[Thập Niên 70] Cẩm Nang Tự Cứu Của Bạch Nguyệt Quang
Chương 21:
Dạo bước trong Đoàn Văn công, mỹ danh là đưa Lục Hiệu làm quen, nhưng thực ra ngay cả bản thân cô cũng chưa quen thuộc lắm.
Cô dẫn anh đến thăm nhà ăn và sân tập của Đoàn Văn công, nơi tập trung sinh hoạt chính là sảnh tập và sân khấu ngoài trời. Tuy có sân tập như đơn vị tác chiến nhưng lại ít khi sử dụng.
Sau một vòng, cô cất tiếng, pha chút e thẹn: "Liên trưởng, cũng kha khá rồi đấy. Anh còn muốn đi đâu nữa không?"
Anh nhìn cô trìu mến, đáp: "Sân tập của Đoàn Văn công ở đâu thế?"
Cô khựng lại, dẫu nghi hoặc, nhưng vẫn ân cần dẫn anh tìm sân tập. Suýt nữa thì nhầm đường, may mà nhớ ra kịp thời.
Nhìn theo bóng dáng yểu điệu của người con gái ấy, Lục Hiệu thoáng ngạc nhiên, hình như cô không quen thuộc đường đi đến đây.
Phải chăng vì Đoàn Văn công hiếm khi dùng đến sân tập? Lạ lùng đấy, nhưng anh cũng không suy nghĩ nhiều, chuyện thay đổi linh hồn chẳng phải điều người thường có thể nghĩ tới.
"Liên trưởng, đây là sân tập của chúng tôi, tuy nhiên mọi người ít khi đến đây." Cô mỉm cười, nụ cười trong veo như ánh dương.
Lục Hiệu đưa mắt bao quát khắp sân tập, dù ít sử dụng nhưng tiêu chuẩn chẳng khác gì so với bên Bộ binh. "Được rồi, cảm ơn cô."
Giọng anh ấm áp, ánh mắt ánh lên tia ấm áp khác thường.
Nụ cười của cô rạng rỡ hơn: "Không có gì đâu, không cần khách sáo."
Trong thâm tâm, cô nhận thấy vị Liên trưởng này tính cách thật dễ gần. Dù gì cô cũng chỉ giới thiệu qua loa, hời hợt dẫn anh dạo một vòng rồi coi như đã hoàn thành nhiệm vụ.
May mắn thay, khả năng thích ứng của Lục Hiệu rất tốt, chỉ cần một vòng là đã nắm rõ bố cục Đoàn Văn công như lòng bàn tay. Chỗ này dễ nhận biết hơn nhiều so với những ngọn núi rừng hoang vắng kia.
Sau khi đã đi hết một vòng, cô e ấp đưa anh về lại sảnh tập luyện.
Giọng nói dịu dàng vang lên: "Liên trưởng, anh đã tham quan hết Đoàn Văn công rồi đó, có gì chưa hiểu cứ việc hỏi tôi. Đoàn Văn công tuy nội dung tập luyện khác so với Bộ binh, nhưng thời gian sinh hoạt đều giống nhau. Hay là… Anh xem chúng tôi tập luyện nhé?”
Cô ngập ngừng đề nghị, đôi mắt trong veo như chờ đợi một sự đồng ý.
"Được." Ánh mắt anh nhìn theo bóng hình nhỏ nhắn trước mặt, không hiểu sao lại có chút mong chờ.
Nhìn vị nam chính dễ tính và dễ chiều như vậy, khóe môi cô bất giác nở nụ cười như hoa quỳnh hé nở.
Cách đó không xa, Triệu Vi Vi lén lút quan sát. Chẳng nghe rõ họ trò chuyện gì, chỉ thấy hai người đứng sát cạnh nhau, thỉnh thoảng cô lại mỉm cười rạng rỡ. Ánh nắng ban trưa chiếu xuống càng khiến gương mặt thanh tú ấy thêm phần lộng lẫy. Lục Hiệu thì cúi đầu chăm chú lắng nghe cô nói.
Bọn họ đứng bên cạnh nhau, kẻ cao lớn vững chãi, người nhỏ bé dịu dàng. Quả thật là một cặp trời sinh.
Cô ta nghiến răng ken két, tại sao Dương Hân lại giao phó Lục Hiệu cho Tang Miêu? Chẳng lẽ vì cô xinh đẹp ư, thật không cam tâm!
Lại là mày! Lại là mày! Những chuyện tốt đẹp tại sao cứ đến lượt mày hết vậy hả? Sao mày cứ giành giật mọi thứ của tao?
Bỗng dưng, như có linh cảm, Lục Hiệu dáo dát quan sát xung quanh. Bất giác cảm nhận được luồng oán khí đáng sợ.
Cô dẫn anh đến thăm nhà ăn và sân tập của Đoàn Văn công, nơi tập trung sinh hoạt chính là sảnh tập và sân khấu ngoài trời. Tuy có sân tập như đơn vị tác chiến nhưng lại ít khi sử dụng.
Sau một vòng, cô cất tiếng, pha chút e thẹn: "Liên trưởng, cũng kha khá rồi đấy. Anh còn muốn đi đâu nữa không?"
Anh nhìn cô trìu mến, đáp: "Sân tập của Đoàn Văn công ở đâu thế?"
Cô khựng lại, dẫu nghi hoặc, nhưng vẫn ân cần dẫn anh tìm sân tập. Suýt nữa thì nhầm đường, may mà nhớ ra kịp thời.
Nhìn theo bóng dáng yểu điệu của người con gái ấy, Lục Hiệu thoáng ngạc nhiên, hình như cô không quen thuộc đường đi đến đây.
Phải chăng vì Đoàn Văn công hiếm khi dùng đến sân tập? Lạ lùng đấy, nhưng anh cũng không suy nghĩ nhiều, chuyện thay đổi linh hồn chẳng phải điều người thường có thể nghĩ tới.
"Liên trưởng, đây là sân tập của chúng tôi, tuy nhiên mọi người ít khi đến đây." Cô mỉm cười, nụ cười trong veo như ánh dương.
Lục Hiệu đưa mắt bao quát khắp sân tập, dù ít sử dụng nhưng tiêu chuẩn chẳng khác gì so với bên Bộ binh. "Được rồi, cảm ơn cô."
Giọng anh ấm áp, ánh mắt ánh lên tia ấm áp khác thường.
Nụ cười của cô rạng rỡ hơn: "Không có gì đâu, không cần khách sáo."
Trong thâm tâm, cô nhận thấy vị Liên trưởng này tính cách thật dễ gần. Dù gì cô cũng chỉ giới thiệu qua loa, hời hợt dẫn anh dạo một vòng rồi coi như đã hoàn thành nhiệm vụ.
May mắn thay, khả năng thích ứng của Lục Hiệu rất tốt, chỉ cần một vòng là đã nắm rõ bố cục Đoàn Văn công như lòng bàn tay. Chỗ này dễ nhận biết hơn nhiều so với những ngọn núi rừng hoang vắng kia.
Sau khi đã đi hết một vòng, cô e ấp đưa anh về lại sảnh tập luyện.
Giọng nói dịu dàng vang lên: "Liên trưởng, anh đã tham quan hết Đoàn Văn công rồi đó, có gì chưa hiểu cứ việc hỏi tôi. Đoàn Văn công tuy nội dung tập luyện khác so với Bộ binh, nhưng thời gian sinh hoạt đều giống nhau. Hay là… Anh xem chúng tôi tập luyện nhé?”
Cô ngập ngừng đề nghị, đôi mắt trong veo như chờ đợi một sự đồng ý.
"Được." Ánh mắt anh nhìn theo bóng hình nhỏ nhắn trước mặt, không hiểu sao lại có chút mong chờ.
Nhìn vị nam chính dễ tính và dễ chiều như vậy, khóe môi cô bất giác nở nụ cười như hoa quỳnh hé nở.
Cách đó không xa, Triệu Vi Vi lén lút quan sát. Chẳng nghe rõ họ trò chuyện gì, chỉ thấy hai người đứng sát cạnh nhau, thỉnh thoảng cô lại mỉm cười rạng rỡ. Ánh nắng ban trưa chiếu xuống càng khiến gương mặt thanh tú ấy thêm phần lộng lẫy. Lục Hiệu thì cúi đầu chăm chú lắng nghe cô nói.
Bọn họ đứng bên cạnh nhau, kẻ cao lớn vững chãi, người nhỏ bé dịu dàng. Quả thật là một cặp trời sinh.
Cô ta nghiến răng ken két, tại sao Dương Hân lại giao phó Lục Hiệu cho Tang Miêu? Chẳng lẽ vì cô xinh đẹp ư, thật không cam tâm!
Lại là mày! Lại là mày! Những chuyện tốt đẹp tại sao cứ đến lượt mày hết vậy hả? Sao mày cứ giành giật mọi thứ của tao?
Bỗng dưng, như có linh cảm, Lục Hiệu dáo dát quan sát xung quanh. Bất giác cảm nhận được luồng oán khí đáng sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất