Tiên Nữ Xuyên Vào Truyện Thập Niên 70

Chương 17

Trước Sau
Ông Từ sinh sống ở thành phố núi này cũng gần hai mươi năm, hồi trẻ ông cũng từng đi săn bắn và từng thưởng thức không ít những món ăn hoang dã. Nhưng ông có thể khẳng định một điều, những món ăn hoang dã mà ông từng ăn qua, còn không ngon bằng một nồi thịt gấu chó mà con gái ông nấu.

Ông Từ nhìn về Từ Đóa, tò mò hỏi: “Tiểu Đóa, nồi thịt này là con làm thật à?”

Từ Đóa đang tính trả lời ông, thì em trai Từ ngồi bên vừa nhai thịt vừa lên tiếng trả lời, do đang nhai nên giọng cậu nhóc hàm hồ không rõ ràng: “Đương nhiên là do chị Ba làm, con tận mắt nhìn thấy chị ấy làm…Ừ, ăn ngon quá…chị Ba, đây đúng là thịt gấu chó sao? Sao em cảm thấy đây món thịt chị làm là thịt rồng nhỉ? Chắc thịt rồng còn ăn không ngon bằng…”

Cậu nhóc này nói như thể từng ăn thịt rồng rồi vậy, Từ Đóa nghe xong liền bật cười vui vẻ. Hai bên má cô lộ ra hai lúm đồng tiền nho nhỏ.

Cô nhìn những người khác, từ ông Từ, Bà Từ, đến mấy đứa nhỏ, tất cả đều liều mạng mà nhai miếng thịt trong miệng, dù nghẹn cũng thẳng cổ mà nhai.

Giống như mấy đời chưa được ăn thịt vậy, bộ món thịt này cô nấu ngon như vậy sao?

Cô cảm thấy món thịt gấu hầm này dù ăn ngon nhưng chỉ ở mức tạm mà thôi, còn không thể so với mấy món mỹ vị mà cô từng thưởng thức ở thời hiện đại và Tu Chân giới.



Hơn nữa, trong nhà Từ gia cũng có nuôi heo, ở địa phương này có thể xem là gia đình không thiếu thịt ăn, nhưng sao họ lại thèm thịt như vậy?

Từ Đóa thấy lạ mà suy nghĩ vu vơ, nhưng trong khoảng thời gian lơ đãng đó, một nồi thịt gấu hầm đã vơi đi nhanh chóng, cả nước canh lẫn thịt, có thể nhìn thấy đáy nồi thịt rồi.

Đến khi Từ Đóa nhìn thấy vài đôi đũa duỗi về miếng thịt cuối cùng trong nồi, người từ đầu đến cuối chưa ăn được mấy miếng thịt như cô, liền nhanh tay lẹ mắt gắp lấy miếng thịt đó.

Cô cúi đầu muốn cắn miếng thịt trên đũa, thì đứa cháu trai năm tuổi của anh cả vốn đang trông mong nhìn cô, liền “Oa” một tiếng khóc lớn, vừa khóc vừa hét lên: “Thịt của con! Thịt của con!” giọng khóc của cậu bé như muốn rung chuyển luôn cái nhà.

Từ Đóa bị tiếng khóc làm cho hoảng sợ, cô vội vàng ném miếng thịt vào chén của cậu bé.

Nhưng cô chưa kịp thở phào một hơi, thì ngoài sân nhà cũng vang lên tiếng khóc lớn hơn nữa: “Không đâu! Con muốn ăn thịt! Con muốn ăn thịt nhà cô Từ Đóa! Thịt nhà cô Từ Đóa ăn rất ngon!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau