[Thập Niên 70] Cẩm Nang Tự Cứu Của Bạch Nguyệt Quang

Chương 33:

Trước Sau
Chân của Tang Miêu gần như có thể cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể Lục Hiệu. Hai người không quen biết, không nói chuyện. Cứ thế ngồi ăn cơm đối diện nhau khiến không khí trở nên có chút ngượng ngùng.

Tang Miêu không nhịn được bèn mở lời tìm chủ đề: "Lục liên trưởng, tay của anh bị sao vậy?"

Lục Hiệu nuốt thức ăn trong miệng xuống, đáp: "Bị thương lúc làm nhiệm vụ."

“Ồ.”

Cô không hiểu rõ về Lục Hiệu, mà Lục Hiệu lại có vẻ nghiêm túc hơn, cô không tìm được chuyện gì để nói. Đột nhiên cảm thấy hai người ngồi ăn cùng nhau có chút không thoải mái.

Tang Miêu nghĩ, lát nữa đợi anh ăn xong, một mình cô ở lại đây sẽ không còn ngại ngùng như vậy nữa. Dù sao Lục Hiệu cũng ăn rất nhanh.

Nào ngờ, lúc này Lục Hiệu lại có vẻ như đang đợi cô, hoàn toàn không giống như buổi trưa ăn xong là đi ngay. Tang Miêu len lén ngẩng mắt lên nhìn anh, thấy anh đang ung dung nhàn nhã uống canh.

Tâm trí cô lại trôi dạt về phương nào, đôi đũa trong tay chỉ chọc chọc vào bát cơm. Hạt cơm bị cô chọc đến lõm vào.

Bỗng nhiên cô nghe thấy giọng nói trầm ấm mang đầy từ tính của Lục Hiệu vang lên bên tai: “Đừng có đùa nghịch thức ăn.”

Sực tỉnh lại, cô vội vàng dừng động tác tay, ngượng ngùng đáp: “À… à, vâng ạ.” Rồi nhanh chóng gắp hai miếng cơm cho vào miệng.

Lục Hiệu như vậy khiến cô nhớ đến bố mình, cũng luôn nhắc nhở cô như thế mỗi khi cô ăn cơm không tập trung. Cô càng thêm ngại ngùng, lớn thế này rồi mà vẫn bị người ta nhắc nhở như một đứa trẻ.



Cô vội vùi đầu, tăng tốc độ ăn cơm.

Lục Hiệu thong dong nhìn cô vùi đầu, như chú mèo con ăn từng miếng cơm nhỏ. Sau đó mới chậm rãi buông bát canh xuống, cùng cô thu dọn khay cơm.

Rồi mọi người lại nhìn hai người sóng vai rời khỏi nhà ăn.

Lúc này, không ít người của Đoàn Văn công cũng đang ăn cơm trong nhà ăn, nhìn thấy Lục Hiệu và cô cùng vào cùng ra thì xì xào bàn tán.

Một cô gái mặt đầy tàn nhang buôn chuyện: “Sáng nay hai người họ đã cùng nhau ăn sáng, trưa cũng ăn chung, tối cũng ăn cùng. Chẳng lẽ là phải lòng nhau rồi sao?”

Một nam binh lính chua chát nói: “Chưa chắc đâu, có khi nào là vì cô Dương bảo cô ấy dẫn Lục liên trưởng đi làm quen môi trường. Cô ấy ngại từ chối nên mới vậy thôi.”

“Nhưng mà trưa nay tôi còn thấy Triệu Vi Vi của đội múa cũng cùng ăn cơm với Lục liên trưởng nữa mà, sao giờ cô ta không đến?”

“Mấy người không biết à, cô ta chưa bao giờ ăn cơm tối đâu. Tôi thấy lúc nào cô ta cũng lén lút luyện tập trong phòng tập. Có lần tôi nhìn thấy cô ta hình như đang luyện chiêu gì đó, vừa thấy tôi lại thì cô ta dừng lại.”

“Hả? Chẳng trách mới vào được một thời gian mà đã được cô Dương cho đóng vai B rồi, thì ra là ngày nào cũng tăng ca tập luyện.”

“Ôi chao, phải nói là vẫn là Tang Miêu và Lục liên trưởng đẹp đôi nhất. Trai tài gái sắc đứng cạnh nhau thật xứng đôi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau