Thập Niên 70, Gia Đình Và Sự Nghiệp Của Tôi
Chương 15: Thắp Nến Trò Chuyện Suốt Đêm (1)
Editor: Hye Jin
____________
Cuối cùng cũng đến ngày đầy tháng. Vu Nhân giống như con gà con vừa được thả ra khỏi chuồng, cuối cùng cũng được tự do, vội vã chạy ra ngoài vui chơi.
Suốt một tháng qua, mỗi khi Lư Thư Duệ đi làm, Vu Nhân tranh thủ mang thùng tắm vào không gian của mình để ngâm mình. Nước tắm sau khi dùng xong, cô sử dụng để tưới cây trong vườn, khiến rau củ như được hồi sinh lần thứ hai, trở nên tươi tốt hơn.
May mắn là chỉ có sức sống tăng lên một chút, không xuất hiện hiện tượng kỳ diệu như rau củ lớn lên ngay trước mắt. Vu Nhân phát hiện, linh tuyền mang lại sự thay đổi âm thầm, nhẹ nhàng, không hề lộ liễu.
Giờ đây, cô có thể thoải mái đi dạo và kiểm tra nơi mà mình sẽ ở lâu dài trong tương lai.
Khu vườn khá rộng lớn, xung quanh hàng rào gỗ mọc đầy bụi gai. Trong những bụi gai không rõ tên, lác đác vài bông hoa nhỏ màu đỏ nở rộ, ẩn mình giữa sắc xanh, mang chút thi vị của cảnh "muôn trùng xanh ngắt, một điểm đỏ".
Điều thu hút sự chú ý nhất chính là căn nhà sàn hai tầng vững chắc. Những bức tường chắc chắn, mái ngói đều là những thứ khiến người khác ghen tỵ.
Bước vào tầng trệt, đó là một không gian mở rộng rãi, không có vách ngăn, trống trải. Sau này, cần phải làm thêm vài vách ngăn để đặt đồ đạc, cũng cần làm vài kệ để đồ, nếu không sẽ dễ bị mốc.
Vu Nhân đi một vòng, trong lòng đã có kế hoạch. Chỉ là, cơ thể cô và đứa trẻ vẫn còn yếu, chưa có đủ sức để làm những việc này, cần phải dưỡng thêm, ít nhất phải trông giống người khỏe mạnh đã.
Đi một vòng, cô chỉ có thể dùng một từ để miêu tả ngôi nhà của mình, “nghèo”. Không có nhiều lương thực, không có vật tư. Nhà bếp thì khá ổn, ít nhất có một cái nồi gang, cũng có bếp lò kiểu người Hán, đồ dùng còn lại không nhiều.
Vu Nhân nghĩ rằng, việc đầu tiên cô cần làm là phong phú bàn ăn của mình. Thời thơ ấu, sống nhờ dưới mái nhà người khác, nhiều khi muốn ăn gì cũng không dám nói, đến khi trưởng thành, dù bận rộn thế nào, cô cũng phải ăn đủ ba bữa, mỗi bữa ít nhất có một món mặn và một món rau.
Vu Nhân biết, đây là một loại bệnh, nhưng không thể chữa dứt điểm được. Giống như một loại nghiện, những thứ thiếu thốn trong tuổi thơ luôn in sâu trong trí nhớ, khiến cô vô thức muốn có được.
Cô cũng từng cố gắng học thật giỏi để ba mẹ chú ý đến mình. Thầy giáo gọi điện cho ba mẹ, khen ngợi cô học hành xuất sắc, rồi ba mẹ chỉ đáp lại bằng một câu: "Cũng bình thường thôi," phủ nhận toàn bộ sự nỗ lực không ngừng của cô. Lúc đó, cô hiểu ra rằng có những thứ không phải cứ cố gắng là sẽ có được.
Thôi được rồi, chuyện cũ như vừng vãi trên đất, nghĩ ít đi thôi. Nhiệm vụ của cô bây giờ là chăm sóc thật tốt hai đứa con.
Sắp trưa rồi, Lư Thư Duệ sắp về, nấu cơm thôi.
Hái ít rau, băm nhỏ, trộn với chút bột ngô và bột mì trắng, làm bánh nhân rau, vừa có tinh bột vừa có rau. Sau đó, đun một ít cháo loãng ăn kèm với bánh để không bị nghẹn.
Không bột đố gột nên hồ, cứ tạm vậy đi.
Khi Lư Thư Duệ về, phía sau anh có một cậu bé nhỏ theo sau, nhìn kỹ, chẳng phải là cậu em trai cùng cha cùng mẹ của mình sao?
“Chị à, cuối cùng em cũng gặp được chị rồi!”
Đứa trẻ này, nói chuyện kiểu gì vậy.
“Ai cột chân không cho em đến đâu mà kêu gào như đám ma vậy?”
“Là mẹ không cho em đến đấy, mẹ bảo nếu chị đang ở cữ mà em đến làm phiền thì sẽ đánh gãy chân em. Chị cũng biết mẹ rồi đấy, bà ấy mà nói thì có thể làm thật đấy, chị của em à.”
“Ngừng ngay, rửa tay ăn cơm đi.”
Lư Thư Duệ mở mắt nhìn màn đối đáp giữa hai chị em, thật sự mở mang tầm mắt.
Trước đây cậu em vợ này cũng đến, không nói nhiều, mỗi lần trước khi đi đều lườm anh một cái.
“Sao mà đứng ngẩn ra thế, rửa tay ăn cơm.”
Bữa trưa khá thịnh soạn, có món do Vu Nhân làm và cả món Lư Thư Duệ mang về từ nhà ăn, ba người ăn no căng.
Anh rể tiễn em vợ xong, Vu Nhân cho con ăn, sau đó chợp mắt một lát, cơ thể này vẫn chưa ổn, dễ mệt mỏi, cần phải dưỡng thêm.
____________
Cuối cùng cũng đến ngày đầy tháng. Vu Nhân giống như con gà con vừa được thả ra khỏi chuồng, cuối cùng cũng được tự do, vội vã chạy ra ngoài vui chơi.
Suốt một tháng qua, mỗi khi Lư Thư Duệ đi làm, Vu Nhân tranh thủ mang thùng tắm vào không gian của mình để ngâm mình. Nước tắm sau khi dùng xong, cô sử dụng để tưới cây trong vườn, khiến rau củ như được hồi sinh lần thứ hai, trở nên tươi tốt hơn.
May mắn là chỉ có sức sống tăng lên một chút, không xuất hiện hiện tượng kỳ diệu như rau củ lớn lên ngay trước mắt. Vu Nhân phát hiện, linh tuyền mang lại sự thay đổi âm thầm, nhẹ nhàng, không hề lộ liễu.
Giờ đây, cô có thể thoải mái đi dạo và kiểm tra nơi mà mình sẽ ở lâu dài trong tương lai.
Khu vườn khá rộng lớn, xung quanh hàng rào gỗ mọc đầy bụi gai. Trong những bụi gai không rõ tên, lác đác vài bông hoa nhỏ màu đỏ nở rộ, ẩn mình giữa sắc xanh, mang chút thi vị của cảnh "muôn trùng xanh ngắt, một điểm đỏ".
Điều thu hút sự chú ý nhất chính là căn nhà sàn hai tầng vững chắc. Những bức tường chắc chắn, mái ngói đều là những thứ khiến người khác ghen tỵ.
Bước vào tầng trệt, đó là một không gian mở rộng rãi, không có vách ngăn, trống trải. Sau này, cần phải làm thêm vài vách ngăn để đặt đồ đạc, cũng cần làm vài kệ để đồ, nếu không sẽ dễ bị mốc.
Vu Nhân đi một vòng, trong lòng đã có kế hoạch. Chỉ là, cơ thể cô và đứa trẻ vẫn còn yếu, chưa có đủ sức để làm những việc này, cần phải dưỡng thêm, ít nhất phải trông giống người khỏe mạnh đã.
Đi một vòng, cô chỉ có thể dùng một từ để miêu tả ngôi nhà của mình, “nghèo”. Không có nhiều lương thực, không có vật tư. Nhà bếp thì khá ổn, ít nhất có một cái nồi gang, cũng có bếp lò kiểu người Hán, đồ dùng còn lại không nhiều.
Vu Nhân nghĩ rằng, việc đầu tiên cô cần làm là phong phú bàn ăn của mình. Thời thơ ấu, sống nhờ dưới mái nhà người khác, nhiều khi muốn ăn gì cũng không dám nói, đến khi trưởng thành, dù bận rộn thế nào, cô cũng phải ăn đủ ba bữa, mỗi bữa ít nhất có một món mặn và một món rau.
Vu Nhân biết, đây là một loại bệnh, nhưng không thể chữa dứt điểm được. Giống như một loại nghiện, những thứ thiếu thốn trong tuổi thơ luôn in sâu trong trí nhớ, khiến cô vô thức muốn có được.
Cô cũng từng cố gắng học thật giỏi để ba mẹ chú ý đến mình. Thầy giáo gọi điện cho ba mẹ, khen ngợi cô học hành xuất sắc, rồi ba mẹ chỉ đáp lại bằng một câu: "Cũng bình thường thôi," phủ nhận toàn bộ sự nỗ lực không ngừng của cô. Lúc đó, cô hiểu ra rằng có những thứ không phải cứ cố gắng là sẽ có được.
Thôi được rồi, chuyện cũ như vừng vãi trên đất, nghĩ ít đi thôi. Nhiệm vụ của cô bây giờ là chăm sóc thật tốt hai đứa con.
Sắp trưa rồi, Lư Thư Duệ sắp về, nấu cơm thôi.
Hái ít rau, băm nhỏ, trộn với chút bột ngô và bột mì trắng, làm bánh nhân rau, vừa có tinh bột vừa có rau. Sau đó, đun một ít cháo loãng ăn kèm với bánh để không bị nghẹn.
Không bột đố gột nên hồ, cứ tạm vậy đi.
Khi Lư Thư Duệ về, phía sau anh có một cậu bé nhỏ theo sau, nhìn kỹ, chẳng phải là cậu em trai cùng cha cùng mẹ của mình sao?
“Chị à, cuối cùng em cũng gặp được chị rồi!”
Đứa trẻ này, nói chuyện kiểu gì vậy.
“Ai cột chân không cho em đến đâu mà kêu gào như đám ma vậy?”
“Là mẹ không cho em đến đấy, mẹ bảo nếu chị đang ở cữ mà em đến làm phiền thì sẽ đánh gãy chân em. Chị cũng biết mẹ rồi đấy, bà ấy mà nói thì có thể làm thật đấy, chị của em à.”
“Ngừng ngay, rửa tay ăn cơm đi.”
Lư Thư Duệ mở mắt nhìn màn đối đáp giữa hai chị em, thật sự mở mang tầm mắt.
Trước đây cậu em vợ này cũng đến, không nói nhiều, mỗi lần trước khi đi đều lườm anh một cái.
“Sao mà đứng ngẩn ra thế, rửa tay ăn cơm.”
Bữa trưa khá thịnh soạn, có món do Vu Nhân làm và cả món Lư Thư Duệ mang về từ nhà ăn, ba người ăn no căng.
Anh rể tiễn em vợ xong, Vu Nhân cho con ăn, sau đó chợp mắt một lát, cơ thể này vẫn chưa ổn, dễ mệt mỏi, cần phải dưỡng thêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất