Không Thể Phản Kháng

Chương 101

Trước Sau
Bởi vì Lâm Đường có chút mỏi mệt, Chử Khang Ninh nói xong bèn để cậu ngủ một lát.

Khi Lâm Đường mở mắt ra, bên ngoài trời đã xẩm tối. Cậu đứng dậy, phát hiện mình đã mặc quần áo sạch sẽ. Chử Khang Ninh đang ngồi bên cạnh, thấy Lâm Đường tỉnh bèn rót cho cậu một cốc nước: “Em đã nghĩ xong chưa? Để Dư Tắc đi đầu thai chứ?”

Lâm Đường uống một ngụm nước, ánh mắt dao động rồi lộ rõ vẻ buồn rầu: “Tôi nghĩ kỹ rồi, tôi sẽ nói chuyện với cậu ấy, tôi không muốn liên lụy đến cậu ấy nữa.”

Chử Khang Ninh để cái cốc sang một bên, ghé lại gần Lâm Đường, vẻ mặt có hơi lo lắng: “Tôi sợ cậu ta không hiểu được lòng tốt của em, lúc đó phải làm sao?”

Lâm Đường cũng có nỗi lo lắng tương tự, giờ nghe Chử Khang Ninh nói thẳng ra như vậy cũng hơi chần chờ. Cậu nói: “Tôi sẽ cố gắng khuyên cậu ấy.”

Chử Khang Ninh vuốt tóc Lâm Đường: “Nếu cậu ta thật sự không nghe thì tôi sẽ giúp em khuyên cậu ta nhé, được không? Em hết lòng lo lắng cho cậu ta, tôi tin nhất định cậu ta có thể hiểu cho tấm lòng của em.”

Mặt Lâm Đường hiện rõ vẻ lo âu, cậu nhìn thoáng qua Chử Khang Ninh, gật đầu: “Cảm ơn anh, anh Chử.”

Chử Khang Ninh cười vô cùng chân thành: “Chúng ta là vợ chồng, không cần nói cảm ơn đâu. Tôi thật lòng giúp em, nếu em vui, đương nhiên tôi cũng vui.”

Lời Chử Khang Ninh nói khiến Lâm Đường hơi ngượng ngùng. Cậu đỏ mặt, không biết nên đáp gì, đành quay đầu đi không nói chuyện nữa.

Chử Khang Ninh thấy thế thì tủm tỉm cười: “Được rồi, lúc trước cậu ta có nói sẽ gặp em ở đâu không?”

Lâm Đường suy nghĩ một lúc: “Lúc trước cậu ấy bảo tôi đi tìm Chu Trần Dật, nhưng tôi… không đi.”

Chử Khang Ninh tỏ vẻ “nghĩ đến mà sợ”, hắn nắm lấy vai Lâm Đường: “May mà em không đi, nếu em đi tìm hắn ta, tôi thật sự không biết hắn ta sẽ làm gì em nữa.”

Lâm Đường rầu rĩ: “Tôi cũng không biết cậu ấy là người như thế. Tôi vẫn cảm thấy… có lẽ cậu ấy không tệ đến mức đó đâu.”



Chử Khang Ninh trở nên thận trọng hơn: “Đường Đường, tôi biết em mềm lòng, nhưng em đừng để hắn ta lừa. Hắn ta đối xử với em như vậy mà em vẫn còn nói đỡ cho hắn.”

Nghe vậy, Lâm Đường bỗng ngước đôi mắt mờ mịt lên nhìn Chử Khang Ninh. Chử Khang Ninh không dao động, cũng không hề chột dạ: “Tôi biết tôi cũng từng lừa em, nhưng tôi đã xin lỗi và em cũng đã tha thứ cho tôi rồi, phải không nào? Chúng ta đã nói sẽ bỏ qua chuyện cũ. Nhưng Chu Trần Dật thì sao? Hắn ta không hề hối cải đâu.”

Thấy Lâm Đường không nói gì, Chử Khang Ninh cũng không đổ thêm dầu vào lửa nữa, nhưng hắn biết Lâm Đường vẫn bị thuyết phục đôi chút. Chử Khang Ninh đổi giọng, dịu dàng nói: “Em nghỉ ngơi thế nào rồi? Nếu vẫn còn không thoải mái thì ngủ thêm một lát đi.”

Lâm Đường đã ngủ từ ban ngày đến tận tối, hiện giờ cậu không hề buồn ngủ, lắc đầu, nói: “Không ngủ nữa.”

Chử Khang Ninh nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài: “Chúng ta ngồi đâu đó một lát, chờ đến khi trời tối hoàn toàn mới ra ngoài tìm Dư Tắc, được chứ?”

Lâm Đường gật đầu, cũng nhìn về phía bầu trời: “Anh Chử, chỉ cần tôi nói rõ, giúp Dư Tắc buông bỏ oán hận là cậu ấy có thể đi đầu thai sao?”

Chử Khang Ninh khẽ cười: “Đúng vậy. Quỷ sinh ra từ oán hận, nếu không còn oán hận, tự nhiên sẽ đi đầu thai.”

Lâm Đường chần chừ nhìn Chử Khang Ninh, cẩn thận nói: “Anh Chử, lúc trước anh nói mình không muốn đi đầu thai… Rốt cuộc là vì sao vậy?” Sợ Chử Khang Ninh tức giận, Lâm Đường nói thêm một câu: “Tôi chỉ hỏi thế thôi, muốn nghe lý do của anh, cũng để dễ khuyên Dư Tắc hơn.”

Ý cười trên môi Chử Khang Ninh như đông cứng, nhưng vẻ mặt hắn chẳng để lộ điều gì, vẫn dịu dàng như trước: “Sao tôi lại tức giận với em vì chuyện này chứ? Nếu em muốn biết, đương nhiên tôi sẽ nói cho em nghe.”

Hắn rũ mắt: “Em biết tôi, tôi là… một con quái vật. Khi còn là con người, không ai thích tôi cả. Lúc tôi và em trai vừa chào đời, mẹ tôi liền phát điên, bố cũng ghét bỏ chúng tôi, nhốt chúng tôi trong hầm ngầm. Trước năm mười tám tuổi, trừ lần đi gặp bác sĩ từ nước ngoài, tôi chưa từng bước ra khỏi biệt thự này.”

Chử Khang Ninh dừng một lát, kể tiếp: “Vị bác sĩ kia nói, có thể tách tôi và em trai mình ra, nhưng trong chúng tôi chỉ có thể cứu sống một người. Đường Đường, tôi đã làm ra tội ác lớn nhất đời mình, tôi chọn để bản thân mình sống. Tôi cho rằng sau khi biến thành người bình thường, tôi sẽ vui vẻ. Nhưng không, Đường Đường ạ, tôi sống nhưng chẳng hề vui chút nào.”

Lâm Đường nghe đến mức nhập tâm, Chử Khang Ninh tiếp tục nói: “Tôi biết mình chẳng may mắn là bao. Nói cũng buồn cười, tuy thành quỷ rất đau khổ, nhưng tôi không dám đánh cược vào vận may để trở thành người lần nữa.”

Lâm Đường sửng sốt nhìn Chử Khang Ninh, nhưng hắn chỉ vuốt ve mặt cậu: “Tốt rồi, trời đã tối, chúng ta ra ngoài thôi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau