Người Tình Đại Nhân, Ngừng Bắt Nạt!
Chương 68: Số tài khoản của anh là gì?
Mạn Châu Sa Hoàng kiệm lời, tắt luôn máy chẳng để Hibicus kịp định thần trở lại.
Hibicus - thư kí bé nhỏ tội nghiệp - đã nghĩ đến một ngày sẽ nộp đơn xin từ chức.
Công việc thư kí cho một tên sếp mê vợ quên lối về sao mà quá khắc nghiệt.
Mạn Châu Sa Hoàng đặt điện thoại lại chỗ cũ, ngồi chống tay trên giường, liếc sang nhìn Bạch Thi Tịnh.
Thấy da cậu nõn mềm, miệng như kẹo ngọt vùi vào trong con mèo bông, một bên cổ áo rộng quá xếch hẳn sang một bên vai nhỏ nhắn, lộ cả vùng xương quai xanh mê hoặc.
Mạn Châu Sa Hoàng im lặng nhìn cậu, rón rén cúi xuống sát cậu rồi hôn trộm lên má hồng, cười thầm một cái rồi đi ra ngoài phòng ngủ, xuống tầng chuẩn bị bữa sáng.
Khoảng một lúc sau, Bạch Thi Tịnh bị đánh thức bởi một mùi thơm ngào ngạt của thức ăn chín.
Bụng cậu réo lên, Bạch Thi Tịnh nhăn mặt lại, vừa xoa xoa bụng.
Đói…
Cậu nhìn quanh căn phòng không nhìn thấy Mạn Châu Sa Hoàng đâu, thế là tự mình bước xuống giường, nhảy lò cò ra đến bậc cầu thang.
Bạch Thi Tịnh ngồi xuống, hai tay đặt dưới nền nhà chống mông nhấc lên di chuyển xuống bậc tiếp theo, cứ như vậy cho đến xuống dưới tầng 1, lại nhảy lò cò tiếp đến ngồi vào bàn ăn.
Chứng kiến một cảnh như vậy, Mạn Châu Sa Hoàng im lặng nhìn cậu, bất lực nói.
"Sao em không dùng nạnh? Anh có dựa nó ở cửa phòng ngủ rồi mà?"
"… Sao không nói sớm? Mười phút của tôi đấy cái tên khốn nạn."
"…" Chứ chẳng phải do em không chịu quan sát hả?
Mạn Châu Sa Hoàng tắt bếp, bày thức ăn ra đĩa rồi đặt đến trước mặt cậu.
Bạch Thi Tịnh nhìn bữa sáng thơm lừng, vô thức nuốt một ngụm nước bọt.
"Anh biết nấu ăn hả?"
"À." Mạn Châu Sa Hoàng cười cười: "Anh không hay về nhà chính, thường thì chỉ ở công ti hay căn hộ riêng này. Vì không có người giúp việc nên anh phải tự làm mọi thứ thôi, may ra cũng biết nấu ăn."
May ra cũng biết nấu ăn? - Bạch Thi Tịnh nhìn chằm chằm vào anh.
Ồ, đúng rồi, anh chỉ biết làm mấy việc sơ sơ thôi.
Chỉ biết học hành giỏi, biết chơi thể thao, biết cách nói chuyện làm vừa lòng người khác, lớn lên thì biết tự quản một tập đoàn lớn, về nhà thì biết làm việc nhà, biết cả nấu ăn. Còn gì nữa?
Anh không hề khoe khoang với sự đa năng của mình, vì đó là sự thật. Anh rất thẳng thắn.
Nhưng cái sự thẳng thắn đó lại khiến cho Bạch Thi Tịnh - người đến cả rán trứng cũng làm cháy được - tức.
"Ha ha ha." Cậu khinh thường ra mặt.
Bạch Thi Tịnh lấy thìa xúc một muôi cơm lên miệng ăn.
Nhìn ngoài đẹp đẽ thế thôi chứ biết đâu vị bên trong nó như thế nào…
"…!!!"
Cậu mở to mắt không thể tin được.
Hột cơm nấu vừa phải, lại dẻo, lại có vị ngọt ngọt hương sữa.
Cậu gắp thêm một miếng đậu phụ và một miếng thịt ba chỉ.
Tất cả những món này… Cậu không biết nên dùng từ gì để tả, chỉ muốn nói… nó thật tuyệt!
Đây có phải là cái tên công tử nhà giàu ngày trước toàn nằng nặc bám theo Bạch Thi Tịnh đòi ăn ké cơm nhà sao?!
Bạch Thi Tịnh ngồi tập trung ăn sáng, cậu và thêm một bát cơm nữa, gắp thức ăn trên đĩa, no nê thì ngồi dựa lưng vào ghế, nhả lại cho Mạn Châu Sa Hoàng đúng một câu.
"Vị dở ẹc."
"…"
Mạn Châu Sa Hoàng cũng đã ăn xong, anh thu dọn lại bát đĩa.
Bạch Thi Tịnh muốn giúp anh rửa bát nhưng lại bị Mạn Châu Sa Hoàng ép phải ngồi xuống chỗ cũ vì chân cậu đang bị gãy.
Cậu phụng phịu hai má.
Sự chăm sóc kĩ càng của anh khiến cho cậu cảm thấy mình như một kẻ vô dụng vậy.
"Này, Mạn tổng."
"Gọi anh là A Hoàng."
"Ứ muốn."
Mạn Châu Sa Hoàng như đã quen thích ứng với sự chống cự của Bạch Thi Tịnh, anh tiếp tục lúi húi rửa bát, vừa nói với cậu.
"Thế thì anh sẽ không nghe em nói gì nữa."
"…" Bạch Thi Tịnh chào thua, đành phải gọi: "Sa Hoàng."
"Thế cũng được."
"Số tài khoản của anh là gì? Để tôi chuyển tiền lại cho anh."
Thôi rồi. Lần này Bạch Thi Tịnh đã hỏi đúng trọng tâm.
Mạn Châu Sa Hoàng im lặng, cố gắng lờ đi ánh mắt như có thể phóng ra tia laser từ cậu.
Hibicus - thư kí bé nhỏ tội nghiệp - đã nghĩ đến một ngày sẽ nộp đơn xin từ chức.
Công việc thư kí cho một tên sếp mê vợ quên lối về sao mà quá khắc nghiệt.
Mạn Châu Sa Hoàng đặt điện thoại lại chỗ cũ, ngồi chống tay trên giường, liếc sang nhìn Bạch Thi Tịnh.
Thấy da cậu nõn mềm, miệng như kẹo ngọt vùi vào trong con mèo bông, một bên cổ áo rộng quá xếch hẳn sang một bên vai nhỏ nhắn, lộ cả vùng xương quai xanh mê hoặc.
Mạn Châu Sa Hoàng im lặng nhìn cậu, rón rén cúi xuống sát cậu rồi hôn trộm lên má hồng, cười thầm một cái rồi đi ra ngoài phòng ngủ, xuống tầng chuẩn bị bữa sáng.
Khoảng một lúc sau, Bạch Thi Tịnh bị đánh thức bởi một mùi thơm ngào ngạt của thức ăn chín.
Bụng cậu réo lên, Bạch Thi Tịnh nhăn mặt lại, vừa xoa xoa bụng.
Đói…
Cậu nhìn quanh căn phòng không nhìn thấy Mạn Châu Sa Hoàng đâu, thế là tự mình bước xuống giường, nhảy lò cò ra đến bậc cầu thang.
Bạch Thi Tịnh ngồi xuống, hai tay đặt dưới nền nhà chống mông nhấc lên di chuyển xuống bậc tiếp theo, cứ như vậy cho đến xuống dưới tầng 1, lại nhảy lò cò tiếp đến ngồi vào bàn ăn.
Chứng kiến một cảnh như vậy, Mạn Châu Sa Hoàng im lặng nhìn cậu, bất lực nói.
"Sao em không dùng nạnh? Anh có dựa nó ở cửa phòng ngủ rồi mà?"
"… Sao không nói sớm? Mười phút của tôi đấy cái tên khốn nạn."
"…" Chứ chẳng phải do em không chịu quan sát hả?
Mạn Châu Sa Hoàng tắt bếp, bày thức ăn ra đĩa rồi đặt đến trước mặt cậu.
Bạch Thi Tịnh nhìn bữa sáng thơm lừng, vô thức nuốt một ngụm nước bọt.
"Anh biết nấu ăn hả?"
"À." Mạn Châu Sa Hoàng cười cười: "Anh không hay về nhà chính, thường thì chỉ ở công ti hay căn hộ riêng này. Vì không có người giúp việc nên anh phải tự làm mọi thứ thôi, may ra cũng biết nấu ăn."
May ra cũng biết nấu ăn? - Bạch Thi Tịnh nhìn chằm chằm vào anh.
Ồ, đúng rồi, anh chỉ biết làm mấy việc sơ sơ thôi.
Chỉ biết học hành giỏi, biết chơi thể thao, biết cách nói chuyện làm vừa lòng người khác, lớn lên thì biết tự quản một tập đoàn lớn, về nhà thì biết làm việc nhà, biết cả nấu ăn. Còn gì nữa?
Anh không hề khoe khoang với sự đa năng của mình, vì đó là sự thật. Anh rất thẳng thắn.
Nhưng cái sự thẳng thắn đó lại khiến cho Bạch Thi Tịnh - người đến cả rán trứng cũng làm cháy được - tức.
"Ha ha ha." Cậu khinh thường ra mặt.
Bạch Thi Tịnh lấy thìa xúc một muôi cơm lên miệng ăn.
Nhìn ngoài đẹp đẽ thế thôi chứ biết đâu vị bên trong nó như thế nào…
"…!!!"
Cậu mở to mắt không thể tin được.
Hột cơm nấu vừa phải, lại dẻo, lại có vị ngọt ngọt hương sữa.
Cậu gắp thêm một miếng đậu phụ và một miếng thịt ba chỉ.
Tất cả những món này… Cậu không biết nên dùng từ gì để tả, chỉ muốn nói… nó thật tuyệt!
Đây có phải là cái tên công tử nhà giàu ngày trước toàn nằng nặc bám theo Bạch Thi Tịnh đòi ăn ké cơm nhà sao?!
Bạch Thi Tịnh ngồi tập trung ăn sáng, cậu và thêm một bát cơm nữa, gắp thức ăn trên đĩa, no nê thì ngồi dựa lưng vào ghế, nhả lại cho Mạn Châu Sa Hoàng đúng một câu.
"Vị dở ẹc."
"…"
Mạn Châu Sa Hoàng cũng đã ăn xong, anh thu dọn lại bát đĩa.
Bạch Thi Tịnh muốn giúp anh rửa bát nhưng lại bị Mạn Châu Sa Hoàng ép phải ngồi xuống chỗ cũ vì chân cậu đang bị gãy.
Cậu phụng phịu hai má.
Sự chăm sóc kĩ càng của anh khiến cho cậu cảm thấy mình như một kẻ vô dụng vậy.
"Này, Mạn tổng."
"Gọi anh là A Hoàng."
"Ứ muốn."
Mạn Châu Sa Hoàng như đã quen thích ứng với sự chống cự của Bạch Thi Tịnh, anh tiếp tục lúi húi rửa bát, vừa nói với cậu.
"Thế thì anh sẽ không nghe em nói gì nữa."
"…" Bạch Thi Tịnh chào thua, đành phải gọi: "Sa Hoàng."
"Thế cũng được."
"Số tài khoản của anh là gì? Để tôi chuyển tiền lại cho anh."
Thôi rồi. Lần này Bạch Thi Tịnh đã hỏi đúng trọng tâm.
Mạn Châu Sa Hoàng im lặng, cố gắng lờ đi ánh mắt như có thể phóng ra tia laser từ cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất