Chương 29
Buổi chiều Phó Tinh Hà vừa xong việc ở bệnh viện, viện trưởng Lôi liền gọi hắn tới.
Sáng nay hắn đi kiểm tra mấy phòng bệnh, khám cho mấy bệnh nhân, mà phần lớn những ca bệnh này trong thời gian hắn ở nhà đã xem qua rồi.
Sau khi hỏi chuyện xong, viện trưởng Lôi thấy hộp đựng cơm trong tay hắn, liền thuận miệng hỏi một câu.
Phó Tinh Hà lắc đầu nói, “Là hoa quả thôi ấy mà.”
Lâm Thiên bóc bưởi sẵn chuẩn bị cho hắn.
Viện trưởng Lôi ngạc nhiên nhìn hắn, lại hỏi: “Ca phẫu thuật buổi chiều.. có chắc không?”
Phó Tinh Hà vâng một tiếng, đoạn đi ra ngoài.
Hắn là phó chủ nhiệm khoa não, ba năm trước đột nhiên đáp cánh xuống, khi đó hắn chỉ là bác sĩ chủ trị. Năm ngoái hắn được thăng lên làm phó chủ nhiệm, lúc đó viện trưởng Lôi đã giữ vị trí chủ nhiệm khoa này cho hắn. Tai nạn lần này đúng là ngoài ý muốn, trước khi xảy ra chuyện không may hai ngày, viện trưởng Lôi đã cho người dọn xong phòng làm việc cho hắn. Căn phòng này trước đó là của viện trưởng Lôi, là một phòng ghép, bên trong có phòng nghỉ, còn có sofa, giường và điều hòa.
Bệnh nhân buổi chiều bị u tuyến yên, từ bên phụ khoa chuyển sang, mắt bệnh nhân kia đã sắp mù, rất nghiêm trọng. Phó Tinh Hà vừa trở lại, đã tiếp nhận một ca phẫu thuật lớn như vậy, ngay cả các y tá phẫu thuật cũng hơi lo.
Mấy tháng bác sĩ Phó không ở đây, khắp viện đồn đại lung tung, nói hắn không quay về được, nói hắn có bóng ma trong lòng. Không biết ai đồn đi, rất nhiều bệnh nhân nghe danh tới đây, vừa nghe nói bác sĩ Phó không ở đây, nghe nói tay bác sĩ Phó bị thương, đều lần lượt chuyển viện.
Nhưng bản thân Phó Tinh Hà tương đối bình tĩnh, ca phẫu thuật kéo dài mấy tiếng đồng hồ, lúc khối u tuyến yên được cắt bỏ thành công, toàn bộ mọi người trong phòng phẫu thuật, bao gồm cả các bác sĩ gây tê đều thở phào nhẹ nhõm — quả nhiên bác sĩ Phó vẫn là bác sĩ Phó giỏi giang.
Hắn ra khỏi phòng phẫu thuật, cởi găng tay và mũ ra, sau đó cởi đồ phẫu thuật, cẩn thận rửa tay một lúc.
Ở dọc hành lang vô cùng ầm ĩ.
Bệnh viện không đủ giường, khắp dọc hành lang la liệt bệnh nhân, hắn thấy một người phụ nữ nắm lấy tay bác sĩ Đàm khóc lóc, “Ông ấy không phải chồng tôi! Một người tốt như vậy sao vừa phẫu thuật xong lại khác hẳn như thế!”
Bệnh nhân phẫu thuật xong, tính tình thay đổi rất nhiều.
— Những tình huống như vậy thường gặp ở những ca phẫu thuật ghép tim, nhưng thi thoảng ở khoa thần kinh cũng gặp những trường hợp như vậy.
Phẫu thuật thành công, nhưng bởi vì một số sai sót nhỏ dẫn tới việc tính tình bệnh nhân thay đổi rất nhiều.
Bác sĩ Đàm mất kiên nhẫn, lúc nói chuyện cũng có vẻ cáu kỉnh theo, người nhà bệnh nhân khóc lóc, “Ông ấy không phải chồng tôi, ông ấy sẽ không nói chuyện như vậy với tôi!”
Phó Tinh Hà đang muốn đi vòng qua bên cạnh, nhưng người nhà bệnh nhân lại nhìn thấy anh, bà ta kích động nói: “Đây là bác sĩ Phó có phải không? Sao không để anh ấy mổ? Chúng tôi nghe danh anh nên mới tới, cuối cùng bệnh viện các người lại để tên lang băm kia chữa trị chứ!”
“Hôm nay cậu ta mới quay trở lại làm,” Bác sĩ Đàm cố nén cơn giận, cất giọng mỉa mai, “Bị thương ở tay, mấy tháng không cầm dao, cậu ta dám làm phẫu thuật chắc?”
Người nhà bệnh nhân kia ngẩn ra, lại bắt đầu khóc lóc chỉ trích Đàm Tùng Lâm.
Phó Tinh Hà không có hứng để ý tới ông ta, hắn đi qua bên cạnh. Lúc này có mấy người nhà bệnh nhân chạy tới, người đàn ông dẫn theo đứa trẻ, đuổi theo Phó Tinh Hà, rối rít cảm ơn hắn đã cứu vợ mình, mà mấy đứa trẻ kia cũng luôn miệng nói: “Cảm ơn chú bác sĩ.”
U tuyến yên 3cm, tình huống của bệnh nhân không mấy khả quan, lúc người nhà ký tên thấy xác xuất thành công chỉ 20%, thậm chí còn không muốn làm phẫu thuật. Hôm nay Phó Tinh Hà vừa mới tiếp nhận ca bệnh này, nhưng lại cứu sống người ta.
Người đàn ông kia mừng đến rơi nước mắt muốn bắt tay hắn, Phó Tinh Hà bình tĩnh tránh ra, đoạn nói: “Vừa mới làm phẫu thuật, tay còn có vi khuẩn.”
Người nhà cũng không hiểu rõ, nghe vậy liền nói: “Đã nghe nói anh là bác sĩ giỏi nhất từ lâu! Cả nhà.. cả nhà chúng tôi đều nghĩ không có hy vọng gì..” Người đàn ông cảm động nói: “Anh đúng là bác sĩ giỏi nhất! Chúng tôi phải tặng cờ thưởng cho anh mới được!”
“Không có gì.” Phó Tinh Hà trả lời ngắn gọn, nói mình còn có bệnh nhân khác, đoạn xoay người rời đi.
Thay quần áo xong, Phó Tinh Hà mở điện thoại, trong đó có một tin nhắn của Lâm Thiên, nói là anh đang đợi hắn ngoài bệnh viện.
Tin nhắn được gửi từ một tiếng trước.
Đáng lẽ Phó Tinh Hà phải tan làm từ năm giờ, nhưng bởi vì ca phẫu thuật kéo dài, hắn lại chưa nói cho Lâm Thiên.
Hắn ra khỏi bệnh viện, Lâm Thiên đỗ xe ở một vị trí rất dễ nhìn thấy, ngay bên cạnh xe hắn. Phó Tinh Hà đi tới, nhìn xuyên qua ô cửa sổ xe, thấy Lâm Thiên đang nghiêm túc nhìn cái gì đó.
Phó Tinh Hà chưa thấy dáng vẻ anh khi làm việc bao giờ, hắn gõ cửa sổ xe, đoạn hỏi: “Sao lại tới?”
“Em thấy anh chưa về, đoán không biết có phải anh có ca phẫu thuật không, sợ anh phẫu thuật xong lại đói, nên mang theo đồ ăn tới.” Anh giải thích, “Nhưng mà hơi nguội rồi, vậy chúng ta về nhà ăn đi.”
Phó Tinh Hà duỗi tay qua ô cửa nhỏ, xoa xoa má anh, “Anh lái xe tới, em lái xe về trước đi.”
Tan tầm cũng là lúc giờ cao điểm, đường tắc cứng, bệnh viện của họ lại nằm trong cung đường chính, dọc đường bình thường đi chỉ chưa tới mười phút, mà hôm nay phải tốn hơn hai mươi phút lái xe. Lâm Thiên nhìn xe của bác sĩ Phó qua gương chiếu hậu, xác định xe hắn vẫn ở trong tầm mắt mới yên tâm.
Hai người về tới nhà, Phó Tinh Hà phát hiện thức ăn hôm nay rất phong phú, cứ như ăn tết vậy.
Lâm Thiên nói: “Hôm nay anh về viện làm việc mà, nên em làm nhiều hơn một chút. Hồi chiều cô Mẫn gọi điện cho em, nói là tới ăn cơm, em nghĩ chắc anh đang làm phẫu thuật, nên từ chối rồi.”
“Anh không đi được thì em không đi à?” Phó Tinh Hà ngước mắt lên nhìn anh.
Lâm Thiên khẽ ‘vâng’ một tiếng, “Hôm nào chúng ta cùng nhau đi đi.” Anh cũng nhìn về phía Phó Tinh Hà, có chút thấp thỏm: “Anh có muốn.. nói với cô chuyện của chúng ta trước không, cô ấy còn không biết nữa.”
Cô Mẫn giống như người nhà của Phó Tinh Hà, là một người rất quan trọng, nếu như được giới thiệu với cô Mẫn, cũng đủ để thể hiện Phó Tinh Hà thực lòng.
“Ừ, tối anh nói cho cô.”
Bởi buổi chiều làm phẫu thuật, nên tối hôm ấy Phó Tinh Hà ăn những ba bát cơm liền, bàn ăn rất nhiều món, hơn nữa Lâm Thiên lại nấu rất ngon, bởi vậy mà hắn ăn nhiều hơn hẳn.
Sau bữa tối, Lâm Thiên cầm xem iPad của hắn, thi thoảng lại trộm nhìn bác sĩ Phó. Phó Tinh Hà nghiên cứu công việc một lúc, sau đó gọi điện cho cô Mẫn.
Lâm Thiên căng thẳng nhìn hắn.
Phó Tinh Hà véo chóp mũi anh. Điện thoại nhanh chóng nối máy, cô Mẫn nhiệt tình nói: “Ui chao, Tiểu Phó à, lâu lắm rồi con không qua chỗ cô đấy!”
“Cô nghe nói con đi làm lại rồi à? Hôm nay đúng không nhỉ, thế nào?”
Phó Tinh Hà đáp: “Vâng, có tiến hành một ca phẫu thuật, rất thuận lợi.”
Hai người lại nói thêm dăm đôi câu, Phó Tinh Hà cúi đầu nhìn Lâm Thiên, nói: “Cô à, em có chuyện muốn nói với cô.”
Lâm Thiên căng thẳng, cả người cứng đơ ra, Phó Tinh Hà nhẹ nhàng vuốt tóc anh.
“Em đến với Lâm Thiên.”
Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, cô Mẫn còn đang nghĩ không biết có phải tai mình có vấn đề gì không, cô quay đầu nhìn về phía thầy Lư, thầy Lư chẳng hay biết gì, “Bà nhìn tôi làm cái gì? Thằng bé muốn nói chuyện với tôi à?”
“Lão Lư à, Tiểu Phó nói thằng bé đến với Lâm Thiên.”
Hai vợ chồng cùng há hốc miệng.
Mấy phút sau, cô Mẫn lấy lại tinh thần, không thể tin nói: “Lâm Thiên, thằng bé… là cái kia à?”
Phó Tinh Hà bình tĩnh vâng một tiếng, lại nói: “Em rất thích cậu ấy.”
Lâm Thiên nghe vậy thì ngượng ngùng cười, dụi đầu vào giữa đôi chân bác sĩ Phó, bác sĩ Phó bất đắc dĩ đẩy anh ra: “Đừng động đậy.”
“Em đang nói chuyện với ai vậy?” Mãi mà cô Mẫn mới hiểu ra, “Có phải là.. Lâm Thiên không? Thằng bé đang ở bên cạnh em à?”
“Vâng,” Phó Tinh Hà lại quăng thêm một quả bom nặng ký, “Giờ em ấy đang sống chung với em.”
Cô Mẫn ngạc nhiên đến mức nói không nên lời, “Hai đứa… sống chung sao?”
“Vâng.” Phó Tinh Hà cảm nhận được Lâm Thiên bắt đầu nghịch ngợm, anh bắt đầu sờ đũng quần hắn, xoa xoa nắn nắn: “Đừng nghịch nữa.”
Cô Mẫn thầm nghĩ không biết có phải bọn họ đang ve vuốt nhau không, cô quá đỗi kinh ngạc, quên hết cả mọi thứ, nói thêm một hai câu nữa rồi vội vã cúp máy.
Lâm Thiên tranh thủ lúc bác sĩ Phó gọi điện xong, luồn tay vào trong đũng quần hắn, khẽ sờ sờ nắn nắn cách lớp quần lót, “To quá.”
Anh không có ý gì, chỉ muốn cảm thán vậy thôi, Phó Tinh Hà lại không kiềm chế được mình.
Hắn cứng rồi.
Lâm Thiên thấy vậy thì đắc ý, xem xem, anh khiến hắn cứng lên rồi kìa!
“Lâm Thiên à…” Phó Tinh Hà bất đắc dĩ..
Quần lót của bác sĩ Phó bị nơi to lớn kéo căng ra, Lâm Thiên vùi mặt vào đũng quần hắn, anh ngửi thấy mùi hormone nam tính, lại lớn gan nói: “Bác sĩ Phó, em muốn ăn xúc xích chấm sữa chua, anh cho em ăn nhé?”
Anh vùi mặt lên đó, cũng dán cả mũi vào, mùi hương khiến mặt anh đỏ bừng lên.
“Em xem nhiều phim lắm rồi, tuy em chưa làm bao giờ, nhưng em nghĩ em có thể làm tốt.. Có thể em không ăn được nhiều, anh có thể đâm sâu vào trong, em không ngại đâu.” Lúc Lâm Thiên nói, mặt anh đỏ bừng lên rồi, nhưng trông vẻ mặt anh rõ là hồn nhiên, bộ dạng rất đỗi hiếu học, yết hầu Phó Tinh Hà cuồn cuộn, thấy ngứa ngáy trong lòng.
“Em không cần phải như vậy đâu.” Ánh mắt hắn trở nên thâm sâu.
Lâm Thiên thầm cảm thấy hắn thật quyến rũ, anh lại càng lớn gan hơn, đã làm thì phải làm đến nơi đến chốn, anh cởi quần bác sĩ Phó xuống một chút, cũng chạm tay vào hẳn cây xúc xích của hắn.
Nó nóng rát, bỏng rẫy, lại còn rất lớn.
Anh ngước đầu lên nhìn Phó Tinh Hà, ánh mắt mang theo ý cầu xin.
Phó Tinh Hà nhìn anh, sau mấy giây mới hỏi: “Em thích anh đến vậy à?”
Rõ ràng Lâm Thiên là một cậu ấm, anh ở trong khu nhà giàu, nhà rất to, lại còn ở một mình. Anh rất giỏi, khác với hắn, tính anh cởi mở, cũng bởi vậy nên rất hấp dẫn mọi người. Nhưng Lâm Thiên lại là một xử nam, một lòng một dạ muốn lên giường cùng hắn. Anh còn nấu cơm, quét dọn, thậm chí là giặt đồ lót và tất cho hắn nữa.
Thậm chí Phó Tinh Hà còn nghi ngờ không biết có phải anh đánh cược cùng với ai không.
Nhưng không giống như vậy, hắn có thể cảm nhận được, sự thích của Lâm Thiên, khác với những người hắn từng gặp gỡ.
Thấy bác sĩ Phó hỏi vậy, Lâm Thiên nghiêm túc gật đầu mấy cái: “Thiệt đó! Em làm bằng miệng cho anh có được không? Em không cắn anh đâu.”
Phó Tinh Hà đã ‘đứng thẳng’ lên rồi, Lâm Thiên lấy tay cầm cây xúc xích nóng hổi của hắn, cây xúc xích này khác với xúc xích anh thường ăn, xúc xích chất lượng cao nên đỏ au, thậm chí còn tím hồng, hơn nữa lại còn to bự, to hơn xúc xích nhà người ta gấp nhiều lần! Anh nắm nó trong tay, ấy thế mà vẫn dài hơn một đoạn, lại còn đứng thẳng tắp.
Dưới ánh mắt sáng lấp lánh của Lâm Thiên, hắn từ từ gật đầu.
Kỹ thuật của Lâm Thiên đúng là rất vụng về, anh tự học qua phim ảnh, không có công cụ học tập, nhưng anh ngứa ngáy muốn thử sức, nên đã lấy chuối ra dùng. Quả chuối tiêu to bự vàng vàng, bị anh liếm ướt sũng. Lâm Thiên còn tự thấy kỹ thuật của mình không tồi.
Nhưng khi làm cho Phó Tinh Hà, anh thấy mình chỉ tằng tằng thôi.
Phó Tinh Hà lớn quá, lớn hơn chuối tiêu nhiều lần.
Trước đó Lâm Thiên đã đoán hẳn cậu em của hắn lớn lắm, cho nên anh đặt hẳn bao cao su ngoại cỡ từ nước ngoài.
Mới đầu anh nằm úp trên sofa liếm cho hắn, sau đó Lâm Thiên nghĩ mình làm vậy thì không nhìn thấy Phó Tinh Hà được, thế là anh quỳ xuống mặt đất.
Sofa không cao, chân Lâm Thiên lại dài, anh quỳ ở đằng đó, cả người nghiêng về phía trước, vừa khéo chạm vào trong quần bác sĩ Phó.
Anh rất cố gắng, lại ham học, thiên phú cũng không tồi, khoang miệng anh ướt át, Phó Tinh Hà thoải mái lùa tay vào tóc anh. Khẽ thở dốc từng nhịp.
Cuối cùng hắn thỏa mãn, mà miệng Lâm Thiên lại sưng lên, sau khi mút sâu mấy cái, mặt anh cũng đỏ theo.
Phó Tinh Hà vươn tay ra nắm lấy cằm anh, giọng trầm thấp đầy gợi cảm, “Lần trước em nói, hồi bé em thích ăn kem que.”
Lâm Thiên thẹn thùng nói, “Vâng, nhưng mà lần này khác, của anh lớn hơn nhiều.”
Phó Tinh Hà chăm chú nhìn đôi môi ửng hồng cong lên của anh, ánh mắt tối sầm lại, hắn đưa một tay vào khuấy đảo. Lâm Thiên dại ra, mở to mắt nhìn hắn. Ngón tay Phó Tinh Hà chạm vào đầu lưỡi mềm mại của anh, hắn khẽ gảy mấy cái, nước miếng trong miệng Lâm Thiên chảy ròng ròng, hòa cùng tinh dịch anh vừa nuốt vào, chúng chảy dài men theo khóe miệng.
Một lúc sau, Lâm Thiên hoàn hồn lại, anh nắm lấy cổ tay Phó Tinh Hà, như chú mèo con cẩn thận liếm ngón tay hắn.
Sáng nay hắn đi kiểm tra mấy phòng bệnh, khám cho mấy bệnh nhân, mà phần lớn những ca bệnh này trong thời gian hắn ở nhà đã xem qua rồi.
Sau khi hỏi chuyện xong, viện trưởng Lôi thấy hộp đựng cơm trong tay hắn, liền thuận miệng hỏi một câu.
Phó Tinh Hà lắc đầu nói, “Là hoa quả thôi ấy mà.”
Lâm Thiên bóc bưởi sẵn chuẩn bị cho hắn.
Viện trưởng Lôi ngạc nhiên nhìn hắn, lại hỏi: “Ca phẫu thuật buổi chiều.. có chắc không?”
Phó Tinh Hà vâng một tiếng, đoạn đi ra ngoài.
Hắn là phó chủ nhiệm khoa não, ba năm trước đột nhiên đáp cánh xuống, khi đó hắn chỉ là bác sĩ chủ trị. Năm ngoái hắn được thăng lên làm phó chủ nhiệm, lúc đó viện trưởng Lôi đã giữ vị trí chủ nhiệm khoa này cho hắn. Tai nạn lần này đúng là ngoài ý muốn, trước khi xảy ra chuyện không may hai ngày, viện trưởng Lôi đã cho người dọn xong phòng làm việc cho hắn. Căn phòng này trước đó là của viện trưởng Lôi, là một phòng ghép, bên trong có phòng nghỉ, còn có sofa, giường và điều hòa.
Bệnh nhân buổi chiều bị u tuyến yên, từ bên phụ khoa chuyển sang, mắt bệnh nhân kia đã sắp mù, rất nghiêm trọng. Phó Tinh Hà vừa trở lại, đã tiếp nhận một ca phẫu thuật lớn như vậy, ngay cả các y tá phẫu thuật cũng hơi lo.
Mấy tháng bác sĩ Phó không ở đây, khắp viện đồn đại lung tung, nói hắn không quay về được, nói hắn có bóng ma trong lòng. Không biết ai đồn đi, rất nhiều bệnh nhân nghe danh tới đây, vừa nghe nói bác sĩ Phó không ở đây, nghe nói tay bác sĩ Phó bị thương, đều lần lượt chuyển viện.
Nhưng bản thân Phó Tinh Hà tương đối bình tĩnh, ca phẫu thuật kéo dài mấy tiếng đồng hồ, lúc khối u tuyến yên được cắt bỏ thành công, toàn bộ mọi người trong phòng phẫu thuật, bao gồm cả các bác sĩ gây tê đều thở phào nhẹ nhõm — quả nhiên bác sĩ Phó vẫn là bác sĩ Phó giỏi giang.
Hắn ra khỏi phòng phẫu thuật, cởi găng tay và mũ ra, sau đó cởi đồ phẫu thuật, cẩn thận rửa tay một lúc.
Ở dọc hành lang vô cùng ầm ĩ.
Bệnh viện không đủ giường, khắp dọc hành lang la liệt bệnh nhân, hắn thấy một người phụ nữ nắm lấy tay bác sĩ Đàm khóc lóc, “Ông ấy không phải chồng tôi! Một người tốt như vậy sao vừa phẫu thuật xong lại khác hẳn như thế!”
Bệnh nhân phẫu thuật xong, tính tình thay đổi rất nhiều.
— Những tình huống như vậy thường gặp ở những ca phẫu thuật ghép tim, nhưng thi thoảng ở khoa thần kinh cũng gặp những trường hợp như vậy.
Phẫu thuật thành công, nhưng bởi vì một số sai sót nhỏ dẫn tới việc tính tình bệnh nhân thay đổi rất nhiều.
Bác sĩ Đàm mất kiên nhẫn, lúc nói chuyện cũng có vẻ cáu kỉnh theo, người nhà bệnh nhân khóc lóc, “Ông ấy không phải chồng tôi, ông ấy sẽ không nói chuyện như vậy với tôi!”
Phó Tinh Hà đang muốn đi vòng qua bên cạnh, nhưng người nhà bệnh nhân lại nhìn thấy anh, bà ta kích động nói: “Đây là bác sĩ Phó có phải không? Sao không để anh ấy mổ? Chúng tôi nghe danh anh nên mới tới, cuối cùng bệnh viện các người lại để tên lang băm kia chữa trị chứ!”
“Hôm nay cậu ta mới quay trở lại làm,” Bác sĩ Đàm cố nén cơn giận, cất giọng mỉa mai, “Bị thương ở tay, mấy tháng không cầm dao, cậu ta dám làm phẫu thuật chắc?”
Người nhà bệnh nhân kia ngẩn ra, lại bắt đầu khóc lóc chỉ trích Đàm Tùng Lâm.
Phó Tinh Hà không có hứng để ý tới ông ta, hắn đi qua bên cạnh. Lúc này có mấy người nhà bệnh nhân chạy tới, người đàn ông dẫn theo đứa trẻ, đuổi theo Phó Tinh Hà, rối rít cảm ơn hắn đã cứu vợ mình, mà mấy đứa trẻ kia cũng luôn miệng nói: “Cảm ơn chú bác sĩ.”
U tuyến yên 3cm, tình huống của bệnh nhân không mấy khả quan, lúc người nhà ký tên thấy xác xuất thành công chỉ 20%, thậm chí còn không muốn làm phẫu thuật. Hôm nay Phó Tinh Hà vừa mới tiếp nhận ca bệnh này, nhưng lại cứu sống người ta.
Người đàn ông kia mừng đến rơi nước mắt muốn bắt tay hắn, Phó Tinh Hà bình tĩnh tránh ra, đoạn nói: “Vừa mới làm phẫu thuật, tay còn có vi khuẩn.”
Người nhà cũng không hiểu rõ, nghe vậy liền nói: “Đã nghe nói anh là bác sĩ giỏi nhất từ lâu! Cả nhà.. cả nhà chúng tôi đều nghĩ không có hy vọng gì..” Người đàn ông cảm động nói: “Anh đúng là bác sĩ giỏi nhất! Chúng tôi phải tặng cờ thưởng cho anh mới được!”
“Không có gì.” Phó Tinh Hà trả lời ngắn gọn, nói mình còn có bệnh nhân khác, đoạn xoay người rời đi.
Thay quần áo xong, Phó Tinh Hà mở điện thoại, trong đó có một tin nhắn của Lâm Thiên, nói là anh đang đợi hắn ngoài bệnh viện.
Tin nhắn được gửi từ một tiếng trước.
Đáng lẽ Phó Tinh Hà phải tan làm từ năm giờ, nhưng bởi vì ca phẫu thuật kéo dài, hắn lại chưa nói cho Lâm Thiên.
Hắn ra khỏi bệnh viện, Lâm Thiên đỗ xe ở một vị trí rất dễ nhìn thấy, ngay bên cạnh xe hắn. Phó Tinh Hà đi tới, nhìn xuyên qua ô cửa sổ xe, thấy Lâm Thiên đang nghiêm túc nhìn cái gì đó.
Phó Tinh Hà chưa thấy dáng vẻ anh khi làm việc bao giờ, hắn gõ cửa sổ xe, đoạn hỏi: “Sao lại tới?”
“Em thấy anh chưa về, đoán không biết có phải anh có ca phẫu thuật không, sợ anh phẫu thuật xong lại đói, nên mang theo đồ ăn tới.” Anh giải thích, “Nhưng mà hơi nguội rồi, vậy chúng ta về nhà ăn đi.”
Phó Tinh Hà duỗi tay qua ô cửa nhỏ, xoa xoa má anh, “Anh lái xe tới, em lái xe về trước đi.”
Tan tầm cũng là lúc giờ cao điểm, đường tắc cứng, bệnh viện của họ lại nằm trong cung đường chính, dọc đường bình thường đi chỉ chưa tới mười phút, mà hôm nay phải tốn hơn hai mươi phút lái xe. Lâm Thiên nhìn xe của bác sĩ Phó qua gương chiếu hậu, xác định xe hắn vẫn ở trong tầm mắt mới yên tâm.
Hai người về tới nhà, Phó Tinh Hà phát hiện thức ăn hôm nay rất phong phú, cứ như ăn tết vậy.
Lâm Thiên nói: “Hôm nay anh về viện làm việc mà, nên em làm nhiều hơn một chút. Hồi chiều cô Mẫn gọi điện cho em, nói là tới ăn cơm, em nghĩ chắc anh đang làm phẫu thuật, nên từ chối rồi.”
“Anh không đi được thì em không đi à?” Phó Tinh Hà ngước mắt lên nhìn anh.
Lâm Thiên khẽ ‘vâng’ một tiếng, “Hôm nào chúng ta cùng nhau đi đi.” Anh cũng nhìn về phía Phó Tinh Hà, có chút thấp thỏm: “Anh có muốn.. nói với cô chuyện của chúng ta trước không, cô ấy còn không biết nữa.”
Cô Mẫn giống như người nhà của Phó Tinh Hà, là một người rất quan trọng, nếu như được giới thiệu với cô Mẫn, cũng đủ để thể hiện Phó Tinh Hà thực lòng.
“Ừ, tối anh nói cho cô.”
Bởi buổi chiều làm phẫu thuật, nên tối hôm ấy Phó Tinh Hà ăn những ba bát cơm liền, bàn ăn rất nhiều món, hơn nữa Lâm Thiên lại nấu rất ngon, bởi vậy mà hắn ăn nhiều hơn hẳn.
Sau bữa tối, Lâm Thiên cầm xem iPad của hắn, thi thoảng lại trộm nhìn bác sĩ Phó. Phó Tinh Hà nghiên cứu công việc một lúc, sau đó gọi điện cho cô Mẫn.
Lâm Thiên căng thẳng nhìn hắn.
Phó Tinh Hà véo chóp mũi anh. Điện thoại nhanh chóng nối máy, cô Mẫn nhiệt tình nói: “Ui chao, Tiểu Phó à, lâu lắm rồi con không qua chỗ cô đấy!”
“Cô nghe nói con đi làm lại rồi à? Hôm nay đúng không nhỉ, thế nào?”
Phó Tinh Hà đáp: “Vâng, có tiến hành một ca phẫu thuật, rất thuận lợi.”
Hai người lại nói thêm dăm đôi câu, Phó Tinh Hà cúi đầu nhìn Lâm Thiên, nói: “Cô à, em có chuyện muốn nói với cô.”
Lâm Thiên căng thẳng, cả người cứng đơ ra, Phó Tinh Hà nhẹ nhàng vuốt tóc anh.
“Em đến với Lâm Thiên.”
Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, cô Mẫn còn đang nghĩ không biết có phải tai mình có vấn đề gì không, cô quay đầu nhìn về phía thầy Lư, thầy Lư chẳng hay biết gì, “Bà nhìn tôi làm cái gì? Thằng bé muốn nói chuyện với tôi à?”
“Lão Lư à, Tiểu Phó nói thằng bé đến với Lâm Thiên.”
Hai vợ chồng cùng há hốc miệng.
Mấy phút sau, cô Mẫn lấy lại tinh thần, không thể tin nói: “Lâm Thiên, thằng bé… là cái kia à?”
Phó Tinh Hà bình tĩnh vâng một tiếng, lại nói: “Em rất thích cậu ấy.”
Lâm Thiên nghe vậy thì ngượng ngùng cười, dụi đầu vào giữa đôi chân bác sĩ Phó, bác sĩ Phó bất đắc dĩ đẩy anh ra: “Đừng động đậy.”
“Em đang nói chuyện với ai vậy?” Mãi mà cô Mẫn mới hiểu ra, “Có phải là.. Lâm Thiên không? Thằng bé đang ở bên cạnh em à?”
“Vâng,” Phó Tinh Hà lại quăng thêm một quả bom nặng ký, “Giờ em ấy đang sống chung với em.”
Cô Mẫn ngạc nhiên đến mức nói không nên lời, “Hai đứa… sống chung sao?”
“Vâng.” Phó Tinh Hà cảm nhận được Lâm Thiên bắt đầu nghịch ngợm, anh bắt đầu sờ đũng quần hắn, xoa xoa nắn nắn: “Đừng nghịch nữa.”
Cô Mẫn thầm nghĩ không biết có phải bọn họ đang ve vuốt nhau không, cô quá đỗi kinh ngạc, quên hết cả mọi thứ, nói thêm một hai câu nữa rồi vội vã cúp máy.
Lâm Thiên tranh thủ lúc bác sĩ Phó gọi điện xong, luồn tay vào trong đũng quần hắn, khẽ sờ sờ nắn nắn cách lớp quần lót, “To quá.”
Anh không có ý gì, chỉ muốn cảm thán vậy thôi, Phó Tinh Hà lại không kiềm chế được mình.
Hắn cứng rồi.
Lâm Thiên thấy vậy thì đắc ý, xem xem, anh khiến hắn cứng lên rồi kìa!
“Lâm Thiên à…” Phó Tinh Hà bất đắc dĩ..
Quần lót của bác sĩ Phó bị nơi to lớn kéo căng ra, Lâm Thiên vùi mặt vào đũng quần hắn, anh ngửi thấy mùi hormone nam tính, lại lớn gan nói: “Bác sĩ Phó, em muốn ăn xúc xích chấm sữa chua, anh cho em ăn nhé?”
Anh vùi mặt lên đó, cũng dán cả mũi vào, mùi hương khiến mặt anh đỏ bừng lên.
“Em xem nhiều phim lắm rồi, tuy em chưa làm bao giờ, nhưng em nghĩ em có thể làm tốt.. Có thể em không ăn được nhiều, anh có thể đâm sâu vào trong, em không ngại đâu.” Lúc Lâm Thiên nói, mặt anh đỏ bừng lên rồi, nhưng trông vẻ mặt anh rõ là hồn nhiên, bộ dạng rất đỗi hiếu học, yết hầu Phó Tinh Hà cuồn cuộn, thấy ngứa ngáy trong lòng.
“Em không cần phải như vậy đâu.” Ánh mắt hắn trở nên thâm sâu.
Lâm Thiên thầm cảm thấy hắn thật quyến rũ, anh lại càng lớn gan hơn, đã làm thì phải làm đến nơi đến chốn, anh cởi quần bác sĩ Phó xuống một chút, cũng chạm tay vào hẳn cây xúc xích của hắn.
Nó nóng rát, bỏng rẫy, lại còn rất lớn.
Anh ngước đầu lên nhìn Phó Tinh Hà, ánh mắt mang theo ý cầu xin.
Phó Tinh Hà nhìn anh, sau mấy giây mới hỏi: “Em thích anh đến vậy à?”
Rõ ràng Lâm Thiên là một cậu ấm, anh ở trong khu nhà giàu, nhà rất to, lại còn ở một mình. Anh rất giỏi, khác với hắn, tính anh cởi mở, cũng bởi vậy nên rất hấp dẫn mọi người. Nhưng Lâm Thiên lại là một xử nam, một lòng một dạ muốn lên giường cùng hắn. Anh còn nấu cơm, quét dọn, thậm chí là giặt đồ lót và tất cho hắn nữa.
Thậm chí Phó Tinh Hà còn nghi ngờ không biết có phải anh đánh cược cùng với ai không.
Nhưng không giống như vậy, hắn có thể cảm nhận được, sự thích của Lâm Thiên, khác với những người hắn từng gặp gỡ.
Thấy bác sĩ Phó hỏi vậy, Lâm Thiên nghiêm túc gật đầu mấy cái: “Thiệt đó! Em làm bằng miệng cho anh có được không? Em không cắn anh đâu.”
Phó Tinh Hà đã ‘đứng thẳng’ lên rồi, Lâm Thiên lấy tay cầm cây xúc xích nóng hổi của hắn, cây xúc xích này khác với xúc xích anh thường ăn, xúc xích chất lượng cao nên đỏ au, thậm chí còn tím hồng, hơn nữa lại còn to bự, to hơn xúc xích nhà người ta gấp nhiều lần! Anh nắm nó trong tay, ấy thế mà vẫn dài hơn một đoạn, lại còn đứng thẳng tắp.
Dưới ánh mắt sáng lấp lánh của Lâm Thiên, hắn từ từ gật đầu.
Kỹ thuật của Lâm Thiên đúng là rất vụng về, anh tự học qua phim ảnh, không có công cụ học tập, nhưng anh ngứa ngáy muốn thử sức, nên đã lấy chuối ra dùng. Quả chuối tiêu to bự vàng vàng, bị anh liếm ướt sũng. Lâm Thiên còn tự thấy kỹ thuật của mình không tồi.
Nhưng khi làm cho Phó Tinh Hà, anh thấy mình chỉ tằng tằng thôi.
Phó Tinh Hà lớn quá, lớn hơn chuối tiêu nhiều lần.
Trước đó Lâm Thiên đã đoán hẳn cậu em của hắn lớn lắm, cho nên anh đặt hẳn bao cao su ngoại cỡ từ nước ngoài.
Mới đầu anh nằm úp trên sofa liếm cho hắn, sau đó Lâm Thiên nghĩ mình làm vậy thì không nhìn thấy Phó Tinh Hà được, thế là anh quỳ xuống mặt đất.
Sofa không cao, chân Lâm Thiên lại dài, anh quỳ ở đằng đó, cả người nghiêng về phía trước, vừa khéo chạm vào trong quần bác sĩ Phó.
Anh rất cố gắng, lại ham học, thiên phú cũng không tồi, khoang miệng anh ướt át, Phó Tinh Hà thoải mái lùa tay vào tóc anh. Khẽ thở dốc từng nhịp.
Cuối cùng hắn thỏa mãn, mà miệng Lâm Thiên lại sưng lên, sau khi mút sâu mấy cái, mặt anh cũng đỏ theo.
Phó Tinh Hà vươn tay ra nắm lấy cằm anh, giọng trầm thấp đầy gợi cảm, “Lần trước em nói, hồi bé em thích ăn kem que.”
Lâm Thiên thẹn thùng nói, “Vâng, nhưng mà lần này khác, của anh lớn hơn nhiều.”
Phó Tinh Hà chăm chú nhìn đôi môi ửng hồng cong lên của anh, ánh mắt tối sầm lại, hắn đưa một tay vào khuấy đảo. Lâm Thiên dại ra, mở to mắt nhìn hắn. Ngón tay Phó Tinh Hà chạm vào đầu lưỡi mềm mại của anh, hắn khẽ gảy mấy cái, nước miếng trong miệng Lâm Thiên chảy ròng ròng, hòa cùng tinh dịch anh vừa nuốt vào, chúng chảy dài men theo khóe miệng.
Một lúc sau, Lâm Thiên hoàn hồn lại, anh nắm lấy cổ tay Phó Tinh Hà, như chú mèo con cẩn thận liếm ngón tay hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất