Chương 4
Lúc nói lời này Tô Hạ rất cẩn thận, mới lần đầu gặp mặt đã bảo dạ dày người ta có vấn đề, còn bảo nghiêm trọng, cho dù là ai cũng sẽ không vui.
Trước đó cũng vì điều này mà Tô Hạ đã nhiều lần bị mắng là “bệnh tâm thần!”
Khi Lý Xuân Hoa nghe thấy điều này, phản ứng đầu tiên của bà ấy là tức giận!
Bác gái Lý thầm nhẩm hai lần câu “Tôi là người văn minh, sẽ không cãi nhau với người khác”, lại hít một hơi thật sâu mới nói: “Cô bé à, cháu đừng nói linh tinh, bác vẫn khỏe lắm!”
Nói xong liền quay đầu đi một mạch qua phía bên cạnh, cũng không nhìn Tô Hạ nữa.
Tô Hạ cười khổ nói: “Bác à, cháu là sinh viên y khoa, sắc mặt của bác thật sự không được tốt. Có phải gần đây dạ dày của bác không được khỏe không? Có thời gian thì bác vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra đi.”
Tô Hạ nói xong liền thôi, chờ đến khi nghe được thông báo đã đến trạm liền xuống xe.
Cô đã làm tròn bổn phận là nhắc nhở đối phương rồi, có đến bệnh viện khám hay không cứ để bác ấy quyết định thôi.
Lý Xuân Hoa ở phía sau lại tỏ vẻ nghi ngờ, chả lẽ sức khỏe của mình có vấn đề thật sao?
.......
Lời nhắc nhở của Tô Hạ đã để lại cái gai trong lòng bác gái Lý.
Sau khi về nhà, mỗi khi rảnh rỗi không có gì làm là bà ấy lại soi gương ngắm nhìn mặt của mình rồi so sánh với mặt của mấy người thân trong nhà. Thỉnh thoảng lại sờ bụng, căn bệnh dạ dày cũ này gần đây trở nên nghiêm trọng hơn.
Lý Xuân Hoa trở nên hoảng hốt.
Lần này bà đi tàu hỏa đến thăm con trai và con dâu, định ở lại hai ngày rồi sẽ về.
“Con trai, ngày mai con xin nghỉ phép để đến bệnh viện cùng mẹ đi.” Sau bữa tối hôm đó, Lý Xuân Hoa liền nói với con trai mình.
“Mẹ, mẹ cảm thấy không khỏe sao?” Con trai bác gái Lý lo lắng hỏi.
Lý Xuân Hoa xua tay đáp: “Mẹ chỉ muốn đi khám sức khỏe để yên tâm thôi ấy mà!”
Con trai bà ấy đương nhiên sẽ không ngăn cản, nghe vậy liền gật đầu đồng ý.
Đợi ngày hôm sau đi khám, nhận được kết quả hai chân bác gái Lý cũng mềm nhũn, người ta nói trong dạ dày của bà ấy có một khối u!
May là nó được phát hiện sớm và cũng lành tính.
Nửa tháng sau.
Sau ca phẫu thuật, bác gái Lý nằm trên giường bệnh, nhớ lại những gì Tô Hạ đã nói với mình, bà ấy không khỏi cảm thấy may mắn, bỗng dưng lại gặp được một cô bé lợi hại!
....
Ở phía bên kia, Tô Hạ đã xuống tàu cao tốc về đến nhà.
Sau khi chào hỏi cha mẹ Tô, không khí liền rơi vào cảnh im ắng.
Hai người lo lắng nhìn cô.
Lúc gọi điện thoại bọn họ hỏi đủ điều, nhưng bây giờ lại không dám hỏi, sợ khiến con gái đau lòng thêm.
Ngược lại Tô Hạ không hề né tránh, chỉ kể đơn giản rằng dường như cô đã đắc tội với ai đó trong bệnh viện, nghĩ dù sao cũng không thể tiếp tục ở lại đó nữa, chi bằng về nhà một thời gian.
Tô Hạ kể xong liền cười: “Không phải con nghĩ là còn có đường lui ở chỗ cha mẹ sao? Nếu không được nữa thì con sẽ tiếp quản hiệu thuốc trong nhà!”
Cha mẹ Tô đang quản lí một hiệu thuốc.
Ở đây có bán cả thuốc Bắc và thuốc Tây, nhưng chủ yếu là thuốc Bắc. Quê của cha Tô là ở một thôn sâu trong núi, tài nguyên dược liệu dồi dào, dược liệu thu hái từ đây vừa rẻ lại vừa chất lượng hơn dược liệu công ty nhiều!
Nghĩ đến trong nhà còn có một cái cửa hàng có thể để dành cho con gái, sắc mặt của cha mẹ Tô cũng tốt lên không ít.
“Con định sẽ tới tiệm làm sao?”
Trước đó cũng vì điều này mà Tô Hạ đã nhiều lần bị mắng là “bệnh tâm thần!”
Khi Lý Xuân Hoa nghe thấy điều này, phản ứng đầu tiên của bà ấy là tức giận!
Bác gái Lý thầm nhẩm hai lần câu “Tôi là người văn minh, sẽ không cãi nhau với người khác”, lại hít một hơi thật sâu mới nói: “Cô bé à, cháu đừng nói linh tinh, bác vẫn khỏe lắm!”
Nói xong liền quay đầu đi một mạch qua phía bên cạnh, cũng không nhìn Tô Hạ nữa.
Tô Hạ cười khổ nói: “Bác à, cháu là sinh viên y khoa, sắc mặt của bác thật sự không được tốt. Có phải gần đây dạ dày của bác không được khỏe không? Có thời gian thì bác vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra đi.”
Tô Hạ nói xong liền thôi, chờ đến khi nghe được thông báo đã đến trạm liền xuống xe.
Cô đã làm tròn bổn phận là nhắc nhở đối phương rồi, có đến bệnh viện khám hay không cứ để bác ấy quyết định thôi.
Lý Xuân Hoa ở phía sau lại tỏ vẻ nghi ngờ, chả lẽ sức khỏe của mình có vấn đề thật sao?
.......
Lời nhắc nhở của Tô Hạ đã để lại cái gai trong lòng bác gái Lý.
Sau khi về nhà, mỗi khi rảnh rỗi không có gì làm là bà ấy lại soi gương ngắm nhìn mặt của mình rồi so sánh với mặt của mấy người thân trong nhà. Thỉnh thoảng lại sờ bụng, căn bệnh dạ dày cũ này gần đây trở nên nghiêm trọng hơn.
Lý Xuân Hoa trở nên hoảng hốt.
Lần này bà đi tàu hỏa đến thăm con trai và con dâu, định ở lại hai ngày rồi sẽ về.
“Con trai, ngày mai con xin nghỉ phép để đến bệnh viện cùng mẹ đi.” Sau bữa tối hôm đó, Lý Xuân Hoa liền nói với con trai mình.
“Mẹ, mẹ cảm thấy không khỏe sao?” Con trai bác gái Lý lo lắng hỏi.
Lý Xuân Hoa xua tay đáp: “Mẹ chỉ muốn đi khám sức khỏe để yên tâm thôi ấy mà!”
Con trai bà ấy đương nhiên sẽ không ngăn cản, nghe vậy liền gật đầu đồng ý.
Đợi ngày hôm sau đi khám, nhận được kết quả hai chân bác gái Lý cũng mềm nhũn, người ta nói trong dạ dày của bà ấy có một khối u!
May là nó được phát hiện sớm và cũng lành tính.
Nửa tháng sau.
Sau ca phẫu thuật, bác gái Lý nằm trên giường bệnh, nhớ lại những gì Tô Hạ đã nói với mình, bà ấy không khỏi cảm thấy may mắn, bỗng dưng lại gặp được một cô bé lợi hại!
....
Ở phía bên kia, Tô Hạ đã xuống tàu cao tốc về đến nhà.
Sau khi chào hỏi cha mẹ Tô, không khí liền rơi vào cảnh im ắng.
Hai người lo lắng nhìn cô.
Lúc gọi điện thoại bọn họ hỏi đủ điều, nhưng bây giờ lại không dám hỏi, sợ khiến con gái đau lòng thêm.
Ngược lại Tô Hạ không hề né tránh, chỉ kể đơn giản rằng dường như cô đã đắc tội với ai đó trong bệnh viện, nghĩ dù sao cũng không thể tiếp tục ở lại đó nữa, chi bằng về nhà một thời gian.
Tô Hạ kể xong liền cười: “Không phải con nghĩ là còn có đường lui ở chỗ cha mẹ sao? Nếu không được nữa thì con sẽ tiếp quản hiệu thuốc trong nhà!”
Cha mẹ Tô đang quản lí một hiệu thuốc.
Ở đây có bán cả thuốc Bắc và thuốc Tây, nhưng chủ yếu là thuốc Bắc. Quê của cha Tô là ở một thôn sâu trong núi, tài nguyên dược liệu dồi dào, dược liệu thu hái từ đây vừa rẻ lại vừa chất lượng hơn dược liệu công ty nhiều!
Nghĩ đến trong nhà còn có một cái cửa hàng có thể để dành cho con gái, sắc mặt của cha mẹ Tô cũng tốt lên không ít.
“Con định sẽ tới tiệm làm sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất