nhiên tôi dừng lại. Lần này, cả cơ thể đều cứng ngắc như ướp đá, người đàn ông mặc áo khoác xám nọ không biết tự bao giờ lại bước phía trước mặt tôi! Nhưng tôi nhìn rất cẩn thận mà, rõ ràng phía trước làm gì có người, huống chi lúc nãy tôi vừa mới bỏ ông ta lại! Sao lại đột nhiên hiện ra đây…?
Tôi cảm thấy xương hàm của mình như cứng đờ ra, gió lạnh thốc vào huyệt Thái Dương nhức nhối, nhưng sự đau đớn cũng cho thấy, lúc này tôi hoàn toàn không phải đang nằm mơ!
Tôi không biết người đàn ông này làm thế nào đến được đây, trong hẻm không có đường rẽ nào khác, đừng nói chi là đường hay hầm ngầm. Tôi thực sự không biết có ai có thể xuyên qua bức tường xi măng dày như thế rồi sau đó lại xuất hiện trước mặt tôi hay không. Trừ phi…trừ phi người này không phải là con người…
Tôi nuốt nước bọt, không dám bước tiếp. Người nọ cũng không động đậy, ông ta vẫn như cũ đưa lưng về phía tôi, bóng lưng cứng còng như thể một khối đá, thoạt nhìn có chút ôn hòa. Lại một trận gió lạnh nữa thổi tới, tôi đột nhiên tỉnh cả người, vì cơn gió to là thế mà hoàn toàn không làm rung động một sợi tóc hay một góc áo của ông ta, cả người ông ta tĩnh hẳn lại, như thể một loại hình chiếu 3D.
Trong nháy mắt tự nhiên tôi có một cảm giác muốn thử chạm tới người này một cái xem sao, để xem ông ta có phải là thực thể hay không, trong đầu cùng lúc hỗn loạn rất nhiều ý nghĩ tự trấn an tự lừa dối, ví dụ như biết đâu ông ta là một hình chiếu 3D, ông ta là ảo giác của tôi, hay thậm chí, biết đâu ông ta chỉ là một tấm biển quảng cáo.
Tôi mờ mịt khẽ hô lên một tiếng “Này…” bàn tay nắm rất chặt, nghĩ thầm chỉ cần ông ta tấn công tôi là tôi sẽ lập tức cho ông ta một đấm giữa mặt.
Nhưng ông ta vẫn không nhúc nhích, chỉ im lặng đưa lưng về phía tôi.
Tôi thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, nhưng trước mặt vẫn không có một âm thanh nào.
Đột nhiên ông ta quay phắt người lại, lại một lần nữa nở nụ cười kỳ dị lúc nãy ra, nhưng lần này đôi mắt ông ta cũng trợn trắng lên. Hàm răng trắng ởn nhe ra như trong miệng tắc đầy một miệng cải trắng, nụ cười quỷ dị này khiến tôi phút chốc nhớ tới cái mặt nạ quỷ kinh khủng mà người ta phát hiện được ở Ba Thục[1] trước đây.
Tôi thoáng cái lui về phía sau một bước, không đứng vững mà ngã nhào trên mặt đất. Nhờ đó, lại phát hiện thêm một sự thật kinh khủng khiến người ta phải tuyệt vọng. Đó là, ông ta căn bản không đặt chân trên mặt đất! Bàn chân ông ta rõ ràng là lơ lửng cách mặt đất vài cm, so với nói là “đi”, chi bằng nói là ông ta đang “bay”, thảo nào mà không nghe tiếng bước chân, khó trách dáng đi của ông ta cứng ngắc lại quỷ quái như vậy.
Tôi quẫn bách ngẩng đầu nhìn ông ta từng bước từng bước tiến lại gần mình. Lý trí kêu gào tôi mau bỏ chạy, nhưng cơ thể lại đờ ra, ngón tay cũng không sao động đậy nổi, chỉ biết mở mắt trừng trừng nhìn cái miệng trên khuôn mặt kia càng lúc càng mở rộng, như muốn kéo ra tới mang tai.
Chờ cho đến khi ông ta sắp “bước” tới gần, lòng bàn tay tôi vì nắm lại quá chặt, móng tay bấu vào thịt đau điếng người mới khiến tôi bất giác bừng tỉnh, gần như là té ngửa về phía sau. Trong túi áo khoác chẳng biết có cái gì vừa mới rớt ra, tôi đương nhiên không có thời gian đi quan tâm xem nó là cái gì, chỉ phát hiện quái nhân nọ dường như dừng lại không tiến tới nữa, cứng còng nghiêng nghiêng đầu, con ngươi lộn xuống nhìn thẳng vào chỗ bên cạnh chân tôi.
Tôi thở phào một hơi, cũng theo ánh mắt của ông ta nhìn lại, thì thấy mấy hạt đậu đỏ rơi vung vãi quanh đó. Quái nhân dường như rất sợ đậu đỏ, khiến tôi bất thình lình nhớ tới lời Bạch Dực nói là đậu đỏ có khả năng trừ tà, liền vội vàng nắm lấy một nắm đậu ném thẳng vào người nọ. Ông ta liền thét lên một tiếng sắc nhọn thê lương, cơ thể co rút cuộn tròn lại.
Tận dụng thời cơ, tôi cũng vội vàng đứng dậy, hướng về phía trước mà chạy như bị ma đuổi. Có vài lần té sấp xuống đất, nhưng trước sau tôi vẫn không có can đảm quay đầu lại nhìn về phía sau. Cho tới khi về tới ký túc xá.
Lúc về tới nơi, tôi gần như là đâm sầm vào cánh cửa. Bạch Dực đang đọc sách, ngẩng lên kinh ngạc nhìn tôi. Tôi lảo đảo bước tới bên giường, thở dốc từng hồi, trên trán toát đầy mồ hôi lạnh, trên người dính đầy bùn đất, nhìn chật vật không gì sánh nổi.
Tôi kinh hoảng nhắm nghiền mắt, khó khăn nuốt nước bọt, lúc này mới trấn tĩnh lại một chút mà mở mắt ra. Bạch Dực trao cho tôi một chén trà nóng, tôi khô khốc nói cảm ơn, tay run run cầm ly trà dùng hơi nóng của nó để ủ ấm hai tay. Có trời mới biết chuyện tôi vừa trải qua kinh khủng tới cỡ nào.
Bạch Dực ngồi xuống bên cạnh, tôi cũng nhận thức được là mình đã về tới ky túc xá, cũng không sợ như lúc nãy nữa, nhưng một màn kinh khủng vừa rồi vẫn cứ quẩn quanh trong óc, không chịu tan đi.
“Bạch Dực…” Tôi nắm chặt cái ly, để phòng hai tay khỏi run lên, nhưng cổ họng cứ như bị tắc lại, mãi mới thốt ra khỏi miệng: “Lúc nãy tôi vừa nhìn thấy quỷ!” Kỳ thực tôi cảm thấy rất uất ức, trước đó không lâu còn vỗ ngực bảo nhất định không tin, nhưng chuyện vừa xảy ra quả thực quá mức chịu đựng!
“Ồ? Trông nó ra sao?” Anh ta không hề cười nhạo tôi, chỉ bình tĩnh nhìn tôi mà hỏi, ánh mắt thanh lãnh khiến tôi cũng bất giác bình tĩnh lại.
Tôi uống chút nước, liếm liếm đôi môi khô nẻ, sau đó đem chuyện lúc nãy kể hết cho anh ta nghe.
Bạch Dực trầm ngâm một lúc, sau đó vỗ vỗ vai tôi: “Hẳn là gặp phải một người chết được bảy ngày rồi, hôm nay là đêm hiện hồn của người đó.”
Tôi quay lại nhìn anh ta: “Đêm hiện hồn?”
“Hầu hết mọi người sau khi chết được bảy ngày sẽ trở về để gặp mặt thân nhân lần cuối, thứ hai là cũng để lấy đi những thứ thuộc về mình, hay trả những món nợ đã mắc phải khi còn sống, coi như một cách đoạn tuyệt dứt khoát với thế giới này. Nhưng bọn họ cũng không còn là người của nhân gian nữa, cho nên sau đêm hiện hồn bọn họ nhất định phải đi, đi đến nơi thuộc về bọn họ.”
Tôi gật đầu, nhìn lá trà trong chén đang từ từ nở ra mà chậm rãi nói: “Áo lạnh mùa đông cho quỷ…”
Rồi lại nghĩ ra một chuyện khác, tôi ngẩng đầu lên hỏi Bạch Dực: “Nếu hôm nay trong túi áo của tôi không có mấy hạt đậu đỏ, e là trốn không thoát rồi. Tôi nhìn thấy mấy hạt đậu rơi trên đất, nhặt lên ném vào người ông ta mới có thời gian chạy trốn, bảo vệ được một cái mạng này đó.”
Bạch Dực cúi đầu khẽ cười mà không đáp.
“Chờ chút!” Tôi đột nhiên hiểu ra, bình tĩnh nhìn anh ta: “Cái áo này là anh cho tôi mượn lúc ra ngoài, anh biết đêm nay là quỷ lễ, cho nên mới bỏ đậu đỏ bên trong, đúng không?” Tôi cảm động đến mức muốn khóc, dù sao người trước mặt cũng coi như là ân nhân cứu mạng của An Tung này.
“Tôi thực sự không biết là cậu có gặp phải cái gì hay không. Còn mớ đậu đỏ, thực ra là từ lần trước ăn bánh trôi có mấy cái bánh nhét đậu sống bỏ lại trên bàn đó thôi, có lẽ lúc tôi dọn áo không cẩn thận để rơi vào.” Bạch Dực làm ra vẻ “tôi không biết cậu đang nói cái gì”, chỉ đứng lên quay về ghế ngồi đọc sách, suy nghĩ một chốc lại quay lại nói: “Không có việc gì nữa, mau đi tắm rồi đi ngủ sớm đi, nhìn cậu kìa, cả người đầy mồ hôi lẫn bùn đất.”
Tôi thấy anh ta không thừa nhận, cũng không muốn hỏi tới, trong lòng thầm nghĩ lúc này chuyện quan trong nhất là mau mau đi tắm rồi đi ngủ, vì vậy cũng gật đầu.
Tắm nước nóng xong, thân thể thả lỏng lại, cảm thấy không kinh khủng như lúc nãy nữa, tôi chuẩn bị giường đi ngủ.
Chợt nghe Bạch Dực hỏi: “Cậu thực lòng cho rằng người nọ muốn làm hại cậu sao?”
Tôi sửng sốt dừng tay, bởi vì quả thực quái nhân nọ không có lý do gì đi làm hại tôi, nhưng lúc đó chỉ cần một mình ông ta thôi là đủ đáng sợ rồi. Vì thế tôi mới kinh hoàng như vậy.
“Tôi cũng không biết…lẽ nào ông ta không phải muốn bắt tôi theo?” Tôi âu sầu hỏi.
“Ai biết được, ông ta đã bị cậu đuổi đi mất rồi còn đâu.” Bạch Dực không ngẩng đầu lên.
Ngày hôm sau, tôi đi ngang qua con hẻm nhỏ hôm qua, dưới ánh mặt trời, mọi thứ đều trở nên ấm áp hơn hẳn. Trước cửa một căn nhà nọ để rất nhiều vòng hoa tang, qua khung cửa, có thể nhìn thấy trước linh đường đặt một tấm ảnh chụp, người trong ảnh mang nụ cười méo mó cứng ngắc, mặc một cái áo khoác màu xám cũ nát nhăn nhúm, mái tóc hoa râm…
Trong đầu tôi vọng lại câu hỏi cuối cùng của Bạch Dực: “Lẽ nào ông ta thực sự muốn làm hại người khác sao?”
Đêm hiện hồn – End
[1] Ba Thục: là một địa danh từ thời Tiên Tần, nay thuộc địa phận Tứ Xuyên, là nơi sinh sống của rất nhiều tộc người thuộc họ Bách Việt như Bộc, Tung, Tư, Cung, Nô, Di, v.v… đặc biệt rất giỏi chế đồ đồng. Giải thích kỹ Ba Thục thế này là để các bạn làm quen một chút với vùng đất này, trong truyện sẽ còn nhiều lần chúng ta gặp lại những “sản phẩm” của Ba Thục.
(*) Người biên tập nói nhảm: Tục lệ tung đậu để trừ tà ma cũng tồn tại ở Nhật Bản. Thậm chí còn có một ngày lễ riêng dành cho hoạt động này gọi là “setsubun” vào ngày 3/2 hàng năm, tức ngày Lập Xuân (chứ không phải Đông chí như trong truyện trên đây). Vào ngày này, người lớn trong nhà (thường là ông bố) sẽ đội mặt nạ quỷ để con mình ném đậu vào người (không đỏ cũng được), và hô to “Oni wa soto! Fuku wa uchi!” (Quỷ ra ngoài, phúc vào nhà). Xem ra ở các nền văn hóa Đông Bắc Á, đậu là một loại ngũ cốc quan trọng và mang lại điềm lành, trừ tà khí. Ngoài ra, một số thứ khác như muối ăn và gạo cũng là vật trừ tà (cái này thì xem ra có nhiều ở các nước Đông Nam Á hơn)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất