Chương 67
Lâm Đường tỉnh giấc vì đói bụng.
Có lẽ Chử Khang Ninh không quen với sức ăn của cậu nên đồ ăn mang về trước đó tương đối ít.
Sau khi tỉnh lại, Lâm Đường ngây người nhìn bóng tối một lúc rồi mới chậm rãi đứng lên mở đèn. Trong phòng hiện giờ chỉ có một mình cậu.
Lâm Đường nhìn ra ngoài cửa sổ theo bản năng, ánh trăng sáng ngời xuyên qua cửa kính trong suốt rọi thẳng vào phòng. Tối nay không mưa, cũng không có sương đen bao quanh biệt thự. Theo lý thuyết, có vẻ Lâm Đường có thể trốn ra ngoài giống hôm qua.
Nhưng chỉ do dự trong giây lát, cậu lập tức từ bỏ ý định này. Chân cậu chưa lành, hơn nữa cậu lại không biết đường xuống núi, nếu ra ngoài rồi bị Chử Khang Ninh bắt về thì chỉ có lỗ nặng.
Cho nên Lâm Đường thành thật ngồi dựa vào thành giường, nhìn đồ đạc trong phòng đến ngẩn người. Nơi Chử Khang Ninh ném chìa khóa ở ngay đối diện đầu giường, mỗi lần lia mắt về phía đó, cậu đều thấy có ánh sáng lóe lên. Do dự một lát, Lâm Đường xuống giường, đi tới phía đối diện. Quả nhiên, giữa những sợi lông bông xù của tấm thảm có một chiếc chìa khóa màu vàng.
Lâm Đường nhìn chằm chằm cái chìa khóa trong chốc lát, cúi người nhặt nó lên. Lần trước Lâm Đường đã dùng búa nhỏ để đập vào ổ khóa, thế nên đây là lần đầu tiên cậu chạm vào chiếc chìa này. Khóa đồng rất tinh xảo, chìa khóa cũng được làm đầy chất nghệ thuật, bên trên khảm đá quý màu đỏ và xanh, trông như một món đồ chơi xa hoa của bé gái.
Nằm chặt chiếc chìa khóa trong tay, sau vài phút do dự, cuối cùng Lâm Đường lại thả nó xuống đất.
Giường đã bị Chử Khang Ninh kéo sang chỗ khác, Lâm Đường đi tới cạnh cái cửa vuông nằm trên mặt đất, chần chừ một lúc rồi mới ngồi xổm xuống. Cậu gõ nhẹ lên tấm ván. Vốn muốn gọi quỷ nam nhưng lại phát hiện đối phương căn bản không có tên, Lâm Đường khựng lại, đành trực tiếp hỏi: “… Cậu có nghe thấy không?”
Bên dưới tấm ván không có hồi âm. Lâm Đường ngồi xổm trong chốc lát rồi trở về giường.
Cậu vuốt bụng mình, nghĩ về tương lai trong lo lắng rồi thình lình đứng bật dậy như bị kim đâm: Dư Tắc!
Lâm Đường lo lắng đi lòng vòng: Dư Tắc! Đúng rồi, Dư Tắc nói buổi tối sẽ đến tìm mình!
Cậu nhìn bầu trời tối đen bên ngài cửa sổ một lần nữa, chợt nhận ra một vấn đề: Chử Khang Ninh đi đâu rồi? Nhỡ Dư Tắc đụng phải Chử Khang Ninh thì sao, Dư Tắc là quỷ mới, chắc chắn sẽ không đánh lại được! Làm sao đây, làm sao đây…
Lâm Đường cuống đến vã cả mồ hôi. Ngay cả em trai ruột, Chử Khang Ninh còn đối xử tàn nhẫn như thế, sao hắn tha cho Dư Tắc được. Cậu phải nghĩ cách… phải nghĩ cách…
Bỗng nhiên, Lâm Đường dừng bước. Cậu nhìn về phía chiếc chìa khóa bị vứt ở góc phòng, bước qua và nhặt nó lên không hề do dự. Lúc đi tới cạnh chiếc cửa ngầm, ngón tay cậu lại bắt đầu run rẩy, nhưng cuối cùng, cậu vẫn cắm chiếc chìa khóa vào trong ổ.
“Cạch” một tiếng, khóa đồng được mở ra, nhưng bên dưới không có một âm thanh nào cả.
Lâm Đường thậm chí còn hoài nghi có phải quỷ nam đã chết ở dưới đó rồi không. Cậu do dự trong chốc lát, cố gắng ổn định nhịp thở, chậm rãi kéo tấm ván lên.
Không gian bên dưới cánh cửa ngầm rất tối, nhờ ánh đèn phòng, Lâm Đường có thể nhìn thấy một chiếc cầu thang gỗ bắc xuống dưới, nhưng lại không hề trông thấy bóng dáng của quỷ nam. Cậu gõ “cộc cộc” vào cầu thang, cẩn thận mở miệng: “Cậu ở đâu?”
Phía dưới không ai đáp lại. Lâm Đường nhíu mày đợi trong chốc lát. Ngay khi cậu vừa định rút tay về thì một bàn tay dính máu khô vươn ra từ trong bóng tối, thình lình nắm chặt lấy cổ tay cậu.
Lâm Đường hoảng sợ kêu lên, suýt nữa bị kéo thẳng xuống dưới.
Cậu thở hổn hển, ngồi bệt xuống đất, nhìn chằm chằm cái tay đang nắm cổ tay mình: những ngón tay trắng xanh cùng với móng tay đen, là tay của quỷ nam.
Cổ tay của Lâm Đường bị nắm quá chặt, cậu không thể rút tay về, thậm chí còn có xu hướng bị kéo xuống. Lâm Đường sợ muốn khóc, run rẩy chạm tay kia vào ngón tay của quỷ nam: “Đừng, đừng như vậy…”
Như biết Lâm Đường sợ, bàn tay đang nắm chặt cổ tay cậu chậm rãi rụt về, chìm vào bóng tối đến khi không còn thấy nữa. Lâm Đường ngã ngồi trên mặt đất, ngơ ngác nhìn căn hầm tối tăm sâu không thấy đáy ngay trước mặt. Đúng lúc này, cầu thang gỗ vang lên những tiếng “kẽo kẹt”, quỷ nam tóc tai bù xù chậm rãi chui lên.
Có lẽ Chử Khang Ninh không quen với sức ăn của cậu nên đồ ăn mang về trước đó tương đối ít.
Sau khi tỉnh lại, Lâm Đường ngây người nhìn bóng tối một lúc rồi mới chậm rãi đứng lên mở đèn. Trong phòng hiện giờ chỉ có một mình cậu.
Lâm Đường nhìn ra ngoài cửa sổ theo bản năng, ánh trăng sáng ngời xuyên qua cửa kính trong suốt rọi thẳng vào phòng. Tối nay không mưa, cũng không có sương đen bao quanh biệt thự. Theo lý thuyết, có vẻ Lâm Đường có thể trốn ra ngoài giống hôm qua.
Nhưng chỉ do dự trong giây lát, cậu lập tức từ bỏ ý định này. Chân cậu chưa lành, hơn nữa cậu lại không biết đường xuống núi, nếu ra ngoài rồi bị Chử Khang Ninh bắt về thì chỉ có lỗ nặng.
Cho nên Lâm Đường thành thật ngồi dựa vào thành giường, nhìn đồ đạc trong phòng đến ngẩn người. Nơi Chử Khang Ninh ném chìa khóa ở ngay đối diện đầu giường, mỗi lần lia mắt về phía đó, cậu đều thấy có ánh sáng lóe lên. Do dự một lát, Lâm Đường xuống giường, đi tới phía đối diện. Quả nhiên, giữa những sợi lông bông xù của tấm thảm có một chiếc chìa khóa màu vàng.
Lâm Đường nhìn chằm chằm cái chìa khóa trong chốc lát, cúi người nhặt nó lên. Lần trước Lâm Đường đã dùng búa nhỏ để đập vào ổ khóa, thế nên đây là lần đầu tiên cậu chạm vào chiếc chìa này. Khóa đồng rất tinh xảo, chìa khóa cũng được làm đầy chất nghệ thuật, bên trên khảm đá quý màu đỏ và xanh, trông như một món đồ chơi xa hoa của bé gái.
Nằm chặt chiếc chìa khóa trong tay, sau vài phút do dự, cuối cùng Lâm Đường lại thả nó xuống đất.
Giường đã bị Chử Khang Ninh kéo sang chỗ khác, Lâm Đường đi tới cạnh cái cửa vuông nằm trên mặt đất, chần chừ một lúc rồi mới ngồi xổm xuống. Cậu gõ nhẹ lên tấm ván. Vốn muốn gọi quỷ nam nhưng lại phát hiện đối phương căn bản không có tên, Lâm Đường khựng lại, đành trực tiếp hỏi: “… Cậu có nghe thấy không?”
Bên dưới tấm ván không có hồi âm. Lâm Đường ngồi xổm trong chốc lát rồi trở về giường.
Cậu vuốt bụng mình, nghĩ về tương lai trong lo lắng rồi thình lình đứng bật dậy như bị kim đâm: Dư Tắc!
Lâm Đường lo lắng đi lòng vòng: Dư Tắc! Đúng rồi, Dư Tắc nói buổi tối sẽ đến tìm mình!
Cậu nhìn bầu trời tối đen bên ngài cửa sổ một lần nữa, chợt nhận ra một vấn đề: Chử Khang Ninh đi đâu rồi? Nhỡ Dư Tắc đụng phải Chử Khang Ninh thì sao, Dư Tắc là quỷ mới, chắc chắn sẽ không đánh lại được! Làm sao đây, làm sao đây…
Lâm Đường cuống đến vã cả mồ hôi. Ngay cả em trai ruột, Chử Khang Ninh còn đối xử tàn nhẫn như thế, sao hắn tha cho Dư Tắc được. Cậu phải nghĩ cách… phải nghĩ cách…
Bỗng nhiên, Lâm Đường dừng bước. Cậu nhìn về phía chiếc chìa khóa bị vứt ở góc phòng, bước qua và nhặt nó lên không hề do dự. Lúc đi tới cạnh chiếc cửa ngầm, ngón tay cậu lại bắt đầu run rẩy, nhưng cuối cùng, cậu vẫn cắm chiếc chìa khóa vào trong ổ.
“Cạch” một tiếng, khóa đồng được mở ra, nhưng bên dưới không có một âm thanh nào cả.
Lâm Đường thậm chí còn hoài nghi có phải quỷ nam đã chết ở dưới đó rồi không. Cậu do dự trong chốc lát, cố gắng ổn định nhịp thở, chậm rãi kéo tấm ván lên.
Không gian bên dưới cánh cửa ngầm rất tối, nhờ ánh đèn phòng, Lâm Đường có thể nhìn thấy một chiếc cầu thang gỗ bắc xuống dưới, nhưng lại không hề trông thấy bóng dáng của quỷ nam. Cậu gõ “cộc cộc” vào cầu thang, cẩn thận mở miệng: “Cậu ở đâu?”
Phía dưới không ai đáp lại. Lâm Đường nhíu mày đợi trong chốc lát. Ngay khi cậu vừa định rút tay về thì một bàn tay dính máu khô vươn ra từ trong bóng tối, thình lình nắm chặt lấy cổ tay cậu.
Lâm Đường hoảng sợ kêu lên, suýt nữa bị kéo thẳng xuống dưới.
Cậu thở hổn hển, ngồi bệt xuống đất, nhìn chằm chằm cái tay đang nắm cổ tay mình: những ngón tay trắng xanh cùng với móng tay đen, là tay của quỷ nam.
Cổ tay của Lâm Đường bị nắm quá chặt, cậu không thể rút tay về, thậm chí còn có xu hướng bị kéo xuống. Lâm Đường sợ muốn khóc, run rẩy chạm tay kia vào ngón tay của quỷ nam: “Đừng, đừng như vậy…”
Như biết Lâm Đường sợ, bàn tay đang nắm chặt cổ tay cậu chậm rãi rụt về, chìm vào bóng tối đến khi không còn thấy nữa. Lâm Đường ngã ngồi trên mặt đất, ngơ ngác nhìn căn hầm tối tăm sâu không thấy đáy ngay trước mặt. Đúng lúc này, cầu thang gỗ vang lên những tiếng “kẽo kẹt”, quỷ nam tóc tai bù xù chậm rãi chui lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất