Từ Mạt Thế Xuyên Đến Năm Loạn Lạc Mất Mùa, Ta Chỉ Muốn An Ổn Làm Ruộng
Chương 48: A
Lâm Diệc Nam nhanh nhẹn nhảy xuống xe ngựa, nàng quan sát bốn phía, phát hiện xung quanh không có ai, lúc này mới gật đầu với Lâm Diệc Hành.
Đẩy cửa sân ra, Lâm Diệc Hành nhanh chóng kéo xe ngựa vào trong sân.
Lâm Diệc Nam theo sát phía sau rồi đóng cửa sân lại.
“Lương thực giấu trong hầm.”
Lâm Diệc Hành nhấc một phiến đá không đáng chú ý trên mặt đất lên, hắn ta lấy hỏa chiết ra châm lửa, soi vào trong hầm.
“Lương thực vẫn còn.” Nói xong hắn ta lập tức nhảy xuống.
Dưới ánh lửa le lói, bọn họ có thể nhìn thấy rõ ràng, trong hầm chất đống năm bao tải lớn.
Lâm Diệc Nam nhìn mà có chút ngây người, hắn ta không phải chạy nạn, có lẽ không hiểu được sự gian nan trên đường đi.
Lâm Diệc Hành nhất thời á khẩu không nói nên lời, hắn ta chỉ nghĩ đến việc mua lương thực, hoàn toàn không ngờ tới tình hình hiện tại lại ác liệt đến vậy.
Lâm Diệc Nam cân nhắc có nên nói cho Lâm Diệc Hành biết chuyện không gian hay không.
Không gian cất giữ lương thực và nước, đến lúc đó nhất định phải tìm cớ lấy ra, chi bằng bây giờ nói rõ với ca ca nguyên thân, để hắn ta giúp nàng che giấu.
“Ca, huynh nhìn kỹ này.”
Lâm Diệc Nam đưa tay đặt lên bao tải, ngay sau đó bao tải trên cùng biến mất không dấu vết.
“Ơ, bao lương thực kia đâu rồi?”
Lâm Diệc Hành cầm hỏa chiết, đầu óc còn chưa kịp phản ứng, bao lương thực kia lại xuất hiện ở vị trí cũ, khiến hắn ta kinh ngạc không thôi.
Chưa kịp để hắn ta mở miệng, Lâm Diệc Nam nói: "Ca, đây là không gian của muội.”
Tiếp đó, nàng bịa ra một câu chuyện, nói rằng lúc quay về cứu Lâm Diệc An, nàng vô tình nhặt được một túi tiền trên đường, khi chạm tay vào, túi tiền kia lập tức biến mất không thấy đâu.
Sau đó phát hiện túi tiền ở trong đầu mình, nàng có thể nhìn thấy được bên trong, thậm chí có thể để đồ vào trong, mà người khác lại không nhìn thấy.
Qua một lúc lâu, Lâm Diệc Hành mới hoàn hồn, thần sắc nghiêm nghị nói: "Muội muội, đó là trời cao phù hộ cho muội, thế đạo hiểm ác, muội ngàn vạn lần đừng nói cho người khác biết.”
“Ca, ngoại trừ huynh, muội chưa nói với ai cả.”
Thấy ánh mắt hắn ta trong veo, chỉ một lòng một dạ lo lắng cho mình, xem ra Lâm Diệc Hành là một người anh trai đáng để phó thác.
Trong lòng Lâm Diệc Hành vô cùng cảm động, chuyện lớn như vậy, ngay cả mẹ và bà nội, nàng cũng không nói, chỉ nói cho một mình hắn ta biết, có thể thấy trong lòng nàng, hắn ta có vị trí quan trọng như thế nào.
Tiếp đó, Lâm Diệc Nam thu năm bao lương thực vào không gian, chỉ chừa lại một bao trên mặt đất.
Lâm Diệc Hành trố mắt nhìn, hắn ta nắm lấy tay nàng xem xét kỹ lưỡng, ngón tay trắng nõn thon dài, ngoại trừ vết chai do luyện võ lâu năm, thì không còn gì khác thường cả.
“Ca, chúng ta cứ để lại một bao ở ngoài, dù sao cũng chỉ có huynh và A Phúc biết đã mua bao nhiêu lương thực.” Lâm Diệc Nam rút tay về, nhìn hắn ta cười tủm tỉm nói.
“Muội muội thật thông minh!” Lâm Diệc Hành không tiếc lời khen ngợi.
Ra khỏi hầm, Lâm Diệc Nam vừa mới trèo lên, đã nghe thấy tiếng bước chân từ xa đến gần ở đầu ngõ.
Nàng vội vàng cầm lấy hỏa chiết trên tay Lâm Diệc Hành rồi thổi tắt, đồng thời làm động tác im lặng với hắn ta, nàng hai bước nấp sau cánh cửa, nhìn ra ngoài qua khe cửa.
Vừa hay có hai người cầm đuốc đi ngang qua cửa.
Đúng lúc này, đồng tử Lâm Diệc Nam đột nhiên co rút.
Dưới ánh đuốc, Lâm Diệc Nam tinh mắt nhìn thấy lệnh bài đeo bên hông hai người.
Nàng nhận ra lệnh bài đó, nó giống hệt với lệnh bài mà tên người Hồ bị giết trong rừng mang theo.
Đẩy cửa sân ra, Lâm Diệc Hành nhanh chóng kéo xe ngựa vào trong sân.
Lâm Diệc Nam theo sát phía sau rồi đóng cửa sân lại.
“Lương thực giấu trong hầm.”
Lâm Diệc Hành nhấc một phiến đá không đáng chú ý trên mặt đất lên, hắn ta lấy hỏa chiết ra châm lửa, soi vào trong hầm.
“Lương thực vẫn còn.” Nói xong hắn ta lập tức nhảy xuống.
Dưới ánh lửa le lói, bọn họ có thể nhìn thấy rõ ràng, trong hầm chất đống năm bao tải lớn.
Lâm Diệc Nam nhìn mà có chút ngây người, hắn ta không phải chạy nạn, có lẽ không hiểu được sự gian nan trên đường đi.
Lâm Diệc Hành nhất thời á khẩu không nói nên lời, hắn ta chỉ nghĩ đến việc mua lương thực, hoàn toàn không ngờ tới tình hình hiện tại lại ác liệt đến vậy.
Lâm Diệc Nam cân nhắc có nên nói cho Lâm Diệc Hành biết chuyện không gian hay không.
Không gian cất giữ lương thực và nước, đến lúc đó nhất định phải tìm cớ lấy ra, chi bằng bây giờ nói rõ với ca ca nguyên thân, để hắn ta giúp nàng che giấu.
“Ca, huynh nhìn kỹ này.”
Lâm Diệc Nam đưa tay đặt lên bao tải, ngay sau đó bao tải trên cùng biến mất không dấu vết.
“Ơ, bao lương thực kia đâu rồi?”
Lâm Diệc Hành cầm hỏa chiết, đầu óc còn chưa kịp phản ứng, bao lương thực kia lại xuất hiện ở vị trí cũ, khiến hắn ta kinh ngạc không thôi.
Chưa kịp để hắn ta mở miệng, Lâm Diệc Nam nói: "Ca, đây là không gian của muội.”
Tiếp đó, nàng bịa ra một câu chuyện, nói rằng lúc quay về cứu Lâm Diệc An, nàng vô tình nhặt được một túi tiền trên đường, khi chạm tay vào, túi tiền kia lập tức biến mất không thấy đâu.
Sau đó phát hiện túi tiền ở trong đầu mình, nàng có thể nhìn thấy được bên trong, thậm chí có thể để đồ vào trong, mà người khác lại không nhìn thấy.
Qua một lúc lâu, Lâm Diệc Hành mới hoàn hồn, thần sắc nghiêm nghị nói: "Muội muội, đó là trời cao phù hộ cho muội, thế đạo hiểm ác, muội ngàn vạn lần đừng nói cho người khác biết.”
“Ca, ngoại trừ huynh, muội chưa nói với ai cả.”
Thấy ánh mắt hắn ta trong veo, chỉ một lòng một dạ lo lắng cho mình, xem ra Lâm Diệc Hành là một người anh trai đáng để phó thác.
Trong lòng Lâm Diệc Hành vô cùng cảm động, chuyện lớn như vậy, ngay cả mẹ và bà nội, nàng cũng không nói, chỉ nói cho một mình hắn ta biết, có thể thấy trong lòng nàng, hắn ta có vị trí quan trọng như thế nào.
Tiếp đó, Lâm Diệc Nam thu năm bao lương thực vào không gian, chỉ chừa lại một bao trên mặt đất.
Lâm Diệc Hành trố mắt nhìn, hắn ta nắm lấy tay nàng xem xét kỹ lưỡng, ngón tay trắng nõn thon dài, ngoại trừ vết chai do luyện võ lâu năm, thì không còn gì khác thường cả.
“Ca, chúng ta cứ để lại một bao ở ngoài, dù sao cũng chỉ có huynh và A Phúc biết đã mua bao nhiêu lương thực.” Lâm Diệc Nam rút tay về, nhìn hắn ta cười tủm tỉm nói.
“Muội muội thật thông minh!” Lâm Diệc Hành không tiếc lời khen ngợi.
Ra khỏi hầm, Lâm Diệc Nam vừa mới trèo lên, đã nghe thấy tiếng bước chân từ xa đến gần ở đầu ngõ.
Nàng vội vàng cầm lấy hỏa chiết trên tay Lâm Diệc Hành rồi thổi tắt, đồng thời làm động tác im lặng với hắn ta, nàng hai bước nấp sau cánh cửa, nhìn ra ngoài qua khe cửa.
Vừa hay có hai người cầm đuốc đi ngang qua cửa.
Đúng lúc này, đồng tử Lâm Diệc Nam đột nhiên co rút.
Dưới ánh đuốc, Lâm Diệc Nam tinh mắt nhìn thấy lệnh bài đeo bên hông hai người.
Nàng nhận ra lệnh bài đó, nó giống hệt với lệnh bài mà tên người Hồ bị giết trong rừng mang theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất