Chương 53: Hội chứng mũi rỗng
Kết thúc ca phẫu thuật, bác sĩ Hoàng phụ trách kết thúc ca mổ.
“Thời gian phẫu thuật 4 giờ 53 phút, chủ nhiệm xác nhận một chút rồi ký tên.”
Phó Tinh Hà cởi găng tay ra, ký tên xuống, liếc nhìn đồng hồ.
Đã hơn mười giờ tối, sắp mười một giờ tới nơi rồi.
May mà vẫn còn kịp.
Hắn vừa ra khỏi phòng giải phẫu, liền trông thấy Lâm Thiên, anh đeo chiếc khăn quàng cổ màu xám tro, ngồi chờ đợi dưới ánh đèn trắng dã lạnh như băng, ánh mắt anh không biết trôi tận đâu, Phó Tinh Hà vừa đi ra, ánh mắt anh liền dừng trên người Phó Tinh Hà.
“Em vừa hỏi y tá, họ nói anh đang phẫu thuật ở phòng này, em liền qua đây đợi anh.”
“Không phải anh đã bảo em ngoan ngoãn ở nhà đợi anh rồi hay sao?” Phó Tinh Hà đang mặc thường phục, nên không cần phải về phòng thay đồ nữa.
“Sao em có thể để anh về nhà một mình được cơ chứ, lại nói em cũng rảnh chết đi được, chương trình gala cuối năm chán như con gián.” Lâm Thiên quàng khăn mình vừa đeo cho bác sĩ Phó, quấn hai vòng, sau đó lại đưa bàn tay ra, nắm chặt bàn tay hắn nói: “Có ấm không anh?”
Phó Tinh Hà gật đầu, khăn quàng che dưới cằm hắn, “Đi thôi, mình về nhà nào.” Hắn nắm tay Lâm Thiên, nhìn tivi treo trong hành lang, tất cả đều đang chiếu chương trình gala cuối năm, TV mở nhỏ tiếng, các bệnh nhân vẫn chưa ngủ chăm chú xem Nhạc Vân Bằng trên tivi.
Có một vài bệnh nhân còn bật cười ha ha.
Tiếng nói cười rộn rã vang lên trong bệnh viện, không khí ấm áp vui vẻ, dường như đang ở bên gia đình mình, chẳng có gì khác biệt cả.
Hai người nắm tay nhau ra ngoài, Lâm Thiên lái xe, anh hỏi bác sĩ Phó có đói bụng hay không.
“Anh đói meo từ lâu rồi, muốn ăn sủi cảo em gói. Nhưng lúc phẫu thuật không nghĩ nhiều được, chỉ mong mau mau làm xong, nghĩ em đang ở nhà đợi anh, ai ngờ em lại không ngoan cơ chứ.” Phó Tinh Hà nghiêng đầu, sườn mặt được ánh đèn ngoài đường rọi sáng.
“Em không ngoan chỗ nào cơ!” Lâm Thiên không vui, “Rõ ràng em ngoan ngoãn thế này cơ mà.”
Phó Tinh Hà khẽ cười một tiếng, ánh mắt bởi tập trung mà dường như lóe sáng lên, Lâm Thiên nhìn hắn, bị ánh sao trong đôi mắt bác sĩ Phó mê hoặc.
“Tập trung lái xe đi.” Phó Tinh Hà dặn anh.
Bởi giao thừa nên ngoài đường rất thưa xe cộ, dòng người cũng ít, chỉ mất mười phút đã về đến nhà. Lâm Thiên lại một lần nữa bỏ sủi cảo được gói kỹ vào nồi, trước anh đã nấu rồi, nhưng bởi bác sĩ Phó có ca phẫu thuật đột xuất, nên đã nguội rồi, Lâm Thiên liền hâm lại.
“Anh à, ba mươi cái đủ không? Còn có mấy món nữa, để em hâm nóng xong bưng ra.”
Phó Tinh Hà đang nghe điện thoại, nghe thấy anh hỏi, liền trả lời một tiếng, “Đủ rồi.” Hắn trả lời xong, lại quay đầu tiếp tục nói với điện thoại, “Dạ, mẹ nói với bố đúng không.. Là thật đấy ạ, con thích em ấy. Bố rảnh thì có thể qua gặp một chút. Kết hôn ấy ạ? Để một thời gian nữa đi, bên nhà em ấy còn có chút vấn đề cần xử lý.”
“Cô con bảo, nhà thằng bé hơi khó đối phó, bố mẹ đều không biết nhiều, con chú ý một chút.”
Phó Tinh Hà bình tĩnh vâng một tiếng, trong lòng cũng rất bình tĩnh, với tính cách của Lâm Thiên, anh sẽ không để người nhà chạm vào một ngón tay của mình, bệnh nhân trong viện mới nói có đôi câu, anh đã lao lên đánh người ta rồi. Rõ là một cậu chàng văn minh, chứ chẳng phải tay chợ búa gì, thoạt trông rất ngoan, nhưng lại dữ dằn như vậy.
Nhưng Phó Tinh Hà biết, chỉ những khi liên quan tới hắn, Lâm Thiên mới trở nên dữ dằn chợ búa như vậy.
Sủi cảo sôi, Lâm Thiên vớt lên, bưng ra ngoài, lúc này Phó Tinh Hà mới nói chuyện điện thoại xong. Bởi công việc mà cha hắn làm việc quanh năm suốt tháng, ngay cả Tết cũng không nghỉ ngơi, bình thường đến điện thoại cũng không gọi một cú. Bởi tính chất công việc của ông yêu cầu sự bảo mật, không thể liên lạc với bên ngoài.
Lâm Thiên pha nước chấm giấm hành tỏi, bưng ra bàn, còn muốn đi hâm đồ ăn tiếp.
“Em nấu nhiều vậy? Đừng hâm nữa, qua đây ăn cùng anh đi.”
Lâm Thiên nói, “Em hấp cá, chỉ mười mấy phút là xong thôi, giao thừa mà anh, không thể thiếu cá được.”
Phó Tinh Hà vào bếp lấy đũa, thấy anh đã bỏ cá vào nồi hấp, liền đẩy anh ra ngoài, “Có phải em vẫn đợi anh, không ăn gì không?”
“Không, em có ăn một chút sủi cảo.”
Phó Tinh Hà liếc nhìn anh, “Ăn mấy cái?”
“Thì.. một cái, không phải em muốn đợi ăn cùng bác sĩ Phó hay sao, như vậy mới có cảm giác ăn tất niên chứ.” Lâm Thiên gắp sủi cảo do chính anh gói, bỏ vào miệng nhai tóp tép, lại nói: “Trước kia tết đến, ông nội gọi em qua ăn cơm tất niên, em ăn xong rồi về, bên ngoài có nhiều người đốt pháo, em không đốt.” Lâm Thiên nói rồi cụp mi mắt, nuốt miếng sủi cảo trong miệng. Lúc đợi bác sĩ Phó, anh có nhận được điện thoại của Lâm Hàn Hải, “Có về ăn cơm không? Cơm tất niên mà cũng không về ăn à? Muốn tạo phản à.”
Ông bắt chước khẩu khí của cha mình lúc còn trẻ, thích nói mấy từ “Đủ lông đủ cánh rồi”, “Tạo phản”, “Vô pháp vô thiên”. Ông cụ tương đối hà khắc, hay nói mấy câu này với con cái, cho rằng nói như vậy thì bọn chúng có thể tiến bộ. Không ngờ chẳng những không tiến bộ, ngược lại còn dạy con bắt chước theo.
Lâm Thiên vốn không muốn nói nhiều với ông, Lâm Hàn Hải nói: “Mẹ mày chửa ra đấy, mày không xem wechat à? Bụng to như vậy rồi, ngày nào thằng nhóc con cũng đá, mày làm anh mà không quay về thăm em à?!”
Thực ra Lâm Thiên đã bỏ theo dõi Lâm Hàn Hải và Tần Vận từ lâu rồi, Tần Vận rất thích khoe cuộc sống giàu sang của mình lên mạng, giờ thì lại thích chia sẻ cuộc sống hằng ngày của phụ nữ có thai.
Lâm Hàn Hải biết thái độ của anh, biết Lâm Thiên muốn “tạo phản” với mình thật rồi, hơn nữa bây giờ ông không thể bắt chẹt được Lâm Thiên! Lâm Hàn Hải chỉ đành mềm giọng nói, “Mẹ mày được năm tháng rồi đấy, muốn ra nước ngoài dưỡng thai, tìm một trang trại ở San Francisco, không khí rất trong lành, còn có thể ngắm mặt trời mọc. Chuyện này rất tốt cho thai nhi, mày mua một cái nhà ở đấy cho mẹ, để mẹ mày qua ở đi.”
Lâm Thiên biết căn biệt thự mà Tần Vận muốn mua, có giá rất lớn, phải mất 30 triệu đô la Mỹ mới có thể mua được.
Anh từ chối, Lâm Hàn Hải bắt đầu mắng anh, “Có chút tiền như vậy mà mày cũng không muốn bỏ cho mẹ? Mẹ đang chửa em mày đấy!”
Lâm Thiên không biết Lâm Hàn Hải đang giả ngu hay ngu thật nữa, chẳng lẽ ông ta không biết tình hình bây giờ sao? Lâm Thiên đã nói rõ với họ từ lâu, ngoài phí sinh hoạt kia ra, anh sẽ không cho họ một phân một cắc tiền nào, không để họ tiêu xài. Mà Lâm Hàn Hải với Tần Vận tiêu xài cũng chẳng tiết kiệm gì cho cam, lúc không có tiền, còn lấy danh nghĩa của Lâm Thiên để ký hóa đơn.
Trước đấy có lần ông ta đưa hóa đơn cho thư ký để gửi cho anh, con số phải tới cả ngàn vạn.
Lâm Hàn Hải vô cùng tức tối trước thái độ của anh, ông nhận ra giờ Lâm Thiên không ăn mềm mà cũng chẳng ăn cứng! Ông tức giận cúp máy, Lâm Thiên nhớ tới hồi nhỏ, khi đó anh vô cùng khát vọng có được tình yêu thương của mẹ cha, lúc đó nổi lên trào lưu cả nhà cùng đi ra biển bắn pháo hoa, Lâm Thiên cũng muốn đi, Tần Vận nói nhiều người, nguy hiểm, không đi; Lâm Hàn Hải nói mày thích thì ra sân mà bắn pháo hoa một mình.
Hai vợ chồng đúng là ngọt ngào tình tứ, bỏ Lâm Thiên ở nhà một mình, mùng một đầu năm liền bay tới Fiji nghỉ lễ.
Lúc này đã sắp mười hai giờ, Lâm Thiên nghe thấy tiếng pháo hoa bắn lên trời, nhưng cũng không ngẩng đầu lên xem.
“Ở khu mình không cho phép bắn pháo hoa, anh cũng không có pháo, trước giờ không có thói quen này,” Phó Tinh Hà trông thấy vẻ mặt anh, gắp một miếng sủi cảo vào bát anh, “Hình như cái này nhân tôm sú, năm sau, năm sau anh và em cùng bắn pháo hoa nhé.”
“Thực ra đấy chỉ là hình thức thôi, có bắn hay không cũng được.” Đôi mắt Lâm Thiên cong cong, anh ăn sủi cảo, quả nhiên là nhân tôm sú.
Anh gói một vài loại nhân, nhân tôm sú, nhân thịt băm cà rốt, tam tiên, cá thu Trung Quốc.
(tam tiên: cà tím, ớt xanh xào khoai tây)
Lúc này TV bắt đầu đầu vang lên bài “Đêm nay khó quên”, Lâm Thiên nghe thấy tiếng hát của Lý Cốc Nhất, liền ồ lên một tiếng, anh vội vã đứng dậy, chạy vào trong phòng bếp. Anh mở nắp nồi, muốn bưng cá hấp ra, nhưng bị nóng phỏng tay, Lâm Thiên thổi phù phù, vội nắm lấy tai để hạ nhiệt, sau đó anh lấy đũa gắp một miếng thịt cá nhỏ, lại chạy lạch bạch ra, đưa đũa tới bên miệng Phó Tinh Hà.
“Anh, năm mới vui vẻ, chúc anh quanh năm dư ăn thừa mặc.”
Phó Tinh Hà chăm chú nhìn anh, tiếp theo há miệng ngậm đũa vào, cá vừa vào miệng liền tan ra, “Năm mới vui vẻ, dư ăn thừa mặc.”
Lâm Thiên cười rộ lên, lại nghe thấy bác sĩ Phó nói, “Mong từ nay về sau, năm nào cũng có ngày này, tuổi nào cũng như ngày hôm nay, Lâm Tiểu Thiên, sau này mỗi dịp tất niên, em đều phải ở bên cạnh anh đấy.”
Anh nghe vậy thì sững ra, lúc này mới lấy lại phản ứng, “Nhất định là thế rồi! Em sẽ quấn lấy anh cả đời!”
Phó Tinh Hà cười cười, nói: “Cá nguội bây giờ.”
Lâm Thiên lập tức đi bưng cá, 0 giờ mấy phút, Lâm Thiên mở điện thoại đang ở chế độ yên lặng, nhận được mấy tin nhắn, mấy lời chúc voice, mấy phong bao lì xì, anh gửi cho Phó Tinh Hà một phong bao 520. Phó Tinh Hà mở ra, nhận tiền lì xì của anh, Lâm Thiên cười híp mắt, nói: “Em yêu anh bác sĩ Phó à.”
Phó Tinh Hà cúi đầu nhìn điện thoại, lần mò nửa phút, hỏi anh, “Phát tiền lì xì thế nào vậy?”
Lâm Thiên: “…………”
Anh bật cười, Lâm Thiên xin thề, anh không ghét bỏ gì hắn đâu! Bác sĩ Phó nhà họ như vậy, đáng yêu tới như vậy! Dù không phát lì xì cũng đẹp trai lắm luôn rồi! Anh tì cằm lên vai hắn, từ phía sau ôm lấy Phó Tinh Hà, sau đó tay cầm tay dạy hắn phát lì xì thế nào, anh nhập số 520, sau đó Lâm Thiên đang định gõ chữ “Anh yêu em”, động tác tay chợt dừng lại, nói: “Không được, ba chữ này phải để anh tự gõ.”
—— Còn nói mình không phải người coi trọng hình thức nữa kìa, Phó Tinh Hà không nói gì, cúi đầu gõ ba chữ “Anh yêu em”, sau đó gửi tiền lì xì đi.
Lâm Thiên nhận được lì xì liền hí hửng, rõ ràng là tặng lì xì qua lại, ấy thế mà anh vẫn cười đến không thấy tổ quốc đâu. Anh cúi đầu nhìn chiếc nhẫn của mình, nhìn chiếc nhẫn trên cổ bác sĩ Phó, Lâm Thiên mò tay lấy sợi dây chuyền trong áo hắn ra, mân mê chiếc nhẫn trên dây chuyền.
Bởi bác sĩ Phó thường xuyên phải làm phẫu thuật, hắn không thể đeo trang sức như vậy, chỉ có thể đeo trên cổ, bỏ vào trong áo, dán vào da thịt, dán vào trái tim.
Chiếc nhẫn kim loại lạnh như băng, được da dẻ hâm nóng ấm, cảm giác này thi thoảng lại nhắc nhở Phó Tinh Hà, hắn có nơi thuộc về.
Ăn uống no căng, Phó Tinh Hà đi vào phòng tắm rửa, Lâm Thiên cũng cởi áo đi vào, nhà của bác sĩ Phó không lớn, diện tích phòng tắm cũng bé thôi, cả phòng tắm đứng, diện tích không quá 2m2, Phó Tinh Hà và Lâm Thiên đi vào, không gian liền trở nên chật chội.
Phó Tinh Hà liếc nhìn anh, nước trút xuống, từ bên tai trượt xuống xương quai hàm, làm mềm đường nét cơ thể vốn cứng rắn của hắn, “Lại tắm cùng nhau à?”
Lâm Thiên khẽ vâng một tiếng, chỉ một nửa bên vai được nước nóng xối vào, “Qua tết mà.”
Anh vòng lấy eo bác sĩ Phó, đón lấy dòng nước trượt dài theo đường cong cơ thể hắn, “Anh không biết mùa đông này lạnh thế nào đâu, anh không ở bên cạnh đã lạnh rồi, tắm một mình cũng thấy lạnh, có hai người thì không lạnh nữa.” Lâm Thiên từ tốn giúp hắn tắm rửa, bàn tay vô cùng dịu dàng. Phó Tinh Hà liếc mắt nhìn xuống phía dưới, “Em sờ đi đâu vậy?”
Lâm Thiên ghé vào tai Phó Tinh Hà, nói mấy lời nhạy cảm.
Phó Tinh Hà nín thở, thầm nghĩ Lâm Thiên ỷ vào việc mình thích anh, gì cũng dám nói, anh biết mình sẽ không tức giận. Phó Tinh Hà nhìn vào đôi mắt anh, nhìn một lúc, bị đôi mắt thấm đượm sắc tình của Lâm Thiên làm cho kích động, nghiêng đầu hôn xuống cổ anh. Lâm Thiên ngẩng đầu lên, nước chảy dài trên gương mặt anh, lúc Phó Tinh Hà hôn anh, nghe thấy tiếng anh thở dốc dồn dập, nghe thấy tiếng nức nở.
Hắn đẩy Lâm Thiên vào tường, cái lạnh như băng của men tường như chạm tới tận xương, phòng tắm đứng không lớn, phải chứa một chàng trai cao như Lâm Thiên, lại thêm Phó Tinh Hà to con đang cúi người.
Lâm Thiên tựa vào tường, hơi khom người, ngón tay lùa vào mái tóc bác sĩ Phó, làn tóc ướt dán chặt vào ngón tay anh, quấn lấy ngón tay anh. Đầu Phó Tinh Hà vẫn dịch chuyển như thường, Lâm Thiên muốn kêu lên một tiếng, giọng khàn khàn: “Anh à, lưỡi anh cừ quá..”
Phó Tinh Hà rất thích nhìn anh khóc, mới nãy hắn hôn anh đến xuất ra, lúc này tiến vào từ sau lưng. Lâm Thiên lại một lần nữa bị hắn đặt lên tường, bị đè chặt cứng, cánh tay anh bị giữ chặt lấy, như đang đeo còng, không thể nào nhúc nhích.
Hắn cắn cổ Lâm Thiên, mút mát trên dấu hôn cũ, “Có sướng không? Khóc cho anh nghe đi.”
Lâm Thiên lấy cảm xúc, mấy phút sau nước mắt liền ứa ra, anh quay đầu nhìn Phó Tinh Hà bằng đôi mắt hoen đỏ, giọng mang theo âm mũi, “Anh bắt nạt em…”
“Đâu bắt nạt em đâu,” Bờ môi Phó Tinh Hà chạm lên mi mắt anh, “Thương em mà.”
Lâm Thiên càng khóc to hơn.
Sáng hôm sau, Phó Tinh Hà vẫn phải tới bệnh viện làm việc.
Hôm nay mùng một đầu năm, nhưng bệnh nhân vẫn rất nhiều, Lâm Thiên được nghỉ, cũng bởi vậy mà theo chân bác sĩ Phó tới bệnh viện.
Bác sĩ Phó bước vào phòng phẫu thuật, Lâm Thiên đút tay vào túi quần, đi dạo trong bệnh viện. Bệnh nhân xếp hàng dài ầm ĩ, tiếng trẻ con khóc the thé, Lâm Thiên còn trông thấy có mấy đứa trẻ bảy, tám tuổi ở trong viện cầm pháo, ném xuống dưới đất, “Rầm ——” tiếng pháo nổ rất to.
Ném pháo xong thấy mấy người khác bị dọa, chúng còn bật cười ha hả.
Ấy thế mà người nhà còn không cản lại, đợi y tá đi tới nói, bảo họ chú ý quản con mình, lúc này mới nói một câu, “Qua đây ngồi đi, đừng bắn pháo, gọi tên bây giờ đấy.”
Kết quả đứa nhóc kia thấy y tá đi rồi, lại thay đổi địa điểm bắn pháo, từ đầu bên này chạy tới đầu bên kia, pháo nổ rầm rầm, cứ như đang ở trong một vụ nổ không bằng.
Cuối cùng, đứa nhóc kia càng quá đáng hơn, chúng vứt pháo vào trong trong mũ áo phao. Pháo nổ rầm trong mũ, khiến lông bị nổ ra ngoài, lông bay trên không trung.
Cậu bé nhận ra mình làm chuyện xấu, liền muốn bỏ chạy, nhưng lại bị người ta bắt lấy.
Lâm Thiên nhìn sang, nhận ra đó là Tôn Kha, tinh thần cậu ta có vẻ tốt hơn nhiều, cậu ta túm lấy cổ áo cậu nhóc nghịch ngợm kia, bắt lấy pháo nhện trong tay cậu ta, “Có tin anh ném vào trong áo mày không?”
Cậu nhóc gây chuyện kia sợ quá, khóc òa lên, cậu bé khóc lớn tiếng, cậu nhóc đánh má hồng, vừa khóc một cái nước mắt nước mũi nhoe nhoét khắp mặt, “Bố ơi, bố ơi, có anh bắt nạt con, hu hu..”
Tôn Kha trông thấy bong bóng nước mũi của cậu ta thì không chịu nổi, dạy dỗ, “Mày gọi bố cũng vô dụng! Anh mày không phải anh lớn!”
“Mày làm gì vậy? Bắt nạt trẻ con à?!” Có một người đàn ông trung niên đi tới, thoạt trông là cha đứa bé.
Thấy bảo kê của mình tới, thằng bé càng lớn tiếng hơn, liền giãy giụa trên tay Tôn Kha, “Bố ơi! Bố ơi anh ấy đánh con, anh ấy đánh con! Đau quá! Anh ấy đánh con!”
Tôn Kha khẽ buông tay, thằng bé đang giãy giụa kịch liệt, loáng cái liền rơi xuống đất, lại càng gào khóc dữ dội hơn: “Bố! Bố xem! Bố xem!”
Người đàn ông trung niên vừa nghe vậy liền xắn tay áo, “Ghê nhở, ở nhà có được dạy dỗ không vậy? Mày lớn đùng như vậy rồi còn bắt nạt trẻ con, bố mẹ mày dạy mày thế nào vậy?!”
Tôn Kha gầy còm, khoảng thời gian trước cậu dùng thuốc ngủ, mất một thời gian dài không thể ăn thường, gầy đến độ chỉ có da bọc xương, má hõm cả lại.
Người đàn ông kia mặt mày dữ tợn, thoạt trông như đồ tể.
Tôn Kha mím chặt môi, vốn cậu ta không biết ăn nói, giờ gặp tình huống thế này, chỉ biết nói một cách khô khan: “Cháu không bắt nạt em ấy.”
“Mày không bắt nạt thì sao con tao lại khóc chứ? Có phải thằng này bắt nạt con không?”
Cậu nhóc mặt nhoe nhoét nước mũi giãy chân đành đạch dưới đất, “Anh ấy đánh con! Đánh con! Bố đánh anh ấy đi!”
Khóe miệng Tôn Kha giần giật, thầm nghĩ thằng bé này diễn tốt thật, không coi ai ra gì.
“Cháu không đánh em ấy thật, em ấy ném pháo vào áo cháu.”
“Ném pháo thì làm sao? Nó nhỏ hơn mày phải biết nhường nó chứ! Bố mẹ dạy mày thế nào hả, có biết thế nào là kính già yêu trẻ không!”
Mặt Tôn Kha tức đến đỏ bừng lên, cậu ta không biết nói gì, lúc này một giọng nói từ phía sau lưng cậu ta vang lên, “Thế người nhà ông thì sao? Có mẹ sinh không có cha dạy à?”
Lâm Thiên túm lấy thằng nhóc ở dưới đất lên, cười híp mắt nói, “Anh bạn nhỏ, ném pháo vui lắm à?”
Anh cao dỏng, người lại cường tráng, thoạt trông rất có tính uy hiếp.
Cậu nhóc gật gật, mũi sụt sà sụt sịt, trên mũi nổ bong bóng.
Lâm Thiên lấy quả pháo trong tay Tôn Kha, ném vào trong mũ cậu nhóc, sau đó thả cậu ta ra, “Chơi tiếp đi.”
Cậu nhóc hét ầm lên, “Bố ơi, bố ơi, bố ơi!” Pháo nổ trong mũ cậu ta, lông vũ lại bay đầy trời, người đàn ông trung niên vội vã ôm lấy đứa trẻ đang khóc ầm ĩ không thôi, ông muốn mắng Lâm Thiên, nhưng Lâm Thiên ngoài cười nhưng trong không cười, “Trông con cho kỹ vào, quần áo em tôi đắt lắm, không cần ông bồi thường.”
“Mày! Mày là người nhà nó à?! Sao chúng mày vô lý như vậy! Mày phải bồi thường! Bồi thường phí tổn thất tinh thần!!”
Đây vẫn là lần đầu tiên Lâm Thiên thấy phụ huynh vô lý như vậy, một tay anh kéo lấy tay Tôn Kha, kéo cậu ta ra sau bảo vệ, “Có biết em tôi là bệnh nhân không? Hôm nay nó định xuất viện, nhưng con ông ném pháo vào trong mũ nó, nó bị dọa sợ, giờ cần phải ở viện thêm mấy ngày, tiền thuốc thang truyền nước một ngày 1000 tệ, ở một tuần là 7000 tệ. Quần áo nó như vậy cũng không mặc được nữa rồi, 5000 tệ, tổng cộng 12000 tệ, có thích bồi thường không?”
“Đồ.. đồ gì mà mắc như vậy, nó mặc đồ dát vàng à?!”
“Không tin ra trung tâm thương mại xem nhé?”
Người đàn ông nghe ngữ khí của anh, lại nhìn dáng vẻ khí độ bất phàm, nhất thời chùn bước, “Chúng tao đi khám bệnh, ai rảnh theo mày tới trung tâm thương mại!” Người đàn ông kia ôm thằng nhóc đi, miệng nói: “Không thèm chấp chúng mày.”
Đợi họ đi rồi, Lâm Thiên nhìn về phía Tôn Kha, “Không ở phòng dưỡng bệnh, chạy ra đây làm gì?”
Tôn Kha im lặng một chút, cất tiếng: “Cảm ơn anh.”
Lâm Thiên không nói gì, “Cậu 18 19 tuổi rồi, lần sau gặp chuyện như vậy thì phải phản kháng, biết chưa?”
Cậu ta nhìn Lâm Thiên, “Nhỡ bọn họ theo anh tới trung tâm thương mại thật thì sao?”
“Không dám đi với anh đâu.” Lâm Thiên nhìn mũ cậu ta bị rách, nói: “Đi, đưa cậu đi mua quần áo.”
Tôn Kha nói không cần, “Mũ có khóa kéo, bỏ đi là xong.” Gương mặt cậu ta có vẻ yếu ớt bệnh tật, môi trắng bệch, nứt nẻ thiếu nước. Đây là lần đầu tiên Lâm Thiên nói nhiều lời với cậu nhóc này như vậy, thầm nghĩ cậu nhóc này cũng không quá đáng ghét.
“Cậu ở phòng nào? Anh đưa cậu về.”
“Không cần, em tự về.” Tôn Kha không hỏi vì sao anh lại ở bệnh viện, cậu ta biết quan hệ của anh chàng này với bác sĩ Phó nhà hàng xóm kia, Tôn Kha xoay người liền đi, bước rất vội.
Lâm Thiên đứng tại chỗ dõi theo bóng lưng cậu, trong lòng thầm nghĩ, Tôn Kha bị như vậy, không phải nên xuất viện sớm sao? Sao vẫn còn ở trong viện? Nhìn khí sắc dáng vẻ như vậy, có phải phát hiện ra bệnh gì rồi không?
Anh không nghĩ nhiều, dù sao cũng chỉ là một cậu nhóc nhà hàng xóm.
Lâm Thiên thong thả đi ra bên ngoài phòng phẫu thuật, anh căn thời gian rất chuẩn, đúng lúc Phó Tinh Hà đi ra.
Bác sĩ Hoàng đang nói gì đó với hắn, trông thấy Lâm Thiên đi tới, ông dừng lại, nhìn mặt chủ nhiệm. Phó Tinh Hà dùng ánh mắt ra hiệu ông nói tiếp, Lâm Thiên yên lặng theo sát sau lưng bác sĩ Phó.
“Ở phòng chăm sóc đặc biệt, bệnh nhân giường 49 đã tỉnh rồi, ca phẫu thuật hôm qua thành công, chỉ bị một biến chứng nho nhỏ..” Bệnh nhân giường 49 chính là Đàm Tùng Lâm.
Hôm qua tai nạn xe đưa vào, lúc đó không thể xác nhận thân phận, đến khi đẩy tới phòng giải phẫu rồi, bác sĩ Hoàng mới biết là bác sĩ Đàm Tùng Lâm.
Ca phẫu thuật có chút khó khăn, bác sĩ Phó thành công lớn, bởi vì nguyên nhân bệnh tình mà được đẩy vào phòng chăm sóc đặc biệt.
“Tai nạn xe rất nghiêm trọng, sống mũi bị gãy xương, lệch vách ngăn mũi, lúc phẫu thuật, có thể cần cắt bỏ sụn lá mía.. Bây giờ.. bây giờ bệnh nhân cảm thấy rất khó chịu, không thể hô hấp.”
“Chụp CT chưa?” Vẻ mặt Phó Tinh Hà vẫn điềm nhiên, với y thuật của hắn, rất hiếm khi xảy ra sai sót như vậy. Đương nhiên, dù ai đi chăng nữa cũng có thể gặp sai lầm, dù bác sĩ có tài giỏi tới đâu cũng không tránh khỏi. Huống hồ tai nạn xe kia lại nghiêm trọng như vậy, bị chấn thương sọ não hạng nặng như vậy còn có thể cứu được ông ta, giữ được cái mạng cho ông ta đã là tốt lắm rồi, chỉ bị biến chứng nho nhỏ như vậy có tính là gì đâu cơ chứ? Đổi lại bác sĩ khác thực hiện ca phẫu thuật này, ví dụ như bác sĩ Hoàng, anh ta cũng không đảm bảo có thể giữ được tính mạng Đàm Tùng Lâm.
Bác sĩ Hoàng nghi ngờ không biết có phải mình cả nghĩ rồi hay không, anh ta khẽ ho một tiếng, “Chụp CT, cho thấy xương lá mía xoang mũi bị thiếu hụt một cái, kết quả soi mũi cũng biểu hiện như vậy, có thể ông ta bị ENS.”
ENS —— chỉ hội chứng mũi rỗng, nói tới đây, bác sĩ Hoàng thấy hơi tội nghiệp cho Đàm Tùng Lâm, cái này gọi là ác giả ác báo nhỉ? Đến ông trời cũng không tha cho ông ta.
Cái gọi là là ‘hội chứng mũi rỗng’ này, là một biến chứng nghiêm trọng mà khó có thể chữa lành được, một khi bị hội chứng này, sẽ cảm thấy nghẹt mũi, khó thở, bực bội trong lòng, thậm chí là cảm thấy nghẹt thở.
Mỗi lần dùng mũi hô hấp, với bệnh nhân bị ‘hội chứng mũi rỗng’ mà nói sẽ là một sự dày vò, không khí là một thứ vô cùng thiết yếu, nhưng cũng là một con dao với họ. Đau đớn nhất là, căn bệnh này vẫn còn là một bài toán hóc búa, không có cách chữa trị hiệu quả. Chỉ có thể dựa vào khả năng miễn dịch tự thân, nếu may mắn thì một hai năm sau sẽ lành, nếu không may, cả đời này sẽ phải chịu đựng sự dày vò do khó thở.
Hơn nữa hội chứng mũi rỗng này có quan hệ mật thiết với tinh thần, nói như vậy, giả dụ tố chất tâm lý bác sĩ Đàm tốt, sẽ chỉ cảm thấy nghẹt mũi chứ không thấy thống khổ. Cũng rất có thể ông ta không bị ENS, đây chỉ là phán đoán của anh ta.
Nhưng lúc bệnh nhân được đưa tới, xương lá mía đã bị gãy, nhất định phải tiến hành phẫu thuật khoang mũi.
Phó Tinh Hà không phải bác sĩ khoa tai mũi họng, trong quá trình phẫu thuật, bệnh nhân xuất hiện tình trạng khó thở, hắn lập tức tìm ra được nguyên nhân. Làm bác sĩ phẫu thuật chính, vì an nguy của bệnh nhân, hắn đảm nhiệm phẫu thuật mũi, nhưng hắn chỉ cắt bỏ một phần nhỏ niêm mạc dưới xương lá mía, giữ phần lớn xương lá mía còn lại, vì vậy nên lúc chụp CT cảm thấy xương lá mía có chỗ bị khuyết, nhưng đây chỉ là vấn đề nhỏ, không thể dẫn tới hội chứng mũi rỗng.
Bác sĩ Hoàng nói xong, liền nhận được tin nhắn, anh ta mở ra xem, bước chân chợt khựng lại, ngẩng đầu lên nhìn Phó Tinh Hà, bác sĩ Hoàng lắp bắp nói: “Chủ nhiệm, bệnh nhân và người nhà bệnh nhân giường 49 đang làm loạn, bọn họ, bọn họ nói muốn khởi tố cậu.”Tác giả có lời muốn nói:
Tui nói quàng cả thôi.
Cơ mà có hội chứng này thật..
Bác sĩ Đàm này không bị sao cả, cơ mà ông ta nghi ngờ Phó Tinh Hà giở trò, mà thảm rồi, cho ông ta bị thiệt luôn
“Thời gian phẫu thuật 4 giờ 53 phút, chủ nhiệm xác nhận một chút rồi ký tên.”
Phó Tinh Hà cởi găng tay ra, ký tên xuống, liếc nhìn đồng hồ.
Đã hơn mười giờ tối, sắp mười một giờ tới nơi rồi.
May mà vẫn còn kịp.
Hắn vừa ra khỏi phòng giải phẫu, liền trông thấy Lâm Thiên, anh đeo chiếc khăn quàng cổ màu xám tro, ngồi chờ đợi dưới ánh đèn trắng dã lạnh như băng, ánh mắt anh không biết trôi tận đâu, Phó Tinh Hà vừa đi ra, ánh mắt anh liền dừng trên người Phó Tinh Hà.
“Em vừa hỏi y tá, họ nói anh đang phẫu thuật ở phòng này, em liền qua đây đợi anh.”
“Không phải anh đã bảo em ngoan ngoãn ở nhà đợi anh rồi hay sao?” Phó Tinh Hà đang mặc thường phục, nên không cần phải về phòng thay đồ nữa.
“Sao em có thể để anh về nhà một mình được cơ chứ, lại nói em cũng rảnh chết đi được, chương trình gala cuối năm chán như con gián.” Lâm Thiên quàng khăn mình vừa đeo cho bác sĩ Phó, quấn hai vòng, sau đó lại đưa bàn tay ra, nắm chặt bàn tay hắn nói: “Có ấm không anh?”
Phó Tinh Hà gật đầu, khăn quàng che dưới cằm hắn, “Đi thôi, mình về nhà nào.” Hắn nắm tay Lâm Thiên, nhìn tivi treo trong hành lang, tất cả đều đang chiếu chương trình gala cuối năm, TV mở nhỏ tiếng, các bệnh nhân vẫn chưa ngủ chăm chú xem Nhạc Vân Bằng trên tivi.
Có một vài bệnh nhân còn bật cười ha ha.
Tiếng nói cười rộn rã vang lên trong bệnh viện, không khí ấm áp vui vẻ, dường như đang ở bên gia đình mình, chẳng có gì khác biệt cả.
Hai người nắm tay nhau ra ngoài, Lâm Thiên lái xe, anh hỏi bác sĩ Phó có đói bụng hay không.
“Anh đói meo từ lâu rồi, muốn ăn sủi cảo em gói. Nhưng lúc phẫu thuật không nghĩ nhiều được, chỉ mong mau mau làm xong, nghĩ em đang ở nhà đợi anh, ai ngờ em lại không ngoan cơ chứ.” Phó Tinh Hà nghiêng đầu, sườn mặt được ánh đèn ngoài đường rọi sáng.
“Em không ngoan chỗ nào cơ!” Lâm Thiên không vui, “Rõ ràng em ngoan ngoãn thế này cơ mà.”
Phó Tinh Hà khẽ cười một tiếng, ánh mắt bởi tập trung mà dường như lóe sáng lên, Lâm Thiên nhìn hắn, bị ánh sao trong đôi mắt bác sĩ Phó mê hoặc.
“Tập trung lái xe đi.” Phó Tinh Hà dặn anh.
Bởi giao thừa nên ngoài đường rất thưa xe cộ, dòng người cũng ít, chỉ mất mười phút đã về đến nhà. Lâm Thiên lại một lần nữa bỏ sủi cảo được gói kỹ vào nồi, trước anh đã nấu rồi, nhưng bởi bác sĩ Phó có ca phẫu thuật đột xuất, nên đã nguội rồi, Lâm Thiên liền hâm lại.
“Anh à, ba mươi cái đủ không? Còn có mấy món nữa, để em hâm nóng xong bưng ra.”
Phó Tinh Hà đang nghe điện thoại, nghe thấy anh hỏi, liền trả lời một tiếng, “Đủ rồi.” Hắn trả lời xong, lại quay đầu tiếp tục nói với điện thoại, “Dạ, mẹ nói với bố đúng không.. Là thật đấy ạ, con thích em ấy. Bố rảnh thì có thể qua gặp một chút. Kết hôn ấy ạ? Để một thời gian nữa đi, bên nhà em ấy còn có chút vấn đề cần xử lý.”
“Cô con bảo, nhà thằng bé hơi khó đối phó, bố mẹ đều không biết nhiều, con chú ý một chút.”
Phó Tinh Hà bình tĩnh vâng một tiếng, trong lòng cũng rất bình tĩnh, với tính cách của Lâm Thiên, anh sẽ không để người nhà chạm vào một ngón tay của mình, bệnh nhân trong viện mới nói có đôi câu, anh đã lao lên đánh người ta rồi. Rõ là một cậu chàng văn minh, chứ chẳng phải tay chợ búa gì, thoạt trông rất ngoan, nhưng lại dữ dằn như vậy.
Nhưng Phó Tinh Hà biết, chỉ những khi liên quan tới hắn, Lâm Thiên mới trở nên dữ dằn chợ búa như vậy.
Sủi cảo sôi, Lâm Thiên vớt lên, bưng ra ngoài, lúc này Phó Tinh Hà mới nói chuyện điện thoại xong. Bởi công việc mà cha hắn làm việc quanh năm suốt tháng, ngay cả Tết cũng không nghỉ ngơi, bình thường đến điện thoại cũng không gọi một cú. Bởi tính chất công việc của ông yêu cầu sự bảo mật, không thể liên lạc với bên ngoài.
Lâm Thiên pha nước chấm giấm hành tỏi, bưng ra bàn, còn muốn đi hâm đồ ăn tiếp.
“Em nấu nhiều vậy? Đừng hâm nữa, qua đây ăn cùng anh đi.”
Lâm Thiên nói, “Em hấp cá, chỉ mười mấy phút là xong thôi, giao thừa mà anh, không thể thiếu cá được.”
Phó Tinh Hà vào bếp lấy đũa, thấy anh đã bỏ cá vào nồi hấp, liền đẩy anh ra ngoài, “Có phải em vẫn đợi anh, không ăn gì không?”
“Không, em có ăn một chút sủi cảo.”
Phó Tinh Hà liếc nhìn anh, “Ăn mấy cái?”
“Thì.. một cái, không phải em muốn đợi ăn cùng bác sĩ Phó hay sao, như vậy mới có cảm giác ăn tất niên chứ.” Lâm Thiên gắp sủi cảo do chính anh gói, bỏ vào miệng nhai tóp tép, lại nói: “Trước kia tết đến, ông nội gọi em qua ăn cơm tất niên, em ăn xong rồi về, bên ngoài có nhiều người đốt pháo, em không đốt.” Lâm Thiên nói rồi cụp mi mắt, nuốt miếng sủi cảo trong miệng. Lúc đợi bác sĩ Phó, anh có nhận được điện thoại của Lâm Hàn Hải, “Có về ăn cơm không? Cơm tất niên mà cũng không về ăn à? Muốn tạo phản à.”
Ông bắt chước khẩu khí của cha mình lúc còn trẻ, thích nói mấy từ “Đủ lông đủ cánh rồi”, “Tạo phản”, “Vô pháp vô thiên”. Ông cụ tương đối hà khắc, hay nói mấy câu này với con cái, cho rằng nói như vậy thì bọn chúng có thể tiến bộ. Không ngờ chẳng những không tiến bộ, ngược lại còn dạy con bắt chước theo.
Lâm Thiên vốn không muốn nói nhiều với ông, Lâm Hàn Hải nói: “Mẹ mày chửa ra đấy, mày không xem wechat à? Bụng to như vậy rồi, ngày nào thằng nhóc con cũng đá, mày làm anh mà không quay về thăm em à?!”
Thực ra Lâm Thiên đã bỏ theo dõi Lâm Hàn Hải và Tần Vận từ lâu rồi, Tần Vận rất thích khoe cuộc sống giàu sang của mình lên mạng, giờ thì lại thích chia sẻ cuộc sống hằng ngày của phụ nữ có thai.
Lâm Hàn Hải biết thái độ của anh, biết Lâm Thiên muốn “tạo phản” với mình thật rồi, hơn nữa bây giờ ông không thể bắt chẹt được Lâm Thiên! Lâm Hàn Hải chỉ đành mềm giọng nói, “Mẹ mày được năm tháng rồi đấy, muốn ra nước ngoài dưỡng thai, tìm một trang trại ở San Francisco, không khí rất trong lành, còn có thể ngắm mặt trời mọc. Chuyện này rất tốt cho thai nhi, mày mua một cái nhà ở đấy cho mẹ, để mẹ mày qua ở đi.”
Lâm Thiên biết căn biệt thự mà Tần Vận muốn mua, có giá rất lớn, phải mất 30 triệu đô la Mỹ mới có thể mua được.
Anh từ chối, Lâm Hàn Hải bắt đầu mắng anh, “Có chút tiền như vậy mà mày cũng không muốn bỏ cho mẹ? Mẹ đang chửa em mày đấy!”
Lâm Thiên không biết Lâm Hàn Hải đang giả ngu hay ngu thật nữa, chẳng lẽ ông ta không biết tình hình bây giờ sao? Lâm Thiên đã nói rõ với họ từ lâu, ngoài phí sinh hoạt kia ra, anh sẽ không cho họ một phân một cắc tiền nào, không để họ tiêu xài. Mà Lâm Hàn Hải với Tần Vận tiêu xài cũng chẳng tiết kiệm gì cho cam, lúc không có tiền, còn lấy danh nghĩa của Lâm Thiên để ký hóa đơn.
Trước đấy có lần ông ta đưa hóa đơn cho thư ký để gửi cho anh, con số phải tới cả ngàn vạn.
Lâm Hàn Hải vô cùng tức tối trước thái độ của anh, ông nhận ra giờ Lâm Thiên không ăn mềm mà cũng chẳng ăn cứng! Ông tức giận cúp máy, Lâm Thiên nhớ tới hồi nhỏ, khi đó anh vô cùng khát vọng có được tình yêu thương của mẹ cha, lúc đó nổi lên trào lưu cả nhà cùng đi ra biển bắn pháo hoa, Lâm Thiên cũng muốn đi, Tần Vận nói nhiều người, nguy hiểm, không đi; Lâm Hàn Hải nói mày thích thì ra sân mà bắn pháo hoa một mình.
Hai vợ chồng đúng là ngọt ngào tình tứ, bỏ Lâm Thiên ở nhà một mình, mùng một đầu năm liền bay tới Fiji nghỉ lễ.
Lúc này đã sắp mười hai giờ, Lâm Thiên nghe thấy tiếng pháo hoa bắn lên trời, nhưng cũng không ngẩng đầu lên xem.
“Ở khu mình không cho phép bắn pháo hoa, anh cũng không có pháo, trước giờ không có thói quen này,” Phó Tinh Hà trông thấy vẻ mặt anh, gắp một miếng sủi cảo vào bát anh, “Hình như cái này nhân tôm sú, năm sau, năm sau anh và em cùng bắn pháo hoa nhé.”
“Thực ra đấy chỉ là hình thức thôi, có bắn hay không cũng được.” Đôi mắt Lâm Thiên cong cong, anh ăn sủi cảo, quả nhiên là nhân tôm sú.
Anh gói một vài loại nhân, nhân tôm sú, nhân thịt băm cà rốt, tam tiên, cá thu Trung Quốc.
(tam tiên: cà tím, ớt xanh xào khoai tây)
Lúc này TV bắt đầu đầu vang lên bài “Đêm nay khó quên”, Lâm Thiên nghe thấy tiếng hát của Lý Cốc Nhất, liền ồ lên một tiếng, anh vội vã đứng dậy, chạy vào trong phòng bếp. Anh mở nắp nồi, muốn bưng cá hấp ra, nhưng bị nóng phỏng tay, Lâm Thiên thổi phù phù, vội nắm lấy tai để hạ nhiệt, sau đó anh lấy đũa gắp một miếng thịt cá nhỏ, lại chạy lạch bạch ra, đưa đũa tới bên miệng Phó Tinh Hà.
“Anh, năm mới vui vẻ, chúc anh quanh năm dư ăn thừa mặc.”
Phó Tinh Hà chăm chú nhìn anh, tiếp theo há miệng ngậm đũa vào, cá vừa vào miệng liền tan ra, “Năm mới vui vẻ, dư ăn thừa mặc.”
Lâm Thiên cười rộ lên, lại nghe thấy bác sĩ Phó nói, “Mong từ nay về sau, năm nào cũng có ngày này, tuổi nào cũng như ngày hôm nay, Lâm Tiểu Thiên, sau này mỗi dịp tất niên, em đều phải ở bên cạnh anh đấy.”
Anh nghe vậy thì sững ra, lúc này mới lấy lại phản ứng, “Nhất định là thế rồi! Em sẽ quấn lấy anh cả đời!”
Phó Tinh Hà cười cười, nói: “Cá nguội bây giờ.”
Lâm Thiên lập tức đi bưng cá, 0 giờ mấy phút, Lâm Thiên mở điện thoại đang ở chế độ yên lặng, nhận được mấy tin nhắn, mấy lời chúc voice, mấy phong bao lì xì, anh gửi cho Phó Tinh Hà một phong bao 520. Phó Tinh Hà mở ra, nhận tiền lì xì của anh, Lâm Thiên cười híp mắt, nói: “Em yêu anh bác sĩ Phó à.”
Phó Tinh Hà cúi đầu nhìn điện thoại, lần mò nửa phút, hỏi anh, “Phát tiền lì xì thế nào vậy?”
Lâm Thiên: “…………”
Anh bật cười, Lâm Thiên xin thề, anh không ghét bỏ gì hắn đâu! Bác sĩ Phó nhà họ như vậy, đáng yêu tới như vậy! Dù không phát lì xì cũng đẹp trai lắm luôn rồi! Anh tì cằm lên vai hắn, từ phía sau ôm lấy Phó Tinh Hà, sau đó tay cầm tay dạy hắn phát lì xì thế nào, anh nhập số 520, sau đó Lâm Thiên đang định gõ chữ “Anh yêu em”, động tác tay chợt dừng lại, nói: “Không được, ba chữ này phải để anh tự gõ.”
—— Còn nói mình không phải người coi trọng hình thức nữa kìa, Phó Tinh Hà không nói gì, cúi đầu gõ ba chữ “Anh yêu em”, sau đó gửi tiền lì xì đi.
Lâm Thiên nhận được lì xì liền hí hửng, rõ ràng là tặng lì xì qua lại, ấy thế mà anh vẫn cười đến không thấy tổ quốc đâu. Anh cúi đầu nhìn chiếc nhẫn của mình, nhìn chiếc nhẫn trên cổ bác sĩ Phó, Lâm Thiên mò tay lấy sợi dây chuyền trong áo hắn ra, mân mê chiếc nhẫn trên dây chuyền.
Bởi bác sĩ Phó thường xuyên phải làm phẫu thuật, hắn không thể đeo trang sức như vậy, chỉ có thể đeo trên cổ, bỏ vào trong áo, dán vào da thịt, dán vào trái tim.
Chiếc nhẫn kim loại lạnh như băng, được da dẻ hâm nóng ấm, cảm giác này thi thoảng lại nhắc nhở Phó Tinh Hà, hắn có nơi thuộc về.
Ăn uống no căng, Phó Tinh Hà đi vào phòng tắm rửa, Lâm Thiên cũng cởi áo đi vào, nhà của bác sĩ Phó không lớn, diện tích phòng tắm cũng bé thôi, cả phòng tắm đứng, diện tích không quá 2m2, Phó Tinh Hà và Lâm Thiên đi vào, không gian liền trở nên chật chội.
Phó Tinh Hà liếc nhìn anh, nước trút xuống, từ bên tai trượt xuống xương quai hàm, làm mềm đường nét cơ thể vốn cứng rắn của hắn, “Lại tắm cùng nhau à?”
Lâm Thiên khẽ vâng một tiếng, chỉ một nửa bên vai được nước nóng xối vào, “Qua tết mà.”
Anh vòng lấy eo bác sĩ Phó, đón lấy dòng nước trượt dài theo đường cong cơ thể hắn, “Anh không biết mùa đông này lạnh thế nào đâu, anh không ở bên cạnh đã lạnh rồi, tắm một mình cũng thấy lạnh, có hai người thì không lạnh nữa.” Lâm Thiên từ tốn giúp hắn tắm rửa, bàn tay vô cùng dịu dàng. Phó Tinh Hà liếc mắt nhìn xuống phía dưới, “Em sờ đi đâu vậy?”
Lâm Thiên ghé vào tai Phó Tinh Hà, nói mấy lời nhạy cảm.
Phó Tinh Hà nín thở, thầm nghĩ Lâm Thiên ỷ vào việc mình thích anh, gì cũng dám nói, anh biết mình sẽ không tức giận. Phó Tinh Hà nhìn vào đôi mắt anh, nhìn một lúc, bị đôi mắt thấm đượm sắc tình của Lâm Thiên làm cho kích động, nghiêng đầu hôn xuống cổ anh. Lâm Thiên ngẩng đầu lên, nước chảy dài trên gương mặt anh, lúc Phó Tinh Hà hôn anh, nghe thấy tiếng anh thở dốc dồn dập, nghe thấy tiếng nức nở.
Hắn đẩy Lâm Thiên vào tường, cái lạnh như băng của men tường như chạm tới tận xương, phòng tắm đứng không lớn, phải chứa một chàng trai cao như Lâm Thiên, lại thêm Phó Tinh Hà to con đang cúi người.
Lâm Thiên tựa vào tường, hơi khom người, ngón tay lùa vào mái tóc bác sĩ Phó, làn tóc ướt dán chặt vào ngón tay anh, quấn lấy ngón tay anh. Đầu Phó Tinh Hà vẫn dịch chuyển như thường, Lâm Thiên muốn kêu lên một tiếng, giọng khàn khàn: “Anh à, lưỡi anh cừ quá..”
Phó Tinh Hà rất thích nhìn anh khóc, mới nãy hắn hôn anh đến xuất ra, lúc này tiến vào từ sau lưng. Lâm Thiên lại một lần nữa bị hắn đặt lên tường, bị đè chặt cứng, cánh tay anh bị giữ chặt lấy, như đang đeo còng, không thể nào nhúc nhích.
Hắn cắn cổ Lâm Thiên, mút mát trên dấu hôn cũ, “Có sướng không? Khóc cho anh nghe đi.”
Lâm Thiên lấy cảm xúc, mấy phút sau nước mắt liền ứa ra, anh quay đầu nhìn Phó Tinh Hà bằng đôi mắt hoen đỏ, giọng mang theo âm mũi, “Anh bắt nạt em…”
“Đâu bắt nạt em đâu,” Bờ môi Phó Tinh Hà chạm lên mi mắt anh, “Thương em mà.”
Lâm Thiên càng khóc to hơn.
Sáng hôm sau, Phó Tinh Hà vẫn phải tới bệnh viện làm việc.
Hôm nay mùng một đầu năm, nhưng bệnh nhân vẫn rất nhiều, Lâm Thiên được nghỉ, cũng bởi vậy mà theo chân bác sĩ Phó tới bệnh viện.
Bác sĩ Phó bước vào phòng phẫu thuật, Lâm Thiên đút tay vào túi quần, đi dạo trong bệnh viện. Bệnh nhân xếp hàng dài ầm ĩ, tiếng trẻ con khóc the thé, Lâm Thiên còn trông thấy có mấy đứa trẻ bảy, tám tuổi ở trong viện cầm pháo, ném xuống dưới đất, “Rầm ——” tiếng pháo nổ rất to.
Ném pháo xong thấy mấy người khác bị dọa, chúng còn bật cười ha hả.
Ấy thế mà người nhà còn không cản lại, đợi y tá đi tới nói, bảo họ chú ý quản con mình, lúc này mới nói một câu, “Qua đây ngồi đi, đừng bắn pháo, gọi tên bây giờ đấy.”
Kết quả đứa nhóc kia thấy y tá đi rồi, lại thay đổi địa điểm bắn pháo, từ đầu bên này chạy tới đầu bên kia, pháo nổ rầm rầm, cứ như đang ở trong một vụ nổ không bằng.
Cuối cùng, đứa nhóc kia càng quá đáng hơn, chúng vứt pháo vào trong trong mũ áo phao. Pháo nổ rầm trong mũ, khiến lông bị nổ ra ngoài, lông bay trên không trung.
Cậu bé nhận ra mình làm chuyện xấu, liền muốn bỏ chạy, nhưng lại bị người ta bắt lấy.
Lâm Thiên nhìn sang, nhận ra đó là Tôn Kha, tinh thần cậu ta có vẻ tốt hơn nhiều, cậu ta túm lấy cổ áo cậu nhóc nghịch ngợm kia, bắt lấy pháo nhện trong tay cậu ta, “Có tin anh ném vào trong áo mày không?”
Cậu nhóc gây chuyện kia sợ quá, khóc òa lên, cậu bé khóc lớn tiếng, cậu nhóc đánh má hồng, vừa khóc một cái nước mắt nước mũi nhoe nhoét khắp mặt, “Bố ơi, bố ơi, có anh bắt nạt con, hu hu..”
Tôn Kha trông thấy bong bóng nước mũi của cậu ta thì không chịu nổi, dạy dỗ, “Mày gọi bố cũng vô dụng! Anh mày không phải anh lớn!”
“Mày làm gì vậy? Bắt nạt trẻ con à?!” Có một người đàn ông trung niên đi tới, thoạt trông là cha đứa bé.
Thấy bảo kê của mình tới, thằng bé càng lớn tiếng hơn, liền giãy giụa trên tay Tôn Kha, “Bố ơi! Bố ơi anh ấy đánh con, anh ấy đánh con! Đau quá! Anh ấy đánh con!”
Tôn Kha khẽ buông tay, thằng bé đang giãy giụa kịch liệt, loáng cái liền rơi xuống đất, lại càng gào khóc dữ dội hơn: “Bố! Bố xem! Bố xem!”
Người đàn ông trung niên vừa nghe vậy liền xắn tay áo, “Ghê nhở, ở nhà có được dạy dỗ không vậy? Mày lớn đùng như vậy rồi còn bắt nạt trẻ con, bố mẹ mày dạy mày thế nào vậy?!”
Tôn Kha gầy còm, khoảng thời gian trước cậu dùng thuốc ngủ, mất một thời gian dài không thể ăn thường, gầy đến độ chỉ có da bọc xương, má hõm cả lại.
Người đàn ông kia mặt mày dữ tợn, thoạt trông như đồ tể.
Tôn Kha mím chặt môi, vốn cậu ta không biết ăn nói, giờ gặp tình huống thế này, chỉ biết nói một cách khô khan: “Cháu không bắt nạt em ấy.”
“Mày không bắt nạt thì sao con tao lại khóc chứ? Có phải thằng này bắt nạt con không?”
Cậu nhóc mặt nhoe nhoét nước mũi giãy chân đành đạch dưới đất, “Anh ấy đánh con! Đánh con! Bố đánh anh ấy đi!”
Khóe miệng Tôn Kha giần giật, thầm nghĩ thằng bé này diễn tốt thật, không coi ai ra gì.
“Cháu không đánh em ấy thật, em ấy ném pháo vào áo cháu.”
“Ném pháo thì làm sao? Nó nhỏ hơn mày phải biết nhường nó chứ! Bố mẹ dạy mày thế nào hả, có biết thế nào là kính già yêu trẻ không!”
Mặt Tôn Kha tức đến đỏ bừng lên, cậu ta không biết nói gì, lúc này một giọng nói từ phía sau lưng cậu ta vang lên, “Thế người nhà ông thì sao? Có mẹ sinh không có cha dạy à?”
Lâm Thiên túm lấy thằng nhóc ở dưới đất lên, cười híp mắt nói, “Anh bạn nhỏ, ném pháo vui lắm à?”
Anh cao dỏng, người lại cường tráng, thoạt trông rất có tính uy hiếp.
Cậu nhóc gật gật, mũi sụt sà sụt sịt, trên mũi nổ bong bóng.
Lâm Thiên lấy quả pháo trong tay Tôn Kha, ném vào trong mũ cậu nhóc, sau đó thả cậu ta ra, “Chơi tiếp đi.”
Cậu nhóc hét ầm lên, “Bố ơi, bố ơi, bố ơi!” Pháo nổ trong mũ cậu ta, lông vũ lại bay đầy trời, người đàn ông trung niên vội vã ôm lấy đứa trẻ đang khóc ầm ĩ không thôi, ông muốn mắng Lâm Thiên, nhưng Lâm Thiên ngoài cười nhưng trong không cười, “Trông con cho kỹ vào, quần áo em tôi đắt lắm, không cần ông bồi thường.”
“Mày! Mày là người nhà nó à?! Sao chúng mày vô lý như vậy! Mày phải bồi thường! Bồi thường phí tổn thất tinh thần!!”
Đây vẫn là lần đầu tiên Lâm Thiên thấy phụ huynh vô lý như vậy, một tay anh kéo lấy tay Tôn Kha, kéo cậu ta ra sau bảo vệ, “Có biết em tôi là bệnh nhân không? Hôm nay nó định xuất viện, nhưng con ông ném pháo vào trong mũ nó, nó bị dọa sợ, giờ cần phải ở viện thêm mấy ngày, tiền thuốc thang truyền nước một ngày 1000 tệ, ở một tuần là 7000 tệ. Quần áo nó như vậy cũng không mặc được nữa rồi, 5000 tệ, tổng cộng 12000 tệ, có thích bồi thường không?”
“Đồ.. đồ gì mà mắc như vậy, nó mặc đồ dát vàng à?!”
“Không tin ra trung tâm thương mại xem nhé?”
Người đàn ông nghe ngữ khí của anh, lại nhìn dáng vẻ khí độ bất phàm, nhất thời chùn bước, “Chúng tao đi khám bệnh, ai rảnh theo mày tới trung tâm thương mại!” Người đàn ông kia ôm thằng nhóc đi, miệng nói: “Không thèm chấp chúng mày.”
Đợi họ đi rồi, Lâm Thiên nhìn về phía Tôn Kha, “Không ở phòng dưỡng bệnh, chạy ra đây làm gì?”
Tôn Kha im lặng một chút, cất tiếng: “Cảm ơn anh.”
Lâm Thiên không nói gì, “Cậu 18 19 tuổi rồi, lần sau gặp chuyện như vậy thì phải phản kháng, biết chưa?”
Cậu ta nhìn Lâm Thiên, “Nhỡ bọn họ theo anh tới trung tâm thương mại thật thì sao?”
“Không dám đi với anh đâu.” Lâm Thiên nhìn mũ cậu ta bị rách, nói: “Đi, đưa cậu đi mua quần áo.”
Tôn Kha nói không cần, “Mũ có khóa kéo, bỏ đi là xong.” Gương mặt cậu ta có vẻ yếu ớt bệnh tật, môi trắng bệch, nứt nẻ thiếu nước. Đây là lần đầu tiên Lâm Thiên nói nhiều lời với cậu nhóc này như vậy, thầm nghĩ cậu nhóc này cũng không quá đáng ghét.
“Cậu ở phòng nào? Anh đưa cậu về.”
“Không cần, em tự về.” Tôn Kha không hỏi vì sao anh lại ở bệnh viện, cậu ta biết quan hệ của anh chàng này với bác sĩ Phó nhà hàng xóm kia, Tôn Kha xoay người liền đi, bước rất vội.
Lâm Thiên đứng tại chỗ dõi theo bóng lưng cậu, trong lòng thầm nghĩ, Tôn Kha bị như vậy, không phải nên xuất viện sớm sao? Sao vẫn còn ở trong viện? Nhìn khí sắc dáng vẻ như vậy, có phải phát hiện ra bệnh gì rồi không?
Anh không nghĩ nhiều, dù sao cũng chỉ là một cậu nhóc nhà hàng xóm.
Lâm Thiên thong thả đi ra bên ngoài phòng phẫu thuật, anh căn thời gian rất chuẩn, đúng lúc Phó Tinh Hà đi ra.
Bác sĩ Hoàng đang nói gì đó với hắn, trông thấy Lâm Thiên đi tới, ông dừng lại, nhìn mặt chủ nhiệm. Phó Tinh Hà dùng ánh mắt ra hiệu ông nói tiếp, Lâm Thiên yên lặng theo sát sau lưng bác sĩ Phó.
“Ở phòng chăm sóc đặc biệt, bệnh nhân giường 49 đã tỉnh rồi, ca phẫu thuật hôm qua thành công, chỉ bị một biến chứng nho nhỏ..” Bệnh nhân giường 49 chính là Đàm Tùng Lâm.
Hôm qua tai nạn xe đưa vào, lúc đó không thể xác nhận thân phận, đến khi đẩy tới phòng giải phẫu rồi, bác sĩ Hoàng mới biết là bác sĩ Đàm Tùng Lâm.
Ca phẫu thuật có chút khó khăn, bác sĩ Phó thành công lớn, bởi vì nguyên nhân bệnh tình mà được đẩy vào phòng chăm sóc đặc biệt.
“Tai nạn xe rất nghiêm trọng, sống mũi bị gãy xương, lệch vách ngăn mũi, lúc phẫu thuật, có thể cần cắt bỏ sụn lá mía.. Bây giờ.. bây giờ bệnh nhân cảm thấy rất khó chịu, không thể hô hấp.”
“Chụp CT chưa?” Vẻ mặt Phó Tinh Hà vẫn điềm nhiên, với y thuật của hắn, rất hiếm khi xảy ra sai sót như vậy. Đương nhiên, dù ai đi chăng nữa cũng có thể gặp sai lầm, dù bác sĩ có tài giỏi tới đâu cũng không tránh khỏi. Huống hồ tai nạn xe kia lại nghiêm trọng như vậy, bị chấn thương sọ não hạng nặng như vậy còn có thể cứu được ông ta, giữ được cái mạng cho ông ta đã là tốt lắm rồi, chỉ bị biến chứng nho nhỏ như vậy có tính là gì đâu cơ chứ? Đổi lại bác sĩ khác thực hiện ca phẫu thuật này, ví dụ như bác sĩ Hoàng, anh ta cũng không đảm bảo có thể giữ được tính mạng Đàm Tùng Lâm.
Bác sĩ Hoàng nghi ngờ không biết có phải mình cả nghĩ rồi hay không, anh ta khẽ ho một tiếng, “Chụp CT, cho thấy xương lá mía xoang mũi bị thiếu hụt một cái, kết quả soi mũi cũng biểu hiện như vậy, có thể ông ta bị ENS.”
ENS —— chỉ hội chứng mũi rỗng, nói tới đây, bác sĩ Hoàng thấy hơi tội nghiệp cho Đàm Tùng Lâm, cái này gọi là ác giả ác báo nhỉ? Đến ông trời cũng không tha cho ông ta.
Cái gọi là là ‘hội chứng mũi rỗng’ này, là một biến chứng nghiêm trọng mà khó có thể chữa lành được, một khi bị hội chứng này, sẽ cảm thấy nghẹt mũi, khó thở, bực bội trong lòng, thậm chí là cảm thấy nghẹt thở.
Mỗi lần dùng mũi hô hấp, với bệnh nhân bị ‘hội chứng mũi rỗng’ mà nói sẽ là một sự dày vò, không khí là một thứ vô cùng thiết yếu, nhưng cũng là một con dao với họ. Đau đớn nhất là, căn bệnh này vẫn còn là một bài toán hóc búa, không có cách chữa trị hiệu quả. Chỉ có thể dựa vào khả năng miễn dịch tự thân, nếu may mắn thì một hai năm sau sẽ lành, nếu không may, cả đời này sẽ phải chịu đựng sự dày vò do khó thở.
Hơn nữa hội chứng mũi rỗng này có quan hệ mật thiết với tinh thần, nói như vậy, giả dụ tố chất tâm lý bác sĩ Đàm tốt, sẽ chỉ cảm thấy nghẹt mũi chứ không thấy thống khổ. Cũng rất có thể ông ta không bị ENS, đây chỉ là phán đoán của anh ta.
Nhưng lúc bệnh nhân được đưa tới, xương lá mía đã bị gãy, nhất định phải tiến hành phẫu thuật khoang mũi.
Phó Tinh Hà không phải bác sĩ khoa tai mũi họng, trong quá trình phẫu thuật, bệnh nhân xuất hiện tình trạng khó thở, hắn lập tức tìm ra được nguyên nhân. Làm bác sĩ phẫu thuật chính, vì an nguy của bệnh nhân, hắn đảm nhiệm phẫu thuật mũi, nhưng hắn chỉ cắt bỏ một phần nhỏ niêm mạc dưới xương lá mía, giữ phần lớn xương lá mía còn lại, vì vậy nên lúc chụp CT cảm thấy xương lá mía có chỗ bị khuyết, nhưng đây chỉ là vấn đề nhỏ, không thể dẫn tới hội chứng mũi rỗng.
Bác sĩ Hoàng nói xong, liền nhận được tin nhắn, anh ta mở ra xem, bước chân chợt khựng lại, ngẩng đầu lên nhìn Phó Tinh Hà, bác sĩ Hoàng lắp bắp nói: “Chủ nhiệm, bệnh nhân và người nhà bệnh nhân giường 49 đang làm loạn, bọn họ, bọn họ nói muốn khởi tố cậu.”Tác giả có lời muốn nói:
Tui nói quàng cả thôi.
Cơ mà có hội chứng này thật..
Bác sĩ Đàm này không bị sao cả, cơ mà ông ta nghi ngờ Phó Tinh Hà giở trò, mà thảm rồi, cho ông ta bị thiệt luôn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất