[Thập Niên 70] Cẩm Nang Tự Cứu Của Bạch Nguyệt Quang
Chương 44:
Trước đây, những người đọc tài liệu đều là cán bộ ngoài đoàn nghệ thuật, ít nhất cũng có cấp bậc đội trưởng. Tuy nhiên, Lục Hiệu, người hiện được biệt phái vào đoàn nghệ thuật, lại có cấp bậc đội trưởng.
Mỗi lần Lục Hiểu đi thi văn, quân sự ở trung đoàn Bộ binh, anh ấy vẫn luôn như vậy.. Bạn biết đấy, chỉ cần đến đọc tài liệu là quá đủ rồi.
Thế là lần này, thay vì liên hệ với cán bộ bên ngoài, Đoàn Văn công đã trực tiếp bàn bạc với Lục Hiệu và đề nghị anh đảm nhiệm việc đọc và giải thích văn bản trong tháng này.
Lục Hiệu không từ chối. Bởi vì trước đây khi còn ở tiểu đoàn Bộ binh, anh cũng thường là người truyền đạt và giải thích các văn bản mới cho các chiến sĩ trong trung đội.
Buổi học tập chính trị thường kéo dài và nhàm chán. Đoàn Văn công thì toàn là các cô cậu mười bảy, mười tám tuổi. Mỗi lần nghe lãnh đạo, cán bộ lão thành giảng giải văn bản là y như rằng chẳng mấy chốc đã ngủ gục hết.
Tuy nhiên, Lục Hiệu lại khác với những cán bộ trước đây. Ngôn ngữ anh ngắn gọn, súc tích, anh giỏi chắt lọc những ý chính quan trọng nhất trong đống văn bản dài dòng. Lời lẽ rõ ràng, mạch lạc khiến người nghe dễ dàng hiểu ý.
Cộng thêm chất giọng trầm ấm, đầy nam tính, các chiến sĩ nam nữ bên dưới đều chăm chú lắng nghe.
Nhưng Tiêu Hồng Hồng vốn là cô nàng nhiều chuyện, chẳng được bao lâu đã quay sang rủ rỉ với Tang Miêu: "Tang Tang này, giọng Lục liên trưởng nghe êm tai ghê á. Nghe anh ấy nói chuyện, mình nguyện ngày nào cũng đi học tập chính trị luôn."
Tang Miêu ban đầu vẫn đang chăm chú nghe. Cô vẫn còn quá thiếu hiểu biết về các văn bản và quy định của thời đại này nên mỗi lần nghe giảng, cho dù dài dòng và nhàm chán, cô cũng đều chăm chú lắng nghe và ghi chép cẩn thận.
Huống chi lần này Lục Hiệu giảng giải logic rõ ràng, mạch lạc, khiến Tang Miêu nhanh chóng hiểu rõ thêm về một số quy định mới trong quân đội.
Tang Miêu gật đầu đồng tình với ý kiến của Tiêu Hồng Hồng: "Lục liên trưởng giảng hay thật."
Lưu Phong ngồi bên cạnh quay sang nhìn Tang Miêu đang chăm chú ghi chép, hỏi: "Tang Miêu, vở kịch múa của cậu dàn dựng đến đâu rồi?"
Nhắc đến múa, Tang Miêu ngừng động tác trên tay, ngẩng đầu đáp: "Phần sau của bài múa tôi đã sửa đổi đôi chút, cả nhóm vẫn chưa tập lại. Chủ yếu là phải phối hợp lại với cậu thôi, còn những người khác thì không ảnh hưởng lắm."
Lưu Phong là nam chính trong vở kịch, có nhiều động tác kết hợp ăn ý với Tang Miêu nhất.
Cô nói tiếp: "Cốt truyện trong điệu múa không thay đổi gì nhiều, chỉ là tôi có thêm một số động tác mới mang hơi hướng chiến đấu."
Lưu Phong nghe nói Tang Miêu muốn cùng cậu ta tập riêng, trong lòng bỗng dâng lên một tia xúc động. Cậu ta đè thấp giọng nói: "Được, tôi lúc nào cũng rảnh, khi nào muốn tập thì cứ gọi tôi."
Cậu ta nhìn Tang Miêu, trong mắt ánh lên chút si mê khó giấu.
Tang Miêu nghiêng đầu dịu dàng mỉm cười đáp: "Ừm. Vậy sáng mai chúng ta tập thử động tác đôi trước nhé. Khi nào tập xong với cậu, tôi sẽ tập lại với mọi người để xem hiệu ứng sân khấu thế nào."
"Ừ."
Mỗi lần Lục Hiểu đi thi văn, quân sự ở trung đoàn Bộ binh, anh ấy vẫn luôn như vậy.. Bạn biết đấy, chỉ cần đến đọc tài liệu là quá đủ rồi.
Thế là lần này, thay vì liên hệ với cán bộ bên ngoài, Đoàn Văn công đã trực tiếp bàn bạc với Lục Hiệu và đề nghị anh đảm nhiệm việc đọc và giải thích văn bản trong tháng này.
Lục Hiệu không từ chối. Bởi vì trước đây khi còn ở tiểu đoàn Bộ binh, anh cũng thường là người truyền đạt và giải thích các văn bản mới cho các chiến sĩ trong trung đội.
Buổi học tập chính trị thường kéo dài và nhàm chán. Đoàn Văn công thì toàn là các cô cậu mười bảy, mười tám tuổi. Mỗi lần nghe lãnh đạo, cán bộ lão thành giảng giải văn bản là y như rằng chẳng mấy chốc đã ngủ gục hết.
Tuy nhiên, Lục Hiệu lại khác với những cán bộ trước đây. Ngôn ngữ anh ngắn gọn, súc tích, anh giỏi chắt lọc những ý chính quan trọng nhất trong đống văn bản dài dòng. Lời lẽ rõ ràng, mạch lạc khiến người nghe dễ dàng hiểu ý.
Cộng thêm chất giọng trầm ấm, đầy nam tính, các chiến sĩ nam nữ bên dưới đều chăm chú lắng nghe.
Nhưng Tiêu Hồng Hồng vốn là cô nàng nhiều chuyện, chẳng được bao lâu đã quay sang rủ rỉ với Tang Miêu: "Tang Tang này, giọng Lục liên trưởng nghe êm tai ghê á. Nghe anh ấy nói chuyện, mình nguyện ngày nào cũng đi học tập chính trị luôn."
Tang Miêu ban đầu vẫn đang chăm chú nghe. Cô vẫn còn quá thiếu hiểu biết về các văn bản và quy định của thời đại này nên mỗi lần nghe giảng, cho dù dài dòng và nhàm chán, cô cũng đều chăm chú lắng nghe và ghi chép cẩn thận.
Huống chi lần này Lục Hiệu giảng giải logic rõ ràng, mạch lạc, khiến Tang Miêu nhanh chóng hiểu rõ thêm về một số quy định mới trong quân đội.
Tang Miêu gật đầu đồng tình với ý kiến của Tiêu Hồng Hồng: "Lục liên trưởng giảng hay thật."
Lưu Phong ngồi bên cạnh quay sang nhìn Tang Miêu đang chăm chú ghi chép, hỏi: "Tang Miêu, vở kịch múa của cậu dàn dựng đến đâu rồi?"
Nhắc đến múa, Tang Miêu ngừng động tác trên tay, ngẩng đầu đáp: "Phần sau của bài múa tôi đã sửa đổi đôi chút, cả nhóm vẫn chưa tập lại. Chủ yếu là phải phối hợp lại với cậu thôi, còn những người khác thì không ảnh hưởng lắm."
Lưu Phong là nam chính trong vở kịch, có nhiều động tác kết hợp ăn ý với Tang Miêu nhất.
Cô nói tiếp: "Cốt truyện trong điệu múa không thay đổi gì nhiều, chỉ là tôi có thêm một số động tác mới mang hơi hướng chiến đấu."
Lưu Phong nghe nói Tang Miêu muốn cùng cậu ta tập riêng, trong lòng bỗng dâng lên một tia xúc động. Cậu ta đè thấp giọng nói: "Được, tôi lúc nào cũng rảnh, khi nào muốn tập thì cứ gọi tôi."
Cậu ta nhìn Tang Miêu, trong mắt ánh lên chút si mê khó giấu.
Tang Miêu nghiêng đầu dịu dàng mỉm cười đáp: "Ừm. Vậy sáng mai chúng ta tập thử động tác đôi trước nhé. Khi nào tập xong với cậu, tôi sẽ tập lại với mọi người để xem hiệu ứng sân khấu thế nào."
"Ừ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất