Thập Niên 70, Gia Đình Và Sự Nghiệp Của Tôi
Chương 21: Kết Thúc Kỳ Nghỉ (1)
Editor: Hye Jin
____________
Kỳ nghỉ kết thúc, hôm nay Vu Nhân bắt đầu trở lại làm việc.
Buổi sáng, sau khi ăn sáng, cho hai đứa nhỏ bú xong, thay tã, mang theo ít tã dự phòng, chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, xuất phát.
Phải nói, cái nôi xe đẩy em bé làm thủ công này chất lượng không tệ, mặc dù bánh xe bằng gỗ, không bằng bánh cao su nhưng cũng khá ổn.
“Có ổn không, để anh đưa ba mẹ con đi làm nhé!"
“Anh đi làm đi, gần thế này, không cần đưa đâu.”
Nhà Vu Nhân chỉ cách chỗ làm chính quyền huyện một con đường, rất gần.
Mở cửa văn phòng, chị Vương còn chưa đến, mà đúng rồi, đã lâu như vậy rồi, chị ấy chưa bao giờ đến sớm hơn nguyên chủ, nguyên chủ tự mình dọn dẹp xong thì chị ấy mới đến.
Nói về chị Vương, ký ức của Vu Nhân về chị ấy không mấy tốt đẹp.
Làm sao nhỉ, người này không hẳn là người xấu, chỉ là có cái thói ức hiếp kẻ yếu, sợ kẻ mạnh. Khi nguyên chủ vừa được phân về, chị ấy là tiền bối nhiệt tình, hướng dẫn công việc, cứ như mình đã giúp đỡ rất nhiều.
Từ đó trở đi, việc dọn dẹp văn phòng gần như tự động thuộc về Vu Nhân, chị ấy không động tay mà còn hay kén chọn. Nguyên chủ không thích nói gì, lặng lẽ làm rất nhiều việc không thuộc phận sự công việc của mình.
Nghĩ đến điều này, Vu Nhân thầm đốt nến cho chị Vương, xin lỗi nhé, tôi không có tiềm năng làm người tốt đâu, tự thân vận động mới ấm no, đó là lời của vĩ nhân nói đấy.
Vu Nhân tìm chậu nước, lấy nước, dùng giẻ mình mang theo lau sạch bàn làm việc mấy lần, hơn một tháng nay, chị Vương không hề giúp nguyên chủ lau lấy một lần, bụi đã dày lên một lớp.
Văn phòng của họ không lớn lắm, hai cái bàn kê sát nhau, Vu Nhân và chị Vương ngồi đối diện nhau, bàn của Vu Nhân nằm trong, vừa đủ chỗ để đặt chiếc xe đẩy nôi em bé phía sau.
Dọn dẹp vệ sinh xong, đẩy bọn nhỏ vào, hai đứa mở to mắt nhìn xung quanh, bàn tay nhỏ bé lộ ra, đã có chút thịt, không còn da bọc xương nữa, da đã bong lớp da non và trở nên mịn màng.
Vừa dọn xong, Vu Nhân uống một ngụm nước, nghỉ lấy hơi.
Văn phòng họ không có ấm đun nước, trước đây toàn phải ra văn phòng lớn lấy nước uống, việc này trước đây đều do nguyên chủ làm, giờ Vu Nhân đã mang theo bình nước riêng, bên trong là nước linh tuyền.
Bình nước do anh trai gửi về, là loại bình quân dụng mới, rất phổ biến.
“Ồ, Tiểu Vu đến rồi à, lâu thế không gặp, chị nhớ em chết đi được.”
Không phải nhớ để sai mình làm việc đấy chứ, trước đây, chị Vương thường tìm cớ giao việc của mình cho nguyên chủ, sau này thì hừm hừm, đợi xem!
“Em cũng nhớ chị Vương lắm, vừa khỏe một chút là không thể chờ được mà đến ngay. y da, cơ thể này vẫn chưa khỏe hẳn, vừa dọn dẹp bàn làm việc mà đã toát cả mồ hôi, vẫn còn yếu lắm!”
Vu Nhân dùng tay lau mồ hôi tưởng tượng, mềm mại ngồi xuống ghế của mình.
Chị Vương nhìn bàn làm việc của mình đầy bụi, nụ cười trên mặt dần biến mất, đặt túi xuống, đi giặt giẻ lau.
“Bảo bối, mẹ lợi hại không, hả, có nghe hiểu không con?”
“A, a …”
Hai đứa nhỏ phản ứng một cách vô thức, như thể chúng hiểu được.
Chị Vương một lát đã quay lại, dùng sức rất mạnh lau bàn của mình, Vu Nhân cảm thấy chị ấy dồn hết sức lực vào lau.
“Chị Vương, chị khỏe thật đấy, em thì không được đâu, phải mất một năm rưỡi nữa mới hồi phục sức khỏe, bác sĩ dặn tuyệt đối không được mệt nhọc, nếu không sẽ để lại bệnh, ảnh hưởng đến tuổi thọ, sau này em phải nhờ chị nhiều rồi.”
Hừm, xem sau này chị có dám nhờ tôi làm việc nữa không, lúc đó phải nói cho rõ ràng.
Tay chị Vương lau bàn chậm lại, giọng cũng nhỏ dần, không đáp lời Vu Nhân.
____________
Kỳ nghỉ kết thúc, hôm nay Vu Nhân bắt đầu trở lại làm việc.
Buổi sáng, sau khi ăn sáng, cho hai đứa nhỏ bú xong, thay tã, mang theo ít tã dự phòng, chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, xuất phát.
Phải nói, cái nôi xe đẩy em bé làm thủ công này chất lượng không tệ, mặc dù bánh xe bằng gỗ, không bằng bánh cao su nhưng cũng khá ổn.
“Có ổn không, để anh đưa ba mẹ con đi làm nhé!"
“Anh đi làm đi, gần thế này, không cần đưa đâu.”
Nhà Vu Nhân chỉ cách chỗ làm chính quyền huyện một con đường, rất gần.
Mở cửa văn phòng, chị Vương còn chưa đến, mà đúng rồi, đã lâu như vậy rồi, chị ấy chưa bao giờ đến sớm hơn nguyên chủ, nguyên chủ tự mình dọn dẹp xong thì chị ấy mới đến.
Nói về chị Vương, ký ức của Vu Nhân về chị ấy không mấy tốt đẹp.
Làm sao nhỉ, người này không hẳn là người xấu, chỉ là có cái thói ức hiếp kẻ yếu, sợ kẻ mạnh. Khi nguyên chủ vừa được phân về, chị ấy là tiền bối nhiệt tình, hướng dẫn công việc, cứ như mình đã giúp đỡ rất nhiều.
Từ đó trở đi, việc dọn dẹp văn phòng gần như tự động thuộc về Vu Nhân, chị ấy không động tay mà còn hay kén chọn. Nguyên chủ không thích nói gì, lặng lẽ làm rất nhiều việc không thuộc phận sự công việc của mình.
Nghĩ đến điều này, Vu Nhân thầm đốt nến cho chị Vương, xin lỗi nhé, tôi không có tiềm năng làm người tốt đâu, tự thân vận động mới ấm no, đó là lời của vĩ nhân nói đấy.
Vu Nhân tìm chậu nước, lấy nước, dùng giẻ mình mang theo lau sạch bàn làm việc mấy lần, hơn một tháng nay, chị Vương không hề giúp nguyên chủ lau lấy một lần, bụi đã dày lên một lớp.
Văn phòng của họ không lớn lắm, hai cái bàn kê sát nhau, Vu Nhân và chị Vương ngồi đối diện nhau, bàn của Vu Nhân nằm trong, vừa đủ chỗ để đặt chiếc xe đẩy nôi em bé phía sau.
Dọn dẹp vệ sinh xong, đẩy bọn nhỏ vào, hai đứa mở to mắt nhìn xung quanh, bàn tay nhỏ bé lộ ra, đã có chút thịt, không còn da bọc xương nữa, da đã bong lớp da non và trở nên mịn màng.
Vừa dọn xong, Vu Nhân uống một ngụm nước, nghỉ lấy hơi.
Văn phòng họ không có ấm đun nước, trước đây toàn phải ra văn phòng lớn lấy nước uống, việc này trước đây đều do nguyên chủ làm, giờ Vu Nhân đã mang theo bình nước riêng, bên trong là nước linh tuyền.
Bình nước do anh trai gửi về, là loại bình quân dụng mới, rất phổ biến.
“Ồ, Tiểu Vu đến rồi à, lâu thế không gặp, chị nhớ em chết đi được.”
Không phải nhớ để sai mình làm việc đấy chứ, trước đây, chị Vương thường tìm cớ giao việc của mình cho nguyên chủ, sau này thì hừm hừm, đợi xem!
“Em cũng nhớ chị Vương lắm, vừa khỏe một chút là không thể chờ được mà đến ngay. y da, cơ thể này vẫn chưa khỏe hẳn, vừa dọn dẹp bàn làm việc mà đã toát cả mồ hôi, vẫn còn yếu lắm!”
Vu Nhân dùng tay lau mồ hôi tưởng tượng, mềm mại ngồi xuống ghế của mình.
Chị Vương nhìn bàn làm việc của mình đầy bụi, nụ cười trên mặt dần biến mất, đặt túi xuống, đi giặt giẻ lau.
“Bảo bối, mẹ lợi hại không, hả, có nghe hiểu không con?”
“A, a …”
Hai đứa nhỏ phản ứng một cách vô thức, như thể chúng hiểu được.
Chị Vương một lát đã quay lại, dùng sức rất mạnh lau bàn của mình, Vu Nhân cảm thấy chị ấy dồn hết sức lực vào lau.
“Chị Vương, chị khỏe thật đấy, em thì không được đâu, phải mất một năm rưỡi nữa mới hồi phục sức khỏe, bác sĩ dặn tuyệt đối không được mệt nhọc, nếu không sẽ để lại bệnh, ảnh hưởng đến tuổi thọ, sau này em phải nhờ chị nhiều rồi.”
Hừm, xem sau này chị có dám nhờ tôi làm việc nữa không, lúc đó phải nói cho rõ ràng.
Tay chị Vương lau bàn chậm lại, giọng cũng nhỏ dần, không đáp lời Vu Nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất