Địch Áo Tiên Sinh (Dior Tiên Sinh)
Chương 28: Tiểu thê tử bỏ trốn của đế vương xã hội đen (1)
Chuyển ngữ: Cực Phẩm
Đến lúc đi ngủ buổi tối, Trương Thần Phi khăng khăng muốn ôm con trai cún vào trong lòng ngủ, lấy lý do là khi Alpha còn nhỏ thì phải tiếp xúc nhiều với ba mình, để học hỏi sức mạnh và dũng khí.
“…”
Tiêu Tê mở to mắt nhìn Quang Tông cào áo ngủ của Trương Đại Điểu ra rồi rầm rì tìm sữa bú. Cái này thì học hỏi được cái quỷ gì?
Sáng sớm hôm sau, Trương Thần Phi tỉnh lại từ trong giấc mơ lộn xộn tối qua. Hôm qua hắn mơ thấy ông nội đã qua đời dẫn theo một nhóm ông ông bà bà mà hắn không biết trách mắng hắn, cứ xì xà xì xồ không biết nói cái gì. Cuối cùng hắn thấy phiền, hét một tiếng to, “Sao mấy người không đi mà nói với ba của con”, liền thổi tan hết mấy ông ông bà bà đó.
Năm giác quan dần dần quay lại, trong lòng không có tiểu kiều thê mềm mại thơm thơm mà chỉ có một cục lông lá gì đó, vén chăn lên nhìn thì chống lại một đôi mắt cún con tròn như hai hạt đậu đen.
Cục lông vàng thấy người tỉnh rồi thì lập tức nhiệt tình nhào tới, quíu lấy Trương Đại Điểu rồi tha hồ liếm cằm hắn. Đuôi vẫy liên tục, cái mông nhỏ cũng lắc lắc theo, không cẩn thận giẫm phải đôi bàn tay thon dài trắng nõn bên gối đầu.
“Ưm… Quang Tông… Đừng quậy…” Tiêu Tê vẫn không mở mắt, sờ lung tung cún con hai cái, lại cọ mặt vào gối ngủ tiếp.
Quang Tông…
Ầm ầm ầm ầm ——
Một đường sấm sét giữa trời quang đánh xuống từ trên trần nhà, giật cho tổng tài đại nhân ngũ giác đã quay lại thành tro bụi.
Chất dẫn dụ ngọt ngào cỡ nào đây, ba em nói không sai, em đúng là một Omega huyết thống thuần chủng…
Đợi đến khi đánh dấu mất hiệu lực thì phun chút thuốc ức chế…
Người trẻ tuổi, cậu không hiểu sức mạnh là cái gì đâu…
Vì đế quốc…
Con là kiêu ngạo của Trương gia là chúng ta, lấy tên là Trương Quang Tông đi…
Kịch bản lần này… sao có thể kỳ ba như thế được chứ!
Trời ơi, ném cái quỷ này ra ngoài không gian đi hu hu!
Trương Thần Phi vùi đầu vào trong gối, hy vọng lát nữa Tiêu Tê rời giường thì đừng nói chuyện với hắn mà cứ đi làm luôn, hãy để một mình hắn đối diện với thế giới tàn khốc này đi.
“Gâu gâu!” Nhưng Quang Tông lại không để ý đến tâm tình của ba mình, chạy một vòng trên giường, đột nhiên phát hiện trong đống chăn có một cái đầu đen xù xù. Vui sướng nhào đến, cố gắng dùng chân trước cào ra, muốn chui đầu vào.
Cún nhỏ xoay tới xoay lui, không tránh được việc đánh thức Tiêu Tê.
“Sao thế?” Tiêu Tê nhổm người dậy, thấy rõ tiểu tử kia đang bới cái gì thì hoảng sợ vỗ lưng ông xã, “Trương Đại Điểu, anh sao vậy?”
“Ưm, không sao.” Cứ như vậy bị tiểu kiều thê phát hiện, Trương Thần Phi chỉ đành phải chui đầu ra, ngồi dậy xem như không có chuyện gì xảy ra.
“Lát nữa em sẽ đi làm.” Tiêu Tê cũng ngồi dậy, lôi áo ngủ khỏi miệng cục lông nhỏ, “Anh có muốn mang Quang Tông theo không?”
Dựa vào logic của nguyên soái đại nhân, nhóc con Alpha nên đi theo hắn, vừa học hỏi vừa cũng vừa tiện tránh khỏi ám sát của địch quốc.
“A, không, không cần, để anh nói dì giúp việc trông giùm.”
Động tác mặc áo của Tiêu Tê dừng lại, quay đầu nhìn qua, liền nhìn thấy được cái tai hồng hồng của nguyên soái đại nhân.
Đây là… tỉnh rồi à?
Ôm cục lông nhỏ đang làm loạn, giơ lên trước mặt ông xã xấu hổ, cười híp mắt nói: “Quang Tông ơi, bây giờ ba con không cần con nữa rồi, phải làm sao đây nha?”
“Gâu ử ử!” Cún con có giọng đặc biệt, phụ hoạ cho Tiêu Tê.
Trương Thần Phi thẹn quá thành giận, xoay người đè tiểu kiều thê vào đống chăn gối mềm mại: “Không được cười.”
“Phụt…”
“Cười nữa anh hôn em đó!” Tổng tài đại nhân nói ra mà không có chút uy hiếp gì, bắt đầu thọt lét tiểu kiều thê.
“Ai, cái người không nói lý này, ha ha ha…” Tiêu Tê uốn éo người cười đến chảy nước mắt, tên thọt lét người đột nhiên dừng lại, chống người phía trên nhìn cậu. Chậm rãi hít thở, Tiêu Tê ngẩng đầu nhìn hắn, ý cười trên mặt chậm rãi nhạt dần, nhẹ nhàng ôm cổ Trương Thần Phi.
“Viêm Viêm…” Mấy ngày nay đưa tới cho Tiêu Tê không ít phiền phức, nhưng Viêm Viêm của hắn vẫn không ghét bỏ hắn, còn cùng diễn với hắn. Tuy là lúc này quẫn bách muốn nổ tung nhưng vẫn không nhịn được muốn hôn cậu.
Tiêu Tê nhẹ nhàng nhắm mắt lại, ngẩng đầu tiếp nhận nụ hôn mang theo sự trân trọng này.
“Ưm, vẫn chưa đánh răng.” Một nụ hôn chuồn chuồn nước buổi sáng thì rất lãng mạn, nhưng không đánh răng mà đã hôn thì là tai nạn, Tiêu Tê giơ tay đẩy Trương Đại Điểu đang cố gắng đưa lưỡi vào, không cho hắn hôn nữa.
“Đây là chất dẫn dụ của Alpha, không được cự tuyệt.”
“Cút cút cút.”
Cuối cùng sinh hoạt cũng quay về bình thường, hai công ty bên nào cũng tồn đọng một đống việc cần xử lý, ăn sáng xong thì vội vã đi làm.
Trương Thần Phi đi tới nhà để xe thì phát hiện chiếc Maserati màu bạc đã được lái về, đậu kế chiếc Maybach màu đen, không nhịn được thở dài, xoay người bước vào ghế lái của chiếc Maybach.
“Phạch”, cửa phó lái mở ra. Tiêu Tê cúi người ngồi vào, ho nhẹ một tiếng, không quen thuộc lắm yêu cầu: “Chở em đi làm đi, hai hôm nay bị anh lăn qua lăn lại mệt quá, không muốn lái xe.”
Nhìn thấy hình dáng vui vẻ của ông xã, Tiêu Tê cũng trộm cười. Nếu hắn muốn mình ỷ lại hắn nhiều hơn chút thì… ừm, đành cưng chiều hắn vậy.
Kịch bản lần này kéo dài trong một thời gian không ngắn, chuyện làm ra cũng không giống người bình thường. Trương Thần Phi nhìn chai nước hoa Lục Thần trong ngăn kéo, khoé miệng co rút, “cạch” một tiếng khoá lại ngăn kéo này.
Mở trang xã hội vạn năm không dùng của mình, bài đăng gần đây nhất là lần họp báo giới thiệu hạng mục mới vào ba tháng trước. Ở phía dưới có hơn mười ngàn bình luận, ai cũng gọi “ba ba”.
[Thỉnh an, hôm nay con vẫn là con trai ngoan của ba ba Thần Phi!]
[Ba ba, người mau chụp một tấm selfie đi, để cho mọi người nhìn xem con có phải con ruột của ba không.]
[Mấy người không có cốt khí này, do ổng có tiền mà gọi ổng là ba hả? Tôi không giống với mấy người đâu, nguyên soái đại nhân, tôi nguyện ý thuần phục đế quốc, khóc gào đòi tài khoản closed beta của [Ngân Hà Vinh Quang].]
“…” Hậu quả lần này thật sự nghiêm trọng, nhất định phải bắt tay vào nghiên cứu hạng mục tạo ra ứng dụng xoá bộ nhớ trong của trí não.
Lập tức mở cuộc họp, nhóm người thuộc bộ phận nghiên cứu của Thạch Phi nói, tạo ra phần mềm ứng dụng này không khó, cái khó nằm ở chỗ bọn họ không có các số liệu liên quan.
“Tổng tài, anh cũng biết, muốn xoá được bộ nhớ trong của trí não thì phải có số liệu chính của trí não. Nhưng đây là cơ mật của chỗ sản xuất trí não, chắc chắn sẽ không cho chúng ta biết.”
Theo tình thế hiện nay thì việc sản xuất trí não bị ba công ty lũng đoạn. Ba công ty này cũng cản trở qua lại lẫn nhau nhưng họ vẫn luôn giữ lợi ích chung. Bọn họ trái ngược với Thạch Phi, là cường thế một phương, nếu muốn đụng tới thì Thạch Phi sẽ phải chịu thiệt hại. Trừ khi xuống tay trước bọn họ, ép buộc đối phương giao ra số liệu này.
Trương Thần Phi nhíu mày, bây giờ bệnh tình của hắn không thể công bố ra ngoài, ngoại trừ bảo bối nhà mình và bác sĩ thì ngay cả ba vợ cũng không thể nói. Một khi tin này lộ ra thì chưa nói đến việc người không có ý tốt sẽ nhân cơ hội mà cổ phiếu của Thạch Phi sẽ tụt xuống trước.
Cho nên, nếu muốn kiện nhà sản xuất trí não thì phải trị hết bệnh trước. Mà muốn nhanh chóng chữa bệnh thì cần phải tạo ra ứng dụng xoá bộ nhớ trong.
Lại quay lại vòng tuần hoàn không có lối ra này.
“Mọi người làm được gì thì làm trước đi, chuyện số liệu liên quan thì tôi sẽ xử lý sau.” Xua đám người của trung tâm nghiên cứu đi, Trương Thần Phi liên lạc với bên quan hệ xã hội.
“Tìm mấy người bị ‘Hội chứng rối loạn trí não’ trong nước, nghĩ biện pháp kích động bọn họ để bọn họ liên kết lại đi kiện nhà sản xuất trí não.” Ngón tay của Trương Thần Phi trượt trên tên ba công ty sản xuất trí não, cuối cùng dừng lại ở công ty dễ ăn nhất, “Kiện chỗ này trước đi.”
Công ty này là công ty yếu nhất, chủ yếu là sản xuất trí não cấp thấp, giá cả theo đó cũng thấp, chất lượng thì khỏi cần nói, tự nhiên sẽ dễ có vấn đề hơn. Kiện một mình công ty này thì hai công ty khác sẽ chỉ coi như là kiện về vấn đề chất lượng, sẽ sống chết mặc bây hoặc thậm chí là bỏ đá xuống giếng, đến lúc đó thì dễ dàng rồi.
“Đợi khi làm lớn chuyện thì lại đưa thêm tin tức ra ngoài, nói Thạch Phi chúng ta có khả năng tạo ra ứng dụng xoá bộ nhớ trong.”
Dùng hai ngày sắp xếp ổn thoả tất cả mọi việc, tổng tài đại nhân đứng cạnh cửa sổ nhìn xuống thành phố đông đúc xe cộ, đột nhiên sinh ra cảm giác hào hùng nho nhỏ, lắc lắc lon Coca ướp lạnh trong tay, “Trời lạnh rồi, nên để cho…”
Nói còn chưa xong, nhớ lại công dụng trước đây của Coca, nhất thời nói không nổi nữa.
Tan tầm bước đến nhà để xe, gặp Cường Tử có ca trực, chào hỏi một tiếng.
“Tổng tài!” Cường Tử rất hài lòng, đã bắt đầu thích ứng được với công việc mới, vô cùng nhiệt tình, mấy ngày nay ăn cơm ở Thạch Phi nên mặt cũng hồng hào rất có tinh thần.
“Ừ, cậu trực đêm đó à?” Trương Thần Phi ấn nút điều khiền từ xa của xe.
“Đúng thế.” Cường Từ nhìn xung quanh không có ai, gãi đầu một cái xích lại gần, “Phi ca, ừm, có chuyện cần nói cho cậu biết.”
“Chuyện gì?” Trương Thần Phi dừng bước lại nhìn hắn.
Cường Tử ấp úng một lát, rốt cục lấy dũng khí: “Thực ra, chị dâu chính là Tiêu Viêm, cậu ấy đã từng đổi tên!”
“A?” Ngẩn ra, giờ Trương Đại Điểu mới phản ứng được, đây là vấn đề mà kịch bản lần trước để lại, “Tôi biết mà.”
“Cậu biết rồi à.” Cường Tử thở phào nhẹ nhõm, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng buông xuống được, có thể vui vẻ làm bảo vệ của hắn rồi.
“Đương nhiên là tôi biết.” Trương Thần Phi hừ lạnh một tiếng, vỗ vai Cường Tử, “Đợi đến khi tôi tìm được em ấy thì phải gọi em ấy là đại tẩu đó.”
“Hả?” Cường Tử ngốc lăng, tìm ai? Tìm Tiêu Viêm hả? Không phải đã sớm cưới về nhà à?
“Ừ, em ấy trốn rồi. Nhưng không sao, em ấy trốn không khỏi bàn tay của tôi.” Tổng tài đại nhân tà mị cuồng quyến mở cửa xe, đạp chân ga chạy ra khỏi bãi đỗ xe.
Hôm nay là thứ sáu cho nên Tiêu Tê tan tầm sớm hơn bình thường một chút, nhờ dì giúp việc đưa Trương Quang Tông đến để cậu mang nhóc đến phòng khám thú y ở gần Ba Tiêu tiêm vắc xin phòng bệnh, đợi chích xong rồi sẽ quay về biệt thự ở ngoại ô với Trương Thần Phi.
Tiêu Tê ôm cục lông nhỏ uỷ khuất nằm úp sấp trong lòng bước ra khỏi phòng khám thú y thì nhìn thấy Trương Thần Phi đứng trong đám lá thu rơi rụng.
“Sao anh lại đến đây? Không phải đã nói em sẽ đến Thạch Phi tìm anh sao?”
Ánh mắt Trương Thần Phi nhìn cậu: “Một lúc của em lâu quá. Cuối cùng tôi cũng tìm được em…”
“Hả?” Tiêu Tê phản ứng không kịp, cún nhỏ trong lòng đã sớm bị ông xã đoạt đi.
“Đừng giả bộ nữa, vừa nhìn qua thì biết đây chính là con tôi.” Tổng tài đại nhân nghiến răng nghiến lợi nói, lấy đơn thuốc của phòng khám thú ý trong tay tiểu kiều thê vẫn đang trợn tròn mắt, trong đấy viết rõ ràng tên của tiểu tử kia —Trương Quang Tông.
Quả nhiên mang họ Trương.
Đến lúc đi ngủ buổi tối, Trương Thần Phi khăng khăng muốn ôm con trai cún vào trong lòng ngủ, lấy lý do là khi Alpha còn nhỏ thì phải tiếp xúc nhiều với ba mình, để học hỏi sức mạnh và dũng khí.
“…”
Tiêu Tê mở to mắt nhìn Quang Tông cào áo ngủ của Trương Đại Điểu ra rồi rầm rì tìm sữa bú. Cái này thì học hỏi được cái quỷ gì?
Sáng sớm hôm sau, Trương Thần Phi tỉnh lại từ trong giấc mơ lộn xộn tối qua. Hôm qua hắn mơ thấy ông nội đã qua đời dẫn theo một nhóm ông ông bà bà mà hắn không biết trách mắng hắn, cứ xì xà xì xồ không biết nói cái gì. Cuối cùng hắn thấy phiền, hét một tiếng to, “Sao mấy người không đi mà nói với ba của con”, liền thổi tan hết mấy ông ông bà bà đó.
Năm giác quan dần dần quay lại, trong lòng không có tiểu kiều thê mềm mại thơm thơm mà chỉ có một cục lông lá gì đó, vén chăn lên nhìn thì chống lại một đôi mắt cún con tròn như hai hạt đậu đen.
Cục lông vàng thấy người tỉnh rồi thì lập tức nhiệt tình nhào tới, quíu lấy Trương Đại Điểu rồi tha hồ liếm cằm hắn. Đuôi vẫy liên tục, cái mông nhỏ cũng lắc lắc theo, không cẩn thận giẫm phải đôi bàn tay thon dài trắng nõn bên gối đầu.
“Ưm… Quang Tông… Đừng quậy…” Tiêu Tê vẫn không mở mắt, sờ lung tung cún con hai cái, lại cọ mặt vào gối ngủ tiếp.
Quang Tông…
Ầm ầm ầm ầm ——
Một đường sấm sét giữa trời quang đánh xuống từ trên trần nhà, giật cho tổng tài đại nhân ngũ giác đã quay lại thành tro bụi.
Chất dẫn dụ ngọt ngào cỡ nào đây, ba em nói không sai, em đúng là một Omega huyết thống thuần chủng…
Đợi đến khi đánh dấu mất hiệu lực thì phun chút thuốc ức chế…
Người trẻ tuổi, cậu không hiểu sức mạnh là cái gì đâu…
Vì đế quốc…
Con là kiêu ngạo của Trương gia là chúng ta, lấy tên là Trương Quang Tông đi…
Kịch bản lần này… sao có thể kỳ ba như thế được chứ!
Trời ơi, ném cái quỷ này ra ngoài không gian đi hu hu!
Trương Thần Phi vùi đầu vào trong gối, hy vọng lát nữa Tiêu Tê rời giường thì đừng nói chuyện với hắn mà cứ đi làm luôn, hãy để một mình hắn đối diện với thế giới tàn khốc này đi.
“Gâu gâu!” Nhưng Quang Tông lại không để ý đến tâm tình của ba mình, chạy một vòng trên giường, đột nhiên phát hiện trong đống chăn có một cái đầu đen xù xù. Vui sướng nhào đến, cố gắng dùng chân trước cào ra, muốn chui đầu vào.
Cún nhỏ xoay tới xoay lui, không tránh được việc đánh thức Tiêu Tê.
“Sao thế?” Tiêu Tê nhổm người dậy, thấy rõ tiểu tử kia đang bới cái gì thì hoảng sợ vỗ lưng ông xã, “Trương Đại Điểu, anh sao vậy?”
“Ưm, không sao.” Cứ như vậy bị tiểu kiều thê phát hiện, Trương Thần Phi chỉ đành phải chui đầu ra, ngồi dậy xem như không có chuyện gì xảy ra.
“Lát nữa em sẽ đi làm.” Tiêu Tê cũng ngồi dậy, lôi áo ngủ khỏi miệng cục lông nhỏ, “Anh có muốn mang Quang Tông theo không?”
Dựa vào logic của nguyên soái đại nhân, nhóc con Alpha nên đi theo hắn, vừa học hỏi vừa cũng vừa tiện tránh khỏi ám sát của địch quốc.
“A, không, không cần, để anh nói dì giúp việc trông giùm.”
Động tác mặc áo của Tiêu Tê dừng lại, quay đầu nhìn qua, liền nhìn thấy được cái tai hồng hồng của nguyên soái đại nhân.
Đây là… tỉnh rồi à?
Ôm cục lông nhỏ đang làm loạn, giơ lên trước mặt ông xã xấu hổ, cười híp mắt nói: “Quang Tông ơi, bây giờ ba con không cần con nữa rồi, phải làm sao đây nha?”
“Gâu ử ử!” Cún con có giọng đặc biệt, phụ hoạ cho Tiêu Tê.
Trương Thần Phi thẹn quá thành giận, xoay người đè tiểu kiều thê vào đống chăn gối mềm mại: “Không được cười.”
“Phụt…”
“Cười nữa anh hôn em đó!” Tổng tài đại nhân nói ra mà không có chút uy hiếp gì, bắt đầu thọt lét tiểu kiều thê.
“Ai, cái người không nói lý này, ha ha ha…” Tiêu Tê uốn éo người cười đến chảy nước mắt, tên thọt lét người đột nhiên dừng lại, chống người phía trên nhìn cậu. Chậm rãi hít thở, Tiêu Tê ngẩng đầu nhìn hắn, ý cười trên mặt chậm rãi nhạt dần, nhẹ nhàng ôm cổ Trương Thần Phi.
“Viêm Viêm…” Mấy ngày nay đưa tới cho Tiêu Tê không ít phiền phức, nhưng Viêm Viêm của hắn vẫn không ghét bỏ hắn, còn cùng diễn với hắn. Tuy là lúc này quẫn bách muốn nổ tung nhưng vẫn không nhịn được muốn hôn cậu.
Tiêu Tê nhẹ nhàng nhắm mắt lại, ngẩng đầu tiếp nhận nụ hôn mang theo sự trân trọng này.
“Ưm, vẫn chưa đánh răng.” Một nụ hôn chuồn chuồn nước buổi sáng thì rất lãng mạn, nhưng không đánh răng mà đã hôn thì là tai nạn, Tiêu Tê giơ tay đẩy Trương Đại Điểu đang cố gắng đưa lưỡi vào, không cho hắn hôn nữa.
“Đây là chất dẫn dụ của Alpha, không được cự tuyệt.”
“Cút cút cút.”
Cuối cùng sinh hoạt cũng quay về bình thường, hai công ty bên nào cũng tồn đọng một đống việc cần xử lý, ăn sáng xong thì vội vã đi làm.
Trương Thần Phi đi tới nhà để xe thì phát hiện chiếc Maserati màu bạc đã được lái về, đậu kế chiếc Maybach màu đen, không nhịn được thở dài, xoay người bước vào ghế lái của chiếc Maybach.
“Phạch”, cửa phó lái mở ra. Tiêu Tê cúi người ngồi vào, ho nhẹ một tiếng, không quen thuộc lắm yêu cầu: “Chở em đi làm đi, hai hôm nay bị anh lăn qua lăn lại mệt quá, không muốn lái xe.”
Nhìn thấy hình dáng vui vẻ của ông xã, Tiêu Tê cũng trộm cười. Nếu hắn muốn mình ỷ lại hắn nhiều hơn chút thì… ừm, đành cưng chiều hắn vậy.
Kịch bản lần này kéo dài trong một thời gian không ngắn, chuyện làm ra cũng không giống người bình thường. Trương Thần Phi nhìn chai nước hoa Lục Thần trong ngăn kéo, khoé miệng co rút, “cạch” một tiếng khoá lại ngăn kéo này.
Mở trang xã hội vạn năm không dùng của mình, bài đăng gần đây nhất là lần họp báo giới thiệu hạng mục mới vào ba tháng trước. Ở phía dưới có hơn mười ngàn bình luận, ai cũng gọi “ba ba”.
[Thỉnh an, hôm nay con vẫn là con trai ngoan của ba ba Thần Phi!]
[Ba ba, người mau chụp một tấm selfie đi, để cho mọi người nhìn xem con có phải con ruột của ba không.]
[Mấy người không có cốt khí này, do ổng có tiền mà gọi ổng là ba hả? Tôi không giống với mấy người đâu, nguyên soái đại nhân, tôi nguyện ý thuần phục đế quốc, khóc gào đòi tài khoản closed beta của [Ngân Hà Vinh Quang].]
“…” Hậu quả lần này thật sự nghiêm trọng, nhất định phải bắt tay vào nghiên cứu hạng mục tạo ra ứng dụng xoá bộ nhớ trong của trí não.
Lập tức mở cuộc họp, nhóm người thuộc bộ phận nghiên cứu của Thạch Phi nói, tạo ra phần mềm ứng dụng này không khó, cái khó nằm ở chỗ bọn họ không có các số liệu liên quan.
“Tổng tài, anh cũng biết, muốn xoá được bộ nhớ trong của trí não thì phải có số liệu chính của trí não. Nhưng đây là cơ mật của chỗ sản xuất trí não, chắc chắn sẽ không cho chúng ta biết.”
Theo tình thế hiện nay thì việc sản xuất trí não bị ba công ty lũng đoạn. Ba công ty này cũng cản trở qua lại lẫn nhau nhưng họ vẫn luôn giữ lợi ích chung. Bọn họ trái ngược với Thạch Phi, là cường thế một phương, nếu muốn đụng tới thì Thạch Phi sẽ phải chịu thiệt hại. Trừ khi xuống tay trước bọn họ, ép buộc đối phương giao ra số liệu này.
Trương Thần Phi nhíu mày, bây giờ bệnh tình của hắn không thể công bố ra ngoài, ngoại trừ bảo bối nhà mình và bác sĩ thì ngay cả ba vợ cũng không thể nói. Một khi tin này lộ ra thì chưa nói đến việc người không có ý tốt sẽ nhân cơ hội mà cổ phiếu của Thạch Phi sẽ tụt xuống trước.
Cho nên, nếu muốn kiện nhà sản xuất trí não thì phải trị hết bệnh trước. Mà muốn nhanh chóng chữa bệnh thì cần phải tạo ra ứng dụng xoá bộ nhớ trong.
Lại quay lại vòng tuần hoàn không có lối ra này.
“Mọi người làm được gì thì làm trước đi, chuyện số liệu liên quan thì tôi sẽ xử lý sau.” Xua đám người của trung tâm nghiên cứu đi, Trương Thần Phi liên lạc với bên quan hệ xã hội.
“Tìm mấy người bị ‘Hội chứng rối loạn trí não’ trong nước, nghĩ biện pháp kích động bọn họ để bọn họ liên kết lại đi kiện nhà sản xuất trí não.” Ngón tay của Trương Thần Phi trượt trên tên ba công ty sản xuất trí não, cuối cùng dừng lại ở công ty dễ ăn nhất, “Kiện chỗ này trước đi.”
Công ty này là công ty yếu nhất, chủ yếu là sản xuất trí não cấp thấp, giá cả theo đó cũng thấp, chất lượng thì khỏi cần nói, tự nhiên sẽ dễ có vấn đề hơn. Kiện một mình công ty này thì hai công ty khác sẽ chỉ coi như là kiện về vấn đề chất lượng, sẽ sống chết mặc bây hoặc thậm chí là bỏ đá xuống giếng, đến lúc đó thì dễ dàng rồi.
“Đợi khi làm lớn chuyện thì lại đưa thêm tin tức ra ngoài, nói Thạch Phi chúng ta có khả năng tạo ra ứng dụng xoá bộ nhớ trong.”
Dùng hai ngày sắp xếp ổn thoả tất cả mọi việc, tổng tài đại nhân đứng cạnh cửa sổ nhìn xuống thành phố đông đúc xe cộ, đột nhiên sinh ra cảm giác hào hùng nho nhỏ, lắc lắc lon Coca ướp lạnh trong tay, “Trời lạnh rồi, nên để cho…”
Nói còn chưa xong, nhớ lại công dụng trước đây của Coca, nhất thời nói không nổi nữa.
Tan tầm bước đến nhà để xe, gặp Cường Tử có ca trực, chào hỏi một tiếng.
“Tổng tài!” Cường Tử rất hài lòng, đã bắt đầu thích ứng được với công việc mới, vô cùng nhiệt tình, mấy ngày nay ăn cơm ở Thạch Phi nên mặt cũng hồng hào rất có tinh thần.
“Ừ, cậu trực đêm đó à?” Trương Thần Phi ấn nút điều khiền từ xa của xe.
“Đúng thế.” Cường Từ nhìn xung quanh không có ai, gãi đầu một cái xích lại gần, “Phi ca, ừm, có chuyện cần nói cho cậu biết.”
“Chuyện gì?” Trương Thần Phi dừng bước lại nhìn hắn.
Cường Tử ấp úng một lát, rốt cục lấy dũng khí: “Thực ra, chị dâu chính là Tiêu Viêm, cậu ấy đã từng đổi tên!”
“A?” Ngẩn ra, giờ Trương Đại Điểu mới phản ứng được, đây là vấn đề mà kịch bản lần trước để lại, “Tôi biết mà.”
“Cậu biết rồi à.” Cường Tử thở phào nhẹ nhõm, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng buông xuống được, có thể vui vẻ làm bảo vệ của hắn rồi.
“Đương nhiên là tôi biết.” Trương Thần Phi hừ lạnh một tiếng, vỗ vai Cường Tử, “Đợi đến khi tôi tìm được em ấy thì phải gọi em ấy là đại tẩu đó.”
“Hả?” Cường Tử ngốc lăng, tìm ai? Tìm Tiêu Viêm hả? Không phải đã sớm cưới về nhà à?
“Ừ, em ấy trốn rồi. Nhưng không sao, em ấy trốn không khỏi bàn tay của tôi.” Tổng tài đại nhân tà mị cuồng quyến mở cửa xe, đạp chân ga chạy ra khỏi bãi đỗ xe.
Hôm nay là thứ sáu cho nên Tiêu Tê tan tầm sớm hơn bình thường một chút, nhờ dì giúp việc đưa Trương Quang Tông đến để cậu mang nhóc đến phòng khám thú y ở gần Ba Tiêu tiêm vắc xin phòng bệnh, đợi chích xong rồi sẽ quay về biệt thự ở ngoại ô với Trương Thần Phi.
Tiêu Tê ôm cục lông nhỏ uỷ khuất nằm úp sấp trong lòng bước ra khỏi phòng khám thú y thì nhìn thấy Trương Thần Phi đứng trong đám lá thu rơi rụng.
“Sao anh lại đến đây? Không phải đã nói em sẽ đến Thạch Phi tìm anh sao?”
Ánh mắt Trương Thần Phi nhìn cậu: “Một lúc của em lâu quá. Cuối cùng tôi cũng tìm được em…”
“Hả?” Tiêu Tê phản ứng không kịp, cún nhỏ trong lòng đã sớm bị ông xã đoạt đi.
“Đừng giả bộ nữa, vừa nhìn qua thì biết đây chính là con tôi.” Tổng tài đại nhân nghiến răng nghiến lợi nói, lấy đơn thuốc của phòng khám thú ý trong tay tiểu kiều thê vẫn đang trợn tròn mắt, trong đấy viết rõ ràng tên của tiểu tử kia —Trương Quang Tông.
Quả nhiên mang họ Trương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất