Hàn Môn Đích Nữ Có Không Gian

Chương 7:

Trước Sau
Nhan lão thái thái tức giận trừng mắt nhìn tôn nữ : "Lão bà tử ta buồn cười lắm sao?"

Đạo Hoa ngồi xuống bên cạnh lão thái thái: "Tổ mẫu, con còn tưởng rằng người rất hưởng thụ khi trò chuyện với tộc trưởng bọn họ đấy,người còn nói với bọn họ lâu như vậy “

Nhan lão thái thái: "Một sợi không thành tuyến, một cây không thành rừng. Phụ thân ngươi hiện tại tuy là Huyện lệnh thất phẩm, nhưng cũng không thể tách dòng họ Nhan thị. Người không có dòng họ để dựa vào, sẽ không đi được lâu."

"Ai phụ thân ngươi làm huyện lệnh sắp chín năm, cho tới nay đều là cần cù chăm chỉ, nhưng vì sao vẫn luôn không thăng chức được? Không phải là bởi vì căn cơ yếu kém sao? Nếu ở trên quan trường, có người có thể thay phụ thân ngươi nói mấy câu."

Nói đến đây, Nhan lão thái thái đột nhiên dừng lại, sắc mặt cũng trở nên có chút khó coi.

Thấy vậy, Nhan Văn Đào kéo kéo Đạo hoa , ra hiệu cho nàng đừng hỏi nữa.

Đạo Hoa biết tổ mẫu đang nhớ tới Tứ cô cô.

Năm đó phụ thân nàng đỗ tiến sĩ, đồng môn Dương Bác Dịch của ông liền tới cửa cầu hôn Tứ cô cô.

Dương gia này cũng coi như là nhà giàu, ở kinh thành còn có thân thích của quan to tứ phẩm, bản thân hắn mặc dù chỉ là một tú tài, nhưng đối với Nhan gia lúc đó mà nói, cũng coi như là một mối hôn sự không tệ.

Sau khi Tứ cô cô gả đi, ngay từ đầu, Dương gia còn rất thân thiết với Nhan gia, nhưng sau đó, Dương Bác Dịch cũng đỗ tiến sĩ, Dương gia dời nhà đến kinh thành, sau đó, quan hệ hai nhà liền phai nhạt.

Đạo Hoa thầm nghĩ, Dương gia nhất định là thấy phụ thân nàng nhiệm kỳ này đến nhiệm kỳ khác làm huyện lệnh, từ đầu đến cuối không thăng chức tăng , không có giá trị đầu tư, liền chủ động xa lánh quan hệ.



Không thể không nói, người cổ đại này thật sự rất thực tế !

Tôn nhi , tôn nữ không nói lời nào, Nhan lão thái thái ngược lại tự mình tiếp tục nói: "Mấy năm nay, trong tộc xuất hiện mấy hậu bối có thể đọc sách, ngày sau bọn họ có thi đỗ , trên quan trường, cha con cũng có thể có người giúp đỡ."

Đạo Hoa không cho là đúng: "Vậy không biết còn phải chờ bao lâu nữa?"

Nhan lão thái thái liếc tôn nữ một cái: "Phụ thân ngươi không đợi được, còn có đại ca nhị ca ngươi nữa, tóm lại, liên hệ trong tộc bên này không thể cắt đứt."

Đạo hoa nhún vai một cái, nàng cũng không nói muốn cắt đứt quan hệ với tộc mình.

Mấy năm nay ở Nhan gia thôn nàng cũng xem như hiểu rõ, quan hệ tông tộc cổ đại này, thật đúng là rất chặt chẽ , không có người nào dám chủ động thoát ly tông tộc của mình.

Sau lưng có tông tộc, không ai dám ức hiếp , không có tông tộc, đó chính là người không có căn cơ, đi ra bên ngoài, mọi người đều có thể giẫm đạp ngươi.

Đạo hoa vén rèm xe lên, nhìn về phía trong thôn, phát hiện mấy người tộc trưởng thế mà còn đứng ở cửa thôn, trong lòng cảm thán , vì sự phát triển của tộc, những người này cũng thả xuống tư thái.

"Tổ mẫu, hôm nay con mới phát hiện, tộc trưởng gia gia lại biết ăn nói như vậy."

Cái gì mà đồng tộc vốn nên đồng khí liên chi, giúp đỡ lẫn nhau; những người bọn họ giúp đỡ trước kia đều bé nhỏ không đáng kể.

Ý ở ngoài lời, không phải là muốn cho phụ thân tiện nghi kia giúp đỡ trong tộc sao?

Nhan lão thái thái nhìn cháu gái thông minh lanh lợi, lại nhìn ba đứa cháu trai thật thà, lắc đầu: "Chẳng qua là đôi bên cùng có lợi mà thôi, có một số việc trong lòng mình biết là được rồi, không cần phải nói ra."



Đạo hoa: "Người khác ta mới không thèm nói."

Nhan Văn Đào ngơ ngác, gãi gãi đầu, sao cậu ta không hiểu tổ mẫu và Đạo Hoa đang nói cái gì nhỉ?

"Tam ca, chúng ta đi ra ngoài ngồi, để cho Tôn mụ tiến vào bồi tổ mẫu."

"Được!"

Trên quan đạo đi huyện Lâm Nghi, một chiếc xe ngựa không nhanh không chậm đi tới, trên xe ngựa, một lão hán hơn 50 tuổi đang đánh xe ngựa, hai thiếu niên một lớn một nhỏ ngồi bên cạnh lão.

Lớn chất phác khỏe mạnh, nhỏ mềm mại đáng yêu.

"Đạo Hoa tiểu gia, có cần hát một khúc để nâng cao tinh thần cho lão thái thái không?" Tôn bá cười ha hả nhìn nữ giả nam trang bên cạnh.

Vì phải đi xa , Đạo Hoa cảm thấy nữ trang không tiện, nên thay nam trang.

Đối với việc này, Nhan lão thái thái không nói gì, ngược lại còn rất cổ vũ, cảm thấy Đạo Hoa thông minh, những năm này tuy rằng các nơi đều coi như thái bình, nhưng đi ra ngoài, có thể khiêm tốn một chút vẫn là khiêm tốn một chút.

"Được, tam ca, chúng cùng hát đi."

"Được!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau