Thập Niên 70, Gia Đình Và Sự Nghiệp Của Tôi

Chương 13: Sắp Xếp Lại Tiền Tiết Kiệm (1)

Trước Sau
Editor: Hye Jin

____________

Tỉnh Vân Nam nằm ở biên giới, khá lạc hậu.

Bây giờ là cuối tháng 5 rồi, khí hậu gió mùa nhiệt đới khiến cho thời tiết quanh năm ấm áp và ẩm ướt. Dù là trong mùa mưa nhiệt độ cao, thời tiết cũng không đến mức nóng không chịu nổi, độ ẩm trong không khí khá lớn, khá tốt cho da.

Điều duy nhất không tốt là tã của trẻ con khó khô, không biết khi nào lại có một trận mưa, chỉ cần không để ý một chút là ướt ngay.

Lư Thư Duệ xin nghỉ nửa tháng, hôm nay anh bắt đầu đi làm lại.

Vu Nhân ăn sáng xong, cho hai đứa nhỏ bú, bắt đầu dọn dẹp đồ đạc.

Phòng rất rộng rãi, đồ đạc không nhiều, chỉ có một chiếc giường đôi, hai chiếc rương đựng đồ bằng gỗ trầm, một cái bàn học, một cái ghế, ngoài ra chẳng còn gì.

Dựa theo ký ức, Vu Nhân mở một trong những chiếc hòm ra, tìm được một chiếc hộp bánh sắt, bên trong chứa toàn bộ tài sản của nguyên chủ. Tất nhiên, bây giờ nó là toàn bộ tài sản của cô.

Cô lấy tiền và phiếu ra đếm, tổng cộng còn lại 1.100 đồng, một trăm mười tờ tiền mệnh giá lớn, thật sướng.

Trong đó có 300 đồng còn dư khi mua nhà, 500 đồng tiền sính lễ của Lư Thư Duệ, 200 đồng tiền áp đáy hòm của anh trai nhỏ, 200 đồng mẹ cô cho, anh trai lớn và chị gái mỗi người 50 đồng.

Ngoài tiền chẵn ra, còn có một ít tiền lẻ, là tiền mừng của đồng nghiệp, tiền tiêu vặt linh tinh, cộng lại không nhiều.



Kể từ khi kết hôn đến giờ, cô đã tiêu khoảng gần 200 đồng, mua một số đồ dùng trong cuộc sống, và chuẩn bị một ít đồ cho bọn trẻ.

Phiếu vải, phiếu gạo, phiếu đường, phiếu công nghiệp, phiếu giày, phiếu xà phòng, phiếu băng vệ sinh, phiếu sữa bột... đủ loại phiếu, chẳng có món gì là không cần phiếu. Cô sắp xếp tất cả các loại phiếu và để gọn sang một bên.

Trong hộp còn có thư mà anh trai nhỏ gửi cho cô, cùng một chiếc vòng tay ngọc. Không biết là ngọc lam điền hay ngọc đế vương, nhưng dù sao cũng rất đẹp. Đây là quà mà nguyên chủ được một bà lão tặng khi cô cứu bà trong thời gian học trung cấp. Lúc đó bà nhét vào túi của cô, sau này cô mới phát hiện ra, còn bà lão thì không thấy xuất hiện nữa.

Còn lại chỉ là vài món đồ nhỏ, một chiếc kẹp tóc, một cái ghim nhỏ, một sợi dây buộc tóc, hầu hết đều là quà của anh trai nhỏ mua cho cô.

Vu Nhân tìm một cái hộp trống khác, bỏ chiếc vòng tay và chồng tiền lớn vào trong, đậy nắp lại, rồi đặt vào không gian của mình, đây là sự tự tin của cô.

Trong rương còn rất nhiều đồ dùng cho trẻ con như sữa bột, vải, quần áo nhỏ, quần con, có cái mới, có cái cũ, tất cả đều đã được giặt sạch sẽ.

Vu Nhân nhớ kỹ phần lớn là do Lư Thư Duệ mang về, một phần nhỏ là do mẹ Vu mang đến, còn lại là nguyên chủ chuẩn bị.

Chiếc hòm còn lại chứa quần áo của nguyên chủ, không nhiều, cô ấy luôn rất tiết kiệm. Có một bộ quân phục mới, là quà cưới mà anh trai nhỏ gửi về cho cô.

Dựa vào ký ức, Vu Nhân nhớ được cha cô là một người đàn ông điển hình phương Bắc, bận rộn với công việc bên ngoài, không mấy khi quan tâm đến chuyện trong nhà. Mẹ cô là người Tứ Xuyên, tính tình nóng nảy, nói năng không giữ kẽ, miệng dao găm tâm đậu hũ.

Nguyên chủ chuyển đến tỉnh Vân Nam cùng cha năm 12 tuổi. Khi đó, anh trai cả Vu Khải đã vào đại học, chị gái Vu Tình học trung học phổ thông ở lại quê, sống cùng ông bà nội.

Sau này, anh trai cả tốt nghiệp, vào làm kỹ sư tại nhà máy đóng tàu ở thành phố Dương. Chị gái Vu Tình may mắn nằm trong nhóm sinh viên cuối cùng tốt nghiệp đại học và được phân vào cục đường sắt thành phố Dương.

Cả hai người đều đến tuổi kết hôn và sinh con, rất ít khi liên lạc với Vu Nhân, thường chỉ biết thông tin của nhau qua mẹ. Anh cả có hai con, một trai một gái, chị cả có một cậu con trai. Nguyên chủ đã nhiều lần chuẩn bị quà cho anh chị như nấm khô, hoa quả khô, tất cả đều do mẹ cô gửi đi, ấy vậy họ chưa bao giờ hồi âm hay gửi lại quà cho nguyên chủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau