[Thập Niên 70] Cẩm Nang Tự Cứu Của Bạch Nguyệt Quang
Chương 9:
"Nữ Quân Nhân Đỏ” không chỉ là một tác phẩm ba lê phương Tây đơn thuần, mà là sự kết hợp giữa kỹ thuật ba lê phương Tây với cách thể hiện của múa dân gian Trung Quốc, tạo nên một kiệt tác nghệ thuật giao thoa giữa Đông và Tây.
Tang Miêu từng xem qua vở múa này và thấy nó thật sự là một tác phẩm xuất sắc, đầy tính cổ điển.
Mặc dù xuất thân từ diễn viên ba lê, Tang Miêu cũng có nền tảng về múa dân tộc. Ở thời đại mà cô sống, ba lê không còn là điệu múa chỉ thuộc riêng phương Tây nữa. Mà sau khi du nhập vào Trung Quốc, nó đã được kết hợp với múa dân tộc và có nhiều sự cải biên mang đậm tính bản địa.
Tuy cô chưa từng diễn xuất trong vở múa này, đoàn múa của cô cũng từng tập các vở cổ điển như "Tây Thi", "Hoa Mộc Lan", đều có những nhân vật nữ độc đáo và đầy cuốn hút, không khác gì "Nữ Quân Nhân Đỏ”.
Mỗi khi bắt đầu tập luyện, Tang Miêu dồn toàn bộ tâm trí vào. Cô luôn suy nghĩ về cách thiết kế sân khấu, điều chỉnh vị trí, và thể hiện động tác thế nào cho đẹp mắt.
Chính sự đam mê và sự tập trung này đã giúp cô tiến bộ nhanh hơn người khác trong lĩnh vực múa.
Sáng sớm hôm sau, Tang Miêu đã có mặt tại phòng tập. Hôm qua cô chưa có cơ hội quan sát kỹ nơi này. Vì mới đến thế giới này nên giấc ngủ của cô vẫn chưa thật sự yên ổn, do đó hôm nay cô đến rất sớm. Lúc này, phòng tập còn khá vắng vẻ.
Hôm qua, khi có mặt trước mọi người, cô rất cẩn thận, không dám nhìn ngó quá nhiều xung quanh để tránh lộ sơ hở. Giờ thì cô một mình cẩn thận quan sát mọi thứ, ghi nhớ kỹ lưỡng bố trí nơi đây.
Phòng tập rất rộng lớn. Đoàn Văn công của quân đội Bắc Kinh tuy đã có nhiều năm lịch sử và vẻ ngoài có chút cũ kỹ, nhưng không gian và kiến trúc vẫn rất trang trọng.
Phòng tập này rộng hơn một nghìn mét vuông, không chỉ đoàn múa của cô tập luyện ở đây mà cả ban hát và ban nhạc cũng cùng sử dụng.
Bên ngoài phòng tập còn có một sân rộng với cột cờ, phía trước cột cờ là sân khấu ngoài trời được dựng sẵn. Sau khi các tiết mục của đội văn công được tập dượt hoàn chỉnh, họ sẽ thử diễn trên sân khấu này.
Sân khấu này khá giống với các sân khấu di động mà họ dựng lên mỗi khi biểu diễn cho quân đội hoặc trong các chuyến giao lưu văn hóa.
Nhìn thấy cơ sở vật chất khá đầy đủ, Tang Miêu cảm thấy an tâm hơn nhiều. Được sống trong những năm 70 mà có điều kiện như thế này cho các hoạt động văn nghệ quả thật không tệ chút nào.
Sau khi xem xét xong nơi mình sẽ sinh hoạt và tập luyện trong thời gian tới, Tang Miêu mang trang phục tập múa vào phòng thay đồ để thay.
Bộ đồ tập múa được làm từ chất liệu mỏng nhẹ, ôm sát cơ thể, giúp giáo viên và bạn diễn dễ dàng nhìn thấy từng chuyển động cơ bắp của người múa.
Bộ đồ màu tím nhạt ôm sát vào thân hình thon thả, thanh mảnh của Tang Miêu, làm nổi bật những đường cong đẹp mắt.
Vài người trong ban hát và ban nhạc có mặt ở phòng tập đã bị thu hút bởi vóc dáng đẹp đẽ của cô.
“Đó không phải là Tang Miêu sao? Lần đầu tiên thấy cô ấy đến sớm thế này.” Vương Lộ từ đội hát lên tiếng.
Tang Miêu từng xem qua vở múa này và thấy nó thật sự là một tác phẩm xuất sắc, đầy tính cổ điển.
Mặc dù xuất thân từ diễn viên ba lê, Tang Miêu cũng có nền tảng về múa dân tộc. Ở thời đại mà cô sống, ba lê không còn là điệu múa chỉ thuộc riêng phương Tây nữa. Mà sau khi du nhập vào Trung Quốc, nó đã được kết hợp với múa dân tộc và có nhiều sự cải biên mang đậm tính bản địa.
Tuy cô chưa từng diễn xuất trong vở múa này, đoàn múa của cô cũng từng tập các vở cổ điển như "Tây Thi", "Hoa Mộc Lan", đều có những nhân vật nữ độc đáo và đầy cuốn hút, không khác gì "Nữ Quân Nhân Đỏ”.
Mỗi khi bắt đầu tập luyện, Tang Miêu dồn toàn bộ tâm trí vào. Cô luôn suy nghĩ về cách thiết kế sân khấu, điều chỉnh vị trí, và thể hiện động tác thế nào cho đẹp mắt.
Chính sự đam mê và sự tập trung này đã giúp cô tiến bộ nhanh hơn người khác trong lĩnh vực múa.
Sáng sớm hôm sau, Tang Miêu đã có mặt tại phòng tập. Hôm qua cô chưa có cơ hội quan sát kỹ nơi này. Vì mới đến thế giới này nên giấc ngủ của cô vẫn chưa thật sự yên ổn, do đó hôm nay cô đến rất sớm. Lúc này, phòng tập còn khá vắng vẻ.
Hôm qua, khi có mặt trước mọi người, cô rất cẩn thận, không dám nhìn ngó quá nhiều xung quanh để tránh lộ sơ hở. Giờ thì cô một mình cẩn thận quan sát mọi thứ, ghi nhớ kỹ lưỡng bố trí nơi đây.
Phòng tập rất rộng lớn. Đoàn Văn công của quân đội Bắc Kinh tuy đã có nhiều năm lịch sử và vẻ ngoài có chút cũ kỹ, nhưng không gian và kiến trúc vẫn rất trang trọng.
Phòng tập này rộng hơn một nghìn mét vuông, không chỉ đoàn múa của cô tập luyện ở đây mà cả ban hát và ban nhạc cũng cùng sử dụng.
Bên ngoài phòng tập còn có một sân rộng với cột cờ, phía trước cột cờ là sân khấu ngoài trời được dựng sẵn. Sau khi các tiết mục của đội văn công được tập dượt hoàn chỉnh, họ sẽ thử diễn trên sân khấu này.
Sân khấu này khá giống với các sân khấu di động mà họ dựng lên mỗi khi biểu diễn cho quân đội hoặc trong các chuyến giao lưu văn hóa.
Nhìn thấy cơ sở vật chất khá đầy đủ, Tang Miêu cảm thấy an tâm hơn nhiều. Được sống trong những năm 70 mà có điều kiện như thế này cho các hoạt động văn nghệ quả thật không tệ chút nào.
Sau khi xem xét xong nơi mình sẽ sinh hoạt và tập luyện trong thời gian tới, Tang Miêu mang trang phục tập múa vào phòng thay đồ để thay.
Bộ đồ tập múa được làm từ chất liệu mỏng nhẹ, ôm sát cơ thể, giúp giáo viên và bạn diễn dễ dàng nhìn thấy từng chuyển động cơ bắp của người múa.
Bộ đồ màu tím nhạt ôm sát vào thân hình thon thả, thanh mảnh của Tang Miêu, làm nổi bật những đường cong đẹp mắt.
Vài người trong ban hát và ban nhạc có mặt ở phòng tập đã bị thu hút bởi vóc dáng đẹp đẽ của cô.
“Đó không phải là Tang Miêu sao? Lần đầu tiên thấy cô ấy đến sớm thế này.” Vương Lộ từ đội hát lên tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất