[Thập Niên 70] Cẩm Nang Tự Cứu Của Bạch Nguyệt Quang
Chương 29:
Cô vốn yểu điệu thướt tha, khi làm động tác chào hỏi của quân nhân lại càng thêm yêu kiều động lòng người, giống như một đóa sen thanh tao.
"Được." Lục Hiệu ngẩn người, thế mà lại đồng ý yêu cầu của cô.
Vừa nói xong, Lục Hiệu lập tức có chút hối hận, thế mà lại ma xui quỷ khiến đồng ý như vậy.
Anh đã huấn luyện cả một đại đội binh lính, nhưng chưa bao giờ huấn luyện một cô gái nào yếu đuối mong manh như vậy, lỡ tay mà làm cô bị thương thì sao?
Nhưng lời đã nói ra, không thể nào rút lại được nữa.
Còn Tang Miêu thì vui mừng khôn xiết. Hai tay cô không kìm được mà níu lấy cánh tay rắn chắc của Lục Hiệu, nở nụ cười rạng rỡ. Hai má lúm đồng tiền ngọt ngào như mật.
Lục Hiệu nhìn đôi tay trắng nõn nà như ngọn hành của cô đang níu lấy tay mình, nghẹn lời, rốt cuộc vẫn không nói ra lời từ chối.
Tang Miêu nhìn thấy ánh mắt Lục Hiệu dừng trên cánh tay mình mới giật mình nhận ra. Cô vậy mà lại trực tiếp nắm lấy tay anh, cánh tay rắn chắc của anh gần như gấp đôi cô.
Giữa ngày hè nóng bức, Lục Hiệu chỉ mặc một chiếc áo quân phục cộc tay. Làn da mịn màng của cô áp vào da thịt rắn rỏi của anh, cảm nhận được nhiệt độ nóng rực tỏa ra từ người anh, như muốn thiêu đốt cô.
Tang Miêu vội vàng buông tay, nhón chân lên. Khéo léo giấu hai tay ra sau lưng, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
"Lục... Lục liên trưởng, vậy khi nào thì anh rảnh?" Tang Miêu bẽn lẽn hỏi, chân vẽ vòng tròn dưới đất.
Lục Hiệu liếc nhìn đôi tay đang giấu sau lưng cô, sau đó dời mắt: "Từ ngày mai trở đi, mỗi ngày trước khi tiếng kẻng ăn cơm tối vang lên, cô hãy đến sân tập chờ tôi."
"Vâng! Vậy tôi sẽ đến đây chờ anh mỗi ngày, không gặp không về." Tang Miêu vui vẻ đáp.
"Ừm." Lục Hiệu trầm giọng đáp.
Thấy mọi chuyện cuối cùng đã được giải quyết, tâm trạng Tang Miêu phấn chấn hẳn lên. Ngay cả bước chân lúc rời đi cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Lục Hiệu đứng trên đường chạy, chậm rãi thu hồi ánh mắt nhìn theo bóng cô, tiếp tục chạy. Dáng người cao lớn, tay trái bị thương phải băng bó nhưng dường như không hề ảnh hưởng đến anh, sải bước chạy nhanh nhẹn mà vững vàng.
…
Ngày hôm sau, đúng như đã hẹn, Tang Miêu đến sân tập trước giờ cơm tối. Không ngờ rằng Lục Hiệu đã có mặt ở đó từ trước.
Nhớ lại buổi chiều nay, cô không thấy Lục Hiệu ở phòng tập, lúc này cô mới hiểu. Có lẽ anh đều đến đây tập luyện vào mỗi buổi chiều.
Lục Hiệu đã tập luyện xong, anh thở dốc, điều hòa nhịp thở.
Thời tiết oi bức, sau khi tập luyện xong, mồ hôi theo đường quai hàm sắc nét của anh chảy xuống. Lục Hiệu vén vạt áo lên, lau đi những giọt mồ hôi trên mặt, vô tình để lộ ra cơ bụng săn chắc.
Tang Miêu nhìn thấy cảnh tượng đó, bước chân bỗng khựng lại.
Thật... thật là cường tráng, cơ bụng đẹp như vậy khiến Tang Miêu ngây người, nhất thời quên mất phải nói gì.
Lục Hiệu xoay người, một tay nhấc lấy bình nước trên mặt đất, ngửa đầu tu ừng ực một hơi hết nửa bình. Yết hầu chuyển động, trông thật quyến rũ.
Tang Miêu cũng nhịn không được mà nuốt nước miếng, thầm nghĩ đúng là nam chính trong truyện có khác, dung mạo quả thật là cực phẩm.
"Được." Lục Hiệu ngẩn người, thế mà lại đồng ý yêu cầu của cô.
Vừa nói xong, Lục Hiệu lập tức có chút hối hận, thế mà lại ma xui quỷ khiến đồng ý như vậy.
Anh đã huấn luyện cả một đại đội binh lính, nhưng chưa bao giờ huấn luyện một cô gái nào yếu đuối mong manh như vậy, lỡ tay mà làm cô bị thương thì sao?
Nhưng lời đã nói ra, không thể nào rút lại được nữa.
Còn Tang Miêu thì vui mừng khôn xiết. Hai tay cô không kìm được mà níu lấy cánh tay rắn chắc của Lục Hiệu, nở nụ cười rạng rỡ. Hai má lúm đồng tiền ngọt ngào như mật.
Lục Hiệu nhìn đôi tay trắng nõn nà như ngọn hành của cô đang níu lấy tay mình, nghẹn lời, rốt cuộc vẫn không nói ra lời từ chối.
Tang Miêu nhìn thấy ánh mắt Lục Hiệu dừng trên cánh tay mình mới giật mình nhận ra. Cô vậy mà lại trực tiếp nắm lấy tay anh, cánh tay rắn chắc của anh gần như gấp đôi cô.
Giữa ngày hè nóng bức, Lục Hiệu chỉ mặc một chiếc áo quân phục cộc tay. Làn da mịn màng của cô áp vào da thịt rắn rỏi của anh, cảm nhận được nhiệt độ nóng rực tỏa ra từ người anh, như muốn thiêu đốt cô.
Tang Miêu vội vàng buông tay, nhón chân lên. Khéo léo giấu hai tay ra sau lưng, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
"Lục... Lục liên trưởng, vậy khi nào thì anh rảnh?" Tang Miêu bẽn lẽn hỏi, chân vẽ vòng tròn dưới đất.
Lục Hiệu liếc nhìn đôi tay đang giấu sau lưng cô, sau đó dời mắt: "Từ ngày mai trở đi, mỗi ngày trước khi tiếng kẻng ăn cơm tối vang lên, cô hãy đến sân tập chờ tôi."
"Vâng! Vậy tôi sẽ đến đây chờ anh mỗi ngày, không gặp không về." Tang Miêu vui vẻ đáp.
"Ừm." Lục Hiệu trầm giọng đáp.
Thấy mọi chuyện cuối cùng đã được giải quyết, tâm trạng Tang Miêu phấn chấn hẳn lên. Ngay cả bước chân lúc rời đi cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Lục Hiệu đứng trên đường chạy, chậm rãi thu hồi ánh mắt nhìn theo bóng cô, tiếp tục chạy. Dáng người cao lớn, tay trái bị thương phải băng bó nhưng dường như không hề ảnh hưởng đến anh, sải bước chạy nhanh nhẹn mà vững vàng.
…
Ngày hôm sau, đúng như đã hẹn, Tang Miêu đến sân tập trước giờ cơm tối. Không ngờ rằng Lục Hiệu đã có mặt ở đó từ trước.
Nhớ lại buổi chiều nay, cô không thấy Lục Hiệu ở phòng tập, lúc này cô mới hiểu. Có lẽ anh đều đến đây tập luyện vào mỗi buổi chiều.
Lục Hiệu đã tập luyện xong, anh thở dốc, điều hòa nhịp thở.
Thời tiết oi bức, sau khi tập luyện xong, mồ hôi theo đường quai hàm sắc nét của anh chảy xuống. Lục Hiệu vén vạt áo lên, lau đi những giọt mồ hôi trên mặt, vô tình để lộ ra cơ bụng săn chắc.
Tang Miêu nhìn thấy cảnh tượng đó, bước chân bỗng khựng lại.
Thật... thật là cường tráng, cơ bụng đẹp như vậy khiến Tang Miêu ngây người, nhất thời quên mất phải nói gì.
Lục Hiệu xoay người, một tay nhấc lấy bình nước trên mặt đất, ngửa đầu tu ừng ực một hơi hết nửa bình. Yết hầu chuyển động, trông thật quyến rũ.
Tang Miêu cũng nhịn không được mà nuốt nước miếng, thầm nghĩ đúng là nam chính trong truyện có khác, dung mạo quả thật là cực phẩm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất