Ngọc Hợp Thành Đôi

Chương 11: Có Biến

Trước Sau
Liễu Minh Hiên.

Tú nương đã đỏ hoe cả đôi mắt, nghẹn ngào nói: "Lẽ nào đám Thiết Bì Thạch Hộc ấy tự mọc cánh bay đi mất rồi hay sao mà tìm khắp nơi chẳng thấy?"

Trong phòng lúc này đã chẳng còn ai khác, Đặng Như Uẩn liền từ một góc kín đáo lôi ra quyển sách nàng đã giấu kỹ trước đó.

Vừa mở sách ra, nàng vừa bảo với Tú nương: "Rồi sẽ tìm ra thôi, chắc là chỉ cần Đằng tướng quân vừa rời đi, Thiết Bì Thạch Hộc ấy tự khắc cũng sẽ xuất hiện trở lại."

Tú nương tròn mắt nhìn chủ tử, đôi mắt đã đỏ thêm phần uất ức: "Sao lại có thể như thế? Trong mắt tướng quân, cô nương mãi mãi chỉ là kẻ trộm vặt thôi."

Trộm vặt, gian trá, mưu mẹo, nông cạn, thô thiển, u mê tăm tối...

Đặng Như Uẩn thoáng khựng lại rồi bật cười, lưỡi khẽ chậc: "Tỷ nói cũng phải, mỗi ngày ta nghe đám gà ở nhà bếp kêu nhặng xị thật là ồn ào quá đỗi, hay là chúng ta thử trộm một con về chơi thôi nào?"

Liễu Minh Hiên là nơi gần nhà bếp và vườn rau nhất trong các tiểu viện của Đằng gia, Tú nương đã mấy lần than phiền về con gà trống lớn đầu đàn ấy rồi.

Nhưng lúc này đâu phải là chuyện con gà trống? Tú nương nhìn cô nương của mình vẫn còn lòng dạ đùa cợt, thực chẳng biết nên nói gì thêm nữa.

Trời đã tối hẳn, trong phòng chỉ còn le lói ánh đèn nhỏ, Tú nương thấy cô nương đã chăm chú đọc sách bèn không nhắc lại chuyện khi nãy nữa.

"Ngoài này tối quá rồi, để nô tỳ thắp thêm đèn cho cô nương đọc."



Đêm ấy Đằng Việt ngủ lại ở ngoại viện.

Đặng Như Uẩn đã sớm quen việc ngủ một mình trong căn phòng này, không có chút gì cảm thấy lạ lẫm hay bứt rứt. Chỉ có điều trận mưa đêm qua lất phất mãi đến nửa khuya, khí thu lạnh dần len lỏi qua từng khe đá lát dưới nền nhà.

Sáng sớm hôm sau nàng cũng lặng lẽ ăn sáng ở Liễu Minh Hiên, Tú nương không cùng nàng ăn mà đi quanh một vòng rồi mang về hai tin tức.



Nàng nói: "Một tin tốt và một tin xấu, cô nương muốn nghe tin nào trước đây?"

Đặng Như Uẩn vốn định nghe tin tốt trước nhưng nghĩ lại liền đáp: "Thôi thì trước tiên nói điều xấu đi."

Tú nương bĩu môi, chậm rãi nói: "Nô tỳ nghe đồn rằng tối qua tướng quân ngủ ở ngoại viện, sáng nay vừa tờ mờ chưa đến Thương Lãng Các đã rời phủ đi rồi."

"Hử? Chúng ta đã chọc giận tướng quân đến mức khiến người phải rời nhà đi hay sao?" Đặng Như Uẩn giả bộ ra vẻ kinh ngạc.

Tú nương giậm chân: "Cô nương lại nói bậy rồi, người rời nhà chứ nào có phải bỏ nhà mà đi, lại nữa, cũng chưa chắc đã phải do chúng ta chọc giận."

Nghe vậy, Đặng Như Uẩn liền cười đáp.

"Vậy chẳng phải tốt rồi sao? Xem ra đâu phải tin xấu, biết đâu còn là tin tốt lành."

Tú nương thấy cô nương lại nói năng hồ đồ, muốn giận nhưng chẳng biết phải giận điều gì, chỉ thấy lòng bứt rứt khó chịu không khỏi liếc trộm nàng một cái.

Cô nương vốn dĩ chưa từng nói những lời như thế.

Hồi ấy lúc còn ở quê nhà Kim Châu, tướng quân cũng chỉ là một Bách Hộ dưới trướng của Thiên Hộ Kim Châu.

Mỗi khi nghe tin từ xa rằng tướng quân dẫn theo binh mã về thành, cô nương chẳng khác nào con thỏ nhỏ vểnh tai, nghe ngóng mọi động tĩnh của người rồi vội vã từ trong nhà chạy ra.

Vừa chạy, nàng vừa chỉnh sửa lại áo quần, búi tóc, rồi không quên quay lại hỏi: "Tú nương tỷ, mau xem giúp ta có gì lệch không?"

Tú nương bảo không có gì, nàng lại chạy nhanh hơn cho đến khi ra tới con đường lớn chen mình vào đám đông, ngửa mặt mà trông theo bóng vị tướng quân trẻ tuổi cưỡi trên lưng ngựa.

Nàng sẽ cứ nhìn mãi cho đến khi mặt đỏ lên rồi lại tiếp tục bước theo ngựa của người đi nửa con phố, dẫu cho người đã vào phủ đô ty, nàng vẫn đứng ngóng thêm một lúc lâu mới chịu quay về.

Lúc ấy, nàng sẽ nắm chặt hai tay vừa thấy bất lực, vừa chút tủi thân, khẽ thì thầm: "Phải làm sao đây? Hôm nay cũng không thể nào ngừng thích chàng được..."



Những chuyện xưa cũ như làn khói mờ nhạt, dần dần tiêu tán trong kẽ hở của dòng thời gian, năm tháng cứ thế uốn lượn mà vặn xoá những hình ảnh đã qua.

Tú nương thoáng lộ vẻ ngây ngẩn, vội vàng dùng tay mà lau đi hơi nước lấp lánh nơi khóe mắt.

Nàng ấy nói rằng còn có một tin tốt nữa: "Cô nương, có một hiệu thuốc nhỏ đã đồng ý nhận thuốc viên của chúng ta rồi!"

Nàng ấy kể rằng lô thuốc "Tiểu Nhi Hóa Phong Đan" mà Đặng Như Uẩn chế trước đây rất tốt, nhưng vì là một hiệu thuốc không có danh tiếng nên, "họ yêu cầu chúng ta đặt cọc ba mươi lạng bạc."

Ba mươi lạng bạc đối với Lâm lão phu nhân chỉ như kim chỉ luồn qua kẽ tay, nhưng đối với Đặng Như Uẩn lại là một khoản không nhỏ.

Tuy vậy, nàng ấy vẫn bình tĩnh nói: "Cứ lấy ba mươi lạng đem đi ký thỏa thuận, thuốc của chúng ta không phải loại kém, sớm muộn gì cũng sẽ lấy lại được số bạc đó."

Tú nương đồng ý.

Chưa đến một ngày đã có tin tức cho thấy dược liệu cô nương dùng đều là tinh chất đầy đủ, chế tác cũng vô cùng chắc chắn, nên những người hiểu biết trong nghề đều nhận ra giá trị.

Điều này khiến hai người thêm phần tự tin rằng trong tương lai chắc chắn sẽ đứng vững ở Tây An phủ.

Hai người lại nói về chuyện chế thuốc, bán thuốc, không ngờ người nhà bất ngờ tìm đến.

Người đến là Trường Tinh, một hạ nhân của Đặng gia, y là kẻ ngày trước bị ngất xỉu ngoài ruộng thuốc của Đặng gia và được Tú nương cùng Quyên di nhặt về. Lúc đó y chỉ mới mười hai tuổi, ba năm trôi qua người đã cao lớn hơn nhiều nhưng vẫn chẳng nhớ được điều gì trong quá khứ, nên ở lại Đặng gia từ đó.

Trường Tinh thường ở nhà lo việc đưa đón Linh Lang đi học về, hôm nay sao lại tự nhiên chạy đến đây?

Trong lòng Đặng Như Uẩn không yên liền bảo Tú nương nhanh chóng đi hỏi rõ tình hình.

Không lâu sau, Tú nương trở lại với sắc mặt xanh xao.

Nàng ấy nói Linh Lang ở tư thục bị các nam đồng học bắt nạt: "Những đứa trẻ đó không biết sao lại phát hiện ra nàng là một cô nương, chúng gây náo loạn đòi đuổi cô bé ra khỏi học đường, thậm chí còn đánh rách tai của cô bé!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau