Tiên Nữ Xuyên Vào Truyện Thập Niên 70
Chương 22
Cô biết mấy người làm ở Cung Tiêu Xã hay mấy cửa hàng địa phương ở niên đại này đều rất kiêu ngạo, thì ra kiêu ngạo đến loại trình độ này à?
Những cửa hàng ở Tu Chân giới còn chưa dám thể hiện thái độ xấu với mấy tu sĩ cấp thấp, càng miễn bàn đến mấy cửa hàng xa xỉ có dịch vụ cao cấp ở thời hiện đại, chắc cô đã làm mất lòng người ta rồi?
Cô đang suy nghĩ miên man, thì người bị hỏi cũng cảm thấy cô nhân viên này có thái độ không tốt, còn khuyên cô ta hai câu.
Lúc này cô nhân viên mới liếc nửa mắt nhìn hai cha con Từ gia, hỏi: “Mấy người bán nhân sâm à? Dưới năm đồng tôi không thiếu, cũng không thu.”
Vì ông Từ từng cùng cô ta giao tiếp bài lần, nên biết cô ta có đức hạnh gì, nhưng lúc này sắc mặt ông vẫn trầm xuống, “Tôi không bán nhân sâm…”
“Không bán nhân sâm thì tìm tôi làm cái gì?” Lời ông Từ chưa nói hết, liền bị cô ta cắt ngang.
Cô nhân viên cũng không khách khí trợn mắt, tay chỉ cái bảng có dòng chữ “Thu mua mộc nhĩ, hạch đào, lông sừng trâu”, rồi phất tay đuổi người, “Mấy người đi đi! Muốn bán thổ sản thì qua bên kia, bên tôi chỉ thu mua dược liệu quý giá.”
“Ai nói chúng không bán dược liệu quý giá?”
Ông Từ vốn không phải là người có tính tình tốt, huống hồ hôm nay ông còn dẫn theo con gái bảo bối của ông. Hiện tại công việc bị chậm trễ, còn bị người ta xem như ruồi bọ mà xua đuổi đi, gân xanh trên trán ông nổi lên, nói với con gái: “Tiểu Đóa, con lấy mật gấu cho cô ta nhìn thử xem.”
Mật gấu?
Vừa nghe hai chữ này, không chỉ riêng cô nhân viên nữ kia, mà tất cả mọi người có mặt trong cửa hàng cũng nhìn chằm chằm hai cha con Từ gia.
Ngoại trừ nhân sâm lâu năm, thì mấy nhân sâm bình thường còn không quý giá bằng mật gấu.
Dù sao thì động vật mang tên gấu đã thưa thớt, lại có tính công kích mạnh, người bình thường căn bản không giết được, càng miễn bàn việc giết gấu lấy mật.
Từ Đóa tiếp nhận ánh mắt khiếp sợ lẫn hoài nghi của cô nhân viên kia, cô ngoan ngoãn “dạ” một tiếng, rồi lấy trong túi một cái hộp gỗ có chứa chai mật gấu, khi cái chai đó xuất hiện liền hấp dẫn ánh mặt của tất cả mọi người ở đây.
“Đây là mật gấu?”
“Không biết nữa, thứ này tôi chưa từng thấy.”
“Đúng là mật gấu rồi, mấy năm trước tôi từng thu mua một lần, nhìn màu sắc này tôi đảm bảo loại mật này còn mới và tươi tốt hơn, giá trị cũng tầm ba bốn trăm đồng.”
Ba bốn trăm đồng?
Những cửa hàng ở Tu Chân giới còn chưa dám thể hiện thái độ xấu với mấy tu sĩ cấp thấp, càng miễn bàn đến mấy cửa hàng xa xỉ có dịch vụ cao cấp ở thời hiện đại, chắc cô đã làm mất lòng người ta rồi?
Cô đang suy nghĩ miên man, thì người bị hỏi cũng cảm thấy cô nhân viên này có thái độ không tốt, còn khuyên cô ta hai câu.
Lúc này cô nhân viên mới liếc nửa mắt nhìn hai cha con Từ gia, hỏi: “Mấy người bán nhân sâm à? Dưới năm đồng tôi không thiếu, cũng không thu.”
Vì ông Từ từng cùng cô ta giao tiếp bài lần, nên biết cô ta có đức hạnh gì, nhưng lúc này sắc mặt ông vẫn trầm xuống, “Tôi không bán nhân sâm…”
“Không bán nhân sâm thì tìm tôi làm cái gì?” Lời ông Từ chưa nói hết, liền bị cô ta cắt ngang.
Cô nhân viên cũng không khách khí trợn mắt, tay chỉ cái bảng có dòng chữ “Thu mua mộc nhĩ, hạch đào, lông sừng trâu”, rồi phất tay đuổi người, “Mấy người đi đi! Muốn bán thổ sản thì qua bên kia, bên tôi chỉ thu mua dược liệu quý giá.”
“Ai nói chúng không bán dược liệu quý giá?”
Ông Từ vốn không phải là người có tính tình tốt, huống hồ hôm nay ông còn dẫn theo con gái bảo bối của ông. Hiện tại công việc bị chậm trễ, còn bị người ta xem như ruồi bọ mà xua đuổi đi, gân xanh trên trán ông nổi lên, nói với con gái: “Tiểu Đóa, con lấy mật gấu cho cô ta nhìn thử xem.”
Mật gấu?
Vừa nghe hai chữ này, không chỉ riêng cô nhân viên nữ kia, mà tất cả mọi người có mặt trong cửa hàng cũng nhìn chằm chằm hai cha con Từ gia.
Ngoại trừ nhân sâm lâu năm, thì mấy nhân sâm bình thường còn không quý giá bằng mật gấu.
Dù sao thì động vật mang tên gấu đã thưa thớt, lại có tính công kích mạnh, người bình thường căn bản không giết được, càng miễn bàn việc giết gấu lấy mật.
Từ Đóa tiếp nhận ánh mắt khiếp sợ lẫn hoài nghi của cô nhân viên kia, cô ngoan ngoãn “dạ” một tiếng, rồi lấy trong túi một cái hộp gỗ có chứa chai mật gấu, khi cái chai đó xuất hiện liền hấp dẫn ánh mặt của tất cả mọi người ở đây.
“Đây là mật gấu?”
“Không biết nữa, thứ này tôi chưa từng thấy.”
“Đúng là mật gấu rồi, mấy năm trước tôi từng thu mua một lần, nhìn màu sắc này tôi đảm bảo loại mật này còn mới và tươi tốt hơn, giá trị cũng tầm ba bốn trăm đồng.”
Ba bốn trăm đồng?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất