[Thập Niên 70] Cẩm Nang Tự Cứu Của Bạch Nguyệt Quang
Chương 4:
Đó cũng là lúc nữ chính bắt đầu hành trình trở thành ngôi sao sáng trong đoàn văn công, thay đổi số phận bị lãng quên trong kiếp trước.
Tang Miêu ban đầu không để tâm, nhưng càng về sau nữ chính càng nổi bật, đến mức vượt qua cả cô ta trong mọi mặt.
Lòng ghen tị khiến Tang Miêu dần mất lý trí, trở nên u ám và thậm chí còn cố gắng phá hỏng sự nghiệp của nữ chính. Tuy nhiên, trước khi kịp thực hiện âm mưu của mình, cô ta đã bị mọi người phát hiện và ghét bỏ.
Nhớ đến nhân vật Lục Hiệu vừa gặp, với gương mặt nghiêm nghị và điển trai, kiểu tóc ngắn theo tiêu chuẩn quân đội càng khiến anh trông mạnh mẽ hơn. Đây chắc chắn là nam chính của câu chuyện rồi, đúng là giống như trong truyện.
Tống Thiên hồi tưởng lại, trong cốt truyện nam chính ban đầu có chút cảm tình với Tang Miêu. Nhưng sau đó tình cảm đó nhanh chóng chuyển thành sự ghét bỏ khi cô ta dần bộc lộ những tính xấu.
Tạm thời, Tống Thiên không cần phải lo lắng nhiều về Lục Hiệu, vì trong truyện hai người cũng không có quá nhiều liên quan.
…
Chiều hôm đó, những thành viên khác trong đoàn văn công cũng trở về. Cuối cùng, Tống Thiên – giờ là Tang Miêu – đã nắm bắt được tình hình và tạm thời bình tĩnh lại.
Người bạn diễn nam của cô, Lưu Phong, mang cho cô một bát mì.
"Cho cậu đấy, cậu không thích ăn thịt cừu mà. Tôi về ký túc xá nấu cho cậu ít mì, còn thêm một quả trứng nữa."
Hôm nay nhà ăn nấu thịt cừu, Tang Miêu vốn không ăn được nên đã không tới.
Tang Miêu ăn uống rất kiêng khem, không thích những món nặng mùi. Dù không theo đuổi sự nghiệp múa một cách nghiêm túc, nhưng cô ta vẫn luôn chăm chút cho ngoại hình. Nếu gặp món không ưa, cô ta thà không ăn.
Trong đoàn ai cũng biết cô ta có tính này. Và Lưu Phong, người thầm thích cô ta, thường lén nấu riêng cho cô ta. Tang Miêu cũng vui vẻ chấp nhận sự chăm sóc từ mọi người.
Tống Thiên, vốn đã quen được cưng chiều từ nhỏ, cũng dễ dàng chấp nhận sự quan tâm này. Nhưng cô vẫn lịch sự đáp lại với nụ cười nhẹ nhàng: "Cảm ơn cậu, Lưu Phong. Cậu thật tốt."
Bất ngờ nhận được nụ cười ngọt ngào của cô, Lưu Phong đỏ mặt, gãi đầu: “Không có gì đâu.”
Người bạn cùng phòng của Tang Miêu, Tiêu Hồng Hồng, cười trêu: "Này, Lưu Phong, sao tôi không được đãi ngộ như thế nhỉ?"
Cô gái khác, Lương Tiểu Linh, lập tức đùa theo: “Hồng Hồng, cậu nhờ Triệu Quân nấu cho ấy, chắc chắn anh ta sẽ vui lắm cho mà xem.”
Tang Miêu ban đầu không để tâm, nhưng càng về sau nữ chính càng nổi bật, đến mức vượt qua cả cô ta trong mọi mặt.
Lòng ghen tị khiến Tang Miêu dần mất lý trí, trở nên u ám và thậm chí còn cố gắng phá hỏng sự nghiệp của nữ chính. Tuy nhiên, trước khi kịp thực hiện âm mưu của mình, cô ta đã bị mọi người phát hiện và ghét bỏ.
Nhớ đến nhân vật Lục Hiệu vừa gặp, với gương mặt nghiêm nghị và điển trai, kiểu tóc ngắn theo tiêu chuẩn quân đội càng khiến anh trông mạnh mẽ hơn. Đây chắc chắn là nam chính của câu chuyện rồi, đúng là giống như trong truyện.
Tống Thiên hồi tưởng lại, trong cốt truyện nam chính ban đầu có chút cảm tình với Tang Miêu. Nhưng sau đó tình cảm đó nhanh chóng chuyển thành sự ghét bỏ khi cô ta dần bộc lộ những tính xấu.
Tạm thời, Tống Thiên không cần phải lo lắng nhiều về Lục Hiệu, vì trong truyện hai người cũng không có quá nhiều liên quan.
…
Chiều hôm đó, những thành viên khác trong đoàn văn công cũng trở về. Cuối cùng, Tống Thiên – giờ là Tang Miêu – đã nắm bắt được tình hình và tạm thời bình tĩnh lại.
Người bạn diễn nam của cô, Lưu Phong, mang cho cô một bát mì.
"Cho cậu đấy, cậu không thích ăn thịt cừu mà. Tôi về ký túc xá nấu cho cậu ít mì, còn thêm một quả trứng nữa."
Hôm nay nhà ăn nấu thịt cừu, Tang Miêu vốn không ăn được nên đã không tới.
Tang Miêu ăn uống rất kiêng khem, không thích những món nặng mùi. Dù không theo đuổi sự nghiệp múa một cách nghiêm túc, nhưng cô ta vẫn luôn chăm chút cho ngoại hình. Nếu gặp món không ưa, cô ta thà không ăn.
Trong đoàn ai cũng biết cô ta có tính này. Và Lưu Phong, người thầm thích cô ta, thường lén nấu riêng cho cô ta. Tang Miêu cũng vui vẻ chấp nhận sự chăm sóc từ mọi người.
Tống Thiên, vốn đã quen được cưng chiều từ nhỏ, cũng dễ dàng chấp nhận sự quan tâm này. Nhưng cô vẫn lịch sự đáp lại với nụ cười nhẹ nhàng: "Cảm ơn cậu, Lưu Phong. Cậu thật tốt."
Bất ngờ nhận được nụ cười ngọt ngào của cô, Lưu Phong đỏ mặt, gãi đầu: “Không có gì đâu.”
Người bạn cùng phòng của Tang Miêu, Tiêu Hồng Hồng, cười trêu: "Này, Lưu Phong, sao tôi không được đãi ngộ như thế nhỉ?"
Cô gái khác, Lương Tiểu Linh, lập tức đùa theo: “Hồng Hồng, cậu nhờ Triệu Quân nấu cho ấy, chắc chắn anh ta sẽ vui lắm cho mà xem.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất