Thập Niên 70: Xuyên Thành Nữ Chính Truyện Đạo Làm Mẹ Kế
Chương 42:
“Bà ta thì cũng bình thường, con gái bà ta mới là người lòng dạ nhỏ như lỗ kim, một cô gái lớn như vậy rồi mà vẫn mắc tật lắm mồm, thích đi khắp nơi nói xấu người khác, trước đó còn đi khắp nơi nói Tú My quyến rũ thanh niên trong thôn, bắt cá hai tay…”
“Bốp” một tiếng.
Mắt Doãn Tú My đỏ ngầu, hung hăng đập bát cơm trong tay xuống cạnh chân Ngô Phương.
“Ngô Phương! Cô nói bậy bạ gì đó?”
Ngô Phương sợ hãi rụt người lại, trên mặt thoáng hiện vẻ mất kiên nhẫn: “Đây đâu phải là tôi nói, nếu cô không vui thì đi tìm Trần Kiều mà trút giận.”
Sau đó quay đầu nhìn lướt qua Khương Đường và hai người còn lại, âm dương quái khí nói: “Kêu các người từ chối thì từ chối, hỏi nhiều như vậy làm gì. Còn nữa, các người tốt nhất nên giữ mình vào, đừng có thấy ai cũng dính lấy, ve vãn người ta. Nếu không, con sâu làm rầu nồi canh, làm hỏng danh tiếng của tất cả mọi người.”
Khương Đường lập tức nổi giận.
Đã bị người ta chỉ mặt mắng chửi rồi, cô mà không phản kháng lại thì không phải là Khương Đường.
Cô đứng dậy, cười khẩy: “Sáng sớm ra, cô không đánh răng à?”
Nói xong, Khương Đường giả vờ quạt quạt hai cái trước mũi, chân thành đề nghị: “Đừng hiểu lầm, tôi không phải nói cô không chú ý vệ sinh cá nhân đâu. Miệng có mùi hôi cũng có thể là cơ thể đang cảnh báo cô đấy, đồng chí Ngô, hay là cô tranh thủ đến bệnh viện kiểm tra xem sao, xem có phải dạ dày có vấn đề không, bệnh nhẹ đừng để lâu, lỡ như biến chứng thành bệnh nan y thì phải làm sao.”
“À, ngoài hôi miệng ra, mặt cô còn đỏ bừng nữa… vẫn nên đi khám sớm đi.”
*
Ngô Phương đã ở đội sản xuất Quang Minh bảy tám năm rồi.
Từ một cô gái ngây thơ non nớt trở thành “bà cô thành phố” bị người ta trêu chọc.
Cô ta chưa bao giờ từ bỏ ý định trở về thành phố.
Cô ta vẫn luôn coi mình là khách qua đường ở nông thôn.
Đối với những thanh niên trí thức không chịu đựng nổi mà lựa chọn ở lại thôn sinh con đẻ cái, trong lòng Ngô Phương rất coi thường. Cô ta cố gắng duy trì vẻ ngoài của người thành phố, khinh thường những người sống không bằng mình, trước mặt thì khen ngợi họ giác ngộ cao, sau lưng lại khinh bỉ họ thiển cận, vì chút lợi ích trước mắt mà từ bỏ thân phận người thành phố.
Nhưng oái oăm thay, lại có một người, xinh đẹp hơn cô ta, được người khác yêu quý hơn, đặc biệt được các đồng chí nam trong đội sản xuất yêu thích, ý định trở về thành phố cũng kiên định như cô ta.
Sự tồn tại của Doãn Tú My đã phá vỡ sự tự lừa dối bản thân của Ngô Phương.
Khiến cô ta nhận ra rằng, trong khi cô ta coi thường những người nông dân chân lấm tay bùn, thì người ta cũng chẳng coi trọng cô ta. Người mà họ muốn lấy lòng chỉ có mỗi Doãn Tú My.
Có đôi khi, ác niệm của con người một khi đã buông thả một lần, thì sẽ như hổ thoát khỏi chuồng, không thể nào kiểm soát được nữa.
Ngô Phương cũng vậy.
Tâm lý của cô ta đã mất cân bằng trong quá trình lao động vất vả ngày này qua ngày khác, cô ta mắng người dân trong thôn lắm điều, thích buôn chuyện, nhưng bản thân lại vô thức học theo cách giao tiếp này.
Ban đầu chỉ là tiết lộ sở thích của Doãn Tú My cho những đồng chí nam có thiện cảm với cô ấy, từ đó lợi dụng đối phương giúp đỡ cô ta chia sẻ công việc đồng áng, lười biếng trốn tránh.
Sau đó, nhìn thấy bản thân bị công việc đồng áng hành hạ đến mức không khác gì con gái nhà nông, lại nhìn Doãn Tú My da trắng nõn nà, lúc nào cũng có thanh niên giúp đỡ, sự ghen ghét trong lòng Ngô Phương ngày càng sâu đậm.
“Bốp” một tiếng.
Mắt Doãn Tú My đỏ ngầu, hung hăng đập bát cơm trong tay xuống cạnh chân Ngô Phương.
“Ngô Phương! Cô nói bậy bạ gì đó?”
Ngô Phương sợ hãi rụt người lại, trên mặt thoáng hiện vẻ mất kiên nhẫn: “Đây đâu phải là tôi nói, nếu cô không vui thì đi tìm Trần Kiều mà trút giận.”
Sau đó quay đầu nhìn lướt qua Khương Đường và hai người còn lại, âm dương quái khí nói: “Kêu các người từ chối thì từ chối, hỏi nhiều như vậy làm gì. Còn nữa, các người tốt nhất nên giữ mình vào, đừng có thấy ai cũng dính lấy, ve vãn người ta. Nếu không, con sâu làm rầu nồi canh, làm hỏng danh tiếng của tất cả mọi người.”
Khương Đường lập tức nổi giận.
Đã bị người ta chỉ mặt mắng chửi rồi, cô mà không phản kháng lại thì không phải là Khương Đường.
Cô đứng dậy, cười khẩy: “Sáng sớm ra, cô không đánh răng à?”
Nói xong, Khương Đường giả vờ quạt quạt hai cái trước mũi, chân thành đề nghị: “Đừng hiểu lầm, tôi không phải nói cô không chú ý vệ sinh cá nhân đâu. Miệng có mùi hôi cũng có thể là cơ thể đang cảnh báo cô đấy, đồng chí Ngô, hay là cô tranh thủ đến bệnh viện kiểm tra xem sao, xem có phải dạ dày có vấn đề không, bệnh nhẹ đừng để lâu, lỡ như biến chứng thành bệnh nan y thì phải làm sao.”
“À, ngoài hôi miệng ra, mặt cô còn đỏ bừng nữa… vẫn nên đi khám sớm đi.”
*
Ngô Phương đã ở đội sản xuất Quang Minh bảy tám năm rồi.
Từ một cô gái ngây thơ non nớt trở thành “bà cô thành phố” bị người ta trêu chọc.
Cô ta chưa bao giờ từ bỏ ý định trở về thành phố.
Cô ta vẫn luôn coi mình là khách qua đường ở nông thôn.
Đối với những thanh niên trí thức không chịu đựng nổi mà lựa chọn ở lại thôn sinh con đẻ cái, trong lòng Ngô Phương rất coi thường. Cô ta cố gắng duy trì vẻ ngoài của người thành phố, khinh thường những người sống không bằng mình, trước mặt thì khen ngợi họ giác ngộ cao, sau lưng lại khinh bỉ họ thiển cận, vì chút lợi ích trước mắt mà từ bỏ thân phận người thành phố.
Nhưng oái oăm thay, lại có một người, xinh đẹp hơn cô ta, được người khác yêu quý hơn, đặc biệt được các đồng chí nam trong đội sản xuất yêu thích, ý định trở về thành phố cũng kiên định như cô ta.
Sự tồn tại của Doãn Tú My đã phá vỡ sự tự lừa dối bản thân của Ngô Phương.
Khiến cô ta nhận ra rằng, trong khi cô ta coi thường những người nông dân chân lấm tay bùn, thì người ta cũng chẳng coi trọng cô ta. Người mà họ muốn lấy lòng chỉ có mỗi Doãn Tú My.
Có đôi khi, ác niệm của con người một khi đã buông thả một lần, thì sẽ như hổ thoát khỏi chuồng, không thể nào kiểm soát được nữa.
Ngô Phương cũng vậy.
Tâm lý của cô ta đã mất cân bằng trong quá trình lao động vất vả ngày này qua ngày khác, cô ta mắng người dân trong thôn lắm điều, thích buôn chuyện, nhưng bản thân lại vô thức học theo cách giao tiếp này.
Ban đầu chỉ là tiết lộ sở thích của Doãn Tú My cho những đồng chí nam có thiện cảm với cô ấy, từ đó lợi dụng đối phương giúp đỡ cô ta chia sẻ công việc đồng áng, lười biếng trốn tránh.
Sau đó, nhìn thấy bản thân bị công việc đồng áng hành hạ đến mức không khác gì con gái nhà nông, lại nhìn Doãn Tú My da trắng nõn nà, lúc nào cũng có thanh niên giúp đỡ, sự ghen ghét trong lòng Ngô Phương ngày càng sâu đậm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất