Thập Niên 70: Tây Thi Đậu Hủ Livestream Làm Giàu

Chương 31:

Trước Sau
Trên đầu Kiều Nhu hiện lên dấu chấm hỏi: “Con gái bác?” Hạ Yến Ninh?

Lão Hạ có chút tự hào nói: “Ừ. Sinh viên đại học, học ngành kỹ thuật cơ khí. Cháu có biết ngành này không? Hằng ngày con bé học cách làm đủ loại máy móc. Sau này, con bé sẽ chế tạo ra những thứ to lớn hơn!”

Lúc này, dòng chữ trên màn hình lại một lần nữa trở nên kích động: 【Đúng vậy! Tiểu Hạ học ngành kỹ thuật cơ khí!】

【Cô ấy là nhân tài kỹ thuật! Là nhân tài trọng điểm của quốc gia!】

【Giỏi lắm, là thiên tài bẩm sinh. Nhỏ con vậy thôi, nhưng dùng cờ lê còn giỏi hơn ai hết.】

Kiều Nhu: “...”

Không phải, đây là một bộ truyện ngôn tình máu chó, sao nghề nghiệp của nữ chính lại là kỹ sư cơ khí chứ? Cốt truyện tình cảm này phải phát triển như thế nào, thì mới có thể biến một cô gái học ngành khoa học kỹ thuật thành não tình yêu được?

Tiểu thuyết bây giờ đã đổi mới như vậy rồi sao? Cô đã quá rập khuôn rồi, cứ tưởng nữ chính không phải là dân văn khoa thì cũng là dân nghệ thuật, kiểu người thích đa sầu đa cảm.

Lão Hạ nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Kiều Nhu, có chút thất vọng. Ông ta lẩm bẩm: “Ngoại hình chỉ là phù du, chỉ có kỹ năng mới có thể nuôi sống bản thân cả đời.”

Kiều Nhu không thể không thừa nhận, Lão Hạ nói rất đúng.

Cô không có kỹ năng gì cả, đến thời đại này vậy mà chỉ có thể dựa vào khuôn mặt để bán đậu phụ. Đến cả một chiếc cối đá xay cũng không đẩy nổi.



Học sinh trường trung cấp thời này còn có giá trị hơn cả học sinh trường cấp ba. Học sinh trường trung cấp đều có chuyên môn kỹ thuật, ra trường là có việc làm, hầu hết đều là bát cơm sắt. Còn học sinh cấp ba, nếu không thi đậu đại học, thì cũng giống như Kiều Nhu bây giờ, cái gì cũng không biết làm, sờ sờ túi quần cũng không có tiền.

Cô thầm thở dài.

Trình Hoài Triều thấy Kiều Nhu buồn bã, liền lên tiếng: “Xinh đẹp cũng có thể kiếm sống được mà. Đi học diễn xuất, làm người mẫu. Đều kiếm ra tiền cả.”

“Đó không phải là công việc đàng hoàng, già rồi, cô còn diễn được mấy bộ phim, làm người mẫu được mấy năm nữa?” Lão Hạ cau mày, không đồng ý, “Muối tôi ăn còn nhiều hơn cơm cậu ăn đấy, cậu thanh niên, cậu hiểu cái gì chứ?”

Trình Hoài Triều bước đến trước mặt Kiều Nhu, che chắn cho cô: “Ăn nhiều muối như vậy cũng có thấy bác sống tốt hơn cháu đâu.”

Lão Hạ nghe thấy vậy, lửa giận bùng lên: “Sao, cậu giỏi lắm à? Nói ra nghe thử xem.”

Trình Hoài Triều không nói nên lời, bây giờ trong túi anh còn ít tiền hơn cả Kiều Nhu. Anh trừng mắt nhìn Lão Hạ: “Vậy bác giỏi lắm à? Con gái bác giỏi không có nghĩa là bác giỏi.”

Hai người đàn ông, một người kiên quyết cho rằng con gái mình là giỏi nhất, người kia kiên quyết cho rằng Kiều Nhu xinh đẹp là có lợi thế, dù sao cũng không ai chịu thua ai, mắt càng trừng càng to.

Kiều Nhu không quan tâm đến cuộc tranh luận của hai người. Cô nghiêng người sang một bên, thò đầu ra từ phía sau Trình Hoài Triều, phá vỡ thế đối đầu: “Vậy bác ơi, nếu là ngành kỹ thuật cơ khí, vậy con gái bác có thể làm máy xay đậu nành không ạ? Có thể thử làm một cái không? Nếu như làm được, cháu sẽ mua. Giá cả có thể thương lượng.”

Lão Hạ không tin Kiều Nhu có thể mua nổi.

Một chiếc máy ít nhất cũng phải vài nghìn tệ, nếu kỹ thuật đặc biệt hơn một chút thì phải hơn mười nghìn, gia đình bình thường không thể nào mua nổi. Quan trọng nhất là: “Chi phí quá lớn, cháu phải trả tiền nguyên vật liệu, hoặc là tự mang nguyên vật liệu đến, nếu không, muốn thử cũng không làm được. Chúng tôi không ứng trước tiền đâu.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau