Từ Mạt Thế Xuyên Đến Năm Loạn Lạc Mất Mùa, Ta Chỉ Muốn An Ổn Làm Ruộng

Chương 37: A

Trước Sau
Lúc rời đi, Lâm Diệc Nam nhìn thấy ở nơi không xa doanh địa một nấm mồ mới đắp, phía trên rải đầy giấy tiền vàng mã.

Hay cho một người, vậy mà có dân làng chạy nạn còn mang theo cả giấy tiền vàng mã.

Có người chết, không khí trên đường có chút ảm đạm.

Dân làng thôn Lâm gia dắt theo gia súc nhà mình, trên lưng gia súc hoặc là chở theo túi lớn túi nhỏ hành lý, hoặc là chở người già trẻ nhỏ, phụ nữ cõng theo sọt, nam nhân gánh trên vai gánh nặng.

Trẻ con lúc đào rau dại, người lớn trong nhà đều không ngừng dặn dò không được đi xa, càng không được rời khỏi tầm mắt của bọn họ.

Một đoàn người cứ thế đi trong rừng núi cho đến khi ánh dương buông xuống, thôn trưởng mới cho người tìm một chỗ bằng phẳng dừng lại, buổi tối nghỉ ngơi tại đây.

Sau khi dừng lại, tộc trưởng và thôn trưởng lập tức triệu tập nam đinh trưởng thành trong thôn họp bàn.

Lâm Diệc Nam đi theo sau Lâm Thước, thôn trưởng vừa nhìn thấy nàng, lập tức nhớ đến cảnh tượng ban ngày nàng giết Hồ tộc kia một cách tàn nhẫn, vừa định mở miệng lại thôi.

Thôi vậy, nữ oa nhà Lâm Trinh này nhìn là biết bản lĩnh hơn người.

“Mọi người, gọi mọi người đến đây, chủ yếu là để phòng ngừa sau này lại xảy ra chuyện như sáng nay, từ tối nay trở đi, thôn quyết định bố trí người gác đêm.”

Tộc trưởng phối hợp lấy ra sổ danh bạ của thôn Lâm gia, buổi tối bố trí sáu nam nhân gác đêm, hai canh giờ đổi người một lần, nam nhân đủ mười lăm tuổi đều phải tham gia gác đêm.



Đồng thời quy định dân làng, bất kể nam nữ già trẻ, rời khỏi doanh trại cần phải kết bạn đồng hành và báo cho người trực đêm một tiếng.

Sau khi giải tán, Lâm Diệc Nam đi dạo trong doanh trại, mơ hồ nghe thấy có dân làng đang nhỏ giọng nghị luận về nàng, đều là về chuyện giết người Hồ lúc sáng.

Có người trong thôn nhìn thấy nàng, sợ hãi vội vàng cúi đầu đi đường vòng, như thể nàng là hồng thủy mãnh thú.

Lâm Diệc Nam không để ý ánh mắt của người khác chút nào, tiếp tục đi đường của mình.

Một người phụ nữ dẫn theo năm đứa trẻ, đi thẳng về phía nàng, ‘Bịch’ một tiếng quỳ xuống trước mặt nàng.

“A Nam, đại ân của con, ta luôn ghi nhớ.”

Dân làng bên cạnh nhao nhao dừng chân xem, thỉnh thoảng thấp giọng thì thầm.

Phụ nhân trên đầu cài hoa trắng, mắt đỏ hoe, Lâm Diệc Nam nhớ ra bà ấy là thê tử của Lâm Thiết Trụ, đưa tay đỡ bà ấy dậy.

“Bà đứng dậy đi ạ.”

Thê tử Lâm Thiết Trụ tránh tay nàng, bướng bỉnh dẫn theo năm đứa trẻ, khấu đầu nàng ba cái thật mạnh, sau đó đem chiếc giỏ bên cạnh đưa cho nàng.



“Trên đường đào được một ít rau dại, A Nam đừng chê.”

Lâm Diệc Nam nhận lấy rau dại, thuận tay kéo bà ấy dậy: “Bà ơi, rau dại con nhận, bà dẫn theo bọn nhỏ về đi.”

Thê tử Lâm Thiết Trụ lau nước mắt trên mặt, ôm lấy đứa con trai ba tuổi xoay người rời đi.

“A Nam, cám ơn ngươi đã tìm được cha ta, cũng giúp chúng ta báo thù.” Lâm Hội Hội, trưởng nữ của Lâm Thiết Trụ, thành khẩn nói.

Sáng sớm thôn trưởng trở về kể cho bọn họ nghe chi tiết sự việc, những đường huynh đệ đi theo cũng đều tận mắt chứng kiến.

Tên người Hồ kia võ nghệ cao cường, nếu không có Lâm Diệc Nam, thôn Lâm gia e là còn phải gãy thêm mấy người nữa.

Ân tình của Lâm Diệc Nam, nàng ta sẽ ghi nhớ cả đời.

Trở về lều trại, ngồi xổm trên mặt đất nhóm lửa, Triệu lão thái thái nhận lấy giỏ, liếc mắt nhìn: “Trông khá tươi, thê tử Lâm Thiết Trụ đưa cho à?”

“Vâng, bà ấy dẫn theo năm đứa trẻ đến dập đầu con.”

“Này nhóc con…”

Triệu lão thái thái đang định nói vợ Triệu Thiết Trụ lớn tuổi hơn bà, nhưng sau đó bà nghĩ lại và nói: “Không cần phải làm vậy đâu.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau