Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80: Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 39: Phân Xử
Tống Ngọc Lan, bà nội Tống và Tống Đại Cường đến đại đội, nơi đó đã có một số dân làng tự nguyện mang ghế ra xếp sẵn. Cả nhà họ Triệu đã ngồi quanh thôn trưởng Hoàng. Và dù tình hình đã đến nước này thì mẹ Triệu vẫn không quên nói xấu nhà họ Tống, trong khi ba Triệu và Triệu Hoa chỉ biết phụ họa theo.
Với vốn hiểu biết của Tống Ngọc Lan thì đây là lần đầu tiên cô gặp loại người kỳ cục như thế này. Rõ ràng nhà họ Triệu chẳng có lý, nhưng họ vẫn có thể biến trắng thành đen. Cô không khỏi thắc mắc rằng tác giả đã xây dựng gia đình có tư tưởng méo mó này như thế nào, và liệu người đọc có thể đồng tình với kiểu nam chính xuất thân từ một gia đình như vậy không?
Sau khi đỡ bà nội Tống ngồi xuống, thôn trưởng Hoàng liếc nhìn Hoàng Bạch đứng phía sau mình một cái, sau đó Hoàng Bạch liền cao giọng nói: "Tất cả giữ trật tự nào!"
Khi đám đông dần yên lặng, lão thôn trưởng nhìn bà nội Tống và nói: "Bà Tống, bà hãy kể lại sự việc xem."
"Thôn trưởng, tôi đã kể hết rồi, còn cần gì phải nghe bọn họ nói luyên thuyên nữa chứ?" Mẹ Triệu tỏ vẻ không hài lòng, chen ngang lời thôn trưởng.
"Nghe cô nói mà thấy tức cười. Cô coi chúng tôi như lũ ngốc cả sao?" Vợ của Hoàng Bạch là Vương Phân không nhịn được mà lên tiếng.
Hoàng Bạch lập tức trừng mắt nhìn vợ mình, khiến Vương Phân dù không phục nhưng vẫn đành im lặng.
Lão thôn trưởng nhìn gia đình nhà họ Triệu với vẻ mặt nghiêm nghị: "Giải quyết mọi việc phải công bằng, không thể nghe theo một phía. Cần phải lắng nghe cả hai bên để làm sáng tỏ sự thật. Chúng ta không thể vu oan bất kỳ người tốt nào, cũng không thể bỏ qua bất kỳ kẻ xấu nào. Nếu các người không đồng ý với cách giải quyết của tôi, thì cứ báo lên công an. Khi đó tôi sẽ không còn can thiệp nữa."
Nghe lão thôn trưởng nói vậy, ba Triệu vội đứng lên cười xòa: "Thôn trưởng, đừng giận mà. Vợ tôi vụng về, mọi việc đều nghe theo sắp xếp của ông. Ông muốn hỏi gì thì cứ việc hỏi."
Nói xong, ông ta trừng mắt nhìn mẹ Triệu, hạ giọng cảnh cáo: "Câm mồm đi! Nếu làm lớn chuyện thì tiền đồ của con trai chúng ta sẽ tiêu tan."
Mẹ Triệu nghe vậy nên đành im lặng.
Tống Ngọc Lan bước lên một bước và nói: "Ông thôn trưởng, bà nội cháu chỉ biết chuyện sau khi cháu rơi xuống nước. Chi bằng để cháu kể từ đầu."
Thấy lão thôn trưởng gật đầu đồng ý, Tống Ngọc Lan nở một nụ cười nhẹ rồi lấy ra một mảnh giấy từ trong túi, đó là tờ giấy mà Triệu Hoa đã viết khi hẹn cô. Sau hôm đó, Tống Ngọc Cảnh đã tìm lại được mảnh giấy này theo yêu cầu của Tống Ngọc Lan, lúc này có thể phát huy công dụng.
"Đây là bằng chứng Triệu Hoa hẹn cháu ra bờ sông. Ông có thể so sánh chữ viết trên mảnh giấy này với chữ của Triệu Hoa để xem có đúng là do cô ta viết hay không.”
“Hôm đó, chính vì lời hẹn của Triệu Hoa mà cháu mới ra bờ sông. Lý do cô ta hẹn là muốn nói chuyện với cháu về chuyện của cô ta và Trang Dương. Có lẽ mọi người chưa biết Trang Dương là ai, để cháu giới thiệu một chút."
Với vốn hiểu biết của Tống Ngọc Lan thì đây là lần đầu tiên cô gặp loại người kỳ cục như thế này. Rõ ràng nhà họ Triệu chẳng có lý, nhưng họ vẫn có thể biến trắng thành đen. Cô không khỏi thắc mắc rằng tác giả đã xây dựng gia đình có tư tưởng méo mó này như thế nào, và liệu người đọc có thể đồng tình với kiểu nam chính xuất thân từ một gia đình như vậy không?
Sau khi đỡ bà nội Tống ngồi xuống, thôn trưởng Hoàng liếc nhìn Hoàng Bạch đứng phía sau mình một cái, sau đó Hoàng Bạch liền cao giọng nói: "Tất cả giữ trật tự nào!"
Khi đám đông dần yên lặng, lão thôn trưởng nhìn bà nội Tống và nói: "Bà Tống, bà hãy kể lại sự việc xem."
"Thôn trưởng, tôi đã kể hết rồi, còn cần gì phải nghe bọn họ nói luyên thuyên nữa chứ?" Mẹ Triệu tỏ vẻ không hài lòng, chen ngang lời thôn trưởng.
"Nghe cô nói mà thấy tức cười. Cô coi chúng tôi như lũ ngốc cả sao?" Vợ của Hoàng Bạch là Vương Phân không nhịn được mà lên tiếng.
Hoàng Bạch lập tức trừng mắt nhìn vợ mình, khiến Vương Phân dù không phục nhưng vẫn đành im lặng.
Lão thôn trưởng nhìn gia đình nhà họ Triệu với vẻ mặt nghiêm nghị: "Giải quyết mọi việc phải công bằng, không thể nghe theo một phía. Cần phải lắng nghe cả hai bên để làm sáng tỏ sự thật. Chúng ta không thể vu oan bất kỳ người tốt nào, cũng không thể bỏ qua bất kỳ kẻ xấu nào. Nếu các người không đồng ý với cách giải quyết của tôi, thì cứ báo lên công an. Khi đó tôi sẽ không còn can thiệp nữa."
Nghe lão thôn trưởng nói vậy, ba Triệu vội đứng lên cười xòa: "Thôn trưởng, đừng giận mà. Vợ tôi vụng về, mọi việc đều nghe theo sắp xếp của ông. Ông muốn hỏi gì thì cứ việc hỏi."
Nói xong, ông ta trừng mắt nhìn mẹ Triệu, hạ giọng cảnh cáo: "Câm mồm đi! Nếu làm lớn chuyện thì tiền đồ của con trai chúng ta sẽ tiêu tan."
Mẹ Triệu nghe vậy nên đành im lặng.
Tống Ngọc Lan bước lên một bước và nói: "Ông thôn trưởng, bà nội cháu chỉ biết chuyện sau khi cháu rơi xuống nước. Chi bằng để cháu kể từ đầu."
Thấy lão thôn trưởng gật đầu đồng ý, Tống Ngọc Lan nở một nụ cười nhẹ rồi lấy ra một mảnh giấy từ trong túi, đó là tờ giấy mà Triệu Hoa đã viết khi hẹn cô. Sau hôm đó, Tống Ngọc Cảnh đã tìm lại được mảnh giấy này theo yêu cầu của Tống Ngọc Lan, lúc này có thể phát huy công dụng.
"Đây là bằng chứng Triệu Hoa hẹn cháu ra bờ sông. Ông có thể so sánh chữ viết trên mảnh giấy này với chữ của Triệu Hoa để xem có đúng là do cô ta viết hay không.”
“Hôm đó, chính vì lời hẹn của Triệu Hoa mà cháu mới ra bờ sông. Lý do cô ta hẹn là muốn nói chuyện với cháu về chuyện của cô ta và Trang Dương. Có lẽ mọi người chưa biết Trang Dương là ai, để cháu giới thiệu một chút."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất