Chương 66: Bị liệt mới chịu cơ
Bên ngoài phòng, bệnh nhân xếp hàng dài cầm số đợi bác sĩ Phó khám, giọng Phó Tinh Hà lạnh lùng khiến tất cả mọi người đều có thể nghe thấy, tất cả đổ dồn ánh mắt nghi ngờ xen lẫn khinh bỉ nhìn về phía Lâm Chiêu — Cậu nhóc này dám ngang nhiên quấy rối bác sĩ? Thật không biết xấu hổ!
Lâm Chiêu ngượng ngập đến phát hoảng, cậu ta nhìn Phó Tinh Hà một chút, muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng dưới ánh mắt như lăng trì của mọi người mà ủ rũ rời đi.
Nhưng Lâm Chiêu cũng không định từ bỏ, theo đuổi người ta mà, đương nhiên sẽ phải nếm trải chút cay đắng, cậu không tin lúc Lâm Thiên theo đuổi vị bác sĩ này cũng đều thuận buồm xuôi gió, không trải qua khó khăn thì sao biết cách quý trọng chứ?
Dần dà con người sẽ khó tránh khỏi suy nghĩ muốn ăn vụng — Tư tưởng này của Lâm Chiêu là do gia đình mang tới cho cậu. Phần lớn đàn ông trong mắt cậu đều đức hạnh giống như Lâm Hàn Hải. Ăn trong chén, nhìn trong nồi, không có ngoại lệ.
Cậu ta tin, hôm nay mình bị từ chối, không phải vì Phó Tinh Hà là chính nhân quân tử gì cho cam, mà là do cậu quyến rũ còn chưa đủ, thời cơ cũng chưa chín muồi.
Khám bệnh buổi sáng xong, Phó Tinh Hà còn không qua văn phòng, hắn lái xe về thẳng nhà. Trên xe, hắn gọi điện cho Lâm Thiên: “Em có ở nhà không?”
“Có ạ,” Một tay Lâm Thiên cầm muôi, dùng vai kẹp điện thoại, “Em nấu cơm xong rồi, bao giờ anh về vậy?”
“Ngay đây,” Phó Tinh Hà đạp chân ga, “Ở nhà đợi anh.”
Lâm Thiên còn chưa kịp nghĩ rõ, Phó Tinh Hà đã cúp máy, Lâm Thiên vặn nhỏ lửa, trong lòng nghĩ không biết hôm nay anh ấy làm sao? Sao có vẻ không được vui thì phải.
Phó Tinh Hà tăng tốc, dọc đường liên tục vượt xe khác, chẳng bao lâu sau thì về đến nhà.
Lâm Thiên thấy cửa mở “rầm” một tiếng, vội vàng ló đầu ra khỏi bếp, trông thấy Phó Tinh Hà rảo bước vào phòng ngủ.
Phó Tinh Hà vừa đi vừa cởi quần áo, hắn tiến vào phòng tắm, gọi to: “Lâm Thiên.”
“Dạ,” Lâm Thiên đáp một tiếng, từ bên cạnh cửa thò đầu ra nhìn, “Sao vậy anh?”
Anh thấy Phó Tinh Hà vứt quần chỏng chơ dưới nền đất, thể như ném rác rưởi.
“Chẳng sao cả, cởi quần áo, vào đây đi.” Giọng của hắn lẫn trong tiếng nước rào rào chảy xuống sàn, mang theo sự sốt ruột, Lâm Thiên tin chắc rằng Phó Tinh Hà đang không vui.
Lâm Thiên khựng lại mất một giây, “Dạ dạ?” Anh còn tưởng mình đang nghe lầm, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, “Em đi tắt bếp đã.” Nói rồi Lâm Thiên chạy ào tới phòng bếp để tắt bếp lại, sau đó tháo tạp dề xuống, vừa chạy vừa cởi quần. Lúc tới phòng tắm, Lâm Thiên khom người cởi nốt chiếc quần lót.
Sao hôm nay bác sĩ Phó nóng tính thế nhỉ? Lâm Thiên thắc mắc trong lòng, anh cảm thấy hôm nay có lẽ hắn đã gặp chuyện gì đó không vui, hoặc là do bệnh nhân nào đó. Còn chưa bước vào bồn tắm đứng, Lâm Thiên đã bị Phó Tinh Hà kéo cánh tay mạnh vào bên trong.
Lâm Thiên lảo đà lảo đảo, va vào người Phó Tinh Hà, cánh tay Phó Tinh Hà giữ lấy eo anh, quay một vòng, đặt anh dựa vào mặt đá cẩm thạch ở bồn tắm đứng, đôi chân hắn giữ lấy chân Lâm Thiên, hắn cúi người, lấp kín bờ môi anh..
Bóng đen đổ ập xuống, Lâm Thiên ngạc nhiên mở to mắt nhìn, Phó Tinh Hà cạy hàm răng anh ra, ngậm lấy đầu lưỡi anh, nước nóng bắn tung dọc bắp đùi, Lâm Thiên từ từ nhắm mắt lại, đôi bàn tay buông lỏng khoát trên vai bác sĩ Phó.
Phó Tinh Hà trằn trọc hôn anh cả chục phút ròng, đầu lưỡi Lâm Thiên bị hút đến hơi sưng lên, mũi phát ra những tiếng rên rỉ thỏa mãn.
Đôi môi Phó Tinh Hà rời đi, nhưng vẫn dán rất gần, khoảnh khắc ấy đôi môi hắn hé mở, đoạn hỏi: “Em ăn gì mà ngọt vậy?”
Lâm Thiên vẫn còn đang chóng mặt, anh cảm nhận được chân Phó Tinh Hà đang đè lên chân mình, hơn nữa còn quấn lấy bắp đùi anh, từ từ sượt xuống. Lâm Thiên thở hổn hển, lúc bấy giờ mới kịp phản ứng xem bác sĩ Phó đang hỏi gì.
“Em… em nấu canh ngân nhĩ tuyết lê, lúc nãy mới nếm thử một chút.” Anh trả lời.
“Bảo sao ngọt như vậy.” Phó Tinh Hà kề sát vào vành tai và tóc mai anh.
Trong nháy mắt, những bực dọc trong lòng hắn đều tan thành mây khói.
Lâm Thiên có chút bất an, anh ôm chặt lấy hắn, đôi mắt nhìn chăm chú vào đôi mắt hắn, “Anh à anh sao vậy, anh không vui à?”
“Không sao đâu,” Bờ môi Phó Tinh Hà vấn vít bên môi anh, hắn ngừng lại một chút: “Gặp thứ bẩn tưởi.”
“Thứ bẩn tưởi?” Trong mắt Lâm Thiên lộ ra sự nghi hoặc, “Vậy hôm nào chúng ta đi miếu chùa cúng bái Phật, thắp nhang trừ tà đi.”
Phó Tinh Hà cười một tiếng, trong mắt mang theo ý cười, đáp: “Ừ, đi bái Phật.”
Không hỏi được lý do, nhưng Lâm Thiên thấy tâm tình bác sĩ Phó có vẻ tốt lên rồi, cũng không gặng hỏi nữa.
“Thế chúng ta ăn cơm trước hay là… làm xong rồi ăn.” Anh nhìn Phó Tinh Hà, bờ vai dựa vào mặt tường bị nước xối rửa.
Bàn tay Phó Tinh Hà trượt vào mông anh, thấp giọng nói: “Ăn em trước rồi ăn cơm sau.” Hắn cúi người, tiếp tục hôn Lâm Thiên.
Cơ thể Lâm Thiên dần mềm nhũn xuống, trở thành một món ăn, khiến Phó Tinh Hà ăn sạch sành sanh, chẳng để lại cọng xương nào.
Ra khỏi phòng tắm, Lâm Thiên cúi người mặc quần lót vào, nhưng anh thấy bác sĩ Phó nhặt chiếc quần ban nãy thay ra, sau đó tống vào trong thùng rác.
Thùng rác không lớn, quần vừa ném vào liền choán hết chỗ.
“Anh à…” Lâm Thiên nhớ cái quần kia mới chỉ mặc mấy lần, sao bác sĩ Phó lại ném đi luôn chứ?
Phó Tinh Hà quay đầu liếc nhìn anh, đoạn nói: “Bẩn.”
Lâm Thiên đang định nói bẩn thì để em giặt là được, nhưng trong thoáng chốc dường như nghĩ thông điều gì đó.
Anh ngồi xổm xuống, ngửa đầu lên nhìn vào đôi mắt Phó Tinh Hà, có ngọn lửa bừng lên trong đôi mắt ấy, “Là chân nào?”
Phó Tinh Hà ngồi trên giường, cúi đầu nhìn anh, còn chưa kịp nói, Lâm Thiên đã nắm lấy chân bên phải, “Là chân này à?”
Ban nãy bác sĩ Phó cứ lấy chân cọ cọ vào người anh, Lâm Thiên còn tưởng hắn làm sao, giờ nghĩ thông rồi, sắc mặt Lâm Thiên âm trầm đến đáng sợ, thể như muốn giết người.
Trưa nay bác sĩ Phó ra ngoài khám bệnh, chắc là bị bệnh nhân quấy rối rồi.
Trong lòng Lâm Thiên cảm thấy khó chịu chết đi được, lại vô cùng phẫn nộ, ai lại không biết xấu hổ như vậy mà chạm vào người hắn chứ —— lúc anh còn thầm thương bác sĩ Phó, đừng nói tới chuyện chạm vào người thật, mà ngay cảm chạm vào bức ảnh thôi cũng rất thận trọng. Lâm Thiên cụp mi mắt, cúi người xuống, hôn chi chít lên đùi Phó Tinh Hà.
Phó Tinh Hà muốn tránh ra, nhưng lần này Lâm Thiên dùng sức rất lớn, anh ra sức nắm chặt lấy. Bờ môi hắn run run: “Lâm Tiểu Thiên.. đừng như vậy.”
“Không được.” Bàn tay Lâm Thiên giữ lên bắp chân hắn, ánh mắt như đang cố kiềm nén điều gì đó, “Em muốn tiêu độc, nhất định phải tiêu độc.”
Lâm Thiên tiêu độc nhiều lần liên tiếp, bờ môi mỗi lúc một nóng hơn, anh gặm cắn chân Phó Tinh Hà đến mức thảm thương không nỡ nhìn.
Buổi trưa, hai người cũng không nghỉ ngơi, xế chiều Lâm Thiên lái xe đưa Phó Tinh Hà tới bệnh viện, bác sĩ Phó bước vào phòng phẫu thuật, Lâm Thiên liền đi điều tra xem cái tên không có mắt dám quấy rối người của anh là ai.
Có rất nhiều người thấy cảnh tượng hồi sáng, Lâm Thiên dễ dàng điều tra được là ai.
“Là một cậu trai, cao cao ráo ráo, mày rậm mắt to, chỉ là trông hơi gầy.”
Lâm Thiên vừa nghe đã biết là ai —— Lâm Chiêu, anh thực sự không ngờ, đã dạy dỗ cậu ta một trận rồi mà còn dám vác mặt tới bệnh viện.
Anh không muốn gây phiền toái cho bác sĩ Phó, cũng không muốn gây chuyện ở bệnh viện, bèn liên lạc với đám người ăn vạ lần trước.
Lâm Thiên cũng không tìm du côn đầu đường xó chợ, mà toàn là những lính đặc chủng đã xuất ngũ trong công ty bảo an của anh. Gọi những người từng bò ra khỏi đống xác chết như lính đánh thuê và lính đặc chủng ra để làm loại chuyện này, đúng là ủy khuất cho tài năng của họ.
Đám người kia ôm di ảnh, đến bệnh viện tìm Lâm Chiêu gây chuyện, lên án cậu ta đụng chết người còn dám bỏ chạy. Đám người kia vừa nhìn đã biết không dễ nói chuyện, không ai dám nhúng tay vào, hơn nữa họ vừa tới đã đánh, vừa đánh vừa chửi: “Chân này rồ ga đúng không? Đập cho hết rồ này, chân này không phanh đúng không? Thế thì đừng giữ cái chân này nữa.”
Mấy gậy đánh tới tấp xuống, đập gãy hai chân Lâm Chiêu.
Bên cạnh có mấy người không nhìn được muốn khuyên nhủ, nhưng sau khi nghe “tội” của Lâm Chiêu, đều không dám ho he gì nữa, đâm người ta còn rồ ga đi tiếp, đâm chết người mới chịu.
Ai có mắt có mũi đều đứng ngoài không can dự.
Lâm Chiêu nằm dưới đất, đau đớn gào lên: “Mấy người giả vờ bị đâm!” Nhưng cậu kêu chưa đầy hai phút thì đã lịm đi vì đau đớn. Khoảnh khắc mơ hồ trước khi lịm đi, cậu trông thấy một bóng người thờ ơ lạnh nhạt đứng nhìn trong góc khuất, là Lâm Thiên.
Lúc bảo vệ chạy tới, đám người gây chuyện kia đã chạy không thấy bóng dáng đâu, nghe những người xung quanh nói cái gì mà gây chuyện bị người ta tìm tới, thì cũng đoán được đại khái đã xảy ra chuyện gì.
Có mấy người tông xe chết người, con đường không có camera giám sát, không có chứng cứ nào, rất dễ trốn tránh luật pháp, dù anh có trốn ở trong viện đi nữa thì người ta cũng chẳng xót thương gì, dù sao thì anh cũng là người phạm pháp đầu tiên.
Mọi người nghe xung quanh tháo nhau, bị như vậy rồi mà còn diễn nữa à? Thực ra đây là sự thực chứ nào phải diễn, nhưng lúc này chẳng ai nghe Lâm Chiêu giải thích nữa rồi, huống hồ cậu ta còn bị đánh bất tỉnh nhân sự như vậy. Sau đó bệnh viện lập tức thông báo tới Ngụy Như Yên, bà nghe mọi người xung quanh bàn tán, cũng tưởng rằng con trai mình lái xe đâm chết người, bà lo lắng sợ hãi, vội vã liên lạc với Lâm Hàn Hải, đâm chết người không phải chuyện nhỏ, chỉ Lâm Hàn Hải mới có thể giải quyết.
Lâm Chiêu bị đánh gãy hai chân, lập tức được đưa tới khoa chỉnh hình làm phẫu thuật, bác sĩ khoa chỉnh hình rất tài giỏi, lập tức nối được chân cho cậu, chỉ có điều trong vòng nửa năm đến một năm, cậu ta không thể đi đứng như người bình thường.
Đúng là Lâm Thiên muốn tự mình ra tay, nhưng anh sợ mình ra tay trong bệnh viện sẽ gây phiền phức cho Phó Tinh Hà, dù sao thì cũng nhiều người trong viện biết đến anh, cũng như quan hệ của anh và bác sĩ Phó. Anh không sợ Lâm Chiêu biết chuyện này do ai làm ra, anh muốn để cho cậu ta biết anh hành xử thế nào. Tôi muốn trừng trị cậu đấy, ai bảo cậu dám động vào người của tôi.
Lúc Phó Tinh Hà làm phẫu thuật cũng nghe nói qua về chuyện này. Có người ngang nhiên đánh người trong bệnh viện, còn mang theo di ảnh, sau khi đánh gãy chân người ta thì biến mất không thấy tăm hơi. Chuyện này được làm nhanh gọn lẹ, nghe như một cái bẫy. Bệnh nhân bị đánh kia là ai, Phó Tinh Hà cũng không đi hỏi thăm, hắn không cảm thấy hứng thú.
Sau khi hết thuốc gây mê, Lâm Chiêu tỉnh lại rồi, thấy Ngụy Như Yên đang ngồi bên giường bệnh.
“A Chiêu, A Chiêu, cuối cùng con cũng tỉnh lại rồi!” Ngụy Như Yên trông chừng bên giường bệnh của con trai suốt cả buổi tối, bà còn chưa tẩy trang, mascara bị lem thành những vệt dài, gương mặt vô cùng tiều tụy. Bởi vì sợ con trai phạm pháp thật, nên Ngụy Như Yên cũng không dám báo bảnh sát. Tuy rằng chuyện nào ra chuyện đấy, cảnh sát tóm đám người kia nhiều nhất cũng chỉ tạm giam mười lăm ngày, nhưng nếu con trai bà đâm chết người rồi bỏ trốn thật, chẳng phải sẽ là tội nặng hay sao?
Bà thân phụ nữ nội trợ, chẳng biết chuyện gì, đi tìm Lâm Hàn Hải nhưng cũng chẳng thể trông cậy vào, đến giờ vẫn chẳng thấy tin tức gì.
“Mẹ…” Ngón tay Lâm Chiêu giần giật, cậu nghe thấy giọng mình yếu ớt vọng lại, “Nước, uống nước..”
Ngụy Như Yên vội vã rót cho cậu ta một cốc nước, cầm ống hút cho cậu uống. Nhỏ giọng hỏi: “A Chiêu à, con nói thật với mẹ đi, có phải con tông chết người ta không?”
“Mẹ có phải mẹ con không vậy? Mấy lời này mà mẹ cũng tin à?! Đây là nói dối! Là nói dối!” Lâm Chiêu vừa nghe đã sôi sùng sục lên, đột nhiên nhớ tới trước khi cậu ngất đi, trông thấy Lâm Thiên đứng sau đám đông vây xem, “Con biết rồi, là Lâm Thiên làm ra, nhất định là Lâm Thiên.. là anh ta..” Lâm Chiêu lẩm bẩm, cậu chợt nhận ra đôi chân mình như mất đi cảm giác, cố cử động mà không được, cúi đầu nhìn xuống, đôi chân bị bó bột thạch cao dày ứ, treo giữa không trung.
“Mẹ.. chân của con.” Giọng cậu run lên.
Ngụy Như Yên không lo cho đôi chân của cậu, bác sĩ nói, xương Lâm Chiêu đã được nối vào, chỉ cần cẩn thận tĩnh dưỡng thì không thành vấn đề.
Lúc này đây, bà bị cái tên Lâm Chiêu nhắc tới làm cho sợ đến mức biến sắc, “Sao?! Sao cơ? Lâm Thiên, Lâm Thiên sai người tới đánh con? Nó đánh con làm cái gì?” Bà thấy hoảng loạn trong lòng, tại sao Lâm Thiên lại muốn đối phó với A Chiêu chứ? Với Lâm Thiên mà nói, A Chiêu chỉ là một người xa lạ, chẳng lẽ vì.. Mặt Ngụy Như Yên trắng bệch như giấy, lập tức nghĩ tới chuyện hai hôm trước ở trong viện trông thấy Lâm Thiên, chẳng lẽ Lâm Thiên đã phát hiện ra bà và Lâm Hàn Hải, nên bây giờ mới…?
“Đúng rồi, nhất định là Lâm Thiên rồi, chính là anh ta, anh ta đánh gãy chân con cũng bởi vì…” Lâm Chiêu cũng chợt nhớ ra, hôm qua cậu tới phòng khám của bác sĩ Phó, còn chưa kịp làm gì, đã bị Phó Tinh Hà đuổi đi. Sắc mặt cậu vốn đã trắng bệch rồi, lúc này đây nghĩ tới chuyện này, liền mất hết sức sống. Đám người đánh cậu kia là cái đám lần trước ăn vạ giả vờ bị tông xe, như vậy, Lâm Thiên đã sớm biết tới sự tồn tại của cậu, nói không chừng còn biết cậu là con riêng của Lâm Hàn Hải —— Chẳng trách anh ta lại cho cậu một bài học như vậy.
Cậu cũng không nghĩ rằng bởi vì cậu thích Phó Tinh Hà nên Lâm Thiên mới đối phó với cậu như vậy, cậu cho rằng, nhất định Lâm Thiên đã phát hiện ra cậu là em trai cùng cha khác mẹ với anh ta, cho nên lúc này mới ra oai, tìm người xử lý cậu.
Lòng Ngụy Như Yên như lửa đốt, “A Chiêu, con mau nói ra vì sao con lại chọc tới Lâm Thiên đi, sao nó lại tìm người tính sổ với con như vậy? Nó có biết thân phận của con không? Có phải nó đã biết rồi hay không?”
“Mẹ, nhất định anh ta đã biết con là ai rồi,” Lâm Chiêu rất chắc chắn, tức đến độ gương mặt trở nên méo mó, “Anh ta dựa vào đâu cơ chứ? Con không cướp cha của anh ta, cũng không thèm khát gì tiền của nhà họ! Con dựa vào bản lĩnh của mình để theo đuổi người khác thì có gì là sai sao?! Chính anh ta không xem trọng người của mình.. Con có làm gì sai sao…” Lâm Chiêu càng nói càng thấy uất ức, Phó Tinh Hà là một người độc lập, cậu thích Phó Tinh Hà thì theo đuổi hắn, dựa vào chính bản lĩnh của mình, nhưng Lâm Thiên lại nhỏ nhen đến mức đập phá xe cậu, cướp tiền của cậu! Giờ tới bệnh viện không những bôi nhọ cậu, còn đánh gãy chân cậu nữa!
“Mẹ à, con muốn báo cảnh sát! Chuyện này do Lâm Thiên làm ra! Lâm Thiên sai người ta làm ra! Là do anh ta đứng sau chỉ huy!” Lâm Chiêu càng nói càng kích động, suýt chút nữa ngã xuống giường.
“Rốt cuộc con đã làm cái gì hả? Cái thằng này! Báo gì mà báo! Chúng ta không thể đắc tội Lâm Thiên được… Con mau nói rõ xem rốt cuộc con đã làm gì đi, sao lại chọc giận cậu ta hả?” Ngụy Như Yên sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng. Bà lấy điện thoại ra, do do dự dự một vài giây, sau đó gọi điện thoại cho Lâm Hàn Hải, ai ngờ Lâm Hàn Hải đã cho bà vào danh sách đen, gọi thế nào cũng không được, máy cứ báo bận suốt.
Sắc mặt Lâm Chiêu thoáng trở nên khó chịu, chẳng bao lâu sau thì biến mất, “Con thì có thể làm gì chứ, con thích một bác sĩ, bác sĩ kia là người Lâm Thiên thích, con chỉ yêu anh ấy thôi mà, con còn chưa làm gì mà anh ta đã đánh con thành ra như vậy.”
Lý do này thật là hoang đường, Ngụy Như Yên đứng bật dậy khỏi ghế, “Mẹ đã nói với con thế nào hả, không phải mẹ đã nói với con, không thể đắc tội Lâm Thiên rồi hay sao! Đến cha con cũng còn phải xem sắc mặt nó.. Con, con thích ai không thích, sao lại đi thích người nó coi trọng hả? Không được, con phải đến xin lỗi nó, nói con không biết đó là người của nó… Không được không được, chỉ xin lỗi thôi chắc nó sẽ không tha thứ cho con…”
Lâm Chiêu vẫn còn chưa nói cho Ngụy Như Yên biết, đó không chỉ là người Lâm Thiên thích, mà hai người họ đã ở bên nhau rồi, tại Lâm Chiêu không biết thân biết phận nên mới đi quyến rũ… Giờ thành ra như vậy cũng chẳng oan uổng gì. Ngay từ đầu Lâm Thiên đã cảnh cáo cậu ta, tuy rằng không nói rõ ràng, đã nằm viện rồi mà vẫn còn tinh thần đi trêu hoa ghẹo nguyệt!
Theo như lời Lâm Chiêu giải thích, Ngụy Như Yên cho rằng Lâm Thiên ỷ thế hiếp người, nó có thể thích người khác, vậy dựa vào đâu mà A Chiêu nhà họ không thể thích được chứ? Chỉ vì cùng thích một người mà đã hại A Chiêu thành ra như vậy sao? Đúng là quá ngang ngược!
Nhưng dù Lâm Thiên có ngang ngược tới đâu, thì Ngụy Như Yên vẫn cứ sợ như thường. Hôm đó Lâm Hàn Hải thấy Lâm Thiên mà như chuột thấy mèo, đã khiến Ngụy Như Yên biết rõ, Lâm Thiên thực sự không dễ dây vào.
Đến Lâm Hàn Hải cũng phải thậm thậm thụt thụt, thì hai mẹ con họ có là cái thá gì chứ?
“Để mẹ hỏi thử bố con một chút, để ông ấy đứng ra nói tốt trước mặt Lâm Thiên, xem nó có tha thứ cho con hay không, cũng được dịp nó đã biết con rồi.. Giờ con có thể quay về nhà họ Lâm nhận tổ quy tông.”
Gương mặt Lâm Chiêu vô cùng giận dữ, đôi mắt đỏ vằn lên, lớn tiếng nói: “Con không xin lỗi đâu, con chẳng làm gì sai cả.”
Phó Tinh Hà là một người độc lập, không phải món đồ thuộc về Lâm Thiên, cậu cũng chỉ thật lòng thích thôi chứ cũng không làm gì mà? Là cậu tự nguyện chọn làm con riêng của Lâm Hàn Hải hay sao? Đây không phải lỗi của cậu, nếu có thể lựa chọn, cậu thà rằng mình không có cha còn hơn! Lâm Thiên dựa vào cái gì mà làm như vậy chứ?!
“Sao con lại không hiểu chuyện như vậy hả?” Ngụy Như Yên tức đến giậm chân.
Lâm Chiêu lớn tiếng nói: “Con không về nhà họ Lâm đâu, con không thèm khát mấy đồng tiền dơ bẩn của anh ta! Con quyết không xin lỗi!”
Nếu không phải Lâm Chiêu đang bị thương khắp mình khắp mẩy, thì Ngụy Như Yên đã đánh cậu mấy cái từ lâu rồi, không đánh thì sao thằng bé này có thể tỉnh táo được đây?! A Chiêu cứng đầu, từ nhỏ nó đã như vậy rồi, dù bà nói gì thằng bé này cũng không chịu nghe.
“Con đã bị như vậy rồi mà sao vẫn còn chưa hiểu chuyện hả?! Phải nói với con bao nhiêu lần nữa đây hả, chúng ta không thể đắc tội Lâm Thiên được, nếu không thì mẹ đã bảo cha con nhận con về nhà họ Lâm từ lâu rồi. Nghe mẹ đi, xuống nước một chút, mọi chuyện đều tốt, nhé.” Bà nhẹ giọng dụ dỗ, nhìn sườn mặt con trai bà, mắt đã ươn ướt nước, rõ ràng thằng bé đang chịu ủy khuất.
“Mẹ biết con không muốn ăn nhờ ở đậu, Lâm Thiên nó ra ở riêng từ lâu rồi, sau này con về sẽ ở nhà họ Lâm, không phải gặp Lâm Thiên đâu. Lần này cúi đầu nhận sai, sau này sẽ được hưởng phúc.”
Đạo lý “Mẫu bằng tử quý” này Ngụy Như Yên đã biết từ lâu. Bà rất thương Lâm Chiêu, muốn thằng bé trở thành “nhân trung long phụng”, con trai bà cũng không chịu thua kém, từ nhỏ thành tích học tập đã rất tốt, dậy thì cũng rất thành công, nhân duyên lại tốt đẹp, còn thi đậu trường sân khấu điện ảnh, có thể nói không cần phải lo nghĩ chuyện tiền đồ. Nhưng có tiền đồ hơn nữa, có thể sánh được với gia sản nhà họ Lâm sao?
(Mẫu bằng tử quý: Con tài giỏi thì mẹ cũng được xem trọng/ Nhân trung long phượng: chỉ người tài hoa hơn người)
Bà nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, mặc người đời xỉa xói sau lưng, còn không phải vì đợi ngày ấy hay sao?
Nhưng dù Ngụy Như Yên khuyên nhủ thế nào, Lâm Chiêu cũng không chịu nghe, bảo cậu ta đi xin lỗi Lâm Thiên ấy hả, nằm mơ đi!
—— Lâm Thiên cũng chẳng thèm cái lời xin lỗi của cậu ta, anh không tin Lâm Chiêu còn dám xuất hiện trước mặt Phó Tinh Hà, nếu như cậu ta còn dám, anh sẽ dạy cho cậu ta một bài học, dạy đến khi nào cậu ta nghe lời mới thôi.
Nhưng anh thật sự không ngờ, cậu ta lại dám thật.
Nhân lúc Ngụy Như Yên ra ngoài gọi điện cho Lâm Hàn Hải, Lâm Chiêu tự đẩy xe ra ngoài.
Kể từ lần trước tới bệnh viện phát hiện Lâm Thiên ở đây, sau này Lâm Hàn Hải không chịu đến nữa, đừng nói Lâm Chiêu có bị gãy chân, dù nó có chết trong viện, ông cũng sẽ không đến. Càng không nói tới chuyện Lâm Chiêu nói người đứng sau sai khiến người ta đánh gãy chân nó là Lâm Thiên.
Lâm Chiêu đã biết trước cái người cha này là người như vậy, cậu tin bác sĩ Phó không phải người như Lâm Hàn Hải, mà hắn là một bác sĩ rất có y đức, lại có tình có nghĩa. Nghe những bệnh nhân khác nhận xét về bác sĩ này, địa vị của Phó Tinh Hà trong lòng Lâm Chiêu lại càng cao hơn.
Bởi vậy nên Lâm Chiêu cho rằng, đến khi bác sĩ Phó biết Lâm Thiên là hạng người gì, nhất định hắn sẽ không tiếp tục ở bên anh ta nữa. Cậu ta muốn kể chân tướng cho bác sĩ Phó, nói cho bác sĩ Phó biết người khiến cậu bị thương khắp mình mẩy như vậy là Lâm Thiên, chân cậu cũng là Lâm Thiên sai người ta đánh gãy.
Lâm Chiêu cũng may mắn, vừa khéo gặp được Phó Tinh Hà đang đi một mình.
Cậu ta nhanh tay quay bánh xe, sau đó theo bác sĩ Phó tới cầu thang. Phó Tinh Hà dửng dưng dựa vào tay vịn cầu thang, “Cậu theo tôi làm gì?”
“Bác sĩ Phó, em là Lâm Chiêu, em nghĩ chắc chắn anh không biết một chuyện, Lâm Thiên là anh của em, chẳng qua là anh trai cùng cha khác mẹ. Em bị thương như này là do anh ta gây ra! Chân em cũng là bị anh ấy sai người đánh gãy!” Lâm Chiêu kích động, càng nói càng lớn tiếng.
“Cho nên?” Gương mặt Phó Tinh Hà không hề có cảm xúc.
“Bởi vậy nên, bởi vậy nên bộ dạng của anh ta trước mặt anh chỉ là giả vờ mà thôi! Anh thực sự hiểu rõ về anh ta chứ? Anh có biết anh ta là hạng người gì không? Anh ta chỉ giả bộ thôi! Anh đừng ở bên anh ta nữa!” Lâm Chiêu đẩy xe tới gần hắn.
“Liên quan gì tới cậu?” Phó Tinh Hà hờ hững lùi về phía sau.
“Em chỉ muốn nhắc nhở anh…” Mắt cậu rơm rớm nước, học ở trường sân khấu điện ảnh hai năm, muốn khóc là có thể khóc được ngay, “Lâm Thiên không phải người như anh thấy đâu, anh ta hại em thành ra như vậy, anh nói xem anh ta thế nào? Em tốt hơn anh ta nhiều, anh ta là tên lừa đảo, anh ta lừa anh…” Nói đoạn cậu vươn tay ra muốn chạm vào người Phó Tinh Hà.
Phó Tinh Hà nhanh chóng né ra, nhưng vẫn bị cậu ta túm một góc áo. Phó Tinh Hà chau mày, trong đôi mắt hằn rõ sự chán ghét, hắn lấy điện thoại ra bấm số 110, chuông vừa reo hai hồi đã có người bắt máy, Phó Tinh Hà nói với đầu dây bên kia, “Đồng chí cảnh sát, có người muốn quấy rối tôi.”
Nghe thấy Phó Tinh Hà nói vậy, Lâm Chiêu ngẩn người ra, cơ thể đổ về phía trước muốn ngăn cản hắn báo cảnh sát, “Bác sĩ Phó à, không phải như anh nghĩ đâu!” Cậu ta sốt ruột muốn giải thích, Phó Tinh Hà lại tránh ra một chút, kết quả Lâm Chiêu không chú ý, liền ngã từ trên cầu thang xuống.
Cậu lăn liền bốn năm vòng, cơ thể văng ra khỏi xe đẩy, trước khi ngất đi, trong đầu Lâm Chiêu chỉ có một suy nghĩ —— Phó Tinh Hà cố tình dẫn cậu tới nơi này.
Lâm Chiêu ngượng ngập đến phát hoảng, cậu ta nhìn Phó Tinh Hà một chút, muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng dưới ánh mắt như lăng trì của mọi người mà ủ rũ rời đi.
Nhưng Lâm Chiêu cũng không định từ bỏ, theo đuổi người ta mà, đương nhiên sẽ phải nếm trải chút cay đắng, cậu không tin lúc Lâm Thiên theo đuổi vị bác sĩ này cũng đều thuận buồm xuôi gió, không trải qua khó khăn thì sao biết cách quý trọng chứ?
Dần dà con người sẽ khó tránh khỏi suy nghĩ muốn ăn vụng — Tư tưởng này của Lâm Chiêu là do gia đình mang tới cho cậu. Phần lớn đàn ông trong mắt cậu đều đức hạnh giống như Lâm Hàn Hải. Ăn trong chén, nhìn trong nồi, không có ngoại lệ.
Cậu ta tin, hôm nay mình bị từ chối, không phải vì Phó Tinh Hà là chính nhân quân tử gì cho cam, mà là do cậu quyến rũ còn chưa đủ, thời cơ cũng chưa chín muồi.
Khám bệnh buổi sáng xong, Phó Tinh Hà còn không qua văn phòng, hắn lái xe về thẳng nhà. Trên xe, hắn gọi điện cho Lâm Thiên: “Em có ở nhà không?”
“Có ạ,” Một tay Lâm Thiên cầm muôi, dùng vai kẹp điện thoại, “Em nấu cơm xong rồi, bao giờ anh về vậy?”
“Ngay đây,” Phó Tinh Hà đạp chân ga, “Ở nhà đợi anh.”
Lâm Thiên còn chưa kịp nghĩ rõ, Phó Tinh Hà đã cúp máy, Lâm Thiên vặn nhỏ lửa, trong lòng nghĩ không biết hôm nay anh ấy làm sao? Sao có vẻ không được vui thì phải.
Phó Tinh Hà tăng tốc, dọc đường liên tục vượt xe khác, chẳng bao lâu sau thì về đến nhà.
Lâm Thiên thấy cửa mở “rầm” một tiếng, vội vàng ló đầu ra khỏi bếp, trông thấy Phó Tinh Hà rảo bước vào phòng ngủ.
Phó Tinh Hà vừa đi vừa cởi quần áo, hắn tiến vào phòng tắm, gọi to: “Lâm Thiên.”
“Dạ,” Lâm Thiên đáp một tiếng, từ bên cạnh cửa thò đầu ra nhìn, “Sao vậy anh?”
Anh thấy Phó Tinh Hà vứt quần chỏng chơ dưới nền đất, thể như ném rác rưởi.
“Chẳng sao cả, cởi quần áo, vào đây đi.” Giọng của hắn lẫn trong tiếng nước rào rào chảy xuống sàn, mang theo sự sốt ruột, Lâm Thiên tin chắc rằng Phó Tinh Hà đang không vui.
Lâm Thiên khựng lại mất một giây, “Dạ dạ?” Anh còn tưởng mình đang nghe lầm, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, “Em đi tắt bếp đã.” Nói rồi Lâm Thiên chạy ào tới phòng bếp để tắt bếp lại, sau đó tháo tạp dề xuống, vừa chạy vừa cởi quần. Lúc tới phòng tắm, Lâm Thiên khom người cởi nốt chiếc quần lót.
Sao hôm nay bác sĩ Phó nóng tính thế nhỉ? Lâm Thiên thắc mắc trong lòng, anh cảm thấy hôm nay có lẽ hắn đã gặp chuyện gì đó không vui, hoặc là do bệnh nhân nào đó. Còn chưa bước vào bồn tắm đứng, Lâm Thiên đã bị Phó Tinh Hà kéo cánh tay mạnh vào bên trong.
Lâm Thiên lảo đà lảo đảo, va vào người Phó Tinh Hà, cánh tay Phó Tinh Hà giữ lấy eo anh, quay một vòng, đặt anh dựa vào mặt đá cẩm thạch ở bồn tắm đứng, đôi chân hắn giữ lấy chân Lâm Thiên, hắn cúi người, lấp kín bờ môi anh..
Bóng đen đổ ập xuống, Lâm Thiên ngạc nhiên mở to mắt nhìn, Phó Tinh Hà cạy hàm răng anh ra, ngậm lấy đầu lưỡi anh, nước nóng bắn tung dọc bắp đùi, Lâm Thiên từ từ nhắm mắt lại, đôi bàn tay buông lỏng khoát trên vai bác sĩ Phó.
Phó Tinh Hà trằn trọc hôn anh cả chục phút ròng, đầu lưỡi Lâm Thiên bị hút đến hơi sưng lên, mũi phát ra những tiếng rên rỉ thỏa mãn.
Đôi môi Phó Tinh Hà rời đi, nhưng vẫn dán rất gần, khoảnh khắc ấy đôi môi hắn hé mở, đoạn hỏi: “Em ăn gì mà ngọt vậy?”
Lâm Thiên vẫn còn đang chóng mặt, anh cảm nhận được chân Phó Tinh Hà đang đè lên chân mình, hơn nữa còn quấn lấy bắp đùi anh, từ từ sượt xuống. Lâm Thiên thở hổn hển, lúc bấy giờ mới kịp phản ứng xem bác sĩ Phó đang hỏi gì.
“Em… em nấu canh ngân nhĩ tuyết lê, lúc nãy mới nếm thử một chút.” Anh trả lời.
“Bảo sao ngọt như vậy.” Phó Tinh Hà kề sát vào vành tai và tóc mai anh.
Trong nháy mắt, những bực dọc trong lòng hắn đều tan thành mây khói.
Lâm Thiên có chút bất an, anh ôm chặt lấy hắn, đôi mắt nhìn chăm chú vào đôi mắt hắn, “Anh à anh sao vậy, anh không vui à?”
“Không sao đâu,” Bờ môi Phó Tinh Hà vấn vít bên môi anh, hắn ngừng lại một chút: “Gặp thứ bẩn tưởi.”
“Thứ bẩn tưởi?” Trong mắt Lâm Thiên lộ ra sự nghi hoặc, “Vậy hôm nào chúng ta đi miếu chùa cúng bái Phật, thắp nhang trừ tà đi.”
Phó Tinh Hà cười một tiếng, trong mắt mang theo ý cười, đáp: “Ừ, đi bái Phật.”
Không hỏi được lý do, nhưng Lâm Thiên thấy tâm tình bác sĩ Phó có vẻ tốt lên rồi, cũng không gặng hỏi nữa.
“Thế chúng ta ăn cơm trước hay là… làm xong rồi ăn.” Anh nhìn Phó Tinh Hà, bờ vai dựa vào mặt tường bị nước xối rửa.
Bàn tay Phó Tinh Hà trượt vào mông anh, thấp giọng nói: “Ăn em trước rồi ăn cơm sau.” Hắn cúi người, tiếp tục hôn Lâm Thiên.
Cơ thể Lâm Thiên dần mềm nhũn xuống, trở thành một món ăn, khiến Phó Tinh Hà ăn sạch sành sanh, chẳng để lại cọng xương nào.
Ra khỏi phòng tắm, Lâm Thiên cúi người mặc quần lót vào, nhưng anh thấy bác sĩ Phó nhặt chiếc quần ban nãy thay ra, sau đó tống vào trong thùng rác.
Thùng rác không lớn, quần vừa ném vào liền choán hết chỗ.
“Anh à…” Lâm Thiên nhớ cái quần kia mới chỉ mặc mấy lần, sao bác sĩ Phó lại ném đi luôn chứ?
Phó Tinh Hà quay đầu liếc nhìn anh, đoạn nói: “Bẩn.”
Lâm Thiên đang định nói bẩn thì để em giặt là được, nhưng trong thoáng chốc dường như nghĩ thông điều gì đó.
Anh ngồi xổm xuống, ngửa đầu lên nhìn vào đôi mắt Phó Tinh Hà, có ngọn lửa bừng lên trong đôi mắt ấy, “Là chân nào?”
Phó Tinh Hà ngồi trên giường, cúi đầu nhìn anh, còn chưa kịp nói, Lâm Thiên đã nắm lấy chân bên phải, “Là chân này à?”
Ban nãy bác sĩ Phó cứ lấy chân cọ cọ vào người anh, Lâm Thiên còn tưởng hắn làm sao, giờ nghĩ thông rồi, sắc mặt Lâm Thiên âm trầm đến đáng sợ, thể như muốn giết người.
Trưa nay bác sĩ Phó ra ngoài khám bệnh, chắc là bị bệnh nhân quấy rối rồi.
Trong lòng Lâm Thiên cảm thấy khó chịu chết đi được, lại vô cùng phẫn nộ, ai lại không biết xấu hổ như vậy mà chạm vào người hắn chứ —— lúc anh còn thầm thương bác sĩ Phó, đừng nói tới chuyện chạm vào người thật, mà ngay cảm chạm vào bức ảnh thôi cũng rất thận trọng. Lâm Thiên cụp mi mắt, cúi người xuống, hôn chi chít lên đùi Phó Tinh Hà.
Phó Tinh Hà muốn tránh ra, nhưng lần này Lâm Thiên dùng sức rất lớn, anh ra sức nắm chặt lấy. Bờ môi hắn run run: “Lâm Tiểu Thiên.. đừng như vậy.”
“Không được.” Bàn tay Lâm Thiên giữ lên bắp chân hắn, ánh mắt như đang cố kiềm nén điều gì đó, “Em muốn tiêu độc, nhất định phải tiêu độc.”
Lâm Thiên tiêu độc nhiều lần liên tiếp, bờ môi mỗi lúc một nóng hơn, anh gặm cắn chân Phó Tinh Hà đến mức thảm thương không nỡ nhìn.
Buổi trưa, hai người cũng không nghỉ ngơi, xế chiều Lâm Thiên lái xe đưa Phó Tinh Hà tới bệnh viện, bác sĩ Phó bước vào phòng phẫu thuật, Lâm Thiên liền đi điều tra xem cái tên không có mắt dám quấy rối người của anh là ai.
Có rất nhiều người thấy cảnh tượng hồi sáng, Lâm Thiên dễ dàng điều tra được là ai.
“Là một cậu trai, cao cao ráo ráo, mày rậm mắt to, chỉ là trông hơi gầy.”
Lâm Thiên vừa nghe đã biết là ai —— Lâm Chiêu, anh thực sự không ngờ, đã dạy dỗ cậu ta một trận rồi mà còn dám vác mặt tới bệnh viện.
Anh không muốn gây phiền toái cho bác sĩ Phó, cũng không muốn gây chuyện ở bệnh viện, bèn liên lạc với đám người ăn vạ lần trước.
Lâm Thiên cũng không tìm du côn đầu đường xó chợ, mà toàn là những lính đặc chủng đã xuất ngũ trong công ty bảo an của anh. Gọi những người từng bò ra khỏi đống xác chết như lính đánh thuê và lính đặc chủng ra để làm loại chuyện này, đúng là ủy khuất cho tài năng của họ.
Đám người kia ôm di ảnh, đến bệnh viện tìm Lâm Chiêu gây chuyện, lên án cậu ta đụng chết người còn dám bỏ chạy. Đám người kia vừa nhìn đã biết không dễ nói chuyện, không ai dám nhúng tay vào, hơn nữa họ vừa tới đã đánh, vừa đánh vừa chửi: “Chân này rồ ga đúng không? Đập cho hết rồ này, chân này không phanh đúng không? Thế thì đừng giữ cái chân này nữa.”
Mấy gậy đánh tới tấp xuống, đập gãy hai chân Lâm Chiêu.
Bên cạnh có mấy người không nhìn được muốn khuyên nhủ, nhưng sau khi nghe “tội” của Lâm Chiêu, đều không dám ho he gì nữa, đâm người ta còn rồ ga đi tiếp, đâm chết người mới chịu.
Ai có mắt có mũi đều đứng ngoài không can dự.
Lâm Chiêu nằm dưới đất, đau đớn gào lên: “Mấy người giả vờ bị đâm!” Nhưng cậu kêu chưa đầy hai phút thì đã lịm đi vì đau đớn. Khoảnh khắc mơ hồ trước khi lịm đi, cậu trông thấy một bóng người thờ ơ lạnh nhạt đứng nhìn trong góc khuất, là Lâm Thiên.
Lúc bảo vệ chạy tới, đám người gây chuyện kia đã chạy không thấy bóng dáng đâu, nghe những người xung quanh nói cái gì mà gây chuyện bị người ta tìm tới, thì cũng đoán được đại khái đã xảy ra chuyện gì.
Có mấy người tông xe chết người, con đường không có camera giám sát, không có chứng cứ nào, rất dễ trốn tránh luật pháp, dù anh có trốn ở trong viện đi nữa thì người ta cũng chẳng xót thương gì, dù sao thì anh cũng là người phạm pháp đầu tiên.
Mọi người nghe xung quanh tháo nhau, bị như vậy rồi mà còn diễn nữa à? Thực ra đây là sự thực chứ nào phải diễn, nhưng lúc này chẳng ai nghe Lâm Chiêu giải thích nữa rồi, huống hồ cậu ta còn bị đánh bất tỉnh nhân sự như vậy. Sau đó bệnh viện lập tức thông báo tới Ngụy Như Yên, bà nghe mọi người xung quanh bàn tán, cũng tưởng rằng con trai mình lái xe đâm chết người, bà lo lắng sợ hãi, vội vã liên lạc với Lâm Hàn Hải, đâm chết người không phải chuyện nhỏ, chỉ Lâm Hàn Hải mới có thể giải quyết.
Lâm Chiêu bị đánh gãy hai chân, lập tức được đưa tới khoa chỉnh hình làm phẫu thuật, bác sĩ khoa chỉnh hình rất tài giỏi, lập tức nối được chân cho cậu, chỉ có điều trong vòng nửa năm đến một năm, cậu ta không thể đi đứng như người bình thường.
Đúng là Lâm Thiên muốn tự mình ra tay, nhưng anh sợ mình ra tay trong bệnh viện sẽ gây phiền phức cho Phó Tinh Hà, dù sao thì cũng nhiều người trong viện biết đến anh, cũng như quan hệ của anh và bác sĩ Phó. Anh không sợ Lâm Chiêu biết chuyện này do ai làm ra, anh muốn để cho cậu ta biết anh hành xử thế nào. Tôi muốn trừng trị cậu đấy, ai bảo cậu dám động vào người của tôi.
Lúc Phó Tinh Hà làm phẫu thuật cũng nghe nói qua về chuyện này. Có người ngang nhiên đánh người trong bệnh viện, còn mang theo di ảnh, sau khi đánh gãy chân người ta thì biến mất không thấy tăm hơi. Chuyện này được làm nhanh gọn lẹ, nghe như một cái bẫy. Bệnh nhân bị đánh kia là ai, Phó Tinh Hà cũng không đi hỏi thăm, hắn không cảm thấy hứng thú.
Sau khi hết thuốc gây mê, Lâm Chiêu tỉnh lại rồi, thấy Ngụy Như Yên đang ngồi bên giường bệnh.
“A Chiêu, A Chiêu, cuối cùng con cũng tỉnh lại rồi!” Ngụy Như Yên trông chừng bên giường bệnh của con trai suốt cả buổi tối, bà còn chưa tẩy trang, mascara bị lem thành những vệt dài, gương mặt vô cùng tiều tụy. Bởi vì sợ con trai phạm pháp thật, nên Ngụy Như Yên cũng không dám báo bảnh sát. Tuy rằng chuyện nào ra chuyện đấy, cảnh sát tóm đám người kia nhiều nhất cũng chỉ tạm giam mười lăm ngày, nhưng nếu con trai bà đâm chết người rồi bỏ trốn thật, chẳng phải sẽ là tội nặng hay sao?
Bà thân phụ nữ nội trợ, chẳng biết chuyện gì, đi tìm Lâm Hàn Hải nhưng cũng chẳng thể trông cậy vào, đến giờ vẫn chẳng thấy tin tức gì.
“Mẹ…” Ngón tay Lâm Chiêu giần giật, cậu nghe thấy giọng mình yếu ớt vọng lại, “Nước, uống nước..”
Ngụy Như Yên vội vã rót cho cậu ta một cốc nước, cầm ống hút cho cậu uống. Nhỏ giọng hỏi: “A Chiêu à, con nói thật với mẹ đi, có phải con tông chết người ta không?”
“Mẹ có phải mẹ con không vậy? Mấy lời này mà mẹ cũng tin à?! Đây là nói dối! Là nói dối!” Lâm Chiêu vừa nghe đã sôi sùng sục lên, đột nhiên nhớ tới trước khi cậu ngất đi, trông thấy Lâm Thiên đứng sau đám đông vây xem, “Con biết rồi, là Lâm Thiên làm ra, nhất định là Lâm Thiên.. là anh ta..” Lâm Chiêu lẩm bẩm, cậu chợt nhận ra đôi chân mình như mất đi cảm giác, cố cử động mà không được, cúi đầu nhìn xuống, đôi chân bị bó bột thạch cao dày ứ, treo giữa không trung.
“Mẹ.. chân của con.” Giọng cậu run lên.
Ngụy Như Yên không lo cho đôi chân của cậu, bác sĩ nói, xương Lâm Chiêu đã được nối vào, chỉ cần cẩn thận tĩnh dưỡng thì không thành vấn đề.
Lúc này đây, bà bị cái tên Lâm Chiêu nhắc tới làm cho sợ đến mức biến sắc, “Sao?! Sao cơ? Lâm Thiên, Lâm Thiên sai người tới đánh con? Nó đánh con làm cái gì?” Bà thấy hoảng loạn trong lòng, tại sao Lâm Thiên lại muốn đối phó với A Chiêu chứ? Với Lâm Thiên mà nói, A Chiêu chỉ là một người xa lạ, chẳng lẽ vì.. Mặt Ngụy Như Yên trắng bệch như giấy, lập tức nghĩ tới chuyện hai hôm trước ở trong viện trông thấy Lâm Thiên, chẳng lẽ Lâm Thiên đã phát hiện ra bà và Lâm Hàn Hải, nên bây giờ mới…?
“Đúng rồi, nhất định là Lâm Thiên rồi, chính là anh ta, anh ta đánh gãy chân con cũng bởi vì…” Lâm Chiêu cũng chợt nhớ ra, hôm qua cậu tới phòng khám của bác sĩ Phó, còn chưa kịp làm gì, đã bị Phó Tinh Hà đuổi đi. Sắc mặt cậu vốn đã trắng bệch rồi, lúc này đây nghĩ tới chuyện này, liền mất hết sức sống. Đám người đánh cậu kia là cái đám lần trước ăn vạ giả vờ bị tông xe, như vậy, Lâm Thiên đã sớm biết tới sự tồn tại của cậu, nói không chừng còn biết cậu là con riêng của Lâm Hàn Hải —— Chẳng trách anh ta lại cho cậu một bài học như vậy.
Cậu cũng không nghĩ rằng bởi vì cậu thích Phó Tinh Hà nên Lâm Thiên mới đối phó với cậu như vậy, cậu cho rằng, nhất định Lâm Thiên đã phát hiện ra cậu là em trai cùng cha khác mẹ với anh ta, cho nên lúc này mới ra oai, tìm người xử lý cậu.
Lòng Ngụy Như Yên như lửa đốt, “A Chiêu, con mau nói ra vì sao con lại chọc tới Lâm Thiên đi, sao nó lại tìm người tính sổ với con như vậy? Nó có biết thân phận của con không? Có phải nó đã biết rồi hay không?”
“Mẹ, nhất định anh ta đã biết con là ai rồi,” Lâm Chiêu rất chắc chắn, tức đến độ gương mặt trở nên méo mó, “Anh ta dựa vào đâu cơ chứ? Con không cướp cha của anh ta, cũng không thèm khát gì tiền của nhà họ! Con dựa vào bản lĩnh của mình để theo đuổi người khác thì có gì là sai sao?! Chính anh ta không xem trọng người của mình.. Con có làm gì sai sao…” Lâm Chiêu càng nói càng thấy uất ức, Phó Tinh Hà là một người độc lập, cậu thích Phó Tinh Hà thì theo đuổi hắn, dựa vào chính bản lĩnh của mình, nhưng Lâm Thiên lại nhỏ nhen đến mức đập phá xe cậu, cướp tiền của cậu! Giờ tới bệnh viện không những bôi nhọ cậu, còn đánh gãy chân cậu nữa!
“Mẹ à, con muốn báo cảnh sát! Chuyện này do Lâm Thiên làm ra! Lâm Thiên sai người ta làm ra! Là do anh ta đứng sau chỉ huy!” Lâm Chiêu càng nói càng kích động, suýt chút nữa ngã xuống giường.
“Rốt cuộc con đã làm cái gì hả? Cái thằng này! Báo gì mà báo! Chúng ta không thể đắc tội Lâm Thiên được… Con mau nói rõ xem rốt cuộc con đã làm gì đi, sao lại chọc giận cậu ta hả?” Ngụy Như Yên sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng. Bà lấy điện thoại ra, do do dự dự một vài giây, sau đó gọi điện thoại cho Lâm Hàn Hải, ai ngờ Lâm Hàn Hải đã cho bà vào danh sách đen, gọi thế nào cũng không được, máy cứ báo bận suốt.
Sắc mặt Lâm Chiêu thoáng trở nên khó chịu, chẳng bao lâu sau thì biến mất, “Con thì có thể làm gì chứ, con thích một bác sĩ, bác sĩ kia là người Lâm Thiên thích, con chỉ yêu anh ấy thôi mà, con còn chưa làm gì mà anh ta đã đánh con thành ra như vậy.”
Lý do này thật là hoang đường, Ngụy Như Yên đứng bật dậy khỏi ghế, “Mẹ đã nói với con thế nào hả, không phải mẹ đã nói với con, không thể đắc tội Lâm Thiên rồi hay sao! Đến cha con cũng còn phải xem sắc mặt nó.. Con, con thích ai không thích, sao lại đi thích người nó coi trọng hả? Không được, con phải đến xin lỗi nó, nói con không biết đó là người của nó… Không được không được, chỉ xin lỗi thôi chắc nó sẽ không tha thứ cho con…”
Lâm Chiêu vẫn còn chưa nói cho Ngụy Như Yên biết, đó không chỉ là người Lâm Thiên thích, mà hai người họ đã ở bên nhau rồi, tại Lâm Chiêu không biết thân biết phận nên mới đi quyến rũ… Giờ thành ra như vậy cũng chẳng oan uổng gì. Ngay từ đầu Lâm Thiên đã cảnh cáo cậu ta, tuy rằng không nói rõ ràng, đã nằm viện rồi mà vẫn còn tinh thần đi trêu hoa ghẹo nguyệt!
Theo như lời Lâm Chiêu giải thích, Ngụy Như Yên cho rằng Lâm Thiên ỷ thế hiếp người, nó có thể thích người khác, vậy dựa vào đâu mà A Chiêu nhà họ không thể thích được chứ? Chỉ vì cùng thích một người mà đã hại A Chiêu thành ra như vậy sao? Đúng là quá ngang ngược!
Nhưng dù Lâm Thiên có ngang ngược tới đâu, thì Ngụy Như Yên vẫn cứ sợ như thường. Hôm đó Lâm Hàn Hải thấy Lâm Thiên mà như chuột thấy mèo, đã khiến Ngụy Như Yên biết rõ, Lâm Thiên thực sự không dễ dây vào.
Đến Lâm Hàn Hải cũng phải thậm thậm thụt thụt, thì hai mẹ con họ có là cái thá gì chứ?
“Để mẹ hỏi thử bố con một chút, để ông ấy đứng ra nói tốt trước mặt Lâm Thiên, xem nó có tha thứ cho con hay không, cũng được dịp nó đã biết con rồi.. Giờ con có thể quay về nhà họ Lâm nhận tổ quy tông.”
Gương mặt Lâm Chiêu vô cùng giận dữ, đôi mắt đỏ vằn lên, lớn tiếng nói: “Con không xin lỗi đâu, con chẳng làm gì sai cả.”
Phó Tinh Hà là một người độc lập, không phải món đồ thuộc về Lâm Thiên, cậu cũng chỉ thật lòng thích thôi chứ cũng không làm gì mà? Là cậu tự nguyện chọn làm con riêng của Lâm Hàn Hải hay sao? Đây không phải lỗi của cậu, nếu có thể lựa chọn, cậu thà rằng mình không có cha còn hơn! Lâm Thiên dựa vào cái gì mà làm như vậy chứ?!
“Sao con lại không hiểu chuyện như vậy hả?” Ngụy Như Yên tức đến giậm chân.
Lâm Chiêu lớn tiếng nói: “Con không về nhà họ Lâm đâu, con không thèm khát mấy đồng tiền dơ bẩn của anh ta! Con quyết không xin lỗi!”
Nếu không phải Lâm Chiêu đang bị thương khắp mình khắp mẩy, thì Ngụy Như Yên đã đánh cậu mấy cái từ lâu rồi, không đánh thì sao thằng bé này có thể tỉnh táo được đây?! A Chiêu cứng đầu, từ nhỏ nó đã như vậy rồi, dù bà nói gì thằng bé này cũng không chịu nghe.
“Con đã bị như vậy rồi mà sao vẫn còn chưa hiểu chuyện hả?! Phải nói với con bao nhiêu lần nữa đây hả, chúng ta không thể đắc tội Lâm Thiên được, nếu không thì mẹ đã bảo cha con nhận con về nhà họ Lâm từ lâu rồi. Nghe mẹ đi, xuống nước một chút, mọi chuyện đều tốt, nhé.” Bà nhẹ giọng dụ dỗ, nhìn sườn mặt con trai bà, mắt đã ươn ướt nước, rõ ràng thằng bé đang chịu ủy khuất.
“Mẹ biết con không muốn ăn nhờ ở đậu, Lâm Thiên nó ra ở riêng từ lâu rồi, sau này con về sẽ ở nhà họ Lâm, không phải gặp Lâm Thiên đâu. Lần này cúi đầu nhận sai, sau này sẽ được hưởng phúc.”
Đạo lý “Mẫu bằng tử quý” này Ngụy Như Yên đã biết từ lâu. Bà rất thương Lâm Chiêu, muốn thằng bé trở thành “nhân trung long phụng”, con trai bà cũng không chịu thua kém, từ nhỏ thành tích học tập đã rất tốt, dậy thì cũng rất thành công, nhân duyên lại tốt đẹp, còn thi đậu trường sân khấu điện ảnh, có thể nói không cần phải lo nghĩ chuyện tiền đồ. Nhưng có tiền đồ hơn nữa, có thể sánh được với gia sản nhà họ Lâm sao?
(Mẫu bằng tử quý: Con tài giỏi thì mẹ cũng được xem trọng/ Nhân trung long phượng: chỉ người tài hoa hơn người)
Bà nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, mặc người đời xỉa xói sau lưng, còn không phải vì đợi ngày ấy hay sao?
Nhưng dù Ngụy Như Yên khuyên nhủ thế nào, Lâm Chiêu cũng không chịu nghe, bảo cậu ta đi xin lỗi Lâm Thiên ấy hả, nằm mơ đi!
—— Lâm Thiên cũng chẳng thèm cái lời xin lỗi của cậu ta, anh không tin Lâm Chiêu còn dám xuất hiện trước mặt Phó Tinh Hà, nếu như cậu ta còn dám, anh sẽ dạy cho cậu ta một bài học, dạy đến khi nào cậu ta nghe lời mới thôi.
Nhưng anh thật sự không ngờ, cậu ta lại dám thật.
Nhân lúc Ngụy Như Yên ra ngoài gọi điện cho Lâm Hàn Hải, Lâm Chiêu tự đẩy xe ra ngoài.
Kể từ lần trước tới bệnh viện phát hiện Lâm Thiên ở đây, sau này Lâm Hàn Hải không chịu đến nữa, đừng nói Lâm Chiêu có bị gãy chân, dù nó có chết trong viện, ông cũng sẽ không đến. Càng không nói tới chuyện Lâm Chiêu nói người đứng sau sai khiến người ta đánh gãy chân nó là Lâm Thiên.
Lâm Chiêu đã biết trước cái người cha này là người như vậy, cậu tin bác sĩ Phó không phải người như Lâm Hàn Hải, mà hắn là một bác sĩ rất có y đức, lại có tình có nghĩa. Nghe những bệnh nhân khác nhận xét về bác sĩ này, địa vị của Phó Tinh Hà trong lòng Lâm Chiêu lại càng cao hơn.
Bởi vậy nên Lâm Chiêu cho rằng, đến khi bác sĩ Phó biết Lâm Thiên là hạng người gì, nhất định hắn sẽ không tiếp tục ở bên anh ta nữa. Cậu ta muốn kể chân tướng cho bác sĩ Phó, nói cho bác sĩ Phó biết người khiến cậu bị thương khắp mình mẩy như vậy là Lâm Thiên, chân cậu cũng là Lâm Thiên sai người ta đánh gãy.
Lâm Chiêu cũng may mắn, vừa khéo gặp được Phó Tinh Hà đang đi một mình.
Cậu ta nhanh tay quay bánh xe, sau đó theo bác sĩ Phó tới cầu thang. Phó Tinh Hà dửng dưng dựa vào tay vịn cầu thang, “Cậu theo tôi làm gì?”
“Bác sĩ Phó, em là Lâm Chiêu, em nghĩ chắc chắn anh không biết một chuyện, Lâm Thiên là anh của em, chẳng qua là anh trai cùng cha khác mẹ. Em bị thương như này là do anh ta gây ra! Chân em cũng là bị anh ấy sai người đánh gãy!” Lâm Chiêu kích động, càng nói càng lớn tiếng.
“Cho nên?” Gương mặt Phó Tinh Hà không hề có cảm xúc.
“Bởi vậy nên, bởi vậy nên bộ dạng của anh ta trước mặt anh chỉ là giả vờ mà thôi! Anh thực sự hiểu rõ về anh ta chứ? Anh có biết anh ta là hạng người gì không? Anh ta chỉ giả bộ thôi! Anh đừng ở bên anh ta nữa!” Lâm Chiêu đẩy xe tới gần hắn.
“Liên quan gì tới cậu?” Phó Tinh Hà hờ hững lùi về phía sau.
“Em chỉ muốn nhắc nhở anh…” Mắt cậu rơm rớm nước, học ở trường sân khấu điện ảnh hai năm, muốn khóc là có thể khóc được ngay, “Lâm Thiên không phải người như anh thấy đâu, anh ta hại em thành ra như vậy, anh nói xem anh ta thế nào? Em tốt hơn anh ta nhiều, anh ta là tên lừa đảo, anh ta lừa anh…” Nói đoạn cậu vươn tay ra muốn chạm vào người Phó Tinh Hà.
Phó Tinh Hà nhanh chóng né ra, nhưng vẫn bị cậu ta túm một góc áo. Phó Tinh Hà chau mày, trong đôi mắt hằn rõ sự chán ghét, hắn lấy điện thoại ra bấm số 110, chuông vừa reo hai hồi đã có người bắt máy, Phó Tinh Hà nói với đầu dây bên kia, “Đồng chí cảnh sát, có người muốn quấy rối tôi.”
Nghe thấy Phó Tinh Hà nói vậy, Lâm Chiêu ngẩn người ra, cơ thể đổ về phía trước muốn ngăn cản hắn báo cảnh sát, “Bác sĩ Phó à, không phải như anh nghĩ đâu!” Cậu ta sốt ruột muốn giải thích, Phó Tinh Hà lại tránh ra một chút, kết quả Lâm Chiêu không chú ý, liền ngã từ trên cầu thang xuống.
Cậu lăn liền bốn năm vòng, cơ thể văng ra khỏi xe đẩy, trước khi ngất đi, trong đầu Lâm Chiêu chỉ có một suy nghĩ —— Phó Tinh Hà cố tình dẫn cậu tới nơi này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất