Chương 25: Cút ngay (3)
Ví dụ như con người không thể quá ngây thơ, phải luôn luôn chiếm giữ trái tim của Lanche bất cứ lúc nào, đừng để hắn gây ra những tai tiếng khác trước khi kết hôn.
Ví dụ như phải tỉ mỉ chăm sóc bản thân, phải biết quan tâm đến chồng, như vậy mới có thể đạt được sự yêu thích lâu dài của hắn.
Winley nghe xong cuối cùng, nhẹ giọng hỏi: “Là do mẹ không đủ xinh đẹp săn sóc, nên mới không chiếm được sự yêu thích của cha sao?”
Công tước xứ Fährmann có bốn tình nhân.
Mỗi đêm, lâu đài vang vọng tiếng cười của đàn ông và phụ nữ đắm chìm trong niềm vui phóng túng.
Môi bà Carter run rẩy, sắc mặt trắng bệch, đột nhiên cầm kéo trong tay, hung hăng đập về phía Winley.
“Cút! Cút ngay! Ai dạy mày nói chuyện với mẹ như thế hả, con điên quái thai!”
Cây kéo sắc bén cứa đứt trán Winley, máu tươi tích tắc chảy xuống, làm ướt hai mắt.
Nàng che vết thương chảy máu không ngừng, yên lặng xoay người, rời khỏi nhà kính khiến người ta hít thở không thông.
Lâu đài phía trước chiếu sáng rực rỡ xán lạn, Công tước cởi áo đang đuổi theo nữ nhân trần truồng, cười đùa đi ngang qua phía sau một cửa sổ nào đó.
Winley bỗng dưng cảm thấy lửa giận hừng hực.
Tức giận cuộc sống nghẹt thở không thay đổi trong những năm qua, tức giận với sự phong lưu của cha mình và sự khắc nghiệt của mẹ, tức giận với sự nghiêm túc và khắc khổ, mãi mãi sống trong khuôn khổ của mình.
Nàng mím chặt môi, tựa hồ một khi mở miệng, nọc độc lưu thông trong đường dạ dày sẽ phun ra, phá hủy tất cả vẻ ngoài yên bình.
Vết thương trên trán, dùng ma dược là có thể chữa khỏi dễ dàng.
Da có thể trở nên sáng bóng thêm một lần nữa, bất kỳ vết sẹo xấu xí nào sẽ không còn.
Winley vác khuôn mặt đầy máu trở lại phòng ngủ của mình, trên đường gặp người hầu né tránh, làm bộ như cái gì cũng không nhìn thấy.
Chuyện này đã xảy ra quá nhiều lần, sẽ không có ai cảm thấy bất ngờ.
Nàng ngồi trước bàn trang điểm, chăm chú nhìn thiếu nữ chật vật trong gương thật lâu, sau đó mở một lọ thuốc trị thương ra.
Ví dụ như phải tỉ mỉ chăm sóc bản thân, phải biết quan tâm đến chồng, như vậy mới có thể đạt được sự yêu thích lâu dài của hắn.
Winley nghe xong cuối cùng, nhẹ giọng hỏi: “Là do mẹ không đủ xinh đẹp săn sóc, nên mới không chiếm được sự yêu thích của cha sao?”
Công tước xứ Fährmann có bốn tình nhân.
Mỗi đêm, lâu đài vang vọng tiếng cười của đàn ông và phụ nữ đắm chìm trong niềm vui phóng túng.
Môi bà Carter run rẩy, sắc mặt trắng bệch, đột nhiên cầm kéo trong tay, hung hăng đập về phía Winley.
“Cút! Cút ngay! Ai dạy mày nói chuyện với mẹ như thế hả, con điên quái thai!”
Cây kéo sắc bén cứa đứt trán Winley, máu tươi tích tắc chảy xuống, làm ướt hai mắt.
Nàng che vết thương chảy máu không ngừng, yên lặng xoay người, rời khỏi nhà kính khiến người ta hít thở không thông.
Lâu đài phía trước chiếu sáng rực rỡ xán lạn, Công tước cởi áo đang đuổi theo nữ nhân trần truồng, cười đùa đi ngang qua phía sau một cửa sổ nào đó.
Winley bỗng dưng cảm thấy lửa giận hừng hực.
Tức giận cuộc sống nghẹt thở không thay đổi trong những năm qua, tức giận với sự phong lưu của cha mình và sự khắc nghiệt của mẹ, tức giận với sự nghiêm túc và khắc khổ, mãi mãi sống trong khuôn khổ của mình.
Nàng mím chặt môi, tựa hồ một khi mở miệng, nọc độc lưu thông trong đường dạ dày sẽ phun ra, phá hủy tất cả vẻ ngoài yên bình.
Vết thương trên trán, dùng ma dược là có thể chữa khỏi dễ dàng.
Da có thể trở nên sáng bóng thêm một lần nữa, bất kỳ vết sẹo xấu xí nào sẽ không còn.
Winley vác khuôn mặt đầy máu trở lại phòng ngủ của mình, trên đường gặp người hầu né tránh, làm bộ như cái gì cũng không nhìn thấy.
Chuyện này đã xảy ra quá nhiều lần, sẽ không có ai cảm thấy bất ngờ.
Nàng ngồi trước bàn trang điểm, chăm chú nhìn thiếu nữ chật vật trong gương thật lâu, sau đó mở một lọ thuốc trị thương ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất