Chương 19: Dương Phủ
Tối hôm đó sau khi Linh Lang uống thuốc, cuối cùng cũng khá hơn một chút, Tú nương lấy bánh trung thu cho cô bé ăn.
Nhưng nơi tiểu viện lại tĩnh lặng âm u, còn bên ngoài Đằng phủ thì sáng rực rỡ, người ra kẻ vào nhộn nhịp vô cùng, thậm chí đám hạ nhân trong nhà cũng được Lâm lão phu nhân cho phép đốt đèn chơi đùa trong hoa viên.
Tiếng cười đùa vang lên từng hồi, xuyên qua tường viện khiến tiểu cô nương trong tiểu viện không ngừng dỏng tai lắng nghe.
Khi Đặng Như Uẩn rảnh rỗi vào thăm cô bé thấy cô bé chăm chú hướng ra ngoài nghe ngóng, ánh mắt vừa tò mò lại vừa đầy ước ao.
Nàng không khỏi hỏi một câu: “Linh Lang cũng muốn ra chơi phải không?”
Vừa hỏi xong liền thấy tiểu cô nương lập tức thu lại ánh mắt, vội vã lắc đầu lia lịa.
“Cô cô, Linh Lang không đi.”
Cô bé còn nhỏ giọng bổ sung thêm một câu.
“Bên ngoài là nhà của người khác, Linh Lang chỉ ở trong viện của cô cô thôi.”
Lời này vốn dĩ là do Đặng Như Uẩn nói với cô bé, nhưng giờ đây nghe chính miệng tiểu cô nương nói lại, trong lòng Đặng Như Uẩn không khỏi chua xót.
Linh Lang mới bao nhiêu tuổi, đang là tuổi ham vui ham chơi.
Nhưng nàng không phải là chủ tử chính thức trong phủ, cũng không phải là phu nhân chính thất của Đằng Việt, làm sao tiện đem người nhà mình ra trước mặt mọi người được?
Nàng âu yếm hôn lên cái đầu nhỏ của cháu gái, nhân lúc còn rảnh rang liền kiếm cho cô bé một chiếc đèn lồng thỏ ngắm trăng.
Tiểu cô nương nhìn thấy chiếc đèn, đôi mắt lập tức sáng rực lên, cầm đèn đi qua đi lại trong viện vui sướng hẳn lên.
Thấy vậy, Đặng Như Uẩn cũng yên tâm đôi chút, dặn Tố nương ở lại trông coi cô bé rồi lại bước ra ngoài.
Yến tiệc gia đình được bày trong Thương Lãng Các.
Đêm nay trăng tròn, hoa đẹp, Đằng Tiêu cuối cùng cũng nể mặt huynh trưởng mà chịu ngồi vào bàn tiệc.
Nhưng nàng ấy không hề đeo bộ trang sức san hô đỏ mới tinh mà Lâm lão phu nhân đã tặng, cũng chẳng mặc bộ váy hồng đào thêu bướm lớn mà người đã chuẩn bị cho nàng ấy.
Ngược lại, nàng ấy cài vài cây trâm bạc nhỏ có hình dao kiếm, mặc một bộ áo váy tay hẹp màu trắng bạc thêu lá trúc đơn giản, cả người toát lên vẻ gọn gàng sáng sủa giống như một vị hiệp khách giang hồ dưới trăng.
Dáng nàng ấy cao lớn tựa tựa huynh trưởng Đằng Việt, chỉ là thiếu nữ nên trông mảnh mai hơn, đôi mày nàng ấy sắc nét, mắt sáng như đèn, mỗi bước đi đều mạnh mẽ uyển chuyển, dưới chân như sinh gió.
Đằng Việt nhìn thấy muội muội, ánh mắt dịu lại khẽ gật đầu.
Lâm lão phu nhân thì chau mày nhìn nữ nhi ăn vận hoàn toàn khác với ý tưởng của mình, mặt đầy vẻ khó nói.
Ngụy ma ma ở bên liền lên tiếng hòa giải: "Tiểu thư cũng đến rồi, lão phu nhân còn đang nhắc tới tiểu thư đấy," rồi sai tiểu nha hoàn dẫn nàng ấy tới ngồi vào bàn: "Trước tiên hãy uống ly trà cúc đi đã, yến tiệc sắp bắt đầu rồi."
Ngụy ma ma vừa nói vừa trao ánh mắt cho Lâm lão phu nhân, ý muốn bà ta ít nhiều nể tình việc cô nương chịu đến tham dự chớ nên để bụng chuyện nhỏ nhặt nữa.
Lâm lão phu nhân vốn không ưa gì bộ trang phục của nữ nhi, nhưng nghĩ lại cả nhà đoàn viên thật chẳng dễ dàng bèn thở dài một hơi rồi nhắm mắt cho qua.
Đặng Như Uẩn bưng một đĩa điểm tâm đến trước mặt Đằng Tiêu.
Đằng Tiêu liền nói ngay: "Đa tạ tẩu tẩu.”
Đặng Như Uẩn mỉm cười đáp lại nàng ấy, để lại Đằng Việt cùng Đằng Tiêu trò chuyện rồi nàng đi lo liệu việc dọn món lên, chẳng bao lâu yến tiệc cũng khai mạc, Lâm lão phu nhân bèn gọi nàng lại: "Ngươi cũng đã bận rộn nửa ngày rồi, ngồi xuống đây đi.”
Lâm lão phu nhân thà nói vài câu khách khí với Đặng Như Uẩn còn hơn phải trò chuyện với nữ nhi nhà mình, Đằng Tiêu cũng chẳng khác gì, chỉ nói chuyện cùng Đằng Việt chứ không hề liếc mắt về phía mẫu thân mình.
Cả bàn tròn mỗi người mỗi câu chuyện, tình cảnh thật có phần buồn cười.
Thế nhưng khi Đặng Như Uẩn xoay người rót rượu cho Đằng Việt, chẳng may nàng vô tình dẫm lên vạt áo dài của hắn, nàng liền vội vàng lùi lại một bước nhưng lại đụng trúng nha hoàn phía sau, thân hình loạng choạng.
Chưa kịp đứng vững, nam nhân đột nhiên đưa tay ra một tay đỡ lấy nàng giữ cho nàng khỏi ngã.
Chỉ là theo bản năng, bàn tay của hắn lại vô tình đặt ngay lên thắt lưng nàng.
Trên người nàng còn vương chút hơi lạnh của gió đêm, trong khi lòng bàn tay hắn lại rộng lớn và ấm áp.
Giữa sự trao đổi thoáng qua của hơi lạnh và nóng ấy khiến sự chạm phải đột ngột càng trở nên rõ ràng.
Vùng eo Đặng Như Uẩn khẽ cứng đờ, nàng cúi đầu khẽ cảm tạ: "Đa tạ tướng quân.”
Nam nhân cũng nhận ra việc tay mình cứ giữ lấy thắt lưng nàng là không thích hợp.
Hắn khẽ “ừm” một tiếng rồi thu tay lại.
Gió nhẹ đưa theo mùi hương thanh khiết của hoa cúc chầm chậm trôi qua, xua tan chút ngượng ngùng giữa hai người.
Lâm lão phu nhân đang trò chuyện với Ngụy ma ma về những chuyện khác không để ý đến tình cảnh này, Đặng Như Uẩn thì ngại ngùng không tiện ở lại lâu thêm, vội vàng rót rượu cho hắn rồi lánh sang bên khác.
...
Bữa tiệc trôi qua tương đối suôn sẻ, đợi đến khi trở về Liễu Minh Hiên tắm rửa xong xuôi, Đằng Việt hiếm khi nghiêm túc trò chuyện cùng nàng vài câu.
Hắn nói rằng sau Tết Trung Thu, gần như hắn phải quay về rồi.
Đặng Như Uẩn vừa xếp chăn màn vừa tiện miệng hỏi: "Tướng quân hết kỳ nghỉ rồi sao?”
Hắn gật đầu, trước đây hắn chưa bao giờ nói chuyện công việc bên ngoài với nàng, có lẽ hôm nay uống chút rượu vào nên lời lẽ có phần cởi mở hơn đôi chút, bắt đầu nhắc đến chuyện Hoàng gia.
“Kỳ thực tiên sinh cũng gần đến tuổi hoa giáp rồi (gần sáu mưới).”
Người mà chàng nhắc đến là tiên sinh, Đặng Như Uẩn biết chính là Hoàng Tây Thanh, nhi tử của Hoàng lão phu nhân hiện giữ chức Thái thường tự khanh.
Hắn nói: "Hiện tại nhìn qua có vẻ bình ổn nhưng trong kinh thành có kẻ che trời một tay, ngày tháng của tiên sinh cũng chẳng dễ chịu gì, chỉ cần Hoàng lão phu nhân khỏe mạnh không việc gì, e rằng mới có thể giúp tiên sinh trụ vững tại kinh thành.”
Nhưng một khi Hoàng lão phu nhân qua đời, Hoàng Tây Thanh sẽ phải về quê chịu tang ba năm, đến lúc trở lại kinh đô có khi đã gần sáu mươi tuổi, liệu còn có thể tái lập công danh hay không thì chưa biết được.
Đây chính là lý do tại sao cả gia tộc họ Hoàng đều coi Hoàng lão phu nhân như trân bảo, mà Hoàng Tây Thanh không chỉ liên quan đến riêng gia đình mình, còn có không ít quan văn quan võ cùng ông chung vai sát cánh đối đầu với hoạn quan quyền lực trong triều đình.
Dù Đặng Như Uẩn không hiểu nhiều về triều chính nhưng lời này nàng cũng nghe rõ ràng thấu đáo.
Nàng đáp lại: "Lúc ở thọ yến thấy lão phu nhân còn khỏe mạnh lắm, không hề có vẻ bệnh tật gì.”
Đằng Việt gật đầu: "Lão phu nhân đã ăn chay niệm Phật nửa đời người, bà là người có tâm từ bi, thường hay thương cảm kẻ khốn khó, thậm chí hạ nhân làm sai cũng chẳng nỡ trách phạt, luôn nói rằng sinh mạng của kẻ dưới cũng là mạng, mọi việc đều nên thiện chung thiện kết.”
Đặng Như Uẩn nghe những lời này càng thêm phần kính trọng Hoàng lão phu nhân.
Đằng Việt không nói nhiều thêm, vốn dĩ hắn không phải người nói nhiều, chỉ nhắc đến vài việc trong nhà rồi thôi.
...
Trăng Trung Thu sáng tròn chiếu vào nơi cửa sổ lan tỏa ánh sáng khắp giường, lúc này Đặng Như Uẩn vốn đã hơi mệt nhưng nam nhân bên cạnh đã đặt tay lên người nàng.
Hôm nay dường như hắn có phần kiên nhẫn hơn, hoặc cũng có thể do nàng đã uống ít rượu, hơi nóng nhanh chóng lan tỏa khắp tấm màn trướng.
Giường ngủ kêu cọt kẹt, cơ thể nàng mềm nhũn ra, hắn như nhận thấy liền vươn tay ôm lấy nàng.
Khoảnh khắc bàn tay chạm vào thắt lưng nàng, cả hai người đều sững lại một chút, cảnh tượng bên yến tiệc đêm nay chợt trùng lặp với không khí ẩm nóng dưới tấm màn trướng lúc này.
Eo của Đặng Như Uẩn lại có chút cứng đờ, nhưng lần này hắn không buông tay ra, bàn tay nóng rực giữ chặt lấy eo nàng.
Ánh trăng len qua tấm màn mỏng kéo dài trên nền đất, Đặng Như Uẩn thấy đầu óc hơi chếnh choáng, trán cũng rịn mồ hôi.
Hắn cũng mang theo chút men say trong người, mỗi lần tấn công càng lúc càng mạnh mẽ hơn, miệng lưỡi nàng khô khốc nhưng cơ thể lại càng thêm ướt át, đến khi hắn kết thúc, nàng cũng chẳng nhớ rõ mình đã thiếp đi lúc nào.
...
Trời chưa sáng rõ, trước cổng thành đã có người chờ mở cửa.
Mọi người đứng dưới cổng thành, người thì ngái ngủ, kẻ thì tụm năm tụm ba bên bờ sông hộ thành mà trò chuyện về vụ mùa năm nay.
Bất ngờ có kẻ chỉ tay xuống sông và hét lên: "Ở đây có xác người!”
Đám đông lập tức dồn mắt nhìn lại, chỉ thấy trong dòng sông hộ thành có thi thể một nữ nhân đang trôi.
Những người xếp hàng chờ vào thành bỗng tỉnh táo hẳn, có người nheo mắt nhìn kỹ dưới ánh sáng le lói của buổi sớm.
“Cách ăn mặc này... giống nha hoàn nhà nào đó trong phủ quyền quý...”
Nói đến đây, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía thắt lưng của nữ tử, quả nhiên nhìn thấy một tấm thẻ bài nổi trên mặt nước, trên đó khắc hai chữ rõ ràng: Dương phủ.
Nhưng nơi tiểu viện lại tĩnh lặng âm u, còn bên ngoài Đằng phủ thì sáng rực rỡ, người ra kẻ vào nhộn nhịp vô cùng, thậm chí đám hạ nhân trong nhà cũng được Lâm lão phu nhân cho phép đốt đèn chơi đùa trong hoa viên.
Tiếng cười đùa vang lên từng hồi, xuyên qua tường viện khiến tiểu cô nương trong tiểu viện không ngừng dỏng tai lắng nghe.
Khi Đặng Như Uẩn rảnh rỗi vào thăm cô bé thấy cô bé chăm chú hướng ra ngoài nghe ngóng, ánh mắt vừa tò mò lại vừa đầy ước ao.
Nàng không khỏi hỏi một câu: “Linh Lang cũng muốn ra chơi phải không?”
Vừa hỏi xong liền thấy tiểu cô nương lập tức thu lại ánh mắt, vội vã lắc đầu lia lịa.
“Cô cô, Linh Lang không đi.”
Cô bé còn nhỏ giọng bổ sung thêm một câu.
“Bên ngoài là nhà của người khác, Linh Lang chỉ ở trong viện của cô cô thôi.”
Lời này vốn dĩ là do Đặng Như Uẩn nói với cô bé, nhưng giờ đây nghe chính miệng tiểu cô nương nói lại, trong lòng Đặng Như Uẩn không khỏi chua xót.
Linh Lang mới bao nhiêu tuổi, đang là tuổi ham vui ham chơi.
Nhưng nàng không phải là chủ tử chính thức trong phủ, cũng không phải là phu nhân chính thất của Đằng Việt, làm sao tiện đem người nhà mình ra trước mặt mọi người được?
Nàng âu yếm hôn lên cái đầu nhỏ của cháu gái, nhân lúc còn rảnh rang liền kiếm cho cô bé một chiếc đèn lồng thỏ ngắm trăng.
Tiểu cô nương nhìn thấy chiếc đèn, đôi mắt lập tức sáng rực lên, cầm đèn đi qua đi lại trong viện vui sướng hẳn lên.
Thấy vậy, Đặng Như Uẩn cũng yên tâm đôi chút, dặn Tố nương ở lại trông coi cô bé rồi lại bước ra ngoài.
Yến tiệc gia đình được bày trong Thương Lãng Các.
Đêm nay trăng tròn, hoa đẹp, Đằng Tiêu cuối cùng cũng nể mặt huynh trưởng mà chịu ngồi vào bàn tiệc.
Nhưng nàng ấy không hề đeo bộ trang sức san hô đỏ mới tinh mà Lâm lão phu nhân đã tặng, cũng chẳng mặc bộ váy hồng đào thêu bướm lớn mà người đã chuẩn bị cho nàng ấy.
Ngược lại, nàng ấy cài vài cây trâm bạc nhỏ có hình dao kiếm, mặc một bộ áo váy tay hẹp màu trắng bạc thêu lá trúc đơn giản, cả người toát lên vẻ gọn gàng sáng sủa giống như một vị hiệp khách giang hồ dưới trăng.
Dáng nàng ấy cao lớn tựa tựa huynh trưởng Đằng Việt, chỉ là thiếu nữ nên trông mảnh mai hơn, đôi mày nàng ấy sắc nét, mắt sáng như đèn, mỗi bước đi đều mạnh mẽ uyển chuyển, dưới chân như sinh gió.
Đằng Việt nhìn thấy muội muội, ánh mắt dịu lại khẽ gật đầu.
Lâm lão phu nhân thì chau mày nhìn nữ nhi ăn vận hoàn toàn khác với ý tưởng của mình, mặt đầy vẻ khó nói.
Ngụy ma ma ở bên liền lên tiếng hòa giải: "Tiểu thư cũng đến rồi, lão phu nhân còn đang nhắc tới tiểu thư đấy," rồi sai tiểu nha hoàn dẫn nàng ấy tới ngồi vào bàn: "Trước tiên hãy uống ly trà cúc đi đã, yến tiệc sắp bắt đầu rồi."
Ngụy ma ma vừa nói vừa trao ánh mắt cho Lâm lão phu nhân, ý muốn bà ta ít nhiều nể tình việc cô nương chịu đến tham dự chớ nên để bụng chuyện nhỏ nhặt nữa.
Lâm lão phu nhân vốn không ưa gì bộ trang phục của nữ nhi, nhưng nghĩ lại cả nhà đoàn viên thật chẳng dễ dàng bèn thở dài một hơi rồi nhắm mắt cho qua.
Đặng Như Uẩn bưng một đĩa điểm tâm đến trước mặt Đằng Tiêu.
Đằng Tiêu liền nói ngay: "Đa tạ tẩu tẩu.”
Đặng Như Uẩn mỉm cười đáp lại nàng ấy, để lại Đằng Việt cùng Đằng Tiêu trò chuyện rồi nàng đi lo liệu việc dọn món lên, chẳng bao lâu yến tiệc cũng khai mạc, Lâm lão phu nhân bèn gọi nàng lại: "Ngươi cũng đã bận rộn nửa ngày rồi, ngồi xuống đây đi.”
Lâm lão phu nhân thà nói vài câu khách khí với Đặng Như Uẩn còn hơn phải trò chuyện với nữ nhi nhà mình, Đằng Tiêu cũng chẳng khác gì, chỉ nói chuyện cùng Đằng Việt chứ không hề liếc mắt về phía mẫu thân mình.
Cả bàn tròn mỗi người mỗi câu chuyện, tình cảnh thật có phần buồn cười.
Thế nhưng khi Đặng Như Uẩn xoay người rót rượu cho Đằng Việt, chẳng may nàng vô tình dẫm lên vạt áo dài của hắn, nàng liền vội vàng lùi lại một bước nhưng lại đụng trúng nha hoàn phía sau, thân hình loạng choạng.
Chưa kịp đứng vững, nam nhân đột nhiên đưa tay ra một tay đỡ lấy nàng giữ cho nàng khỏi ngã.
Chỉ là theo bản năng, bàn tay của hắn lại vô tình đặt ngay lên thắt lưng nàng.
Trên người nàng còn vương chút hơi lạnh của gió đêm, trong khi lòng bàn tay hắn lại rộng lớn và ấm áp.
Giữa sự trao đổi thoáng qua của hơi lạnh và nóng ấy khiến sự chạm phải đột ngột càng trở nên rõ ràng.
Vùng eo Đặng Như Uẩn khẽ cứng đờ, nàng cúi đầu khẽ cảm tạ: "Đa tạ tướng quân.”
Nam nhân cũng nhận ra việc tay mình cứ giữ lấy thắt lưng nàng là không thích hợp.
Hắn khẽ “ừm” một tiếng rồi thu tay lại.
Gió nhẹ đưa theo mùi hương thanh khiết của hoa cúc chầm chậm trôi qua, xua tan chút ngượng ngùng giữa hai người.
Lâm lão phu nhân đang trò chuyện với Ngụy ma ma về những chuyện khác không để ý đến tình cảnh này, Đặng Như Uẩn thì ngại ngùng không tiện ở lại lâu thêm, vội vàng rót rượu cho hắn rồi lánh sang bên khác.
...
Bữa tiệc trôi qua tương đối suôn sẻ, đợi đến khi trở về Liễu Minh Hiên tắm rửa xong xuôi, Đằng Việt hiếm khi nghiêm túc trò chuyện cùng nàng vài câu.
Hắn nói rằng sau Tết Trung Thu, gần như hắn phải quay về rồi.
Đặng Như Uẩn vừa xếp chăn màn vừa tiện miệng hỏi: "Tướng quân hết kỳ nghỉ rồi sao?”
Hắn gật đầu, trước đây hắn chưa bao giờ nói chuyện công việc bên ngoài với nàng, có lẽ hôm nay uống chút rượu vào nên lời lẽ có phần cởi mở hơn đôi chút, bắt đầu nhắc đến chuyện Hoàng gia.
“Kỳ thực tiên sinh cũng gần đến tuổi hoa giáp rồi (gần sáu mưới).”
Người mà chàng nhắc đến là tiên sinh, Đặng Như Uẩn biết chính là Hoàng Tây Thanh, nhi tử của Hoàng lão phu nhân hiện giữ chức Thái thường tự khanh.
Hắn nói: "Hiện tại nhìn qua có vẻ bình ổn nhưng trong kinh thành có kẻ che trời một tay, ngày tháng của tiên sinh cũng chẳng dễ chịu gì, chỉ cần Hoàng lão phu nhân khỏe mạnh không việc gì, e rằng mới có thể giúp tiên sinh trụ vững tại kinh thành.”
Nhưng một khi Hoàng lão phu nhân qua đời, Hoàng Tây Thanh sẽ phải về quê chịu tang ba năm, đến lúc trở lại kinh đô có khi đã gần sáu mươi tuổi, liệu còn có thể tái lập công danh hay không thì chưa biết được.
Đây chính là lý do tại sao cả gia tộc họ Hoàng đều coi Hoàng lão phu nhân như trân bảo, mà Hoàng Tây Thanh không chỉ liên quan đến riêng gia đình mình, còn có không ít quan văn quan võ cùng ông chung vai sát cánh đối đầu với hoạn quan quyền lực trong triều đình.
Dù Đặng Như Uẩn không hiểu nhiều về triều chính nhưng lời này nàng cũng nghe rõ ràng thấu đáo.
Nàng đáp lại: "Lúc ở thọ yến thấy lão phu nhân còn khỏe mạnh lắm, không hề có vẻ bệnh tật gì.”
Đằng Việt gật đầu: "Lão phu nhân đã ăn chay niệm Phật nửa đời người, bà là người có tâm từ bi, thường hay thương cảm kẻ khốn khó, thậm chí hạ nhân làm sai cũng chẳng nỡ trách phạt, luôn nói rằng sinh mạng của kẻ dưới cũng là mạng, mọi việc đều nên thiện chung thiện kết.”
Đặng Như Uẩn nghe những lời này càng thêm phần kính trọng Hoàng lão phu nhân.
Đằng Việt không nói nhiều thêm, vốn dĩ hắn không phải người nói nhiều, chỉ nhắc đến vài việc trong nhà rồi thôi.
...
Trăng Trung Thu sáng tròn chiếu vào nơi cửa sổ lan tỏa ánh sáng khắp giường, lúc này Đặng Như Uẩn vốn đã hơi mệt nhưng nam nhân bên cạnh đã đặt tay lên người nàng.
Hôm nay dường như hắn có phần kiên nhẫn hơn, hoặc cũng có thể do nàng đã uống ít rượu, hơi nóng nhanh chóng lan tỏa khắp tấm màn trướng.
Giường ngủ kêu cọt kẹt, cơ thể nàng mềm nhũn ra, hắn như nhận thấy liền vươn tay ôm lấy nàng.
Khoảnh khắc bàn tay chạm vào thắt lưng nàng, cả hai người đều sững lại một chút, cảnh tượng bên yến tiệc đêm nay chợt trùng lặp với không khí ẩm nóng dưới tấm màn trướng lúc này.
Eo của Đặng Như Uẩn lại có chút cứng đờ, nhưng lần này hắn không buông tay ra, bàn tay nóng rực giữ chặt lấy eo nàng.
Ánh trăng len qua tấm màn mỏng kéo dài trên nền đất, Đặng Như Uẩn thấy đầu óc hơi chếnh choáng, trán cũng rịn mồ hôi.
Hắn cũng mang theo chút men say trong người, mỗi lần tấn công càng lúc càng mạnh mẽ hơn, miệng lưỡi nàng khô khốc nhưng cơ thể lại càng thêm ướt át, đến khi hắn kết thúc, nàng cũng chẳng nhớ rõ mình đã thiếp đi lúc nào.
...
Trời chưa sáng rõ, trước cổng thành đã có người chờ mở cửa.
Mọi người đứng dưới cổng thành, người thì ngái ngủ, kẻ thì tụm năm tụm ba bên bờ sông hộ thành mà trò chuyện về vụ mùa năm nay.
Bất ngờ có kẻ chỉ tay xuống sông và hét lên: "Ở đây có xác người!”
Đám đông lập tức dồn mắt nhìn lại, chỉ thấy trong dòng sông hộ thành có thi thể một nữ nhân đang trôi.
Những người xếp hàng chờ vào thành bỗng tỉnh táo hẳn, có người nheo mắt nhìn kỹ dưới ánh sáng le lói của buổi sớm.
“Cách ăn mặc này... giống nha hoàn nhà nào đó trong phủ quyền quý...”
Nói đến đây, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía thắt lưng của nữ tử, quả nhiên nhìn thấy một tấm thẻ bài nổi trên mặt nước, trên đó khắc hai chữ rõ ràng: Dương phủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất