Chương 15: Cái Gì Gọi Là An Phận
Nụ cười của Đường Vũ quá mức kiều diễm, trong ánh mắt còn mang theo sự trào phúng lạnh nhạt, so với ánh mặt trời này còn chói mắt hơn, Tần Dư Triết không khỏi híp mắt, nở nụ cười: "Đường Đường, cho dù anh và Thiên Thiên ở bên nhau, chẳng lẽ chuyện năm đó em cũng không sai? Nếu không phải em không an phận..."
"An phận?" Đường Vũ gẩy gẩy móng tay, thổi vào đầu ngón tay, vẻ mặt hờ hững: "Cái gì gọi là an phận? Anh và Đường Thiên Thiên lăn giường với nhau, tôi không thể tìm một soái ca an ủi mình một chút hay sao? Mọi người đều lấy những gì mình cần, nói đạo đức luân lí làm gì!”
Mấy câu nói khiến Tần Dư Triết nghẹn lời không nói được gì, năm đó đúng là hắn không chịu nổi cô đơn, huống chi Đường Thiên Thiên so với Đường Vũ xinh đẹp hơn không phải một chút, đó là khuê tú nổi danh của Giang Thành, cùng hắn nói là trai tài nữ sắc cũng không quá đáng.
Cho nên Đường Thiên Thiên ám chỉ, hắn cũng liền tiếp nhận, hai người thông đồng sau lưng Đường Vũ, Đường Vũ khi đó chính là một cô gái ngốc nghếch, làm sao nhìn ra được thứ này. ( truyện chỉ đăng ở dtruyen )
Ấn tượng của Tần Dư Triết đối với Đường Vũ vẫn dừng lại ở trước khi cô ra nước ngoài, lúc đó Đường Vũ yên tĩnh, nhu thuận, ngoan hiền, nhưng cảm giác tồn tại thật sự quá thấp. Đường Vũ luôn khiến hắn cảm thấy phiền chán, dù sao đàn ông cũng thích người trẻ tuổi xinh đẹp, huống chi, Đường Vũ còn là con gái riêng, thân phận nói ra cũng không dễ nghe.
Nhưng lúc này Đường Vũ đang ngồi trên bãi cỏ này, chỉ là gẩy tay cũng cảm thấy phong tình duyên dáng, rõ ràng là ngũ quan giống nhau nhưng bây giờ lại mê người đến kỳ lạ, nói chuyện nhẹ nhàng, lại mang theo sự hờn dỗi của cô gái, gợi cảm mê người nói không nên lời.
Tần Dư Triết cũng có chút hoài nghi, đây thật sự là Đường Vũ chật vật ra nước ngoài kia sao? Mới có mấy năm, sao trở về lại giống biến thành người khác?
Đường Vũ nhướng mắt nhìn Tần Dư Triết, hỏi: "Tần tổng, anh còn có việc gì không? Không có gì thì đi đi, cản trở tôi tắm nắng.”
Tần Dư Triết há miệng còn chưa kịp nói gì thì bên cạnh đã vang lên giọng đàn ông, hỏi: "Hai người đang làm gì vậy?”
Tần Dư Triết ngẩn người: "Hoắc... Hoắc tổng?”
Lão tam của Hoắc gia, hắn vẫn nhận ra, giàu nhất Giang Thành, nếu có hợp tác với Hoắc gia trong kinh doanh, đó chính là có được vô số tiền tài đó!
Hoắc Vân Thâm lại không nhìn Tần Dư Triết, anh cúi đầu nhìn Đường Vũ đang ngồi trên bãi cỏ, lộ ra đôi chân trắng như ngọc, ánh mắt anh nhìn chằm chằm, dép lê trong tay "lạch cạch" một tiếng ném xuống đất, lạnh lùng nói: "Mang dép vào.”
Đường Vũ ngẩn người, Hoắc Vân Thâm trở về phòng bệnh là đi lấy dép cho cô?
Tần Dư Triết cũng ngây ngẩn cả người, hắn nhìn Đường Vũ, lại nhìn Hoắc Vân Thâm, nói: "Các người... Đường Đường, em và Hoắc tổng..."
Đường Vũ nhếch khóe miệng cười cười: "Làm sao vậy? Anh chưa bao giờ thấy tôi qua lại với đàn ông sao? Nếu không có anh, còn rất nhiều đàn ông đuổi theo tôi đó!”
Tần Dư Triết quả thực choáng váng, ai có thể ngờ được Đường Vũ ngây ngô như khúc gỗ năm đó lại có thể quyến rũ được một người đàn ông như Hoắc Vân Thâm, nhìn bộ dáng này, Hoắc Vân Thâm đối với cô còn rất cưng chiều!
Đường Vũ ngửa đầu nhìn Hoắc Vân Thâm, chớp chớp đôi mắt to, làm nũng nói: "Vân Thâm, em không dậy nổi, anh bế em.”
Đường Vũ thật ra không xác định Hoắc Vân Thâm có phối hợp với cô show ân ái trước mặt Tần Dư Triết hay không, cô chỉ nhìn không quen bộ dáng tự cho là đúng của Tần Dư Triết, cô chính là muốn Tần Dư Triết biết, không có hắn, cô sống tốt hơn không biết bao nhiêu!
Ánh mắt Hoắc Vân Thâm sâu thẳm, dừng một chút rồi ngồi xổm xuống, cánh tay vòng qua chân Đường Vũ, bế cô lên, xoay người đi về phía bệnh viện. Đường Vũ quay đầu cười lạnh với Tần Dư Triết một chút, lại nằm trong lòng Hoắc Vân Thâm, thành thật hưởng thụ cái ôm này.
"An phận?" Đường Vũ gẩy gẩy móng tay, thổi vào đầu ngón tay, vẻ mặt hờ hững: "Cái gì gọi là an phận? Anh và Đường Thiên Thiên lăn giường với nhau, tôi không thể tìm một soái ca an ủi mình một chút hay sao? Mọi người đều lấy những gì mình cần, nói đạo đức luân lí làm gì!”
Mấy câu nói khiến Tần Dư Triết nghẹn lời không nói được gì, năm đó đúng là hắn không chịu nổi cô đơn, huống chi Đường Thiên Thiên so với Đường Vũ xinh đẹp hơn không phải một chút, đó là khuê tú nổi danh của Giang Thành, cùng hắn nói là trai tài nữ sắc cũng không quá đáng.
Cho nên Đường Thiên Thiên ám chỉ, hắn cũng liền tiếp nhận, hai người thông đồng sau lưng Đường Vũ, Đường Vũ khi đó chính là một cô gái ngốc nghếch, làm sao nhìn ra được thứ này. ( truyện chỉ đăng ở dtruyen )
Ấn tượng của Tần Dư Triết đối với Đường Vũ vẫn dừng lại ở trước khi cô ra nước ngoài, lúc đó Đường Vũ yên tĩnh, nhu thuận, ngoan hiền, nhưng cảm giác tồn tại thật sự quá thấp. Đường Vũ luôn khiến hắn cảm thấy phiền chán, dù sao đàn ông cũng thích người trẻ tuổi xinh đẹp, huống chi, Đường Vũ còn là con gái riêng, thân phận nói ra cũng không dễ nghe.
Nhưng lúc này Đường Vũ đang ngồi trên bãi cỏ này, chỉ là gẩy tay cũng cảm thấy phong tình duyên dáng, rõ ràng là ngũ quan giống nhau nhưng bây giờ lại mê người đến kỳ lạ, nói chuyện nhẹ nhàng, lại mang theo sự hờn dỗi của cô gái, gợi cảm mê người nói không nên lời.
Tần Dư Triết cũng có chút hoài nghi, đây thật sự là Đường Vũ chật vật ra nước ngoài kia sao? Mới có mấy năm, sao trở về lại giống biến thành người khác?
Đường Vũ nhướng mắt nhìn Tần Dư Triết, hỏi: "Tần tổng, anh còn có việc gì không? Không có gì thì đi đi, cản trở tôi tắm nắng.”
Tần Dư Triết há miệng còn chưa kịp nói gì thì bên cạnh đã vang lên giọng đàn ông, hỏi: "Hai người đang làm gì vậy?”
Tần Dư Triết ngẩn người: "Hoắc... Hoắc tổng?”
Lão tam của Hoắc gia, hắn vẫn nhận ra, giàu nhất Giang Thành, nếu có hợp tác với Hoắc gia trong kinh doanh, đó chính là có được vô số tiền tài đó!
Hoắc Vân Thâm lại không nhìn Tần Dư Triết, anh cúi đầu nhìn Đường Vũ đang ngồi trên bãi cỏ, lộ ra đôi chân trắng như ngọc, ánh mắt anh nhìn chằm chằm, dép lê trong tay "lạch cạch" một tiếng ném xuống đất, lạnh lùng nói: "Mang dép vào.”
Đường Vũ ngẩn người, Hoắc Vân Thâm trở về phòng bệnh là đi lấy dép cho cô?
Tần Dư Triết cũng ngây ngẩn cả người, hắn nhìn Đường Vũ, lại nhìn Hoắc Vân Thâm, nói: "Các người... Đường Đường, em và Hoắc tổng..."
Đường Vũ nhếch khóe miệng cười cười: "Làm sao vậy? Anh chưa bao giờ thấy tôi qua lại với đàn ông sao? Nếu không có anh, còn rất nhiều đàn ông đuổi theo tôi đó!”
Tần Dư Triết quả thực choáng váng, ai có thể ngờ được Đường Vũ ngây ngô như khúc gỗ năm đó lại có thể quyến rũ được một người đàn ông như Hoắc Vân Thâm, nhìn bộ dáng này, Hoắc Vân Thâm đối với cô còn rất cưng chiều!
Đường Vũ ngửa đầu nhìn Hoắc Vân Thâm, chớp chớp đôi mắt to, làm nũng nói: "Vân Thâm, em không dậy nổi, anh bế em.”
Đường Vũ thật ra không xác định Hoắc Vân Thâm có phối hợp với cô show ân ái trước mặt Tần Dư Triết hay không, cô chỉ nhìn không quen bộ dáng tự cho là đúng của Tần Dư Triết, cô chính là muốn Tần Dư Triết biết, không có hắn, cô sống tốt hơn không biết bao nhiêu!
Ánh mắt Hoắc Vân Thâm sâu thẳm, dừng một chút rồi ngồi xổm xuống, cánh tay vòng qua chân Đường Vũ, bế cô lên, xoay người đi về phía bệnh viện. Đường Vũ quay đầu cười lạnh với Tần Dư Triết một chút, lại nằm trong lòng Hoắc Vân Thâm, thành thật hưởng thụ cái ôm này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất