Chương 5: Người nhà bác sĩ Phó
Mấy ngày mưa dầm mưa dề liên tiếp, cuối cùng hôm nay trời cũng hửng nắng.
Lâm Thiên tiếp tục tới giúp bác sĩ Phó làm việc, anh đã quen với việc này, lúc tập trung vào công việc, Phó Tinh Hà cứ như không đếm xỉa tới ai, không ngừng bảo anh tìm bệnh án, đồng thời đọc chính xác ngày tháng và năm, dường như hắn nắm rõ và nhớ kỹ hết tất cả các ca bệnh trong bệnh viện này, bảo Lâm Thiên đọc cho hắn nghe, cũng là để chắc chắn hơn.
Hai giờ chiều, Lâm Thiên đang đọc một ca bệnh cho bác sĩ Phó nghe, đột nhiên cửa phòng bệnh bị đẩy ra.
Có hai người phụ nữ, một già một trẻ, hai người vừa vào, Lâm Thiên đã cảm nhận được khí chất khác hẳn người thường trên người họ. Anh chưa từng đi điều tra về gia cảnh nhà bác sĩ Phó, chỉ biết hình như cả nhà đều là phần tử tri thức. Mà hai người trước mặt đây, cũng mang tới cảm giác như vậy. Họ đều toát ra cảm giác học thuật xa cách người ngoài.
Mái tóc bà cụ đã bạc trắng, nhưng vẫn rất minh mẫn, bà chuốt mi, còn tô son, đeo bông tai ngọc trai. Bà khoác trên mình quần áo rất trẻ trung, chiếc mũ phớt trên đầu cùng màu với chiếc áo khoác kaki màu be, có thể nhìn ra lúc còn trẻ cũng là một mỹ nữ. Mà người phụ nữ trẻ tuổi nắm tay bà cụ, thoạt trông mới chỉ hơn ba mươi, khí chất cô ôn hoà, trông dáng vẻ có phần giống với bác sĩ Phó.
Cả nhà họ đều rất có khí chất, là phần tử tri thức giỏi giang, đồng thời giá trị nhan sắc cũng cao ngất ngưởng, bởi vậy nên bác sĩ Phó mới đẹp như vậy.
“Tinh Hà.” Bà cụ gọi hắn một tiếng, đi tới trước giường bệnh của hắn, “Bà nghe mẹ cháu nói cháu bị bệnh, bèn tới thăm cháu một chút, cháu có bị thương nặng lắm không?” Bà cụ là nghiên cứu viên cứu ở đài thiên văn ở viện khoa học quốc gia, cũng là viện sĩ ở viện khoa học, cùng nghề với mẹ của bác sĩ Phó.
“Cháu không sao đâu mà bà nội.” Trông Phó Tinh Hà có vẻ rất bình tĩnh, nhưng trước mặt người lớn tuổi, vẫn dịu hơn nhiều, “Để bà phải lo lắng rồi.”
Tính hắn thế nào, bà cụ cũng đã biết, bà bình tĩnh gật đầu: “Không việc gì là tốt rồi, nếu sau này không thể phẫu thuật được thì tới trường y dạy học, nghiên cứu đề tài sinh học đi.
Phó Tinh Hà không trả lời, quan hệ của hắn với người nhà vốn rất hờ hững, từ nhỏ tới giờ, ngay cả mẹ mình hắn cũng ít khi gặp mặt. Cảnh gia đình đoàn viên, ngoài tết âm lịch hằng năm ra, dường như không thấy được.
Cả nhà họ đều giống tính nhau, say mê nghiên cứu công việc của mình, đều là những người nổi danh trong lĩnh vực của bản thân, bởi vậy nên đều bận tối mắt tối mũi, giống như bản thân hắn bây giờ. Tình thân hờ hững, giao lưu nhạt nhòa. Ngay cả việc hắn sinh ra cũng không được coi trọng. Cha mẹ Phó Tinh Hà đều là nhà vật lý học, cha làm nghiên cứu vật lý hạt nhân, mẹ thì nghiên cứu vật lý thiên văn, hai người quen nhau ở trạm phóng vệ tinh, cảm mến nhau, cuối cùng đi tới kết hôn. Nhưng công việc của họ quá bận rộn, quanh năm suốt tháng chưa chắc đã về nhà đến một lần. Hai vợ chồng bảo nhau, vốn không định sinh con, nhưng cô Mẫn khuyên họ, nói nếu hai người không có thời gian thì cô có thể giúp một tay.
Thế là Phó Tinh Hà được ra đời.
Năm cấp ba hắn come out, người nhà đều không tin, nghĩ rằng hắn còn nhỏ, nhất thời xung động, dù sao thì cũng có nhiều người song tính luyến ái mà. Nhưng sau đó họ nhận ra xu hướng giới tính của hắn khác thật, cho nên mọi người liền thuận theo mà tiếp nhận.
Điểm tốt nhất ở nhà họ có lẽ chính là sự nhân văn này. Mặc dù mọi người ít tiếp xúc với nhau, nhưng các trưởng bối chưa bao giờ hạn chế sự phát triển của tiểu bối. Có phải học giả hay không không quan trọng, làm nghề gì ngành gì cũng được, so với sự nghiệp, người lớn trong nhà quan tâm tới việc con cháu mình có hứng thú mở lòng hay không hơn. Bởi vậy nên trong nhà, bác sĩ Phó là người duy nhất theo nghề y.
Cô Phó Tuyết Hội nhìn bàn tay hắn cầm bút: “Nghe nói cháu bị thương ở tay cơ mà, sao vẫn còn viết chứ?” Cô là giảng viên ở đại học xã hội và nhân văn, nói chuyện rất dịu dàng, cho nên sinh viên rất thích đi nghe cô giảng.
“Cô à, cháu bị thương ở tay trái, tay phải cháu vẫn bình thường.” Hắn giải thích.
Lâm Thiên đứng bên cạnh nhìn, cảm thấy bầu không khí nhà họ rõ là kì lạ, so với nhà anh còn dị hơn. Trong lòng lẩm bẩm một câu, bảo sao hắn lạnh lùng như vậy.
Lúc này, Phó Tuyết Hội nhìn sang Lâm Thiên đang cầm tập bệnh án, hai mắt sáng lên: “Tinh Hà, cậu này là bạn của cháu, hay là…”
“Bạn ạ.” Hắn nói lời thì ít mà ý thì nhiều.
Lâm Thiên gãi gãi đầu, lễ phép chào hỏi họ. Trái tim anh nhảy nhót không thôi, bác sĩ Phó thừa nhận anh là bạn hắn trước mặt người nhà luôn kìa.
Phó Tuyết Hội ý vị thâm trường mà ồ một tiếng, cô cảm thấy Lâm Thiên rất đẹp trai, tính cách thoạt trông cũng có vẻ ổn, bác sĩ Phó nhà cô mải viết luận văn, mà cậu bạn này ở bên cạnh đọc, bầu không khí hết sức hòa hợp.
Cô chưa từng thấy, Phó Tinh Hà thân mật với ai khác như vậy.
Chỉ Lâm Thiên mới biết, chẳng qua anh chỉ tranh thủ tới bên khi bác sĩ Phó bị bệnh mà thôi, hắn có thể kiên nhẫn chịu đựng mình, cũng bởi vì mình an tĩnh, có thể giúp hắn một số việc.
Nhưng trong mắt Phó Tuyết Hội, quan hệ hai người họ có vẻ rất không bình thường, chỉ e không phải quan hệ như vậy, chí ít cũng phải là bạn thân.
Bà nội nói: “Phải rồi, mẹ cháu nghe nói cháu bị thương, vốn là định về, nhưng lại không về được, nó có hội nghị quan trọng phải tham gia. Cháu đừng trách mẹ, còn ba cháu, cháu cũng biết rồi đấy, nó bận rộn như vậy, không nghỉ được.”
Phó Tinh Hà gật đầu, tỏ ý mình đã hiểu.
“Mẹ cháu kết thúc hội nghị này xong là có thể về ngay rồi.”
Phó Tinh Hà nghe tin này, cũng hết sức bình tĩnh, hắn biết lần này mẹ về, cũng sẽ phải xuất ngoại ngay, bà lúc nào cũng bận rộn không hết việc. Bởi sinh ra lớn lên trong một gia đình như vậy, cho nên bác sĩ Phó cảm thấy bận rộn mới là trạng thái thích hợp nhất trong cuộc sống của mình. Bởi lúc đối mặt với công việc, hắn cảm thấy rất nhiệt tình.
Nói vậy xong, bà cụ không nói thêm nữa, nhưng cô Phó Tuyết Hội lại có vẻ rất hứng thú với Lâm Thiên, nào là hỏi anh tên gì, sao lại tới chăm sóc bác sĩ Phó, “Hôm nay là thứ hai mà, cháu nghỉ tới đây à?”
Lâm Thiên thành thật trả lời từng câu một, cũng như khi trả lời bác sĩ Phó, cô Phó Tuyết Hội nghe xong mà cười híp mắt: “Hóa ra là vậy, cũng may mà Tinh Hà nhà cô được cháu chăm sóc. Ba mẹ nó bận lắm, mà bọn cô cũng vậy, nó lại không có bạn bè gì, sau này cháu năng tới chơi với nó nhé.”
Phó Tinh Hà liếc mắt nhìn cô mình, biết cô đang nghĩ gì trong đầu.
Phó Tuyết Hội vờ như không nhận ra, bác sĩ Phó nhà họ quá lạnh lùng, nếu thằng bé thích con gái thì thôi đi, mình còn có thể giới thiệu cho nó, nhưng nó lại thích con trai, nhất thời cô chẳng tìm ra ai thích hợp.
Cứ tiếp tục như vậy cũng không được, Phó Tinh Hà đã ba mươi rồi.
Cuối cùng hắn không chịu được nữa, nói mình còn phải viết luận văn, bèn kêu Lâm Thiên đọc bệnh án cho mình nghe.
Lâm Thiên vô thức “vâng” một tiếng, khiến Phó Tuyết Hội càng nhìn càng vừa ý. Nhưng cô biết, hợp cũng chẳng để làm gì, quan trọng là con nhà người ta cũng phải gay mới được.
Buổi chiều, Lâm Thiên ra khỏi bệnh viện, vừa ra đã bị người ta cản đường, “Đại Cương? Sao cậu lại tìm tới đây được?”
“Đừng nói cái này,” Mặt cậu ta ỉu xìu, “Sáng nay em ra khỏi nhà, phát hiện lốp xe bị trộm mất.” Ô tô cậu để trong gara, sáng nay đột nhiên lốp xe không cánh mà bay, là mấy tên ranh làm, đã kêu cảnh sát bắt lại.”
“Em gọi cho anh mà chẳng được, em biết làm gì đây, anh lại chẳng có nhà.” Cậu ta rầu rĩ nói, “Mấy tên lưu manh kia bị thuê, em nghi có lẽ là Cháo Bát Bảo.”
Chỉ Lâm Thành An mới có thể làm ra loại chuyện này, sáng nay Đại Cương dậy phát hiện bánh xe bị trộm mất, giận sôi gan lên, nhưng không biết ai báo cảnh sát, kéo cậu ta đi ghi chép.
Đợi đến khi cậu ta làm xong đi tới khách sạn, lại phát hiện đám khách nước ngoài kia đang nói chuyện với nhóm Lâm Thành An đến là vui vẻ. Cả ngày trời cậu ta không gọi điện được cho Lâm Thiên. Cậu ta tức điên lên được, bèn rêu rao tin Lâm Thành An đang một mình bàn chuyện làm ăn với công ty Comet của Mỹ đến tai mấy cậu khác trong nhà họ Lâm.
Họ đều là anh em họ của Lâm Thiên.
Vừa nghe tin Lâm Thiên không ở đây, mà cái tên Lâm Thành An ngu ngốc kia muốn nuốt trọn một mình! Mấy anh em liền đổ xô tới, bọn họ tự thấy mình thua xa Lâm Thiên, nhưng nếu cạnh tranh lẫn nhau, ai dám nói chắc được? Nếu chuyện này thành công, ông nội mà biết sẽ vui lắm cho xem! Không chừng lại được tăng thêm gia sản!
Thế nên bọn họ đua nhau trổ tài bản lĩnh, nhóm người nước ngoài còn tưởng là họ hiếu khách nhiệt tình, cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Thế là xảy ra một trận chiến ác liệt.
Đại Cương nghĩ bụng, phi vụ này dù rơi vào tay ai cũng tốt hơn so với Cháo Bát Bảo. Nếu không phải trong tay cậu ta không có cổ phần của công ty Anh Thái, không thể ký hợp đồng với người nước ngoài, thì cậu ta cũng đã xông pha sa trường từ lâu rồi.
“Anh à, anh không trách em chứ?”
“Trách cái gì mà trách.” Lâm Thiên đi ra ngoài, ánh mặt trời quá gắt, Lâm Thiên nheo mắt lại, “Cậu làm tốt lắm, phi vụ này vào tay ai cũng được, còn có thể ly gián bọn họ nữa.”
“Đó! Em cũng nghĩ như vậy đó! Anh không biết hôm nay đặc sắc thế nào đâu, bỏ lỡ như vậy có tiếc không, đám người họ tranh giành, cuối cùng Lâm Dương Minh ngư ông đắc lợi, Cháo Bát Bảo tức chết cho coi.” Đại Cương rầu rì cầm ô lên che, “Anh đã nghĩ cách gì chưa?”
“Cậu nói xem?” Lâm Thiên liếc mắt nhìn cậu ta.
Đại Cương liền vồn vã nói: “Sếp Lâm ngầu quá mà.” Cậu ta mở cửa xe cho Lâm Thiên, sau đó cũng lên theo, “Cơ mà anh Thiên này, anh tới viện làm gì thế, đừng nói là…”
“Cậu đừng dò la nữa.” Chuyện của bác sĩ Phó, anh không thể để cho bất cứ ai biết được.
Tuy rằng Lâm Thiên thầm mến bác sĩ Phó, nhưng anh cũng không muốn chuyện mình thích anh ấy sẽ khiến anh ấy cảm thấy khó xử, không muốn anh ấy biết, càng không hy vọng người ngoài hay, tình cảm này, chỉ một mình anh biết rõ là được rồi.
Anh không muốn nói, Đại Cương cũng không hỏi nhiều. Ai mà chẳng có chút chuyện riêng trong lòng chứ? Cậu ta làm bạn với Lâm Thiên lâu như vậy, mà vẫn còn không hiểu rõ.
Tài xế đưa Lâm Thiên về đến nhà, Lâm Thiên dẫn Đại Cương vào trong gara của mình, để cậu ta chọn một chiếc lái đi.
Đại Cương chảy nước miếng ròng ròng: “Đợi em sửa xe xong sẽ trả lại cho anh.” Cậu quyết định, sẽ không sửa xe nữa.
Lâm Thiên có rất nhiều xe, nhưng chưa bao giờ lái, giống như một sở thích sưu tầm vậy. So với đám anh em họ thích lái xe sang tán gái, anh có thể xưng là tác phong sạch sẽ. Bởi vậy nên chỉ cần anh không gây ra sai lầm gì quá tày đình, sẽ mãi mãi là cậu con ưu tú của nhà họ Lâm.
Từ lâu rồi, anh đã muốn come out với người nhà. Nhưng anh biết chuyện này sẽ khiến cha mẹ cảm thấy thất vọng, ông nội cũng sẽ thất vọng, mà cái đám anh em bằng mặt không bằng lòng kia, cũng sẽ gây cản trở cho anh.
Lâm Thiên đã tự hỏi mình vấn đề này từ lâu, cho nên anh không có ý định dựa dẫm vào gia đình cả đời, bởi đã tính từ trước, cho nên anh đã sớm chừa đường lui cho mình.
Lâm Thiên tiếp tục tới giúp bác sĩ Phó làm việc, anh đã quen với việc này, lúc tập trung vào công việc, Phó Tinh Hà cứ như không đếm xỉa tới ai, không ngừng bảo anh tìm bệnh án, đồng thời đọc chính xác ngày tháng và năm, dường như hắn nắm rõ và nhớ kỹ hết tất cả các ca bệnh trong bệnh viện này, bảo Lâm Thiên đọc cho hắn nghe, cũng là để chắc chắn hơn.
Hai giờ chiều, Lâm Thiên đang đọc một ca bệnh cho bác sĩ Phó nghe, đột nhiên cửa phòng bệnh bị đẩy ra.
Có hai người phụ nữ, một già một trẻ, hai người vừa vào, Lâm Thiên đã cảm nhận được khí chất khác hẳn người thường trên người họ. Anh chưa từng đi điều tra về gia cảnh nhà bác sĩ Phó, chỉ biết hình như cả nhà đều là phần tử tri thức. Mà hai người trước mặt đây, cũng mang tới cảm giác như vậy. Họ đều toát ra cảm giác học thuật xa cách người ngoài.
Mái tóc bà cụ đã bạc trắng, nhưng vẫn rất minh mẫn, bà chuốt mi, còn tô son, đeo bông tai ngọc trai. Bà khoác trên mình quần áo rất trẻ trung, chiếc mũ phớt trên đầu cùng màu với chiếc áo khoác kaki màu be, có thể nhìn ra lúc còn trẻ cũng là một mỹ nữ. Mà người phụ nữ trẻ tuổi nắm tay bà cụ, thoạt trông mới chỉ hơn ba mươi, khí chất cô ôn hoà, trông dáng vẻ có phần giống với bác sĩ Phó.
Cả nhà họ đều rất có khí chất, là phần tử tri thức giỏi giang, đồng thời giá trị nhan sắc cũng cao ngất ngưởng, bởi vậy nên bác sĩ Phó mới đẹp như vậy.
“Tinh Hà.” Bà cụ gọi hắn một tiếng, đi tới trước giường bệnh của hắn, “Bà nghe mẹ cháu nói cháu bị bệnh, bèn tới thăm cháu một chút, cháu có bị thương nặng lắm không?” Bà cụ là nghiên cứu viên cứu ở đài thiên văn ở viện khoa học quốc gia, cũng là viện sĩ ở viện khoa học, cùng nghề với mẹ của bác sĩ Phó.
“Cháu không sao đâu mà bà nội.” Trông Phó Tinh Hà có vẻ rất bình tĩnh, nhưng trước mặt người lớn tuổi, vẫn dịu hơn nhiều, “Để bà phải lo lắng rồi.”
Tính hắn thế nào, bà cụ cũng đã biết, bà bình tĩnh gật đầu: “Không việc gì là tốt rồi, nếu sau này không thể phẫu thuật được thì tới trường y dạy học, nghiên cứu đề tài sinh học đi.
Phó Tinh Hà không trả lời, quan hệ của hắn với người nhà vốn rất hờ hững, từ nhỏ tới giờ, ngay cả mẹ mình hắn cũng ít khi gặp mặt. Cảnh gia đình đoàn viên, ngoài tết âm lịch hằng năm ra, dường như không thấy được.
Cả nhà họ đều giống tính nhau, say mê nghiên cứu công việc của mình, đều là những người nổi danh trong lĩnh vực của bản thân, bởi vậy nên đều bận tối mắt tối mũi, giống như bản thân hắn bây giờ. Tình thân hờ hững, giao lưu nhạt nhòa. Ngay cả việc hắn sinh ra cũng không được coi trọng. Cha mẹ Phó Tinh Hà đều là nhà vật lý học, cha làm nghiên cứu vật lý hạt nhân, mẹ thì nghiên cứu vật lý thiên văn, hai người quen nhau ở trạm phóng vệ tinh, cảm mến nhau, cuối cùng đi tới kết hôn. Nhưng công việc của họ quá bận rộn, quanh năm suốt tháng chưa chắc đã về nhà đến một lần. Hai vợ chồng bảo nhau, vốn không định sinh con, nhưng cô Mẫn khuyên họ, nói nếu hai người không có thời gian thì cô có thể giúp một tay.
Thế là Phó Tinh Hà được ra đời.
Năm cấp ba hắn come out, người nhà đều không tin, nghĩ rằng hắn còn nhỏ, nhất thời xung động, dù sao thì cũng có nhiều người song tính luyến ái mà. Nhưng sau đó họ nhận ra xu hướng giới tính của hắn khác thật, cho nên mọi người liền thuận theo mà tiếp nhận.
Điểm tốt nhất ở nhà họ có lẽ chính là sự nhân văn này. Mặc dù mọi người ít tiếp xúc với nhau, nhưng các trưởng bối chưa bao giờ hạn chế sự phát triển của tiểu bối. Có phải học giả hay không không quan trọng, làm nghề gì ngành gì cũng được, so với sự nghiệp, người lớn trong nhà quan tâm tới việc con cháu mình có hứng thú mở lòng hay không hơn. Bởi vậy nên trong nhà, bác sĩ Phó là người duy nhất theo nghề y.
Cô Phó Tuyết Hội nhìn bàn tay hắn cầm bút: “Nghe nói cháu bị thương ở tay cơ mà, sao vẫn còn viết chứ?” Cô là giảng viên ở đại học xã hội và nhân văn, nói chuyện rất dịu dàng, cho nên sinh viên rất thích đi nghe cô giảng.
“Cô à, cháu bị thương ở tay trái, tay phải cháu vẫn bình thường.” Hắn giải thích.
Lâm Thiên đứng bên cạnh nhìn, cảm thấy bầu không khí nhà họ rõ là kì lạ, so với nhà anh còn dị hơn. Trong lòng lẩm bẩm một câu, bảo sao hắn lạnh lùng như vậy.
Lúc này, Phó Tuyết Hội nhìn sang Lâm Thiên đang cầm tập bệnh án, hai mắt sáng lên: “Tinh Hà, cậu này là bạn của cháu, hay là…”
“Bạn ạ.” Hắn nói lời thì ít mà ý thì nhiều.
Lâm Thiên gãi gãi đầu, lễ phép chào hỏi họ. Trái tim anh nhảy nhót không thôi, bác sĩ Phó thừa nhận anh là bạn hắn trước mặt người nhà luôn kìa.
Phó Tuyết Hội ý vị thâm trường mà ồ một tiếng, cô cảm thấy Lâm Thiên rất đẹp trai, tính cách thoạt trông cũng có vẻ ổn, bác sĩ Phó nhà cô mải viết luận văn, mà cậu bạn này ở bên cạnh đọc, bầu không khí hết sức hòa hợp.
Cô chưa từng thấy, Phó Tinh Hà thân mật với ai khác như vậy.
Chỉ Lâm Thiên mới biết, chẳng qua anh chỉ tranh thủ tới bên khi bác sĩ Phó bị bệnh mà thôi, hắn có thể kiên nhẫn chịu đựng mình, cũng bởi vì mình an tĩnh, có thể giúp hắn một số việc.
Nhưng trong mắt Phó Tuyết Hội, quan hệ hai người họ có vẻ rất không bình thường, chỉ e không phải quan hệ như vậy, chí ít cũng phải là bạn thân.
Bà nội nói: “Phải rồi, mẹ cháu nghe nói cháu bị thương, vốn là định về, nhưng lại không về được, nó có hội nghị quan trọng phải tham gia. Cháu đừng trách mẹ, còn ba cháu, cháu cũng biết rồi đấy, nó bận rộn như vậy, không nghỉ được.”
Phó Tinh Hà gật đầu, tỏ ý mình đã hiểu.
“Mẹ cháu kết thúc hội nghị này xong là có thể về ngay rồi.”
Phó Tinh Hà nghe tin này, cũng hết sức bình tĩnh, hắn biết lần này mẹ về, cũng sẽ phải xuất ngoại ngay, bà lúc nào cũng bận rộn không hết việc. Bởi sinh ra lớn lên trong một gia đình như vậy, cho nên bác sĩ Phó cảm thấy bận rộn mới là trạng thái thích hợp nhất trong cuộc sống của mình. Bởi lúc đối mặt với công việc, hắn cảm thấy rất nhiệt tình.
Nói vậy xong, bà cụ không nói thêm nữa, nhưng cô Phó Tuyết Hội lại có vẻ rất hứng thú với Lâm Thiên, nào là hỏi anh tên gì, sao lại tới chăm sóc bác sĩ Phó, “Hôm nay là thứ hai mà, cháu nghỉ tới đây à?”
Lâm Thiên thành thật trả lời từng câu một, cũng như khi trả lời bác sĩ Phó, cô Phó Tuyết Hội nghe xong mà cười híp mắt: “Hóa ra là vậy, cũng may mà Tinh Hà nhà cô được cháu chăm sóc. Ba mẹ nó bận lắm, mà bọn cô cũng vậy, nó lại không có bạn bè gì, sau này cháu năng tới chơi với nó nhé.”
Phó Tinh Hà liếc mắt nhìn cô mình, biết cô đang nghĩ gì trong đầu.
Phó Tuyết Hội vờ như không nhận ra, bác sĩ Phó nhà họ quá lạnh lùng, nếu thằng bé thích con gái thì thôi đi, mình còn có thể giới thiệu cho nó, nhưng nó lại thích con trai, nhất thời cô chẳng tìm ra ai thích hợp.
Cứ tiếp tục như vậy cũng không được, Phó Tinh Hà đã ba mươi rồi.
Cuối cùng hắn không chịu được nữa, nói mình còn phải viết luận văn, bèn kêu Lâm Thiên đọc bệnh án cho mình nghe.
Lâm Thiên vô thức “vâng” một tiếng, khiến Phó Tuyết Hội càng nhìn càng vừa ý. Nhưng cô biết, hợp cũng chẳng để làm gì, quan trọng là con nhà người ta cũng phải gay mới được.
Buổi chiều, Lâm Thiên ra khỏi bệnh viện, vừa ra đã bị người ta cản đường, “Đại Cương? Sao cậu lại tìm tới đây được?”
“Đừng nói cái này,” Mặt cậu ta ỉu xìu, “Sáng nay em ra khỏi nhà, phát hiện lốp xe bị trộm mất.” Ô tô cậu để trong gara, sáng nay đột nhiên lốp xe không cánh mà bay, là mấy tên ranh làm, đã kêu cảnh sát bắt lại.”
“Em gọi cho anh mà chẳng được, em biết làm gì đây, anh lại chẳng có nhà.” Cậu ta rầu rĩ nói, “Mấy tên lưu manh kia bị thuê, em nghi có lẽ là Cháo Bát Bảo.”
Chỉ Lâm Thành An mới có thể làm ra loại chuyện này, sáng nay Đại Cương dậy phát hiện bánh xe bị trộm mất, giận sôi gan lên, nhưng không biết ai báo cảnh sát, kéo cậu ta đi ghi chép.
Đợi đến khi cậu ta làm xong đi tới khách sạn, lại phát hiện đám khách nước ngoài kia đang nói chuyện với nhóm Lâm Thành An đến là vui vẻ. Cả ngày trời cậu ta không gọi điện được cho Lâm Thiên. Cậu ta tức điên lên được, bèn rêu rao tin Lâm Thành An đang một mình bàn chuyện làm ăn với công ty Comet của Mỹ đến tai mấy cậu khác trong nhà họ Lâm.
Họ đều là anh em họ của Lâm Thiên.
Vừa nghe tin Lâm Thiên không ở đây, mà cái tên Lâm Thành An ngu ngốc kia muốn nuốt trọn một mình! Mấy anh em liền đổ xô tới, bọn họ tự thấy mình thua xa Lâm Thiên, nhưng nếu cạnh tranh lẫn nhau, ai dám nói chắc được? Nếu chuyện này thành công, ông nội mà biết sẽ vui lắm cho xem! Không chừng lại được tăng thêm gia sản!
Thế nên bọn họ đua nhau trổ tài bản lĩnh, nhóm người nước ngoài còn tưởng là họ hiếu khách nhiệt tình, cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Thế là xảy ra một trận chiến ác liệt.
Đại Cương nghĩ bụng, phi vụ này dù rơi vào tay ai cũng tốt hơn so với Cháo Bát Bảo. Nếu không phải trong tay cậu ta không có cổ phần của công ty Anh Thái, không thể ký hợp đồng với người nước ngoài, thì cậu ta cũng đã xông pha sa trường từ lâu rồi.
“Anh à, anh không trách em chứ?”
“Trách cái gì mà trách.” Lâm Thiên đi ra ngoài, ánh mặt trời quá gắt, Lâm Thiên nheo mắt lại, “Cậu làm tốt lắm, phi vụ này vào tay ai cũng được, còn có thể ly gián bọn họ nữa.”
“Đó! Em cũng nghĩ như vậy đó! Anh không biết hôm nay đặc sắc thế nào đâu, bỏ lỡ như vậy có tiếc không, đám người họ tranh giành, cuối cùng Lâm Dương Minh ngư ông đắc lợi, Cháo Bát Bảo tức chết cho coi.” Đại Cương rầu rì cầm ô lên che, “Anh đã nghĩ cách gì chưa?”
“Cậu nói xem?” Lâm Thiên liếc mắt nhìn cậu ta.
Đại Cương liền vồn vã nói: “Sếp Lâm ngầu quá mà.” Cậu ta mở cửa xe cho Lâm Thiên, sau đó cũng lên theo, “Cơ mà anh Thiên này, anh tới viện làm gì thế, đừng nói là…”
“Cậu đừng dò la nữa.” Chuyện của bác sĩ Phó, anh không thể để cho bất cứ ai biết được.
Tuy rằng Lâm Thiên thầm mến bác sĩ Phó, nhưng anh cũng không muốn chuyện mình thích anh ấy sẽ khiến anh ấy cảm thấy khó xử, không muốn anh ấy biết, càng không hy vọng người ngoài hay, tình cảm này, chỉ một mình anh biết rõ là được rồi.
Anh không muốn nói, Đại Cương cũng không hỏi nhiều. Ai mà chẳng có chút chuyện riêng trong lòng chứ? Cậu ta làm bạn với Lâm Thiên lâu như vậy, mà vẫn còn không hiểu rõ.
Tài xế đưa Lâm Thiên về đến nhà, Lâm Thiên dẫn Đại Cương vào trong gara của mình, để cậu ta chọn một chiếc lái đi.
Đại Cương chảy nước miếng ròng ròng: “Đợi em sửa xe xong sẽ trả lại cho anh.” Cậu quyết định, sẽ không sửa xe nữa.
Lâm Thiên có rất nhiều xe, nhưng chưa bao giờ lái, giống như một sở thích sưu tầm vậy. So với đám anh em họ thích lái xe sang tán gái, anh có thể xưng là tác phong sạch sẽ. Bởi vậy nên chỉ cần anh không gây ra sai lầm gì quá tày đình, sẽ mãi mãi là cậu con ưu tú của nhà họ Lâm.
Từ lâu rồi, anh đã muốn come out với người nhà. Nhưng anh biết chuyện này sẽ khiến cha mẹ cảm thấy thất vọng, ông nội cũng sẽ thất vọng, mà cái đám anh em bằng mặt không bằng lòng kia, cũng sẽ gây cản trở cho anh.
Lâm Thiên đã tự hỏi mình vấn đề này từ lâu, cho nên anh không có ý định dựa dẫm vào gia đình cả đời, bởi đã tính từ trước, cho nên anh đã sớm chừa đường lui cho mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất