Trùng Sinh Trở Thành Lão Bà Của Tướng Quân
Chương 28: Mục Tiêu Nhắm Đến
Mạc Vỹ sau một ngày cũng tỉnh dậy. Hắn lần này bị thương có chút đau, nhưng thân thể Alpha trội cũng nhanh chóng hồi phục, nhìn sang bên cạnh, Niên Bạch Hiên đang nằm ngủ, hắn bất giác mà mỉm cười an tâm. Thật ra lúc đó hắn không nghĩ nhiều, thân là một Alpha không thể để Omega bên cạnh bị thương được cho nên hắn chấp nhận chịu hết thương tích, cũng may là cậu không sao
Niên Bạch Hiên thấy động tĩnh liền mở mắt, nhìn thấy Mạc Vỹ đã tỉnh lại liền vui mừng
"Tỉnh rồi sao, có chỗ nào cảm thấy không ổn hay không, tôi gọi bác sĩ Phàm đến"
Mạc Vỹ lắc đầu
"Tôi không sao, tôi là Alpha, cậu quên rồi sao, sức hồi phục của tôi rất tốt"
Niên Bạch Hiên đương nhiên không quên, chỉ là cậu thấy Mạc Vỹ bị thương lại đau lòng, không dễ chịu chút nào
"Bài thi được dừng lại sao"
Niên Bạch Hiên gật đầu
"Đúng vậy là do Tư Ái Lạc và Cảnh Hàn đã can thiệp, cho nên giáo quan tạm hoãn bài thi lại"
Mạc Vỹ gật đầu hiểu rõ, nếu không tạm hoãn bài thi e là hôm nay Niên Bạch Hiên đã phải một mình thi đấu, như vậy càng nguy hiểm hơn
"Đã điều tra được gì chưa, cậu có nghi ngờ gì hay không, còn có cậu không bị thương chứ"
Niên Bạch Hiên lắc đầu
"Không bị thương, chỉ bị nhẹ, không phải cậu chịu hết cho tôi rồi sao"
Mạc Vỹ nghe vậy liền cười đưa tay xoa đầu Niên Bạch Hiên
"Nếu tôi không bị thương, thì cậu bị thương, tôi là Alpha trội, chút thương tích không giết được tôi, ngược lại nếu cậu bị thương sẽ nguy hiểm lắm"
Niên Bạch Hiên im lặng không đáp lời, nếu đổi lại cậu vẫn mong bản thân bị thương, không mong Mạc Vỹ bị thương, kiếp trước cũng vậy, thà cậu chết chứ không muốn thấy Mạc Vỹ chết, bản thân thà hy sinh vẫn muốn bảo vệ người kia đến cùng. Nhưng Niên Bạch Hiên nào biết, cậu đi, Mạc Vỹ cũng đau khổ không khác gì cậu cả, cảm giác một mình cô độc nhưng vẫn phải sống tiếp, điều này Niên Bạch Hiên không biết được
"Lần sau đừng như vậy nữa"
Niên Bạch Hiên lí nhí nói, Mạc Vỹ nghe được nhưng hắn không đáp lại, lúc này Niên Bạch Hiên đi nấu cháo cho
Mạc Vỹ ăn, hắn ở trên giường, liên lạc với Cảnh Hàn
Cảnh Hàn bây giờ vừa trở về Cảnh gia, nhận được liên lạc của Mạc Vỹ liền mở lên
"Tỉnh rồi sao, không sao đấy chứ"
"Tôi không sao, đang ở Cảnh gia à, ba cậu có biết không"
Cảnh Hàn lắc đầu, ba hắn ít khi trở về cho nên cũng không biết hắn về nhà
"Ông ấy ở quân đội, không biết, tôi trở về thu thập chút thông tin, nghỉ ngơi dưỡng sức đi, yên tâm chuyện này tôi đã ém xuống, giáo quan còn chẳng biết, ba cậu ông ấy cũng sẽ không biết được"
Cảnh Hàn hiểu rõ, nếu như Mạc đại tướng biết được, có lẽ không chỉ trách mắng vì Mạc Vỹ quá yếu đuối, có khi còn sẽ bắt Mạc Vỹ đi luyện tập cực hình ở cái tinh cầu nào đó nữa, như thế chả khác gì địa ngục cả
"Tra được gì chưa"
"Tra được chút thông tin, không chỉ duy nhất năm chúng ta xảy ra chuyện, mà mấy năm trước đến bây giờ đều xảy ra chuyện, nhưng đa phần đều là chuyện nhỏ vì những năm đó không có quá nhiều người xuất sắc cùng một khoá cho nên ít chuyện xảy ra"
Lời này của Cảnh Hàn chính là những năm đó không có ai thật sự xuất sắc đến mức sau khi ra trường có chức vụ cao trong quân đội, nhưng năm của bọn họ thì bốn người bọn họ dựa vào thành tích liền có thể thấy được dễ dàng được bổ nhiệm vào các vị trí chủ chốt
"Vậy chúng ta là mục tiêu được nhắm đến sao"
Cảnh Hàn gật đầu
"Đúng vậy, chúng ta là mục tiêu được nhắm đến, e là có người sợ rằng sẽ có người tài giỏi xuất hiện, cho nên nhắm đến chúng ta mà gây sự"
Cảnh Hàn phân tích
"Vậy có liên quan đến quân đội không"
"Không liên quan, không phải quân đội sắp tổ chức một cuộc thử thách chọn ra vị trí tướng quân hay sao, cần gì phải làm những bị chuyện như vậy để làm gì, không có lợi cho bọn họ"
Mạc Vỹ đồng tình với chuyện này, đây không phải cách làm của quân đội, quân đội cũng sẽ không ngu ngốc đến như vậy
"Điều tra đi, tôi nghỉ ngơi chút"
Mạc Vỹ tắt máy, hắn thấy Niên Bạch Hiên trở lại với bát cháo nóng hổi trên tay, liền không muốn cùng Cảnh Hàn bàn chuyện nữa
"Không nói chuyện với Cảnh Hàn tiếp à"
Niên Bạch Hiên tò mò hỏi, cậu đâu điếc đến mức không nghe được đâu
"Không cần, những gì cần nói đã nói rồi, để cậu ta tập trung điều tra vẫn tốt hơn"
Niên Bạch Hiên gật đầu, cậu cũng thấy vậy
"Ăn đi, nghỉ ngơi, buổi chiều bác sĩ Phàm, anh ấy sẽ đến đây xem cho cậu một chút, dù gì cũng không thể qua lo được"
Trong lúc này, Tư Ái Lạc đang bận rộn vô cùng, vì để ngăn kì thi, hắn đã phải gây ra không ít náo loạn, cha hắn đương nhiên biết nhưng nhắm mắt xem như không có chuyện gì xảy ra. Tư Ái Lạc cũng điều tra nên trong trường học, đặc biệt là các giáo quan xem có bất thường gì hay không, điều tra cả những học sinh ở trong trường, bất cứ ai cũng có thể là người gây chuyện được cả, không thể bỏ xót một ai
Sau khi đã điều tra kỹ càng, Tư Ái Lạc cũng tìm được một số người có hành tung đáng nghi, hắn bận rộn đến mức không có thời gian quan tâm đến chuyện khác, cũng mặc kệ đóng hỗn độn mà bản thân gây ra
Vì để ngưng bài thi diễn ra, Tư Ái Lạc đã cố ý làm cho cho phòng cơ giáp bị hỏng, tạm thời không thể vào được, sau đó đã xúi giục các học sinh gây sự đánh nhau, cố ý thả ra không ít sinh vật đang được khu điều trị nghiên cứu, mặc dù chỉ là sinh vật không đáng lo ngại nhưng cũng gây nên một cuộc náo loạn không ít
Tư Ái Lạc tìm kiếm kỹ các tư liệu, mỗi cái đều cẩn thận xem xét, hắn cảm thấy lần này Mạc Vỹ và Niên Bạch Hiên được nhắm đến thì có thế lần sau có thế là hắn và cả Cảnh Hàn
Hắn cũng tìm kiếm những người có thành tích tốt những năm trước xem có manh mối gì hay là không
Bận rộn cả ngày, Tư Ái Lạc lết thân xác mệt mỏi đến tìm Niên Bạch Hiên, Niên Bạch Hiên nhìn bộ dạng của Tư Ái Lạc chỉ biết lắc đầu
"Xem ra cậu cũng mệt mỏi không ít đấy"
"Đương nhiên, cậu thử xem hết dữ liệu của hai mươi năm xem, cậu sẽ mệt chết hay không"
Mạc Vỹ nghe vậy cũng ngưng đọc sách mà nhìn Tư Ái Lạc, thật sự xem hết tư liệu của hai mươi năm trong một ngày, quả thật ít có điên đấy
"Vậy cậu đã xem được những gì"
Mạc Vỹ hỏi, Tư Ái Lạc lười biếng đáp lại
"Đương nhiên là có thu hoạch, nếu không có sẽ không đến đây"
Niên Bạch Hiên thấy động tĩnh liền mở mắt, nhìn thấy Mạc Vỹ đã tỉnh lại liền vui mừng
"Tỉnh rồi sao, có chỗ nào cảm thấy không ổn hay không, tôi gọi bác sĩ Phàm đến"
Mạc Vỹ lắc đầu
"Tôi không sao, tôi là Alpha, cậu quên rồi sao, sức hồi phục của tôi rất tốt"
Niên Bạch Hiên đương nhiên không quên, chỉ là cậu thấy Mạc Vỹ bị thương lại đau lòng, không dễ chịu chút nào
"Bài thi được dừng lại sao"
Niên Bạch Hiên gật đầu
"Đúng vậy là do Tư Ái Lạc và Cảnh Hàn đã can thiệp, cho nên giáo quan tạm hoãn bài thi lại"
Mạc Vỹ gật đầu hiểu rõ, nếu không tạm hoãn bài thi e là hôm nay Niên Bạch Hiên đã phải một mình thi đấu, như vậy càng nguy hiểm hơn
"Đã điều tra được gì chưa, cậu có nghi ngờ gì hay không, còn có cậu không bị thương chứ"
Niên Bạch Hiên lắc đầu
"Không bị thương, chỉ bị nhẹ, không phải cậu chịu hết cho tôi rồi sao"
Mạc Vỹ nghe vậy liền cười đưa tay xoa đầu Niên Bạch Hiên
"Nếu tôi không bị thương, thì cậu bị thương, tôi là Alpha trội, chút thương tích không giết được tôi, ngược lại nếu cậu bị thương sẽ nguy hiểm lắm"
Niên Bạch Hiên im lặng không đáp lời, nếu đổi lại cậu vẫn mong bản thân bị thương, không mong Mạc Vỹ bị thương, kiếp trước cũng vậy, thà cậu chết chứ không muốn thấy Mạc Vỹ chết, bản thân thà hy sinh vẫn muốn bảo vệ người kia đến cùng. Nhưng Niên Bạch Hiên nào biết, cậu đi, Mạc Vỹ cũng đau khổ không khác gì cậu cả, cảm giác một mình cô độc nhưng vẫn phải sống tiếp, điều này Niên Bạch Hiên không biết được
"Lần sau đừng như vậy nữa"
Niên Bạch Hiên lí nhí nói, Mạc Vỹ nghe được nhưng hắn không đáp lại, lúc này Niên Bạch Hiên đi nấu cháo cho
Mạc Vỹ ăn, hắn ở trên giường, liên lạc với Cảnh Hàn
Cảnh Hàn bây giờ vừa trở về Cảnh gia, nhận được liên lạc của Mạc Vỹ liền mở lên
"Tỉnh rồi sao, không sao đấy chứ"
"Tôi không sao, đang ở Cảnh gia à, ba cậu có biết không"
Cảnh Hàn lắc đầu, ba hắn ít khi trở về cho nên cũng không biết hắn về nhà
"Ông ấy ở quân đội, không biết, tôi trở về thu thập chút thông tin, nghỉ ngơi dưỡng sức đi, yên tâm chuyện này tôi đã ém xuống, giáo quan còn chẳng biết, ba cậu ông ấy cũng sẽ không biết được"
Cảnh Hàn hiểu rõ, nếu như Mạc đại tướng biết được, có lẽ không chỉ trách mắng vì Mạc Vỹ quá yếu đuối, có khi còn sẽ bắt Mạc Vỹ đi luyện tập cực hình ở cái tinh cầu nào đó nữa, như thế chả khác gì địa ngục cả
"Tra được gì chưa"
"Tra được chút thông tin, không chỉ duy nhất năm chúng ta xảy ra chuyện, mà mấy năm trước đến bây giờ đều xảy ra chuyện, nhưng đa phần đều là chuyện nhỏ vì những năm đó không có quá nhiều người xuất sắc cùng một khoá cho nên ít chuyện xảy ra"
Lời này của Cảnh Hàn chính là những năm đó không có ai thật sự xuất sắc đến mức sau khi ra trường có chức vụ cao trong quân đội, nhưng năm của bọn họ thì bốn người bọn họ dựa vào thành tích liền có thể thấy được dễ dàng được bổ nhiệm vào các vị trí chủ chốt
"Vậy chúng ta là mục tiêu được nhắm đến sao"
Cảnh Hàn gật đầu
"Đúng vậy, chúng ta là mục tiêu được nhắm đến, e là có người sợ rằng sẽ có người tài giỏi xuất hiện, cho nên nhắm đến chúng ta mà gây sự"
Cảnh Hàn phân tích
"Vậy có liên quan đến quân đội không"
"Không liên quan, không phải quân đội sắp tổ chức một cuộc thử thách chọn ra vị trí tướng quân hay sao, cần gì phải làm những bị chuyện như vậy để làm gì, không có lợi cho bọn họ"
Mạc Vỹ đồng tình với chuyện này, đây không phải cách làm của quân đội, quân đội cũng sẽ không ngu ngốc đến như vậy
"Điều tra đi, tôi nghỉ ngơi chút"
Mạc Vỹ tắt máy, hắn thấy Niên Bạch Hiên trở lại với bát cháo nóng hổi trên tay, liền không muốn cùng Cảnh Hàn bàn chuyện nữa
"Không nói chuyện với Cảnh Hàn tiếp à"
Niên Bạch Hiên tò mò hỏi, cậu đâu điếc đến mức không nghe được đâu
"Không cần, những gì cần nói đã nói rồi, để cậu ta tập trung điều tra vẫn tốt hơn"
Niên Bạch Hiên gật đầu, cậu cũng thấy vậy
"Ăn đi, nghỉ ngơi, buổi chiều bác sĩ Phàm, anh ấy sẽ đến đây xem cho cậu một chút, dù gì cũng không thể qua lo được"
Trong lúc này, Tư Ái Lạc đang bận rộn vô cùng, vì để ngăn kì thi, hắn đã phải gây ra không ít náo loạn, cha hắn đương nhiên biết nhưng nhắm mắt xem như không có chuyện gì xảy ra. Tư Ái Lạc cũng điều tra nên trong trường học, đặc biệt là các giáo quan xem có bất thường gì hay không, điều tra cả những học sinh ở trong trường, bất cứ ai cũng có thể là người gây chuyện được cả, không thể bỏ xót một ai
Sau khi đã điều tra kỹ càng, Tư Ái Lạc cũng tìm được một số người có hành tung đáng nghi, hắn bận rộn đến mức không có thời gian quan tâm đến chuyện khác, cũng mặc kệ đóng hỗn độn mà bản thân gây ra
Vì để ngưng bài thi diễn ra, Tư Ái Lạc đã cố ý làm cho cho phòng cơ giáp bị hỏng, tạm thời không thể vào được, sau đó đã xúi giục các học sinh gây sự đánh nhau, cố ý thả ra không ít sinh vật đang được khu điều trị nghiên cứu, mặc dù chỉ là sinh vật không đáng lo ngại nhưng cũng gây nên một cuộc náo loạn không ít
Tư Ái Lạc tìm kiếm kỹ các tư liệu, mỗi cái đều cẩn thận xem xét, hắn cảm thấy lần này Mạc Vỹ và Niên Bạch Hiên được nhắm đến thì có thế lần sau có thế là hắn và cả Cảnh Hàn
Hắn cũng tìm kiếm những người có thành tích tốt những năm trước xem có manh mối gì hay là không
Bận rộn cả ngày, Tư Ái Lạc lết thân xác mệt mỏi đến tìm Niên Bạch Hiên, Niên Bạch Hiên nhìn bộ dạng của Tư Ái Lạc chỉ biết lắc đầu
"Xem ra cậu cũng mệt mỏi không ít đấy"
"Đương nhiên, cậu thử xem hết dữ liệu của hai mươi năm xem, cậu sẽ mệt chết hay không"
Mạc Vỹ nghe vậy cũng ngưng đọc sách mà nhìn Tư Ái Lạc, thật sự xem hết tư liệu của hai mươi năm trong một ngày, quả thật ít có điên đấy
"Vậy cậu đã xem được những gì"
Mạc Vỹ hỏi, Tư Ái Lạc lười biếng đáp lại
"Đương nhiên là có thu hoạch, nếu không có sẽ không đến đây"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất