Chương 42: Vứt Bỏ Chính Mình Trong Quá Khứ (2)
Tất cả những chiếc váy quý phái xinh đẹp, khăn lụa, mũ đều nhẹ nhàng rơi xuống, rơi xuống bụi hoa tường vi phủ đầy gai nhọn.
Nàng không cần bất kỳ ai đến giúp đỡ, chi lo chạy qua chạy lại hơn mười lần, tiếp theo mới đứng ở bên ngoài phòng thay đồ trống trải, nhẹ giọng nói.
“Ta không thích những bộ quần áo này.”
Câu này giống như đang giải thích cho tất cả mọi người ở đây, lại giống như chỉ đang lẩm bẩm với bản thân.
Sáng sớm hôm sau, Winlay mời một vài thợ may chuyên may quần áo cho quý tộc tới tận nhà mình. Phu nhân Carter ngồi trong phòng hoa nghe người hầu báo cáo, không để tâm đến hành vi bất thường của con gái mình.
“Nó chỉ là đang cảm thấy bất an, ngày cưới còn 1 tháng nữa. Điều này là bình thường mà.” Phu nhân Carter nói, “Huống hồ sinh nhật của đệ nhất hoàng tử sắp tới rồi, hoàng cung sẽ tổ chức vũ hội, Winlay cũng nên chuẩn bị mấy chiếc váy vũ hội tử tế đi.”
Nói đến đây, bà nhíu mày lại.
Đã nhiều năm rồi phu nhân Carter đã không tham dự bữa tiệc khiêu vũ, nhưng chồng bà thân là Bộ trưởng Tài chính của Seagate, chắc chắn sẽ phải đến tham sự. Lễ vật tặng cho hoàng tử đương nhiên nên lựa chọn tỉ mỉ, không thể để cho đối phương cảm thấy gia tộc Carter đang phô trương sức mạnh tài chính, cũng không thể mang vẻ keo kiệt nhàm chán.
Chuyện này rất tốn tâm sức, chỉ sợ Công tước Fährmann vốn không để ở trong lòng, còn phải để nàng chuẩn bị trước.
***
Khi Simon bước vào phòng, hầu như không có chỗ nào cho hắn đặt chân.
Các thợ may đều đã rời đi. Ghế dài, ghế đẩu, mặt bàn và móc treo quần áo, tất cả đều chất đầy vải lụa, xa tanh và vải tuyn khác nhau. Hộp trang sức nhung mở hộp để lộ ra vòng cổ, khuyên tai và trâm cài đá quý rực rỡ chói mắt bên trong bị đặt bừa ở khắp nơi.
Winlay ngồi trên chiếc ghế sa tanh thêu, hai cánh tay gác lên lưng ghế, tóc dài bạch kim xõa tung bên hông. Nàng chỉ mặc một chiếc váy lót mỏng manh, hai chân thon dài trắng nõn lộ ra bên ngoài, mũi chân nhẹ nhàng cọ xát vào tấm vải đỏ thẫm trải trên thảm.
Nàng không cần bất kỳ ai đến giúp đỡ, chi lo chạy qua chạy lại hơn mười lần, tiếp theo mới đứng ở bên ngoài phòng thay đồ trống trải, nhẹ giọng nói.
“Ta không thích những bộ quần áo này.”
Câu này giống như đang giải thích cho tất cả mọi người ở đây, lại giống như chỉ đang lẩm bẩm với bản thân.
Sáng sớm hôm sau, Winlay mời một vài thợ may chuyên may quần áo cho quý tộc tới tận nhà mình. Phu nhân Carter ngồi trong phòng hoa nghe người hầu báo cáo, không để tâm đến hành vi bất thường của con gái mình.
“Nó chỉ là đang cảm thấy bất an, ngày cưới còn 1 tháng nữa. Điều này là bình thường mà.” Phu nhân Carter nói, “Huống hồ sinh nhật của đệ nhất hoàng tử sắp tới rồi, hoàng cung sẽ tổ chức vũ hội, Winlay cũng nên chuẩn bị mấy chiếc váy vũ hội tử tế đi.”
Nói đến đây, bà nhíu mày lại.
Đã nhiều năm rồi phu nhân Carter đã không tham dự bữa tiệc khiêu vũ, nhưng chồng bà thân là Bộ trưởng Tài chính của Seagate, chắc chắn sẽ phải đến tham sự. Lễ vật tặng cho hoàng tử đương nhiên nên lựa chọn tỉ mỉ, không thể để cho đối phương cảm thấy gia tộc Carter đang phô trương sức mạnh tài chính, cũng không thể mang vẻ keo kiệt nhàm chán.
Chuyện này rất tốn tâm sức, chỉ sợ Công tước Fährmann vốn không để ở trong lòng, còn phải để nàng chuẩn bị trước.
***
Khi Simon bước vào phòng, hầu như không có chỗ nào cho hắn đặt chân.
Các thợ may đều đã rời đi. Ghế dài, ghế đẩu, mặt bàn và móc treo quần áo, tất cả đều chất đầy vải lụa, xa tanh và vải tuyn khác nhau. Hộp trang sức nhung mở hộp để lộ ra vòng cổ, khuyên tai và trâm cài đá quý rực rỡ chói mắt bên trong bị đặt bừa ở khắp nơi.
Winlay ngồi trên chiếc ghế sa tanh thêu, hai cánh tay gác lên lưng ghế, tóc dài bạch kim xõa tung bên hông. Nàng chỉ mặc một chiếc váy lót mỏng manh, hai chân thon dài trắng nõn lộ ra bên ngoài, mũi chân nhẹ nhàng cọ xát vào tấm vải đỏ thẫm trải trên thảm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất