[Thập Niên 70] Cẩm Nang Tự Cứu Của Bạch Nguyệt Quang
Chương 15:
Lục Hiệu dẫn theo tiểu đội mai phục sẵn, đợi đối phương đuổi theo liền xả súng tiêu diệt được kha khá, Bộ binh khi tác chiến trên địa hình đồi núi quả nhiên vẫn có lợi thế hơn hẳn.
Ba ngày sau, cuộc diễn tập chính thức kết thúc, kết quả là bên hồng quân chịu tổn thất 50% quân số, Lục Hiệu bị thương ở cánh tay nhưng vẫn giành được chiến thắng.
…
Văn phòng ban chỉ huy trung đoàn.
“Báo cáo, đại đội trưởng đại đội 3 Lục Hiệu xin được vào!”
Trung đoàn trưởng Triệu Vệ Đông dừng công việc đang làm dở, nhìn Lục Hiệu tay trái bó bột nhưng vẫn đứng thẳng người trước mặt. Ông nở một nụ cười hài lòng: "Ngồi đi, lần này cậu là công thần của trung đoàn đấy."
Lần diễn tập quân sự quy mô lớn giữa hai bên quân này, Lục Hiệu đã lập được công lớn. Nếu không phải cậu dẫn đầu tiểu đội tìm ra sở chỉ huy của hồng quân và đánh úp thành công, thì kết quả trận chiến còn chưa biết thế nào.
Triệu Vệ Đông càng nhìn càng thích cậu lính này, may mà rơi vào tay ông. Mấy lão già chỉ huy mấy trung đoàn khác mỗi lần thấy Lục Hiệu lại giành được giải nhất là lại thở dài thườn thượt, chỉ hận không thể lôi ngay cậu về trung đoàn mình.
"Rõ!" Lục Hiệu nghiêm túc chào một cái rồi quay người ngồi nghiêm chỉnh xuống ghế sô pha trước mặt trung đoàn trưởng.
“Trước mặt tôi không cần câu nệ thế, thoải mái chút đi. Gọi cậu lên đây không phải để giao nhiệm vụ đâu, tay cậu bị thương rồi phải không? Nhân dịp này nghỉ ngơi cho khỏe, dạo này cậu cũng gồng mình nhiều quá rồi.”
“Báo cáo, không cần đâu ạ. ”
Triệu Vệ Đông biết Lục Hiệu nhất định sẽ trả lời như vậy, ông đổi giọng, ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Bố cậu…”
Chưa dứt lời, Lục Hiệu đã nhíu mày nhìn ông.
Triệu Vệ Đông vội vàng đổi giọng: “À, mẹ cậu nhờ ông ấy hỏi cậu xem bao giờ thì tính đến chuyện tìm bạn đời. Cậu ở trong quân ngũ bao nhiêu năm rồi, năm nay nghỉ phép phải về quê, bà ấy sẽ sắp xếp cho cậu một buổi xem mắt.”
Triệu Vệ Đông và bố của Lục Hiệu là bạn bè lâu năm.
Bản thân Triệu Vệ Đông rất coi trọng Lục Hiệu. Anh là một người có chí tiến thủ, có cô lực, là người lính ưu tú nhất dưới tay ông. Sau này chắc chắn sẽ tạo dựng được sự nghiệp.
Cũng vì lẽ đó mà mối quan hệ giữa Triệu Vệ Đông và Lục Hiệu không đơn thuần chỉ là cấp trên cấp dưới.
Ngoài là cấp trên, Triệu Vệ Đông còn coi Lục Hiệu như con cháu trong nhà mà quan tâm.
Nghe đến chuyện này, trong mắt Lục Hiệu thoáng hiện lên vẻ bất đắc dĩ. Ở nhà hai bố con anh đều là người ít nói. Bố anh cũng không thích can thiệp vào chuyện của con cái, chỉ có mẹ anh là suốt ngày lo lắng, ngay đến bố cậu cũng chẳng có cách nào.
Chuyện trong nhà cơ bản đều là mẹ anh quyết.
“Nghỉ phép năm nay tôi sẽ về, chuyện xem mắt không cần thiết đâu ạ. ”
“Mẹ cậu biết cậu sẽ nói vậy mà, thôi được lần này cậu bị thương, tôi giao cho cậu một nhiệm vụ.”
Nghe vậy, Lục Hiệu lập tức đứng thẳng người: “ Rõ! ”
“Lần này diễn tập kết thúc, Đoàn Văn công muốn đến biểu diễn văn nghệ cho trung đoàn Bộ binh, còn nhớ lần trước tôi bảo cậu qua đó chứ? Lần này đoàn đến biểu diễn vở "Nữ Quân Nhân Đỏ" đấy, cậu chịu trách nhiệm tiếp đón và theo dõi lịch trình hằng ngày của họ.”
Ba ngày sau, cuộc diễn tập chính thức kết thúc, kết quả là bên hồng quân chịu tổn thất 50% quân số, Lục Hiệu bị thương ở cánh tay nhưng vẫn giành được chiến thắng.
…
Văn phòng ban chỉ huy trung đoàn.
“Báo cáo, đại đội trưởng đại đội 3 Lục Hiệu xin được vào!”
Trung đoàn trưởng Triệu Vệ Đông dừng công việc đang làm dở, nhìn Lục Hiệu tay trái bó bột nhưng vẫn đứng thẳng người trước mặt. Ông nở một nụ cười hài lòng: "Ngồi đi, lần này cậu là công thần của trung đoàn đấy."
Lần diễn tập quân sự quy mô lớn giữa hai bên quân này, Lục Hiệu đã lập được công lớn. Nếu không phải cậu dẫn đầu tiểu đội tìm ra sở chỉ huy của hồng quân và đánh úp thành công, thì kết quả trận chiến còn chưa biết thế nào.
Triệu Vệ Đông càng nhìn càng thích cậu lính này, may mà rơi vào tay ông. Mấy lão già chỉ huy mấy trung đoàn khác mỗi lần thấy Lục Hiệu lại giành được giải nhất là lại thở dài thườn thượt, chỉ hận không thể lôi ngay cậu về trung đoàn mình.
"Rõ!" Lục Hiệu nghiêm túc chào một cái rồi quay người ngồi nghiêm chỉnh xuống ghế sô pha trước mặt trung đoàn trưởng.
“Trước mặt tôi không cần câu nệ thế, thoải mái chút đi. Gọi cậu lên đây không phải để giao nhiệm vụ đâu, tay cậu bị thương rồi phải không? Nhân dịp này nghỉ ngơi cho khỏe, dạo này cậu cũng gồng mình nhiều quá rồi.”
“Báo cáo, không cần đâu ạ. ”
Triệu Vệ Đông biết Lục Hiệu nhất định sẽ trả lời như vậy, ông đổi giọng, ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Bố cậu…”
Chưa dứt lời, Lục Hiệu đã nhíu mày nhìn ông.
Triệu Vệ Đông vội vàng đổi giọng: “À, mẹ cậu nhờ ông ấy hỏi cậu xem bao giờ thì tính đến chuyện tìm bạn đời. Cậu ở trong quân ngũ bao nhiêu năm rồi, năm nay nghỉ phép phải về quê, bà ấy sẽ sắp xếp cho cậu một buổi xem mắt.”
Triệu Vệ Đông và bố của Lục Hiệu là bạn bè lâu năm.
Bản thân Triệu Vệ Đông rất coi trọng Lục Hiệu. Anh là một người có chí tiến thủ, có cô lực, là người lính ưu tú nhất dưới tay ông. Sau này chắc chắn sẽ tạo dựng được sự nghiệp.
Cũng vì lẽ đó mà mối quan hệ giữa Triệu Vệ Đông và Lục Hiệu không đơn thuần chỉ là cấp trên cấp dưới.
Ngoài là cấp trên, Triệu Vệ Đông còn coi Lục Hiệu như con cháu trong nhà mà quan tâm.
Nghe đến chuyện này, trong mắt Lục Hiệu thoáng hiện lên vẻ bất đắc dĩ. Ở nhà hai bố con anh đều là người ít nói. Bố anh cũng không thích can thiệp vào chuyện của con cái, chỉ có mẹ anh là suốt ngày lo lắng, ngay đến bố cậu cũng chẳng có cách nào.
Chuyện trong nhà cơ bản đều là mẹ anh quyết.
“Nghỉ phép năm nay tôi sẽ về, chuyện xem mắt không cần thiết đâu ạ. ”
“Mẹ cậu biết cậu sẽ nói vậy mà, thôi được lần này cậu bị thương, tôi giao cho cậu một nhiệm vụ.”
Nghe vậy, Lục Hiệu lập tức đứng thẳng người: “ Rõ! ”
“Lần này diễn tập kết thúc, Đoàn Văn công muốn đến biểu diễn văn nghệ cho trung đoàn Bộ binh, còn nhớ lần trước tôi bảo cậu qua đó chứ? Lần này đoàn đến biểu diễn vở "Nữ Quân Nhân Đỏ" đấy, cậu chịu trách nhiệm tiếp đón và theo dõi lịch trình hằng ngày của họ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất