Địch Áo Tiên Sinh (Dior Tiên Sinh)
Chương 54: Sweetheart tế phẩm của huyết tộc (3)
Chuyển ngữ: Cực Phẩm
Hai người quay về phòng tổng tài, nhận được thông báo là Dư Viên đã mang văn kiện đến, đang đứng đợi trước cửa phòng.
Tiêu Tê ngồi xuống bắt đầu xử lý công việc, không để ý đến thân vương đại nhân đang quấy rối nữa. Trương Đại Điểu phóng điện với tiểu kiều thê một lúc mà không được đáp lại, liền thành thật cúi đầu làm việc.
Dựa vào ảnh hưởng mà ba Tiêu live stream mấy ngày trước, lượng xem của Ba Tiêu tăng lên rất nhiều. Để theo sát trào lưu trên mạng, Ba Tiêu còn mở chế độ tặng quà “An ủi cán bộ kỳ cựu”, cần 23,333 tệ, còn đắt hơn giá khen thưởng bình thường là 9,999 tệ. Đưa “quà tặng” này cho streamer, khi dùng thì sẽ có hình meme của ba Tiêu nổi lên, còn có hiệu quả âm thanh là câu “Cùng vị đồng chí nữ này không có bất cứ quan hệ gì”.
Quà tặng này có thời gian, chỉ có một tháng, những người hâm mộ thổ hào mua rất tích cực, báo cáo thu nhập mấy ngày nay rất tốt. Tiêu Tê rất hài lòng, quyết định cho bộ phận kinh doanh của Ba Tiêu thêm tiền thưởng.
“Tổng tài, anh có muốn chia tiền thưởng cho em không?” Dư Viên nhận lại văn kiện, ngồi xổm vịn bàn bán manh.
“Cho cậu tiền thưởng gì?” Tiêu Tê nhướng mày.
“Thì tiền thưởng tháng này đó, em chạy đến Thạch Phi hơn hai mươi chuyến, công việc tăng thêm 0.5 lần, người cũng sút 1.5 kg.” Dư Viên gác cằm lên bàn, cho Tiêu Tê xem cằm đôi đã giảm bớt ngấn.
“Được rồi, cậu đúng là rất vất vả.” Tiêu Tê gật đầu, “Vậy cho thêm cậu 5,000 tiền thưởng cho tháng này.”
“Cám ơn tổng tài!” Dư Viên hưng phấn đứng lên, ôm lấy văn kiện chuẩn bị rời khỏi, mới vừa nhấc chân đi hai bước, đột nhiên cảm thấy sai sai. 5,000 chính là tiền mà Trương Thần Phi trợ cấp cho hắn mỗi tháng để “chụp ảnh”, hai ngày trước mới bị tổng tài thu mất. Nói đi nói lại, cũng chẳng kiếm thêm được xu nào.
“Hay đổi thành 4,000 tệ nha?” Tiêu Tê liếc hắn.
“Không không không. 5,000 là tốt quá rồi.” Dư Viên vội vàng xua tay, tội nghiệp nhìn thoáng qua Trương tổng.
Nhưng thân vương đại nhân bận rộn cũng tiếp thu được ánh mắt của tiểu mập mạp, hắn chỉ thấy hứng thú với máu tươi thơm ngọt thôi, không thích thịt ba chỉ.
Thịt ba chỉ mới vừa ôm văn kiện rời phòng làm việc, điện thoại của Tiêu Tê liền vang lên, là Lý Anh Tuấn gọi đến.
“Tôi gọi thư ký của cậu không được nên gọi cho cậu.” Lý Anh Tuấn giải thích. Về chuyện hẹn lịch để bàn chuyện làm ăn, cho dù có quen thân nhau bao nhiêu thì hắn cũng đều gọi cho thư ký của đối phương trước khi đến. Bởi vì cũng làm tổng tài, cho nên hắn biết lịch hẹn kín bao nhiêu.
“Cậu ấy mới vừa xuống lầu, chắc đang trong thang máy.”
Lý Anh Tuấn hiểu rõ, hỏi hôm nay Tiêu Tê có thời gian không, hắn muốn đến bàn chút chuyện.
“Tôi ở Thạch Phi, hôm nay không có cuộc hẹn nào cả, anh đến đây đi.” Tiêu Tê cảm giác có người nhìn cậu, liền ngẩng đầu nhìn về phía Trương Thần Phi, dùng miệng ra khẩu hình — Lý Anh Tuấn.
“À, cậu ở Thạch Phi à. Vậy thì tốt, tôi cũng có việc hẹn với Thần Phi, bàn cùng nhau luôn.” Lý Anh Tuấn nói nửa giờ nữa hắn sẽ đến.
Tiêu Tê nhìn thoáng qua lịch hẹn của Trương Thần Phi, đúng là sáng nay có hẹn với Lý Anh Tuấn.
Nghe được tin này, thân vương đại nhân rất không vui, vậy mà quên mất chuyện này: “Lát nữa cậu ta đến, em trốn xuống dưới bàn tôi đi.
“… Vì sao?” Tiêu Tê nhìn mặt bàn rộng, cùng với hai chân thon dài mặc quần tây ở dưới bàn. Nghĩ đến lát nữa Lý Anh Tuấn đến đây thấy được cậu ngồi dưới bàn Trương Thần Phi, hình ảnh kia… thật không muốn nhìn.
“Nguy hiểm.” Trương Thần Phi nhíu mày, tuyệt không muốn cho Lý Anh Tuấn thấy tiểu tế phẩm của hắn. Lý gia là ma cà rồng thế gia, năng lực của Lý Anh Tuấn rất mạnh, trước đây ba của Tiêu Tê cũng từng muốn hiến cậu cho Lý gia…
Đang nói, thư ký gõ cửa, Lý Anh Tuấn đến rồi.
Ma cà rồng không kịp giấu báu vật của mình đi, chỉ có thể nắm tay tiểu kiều thê, ba người cùng nhau ngồi trên sô pha uống trà.
“Hai người làm việc cùng chỗ thế này tiện quá.” Lý Anh Tuấn cười, kết nối trí não của mình với máy chiếu trong phòng tổng tài, chiếu một tấm hình rất đẹp. Người cá với một cái đuôi màu vàng, ngoái đầu lại cười giữa biển khơi, xung quanh có rất nhiều ngọc trai, vỏ sò, ốc biển làm nền.
Đây là tác phẩm trò chơi cấp S của công ty Anh Tuấn, [Người Cá Đại Dương Xanh], nhân vật chính tình cờ gặp được người cá ở biển, sau đó là một câu chuyện tình yêu. Có thể chọn nhân vật là nam hoặc nữ. Nhân vật nam thì gặp được công chúa người cá xinh đẹp; còn nhân vật là nữ thì sẽ gặp được hoàng tử người cá anh tuấn.
Trò chơi này rất hấp dẫn, đồ hoạ tinh xảo, nội dung cũng rất thú vị, từ lúc đưa ra thị trường rất được yêu thích.
“Thế nào, sống tệ quá muốn đập nồi bán sắt à?” Trương Thần Phi cười như không cười nhìn hắn, giống như đang nhìn một tiểu quý tộc đáng thương, gia đạo sa sút mà còn muốn giữ mặt mũi.
“Ha ha, tôi không bán trò này.” Lý Anh Tuấn nghĩ là hắn nói giỡn, cặp mắt đào hoa cong lên, cười cười lắc đầu, “Tôi muốn hợp tác với Thạch Phi, đổi trò chơi [Người Cá Đại Dương Xanh] thành trò chơi đối chiến.”
Lúc trước tranh Little Molly với Thạch Phi, Lý Anh Tuấn không nghĩ tới là Thạch Phi biết chuyển hình thức của trò này thành đối chiến. Đúng là cá tính riêng của Trương Thần Phi, làm việc không rập khuôn, đúng là làm ra đại sự. Cứ thế, một trò chơi thiếu nữ tuổi thọ ngắn trở thành một cây rụng tiền lâu dài.
Sau thành công của [Hoàng Tử Ma Cà Rồng], trò chơi này cho Lý Anh Tuấn một gợi ý lớn. Nhưng công ty Anh Tuấn không có nhân lực và kỹ thuật về sản xuất hình thức đối chiến nên chỉ có thể tìm một công ty chuyên về loại hình thi đấu thể thao này để hợp tác. Mà Thạch Phi, không thể nghi ngờ là ứng cử viên thích hợp nhất, ổn thỏa nhất.
Thấy Lý Anh Tuấn cười với tiểu kiều thê, Trương Thần Phi rất không thoải mái, có ý nói khó nghe: “Sửa làm sao? Đổi thành hình thức thi đấu xem ai câu được nhiều cá nhất à?”
“Câu cá…” Cổ họng Lý Anh Tuấn nghẹn lại, suýt chút nữa phun máu, “Đây là trò chơi nói chuyện yêu đương, đối tượng là người cá! Cái gì mà câu cá chứ! Trò chơi này vốn có hình thức ma pháp, nhưng chỉ là trọng điểm của nó không đi theo hướng thi đấu mà thôi.”
Nội dung trò chơi là: Nhân vật chính là một ma pháp sư, có thể giúp tộc người cá xoá bỏ lời nguyền. Trong quá trình này cần thu thập tài liệu, hoàn thành nhiệm vụ, còn cần đánh phó bản để thu dụng cụ.
Tiêu Tê lấy tay che ý cười trên miệng, nhưng không nói xen vào.
“Muốn làm cũng không phải không được.” Trương Thần Phi lật bản kế hoạch một cái, đã nghĩ ra bước đi trong đầu, “Nhưng mà anh cũng biết, “Nhưng mà anh cần biết, điểm quan trọng của trò chơi đối chiến phụ thuộc vào server và bên hỗ trợ kỹ thuật, chi phí hoạt động còn phải tăng thêm gấp đôi. Nếu như làm ra được, phần lớn cũng do tôi quản lý, cho nên lợi nhuận chia thành tôi tám anh hai.”
“Như vậy quá lố rồi đó.” Lý Anh Tuấn cau mày, đã cho hắn xem bản kê chi phí thu vào của [Người Cá Đại Dương Xanh], đây là một hạng mục kiếm vào được rất nhiều, “Tôi đã đến nói chuyện với công ty Xúc Mục (đập vào mắt), người ta chỉ thu sáu phần.”
Trương Thần Phi cười xuỳ một tiếng, khoác chân lên, “Vậy anh cứ để cho Xúc Mục làm, bảo đảm làm ra cho cậu một cái hiệu quả thấy mà ghê người (xúc mục kinh tâm).”
“Phụt —” Lý Anh Tuấn nghẹn một chút, nhịn không được bật cười, “Anh chửi đối thủ cạnh tranh thế mà cũng được à?”
“Xúc Mục còn không được tính là đối thủ cạnh tranh của tôi.” Trong mắt thân vương điện hạ tràn ngập sự khinh miệt.
Tự tin như vậy, ngược lại khiến cho Lý Anh Tuấn quyết tâm hợp tác với Thạch Phi, cọ sát nửa ngày, cuối cùng đồng ý chia ba – bảy. Trương Thần Phi cũng không muốn một sống một còn với hắn, nói Thạch Phi có thể làm báo cáo phân tích trước, ước định giá trị của trò chơi này, để quyết định phí đầu tư.
Lý Anh Tuấn tỏ ý đã hiểu, chuyện này xem như là tạm thời quyết định. Nhấp một ngụm trà, quay đầu nói với Tiêu Tê về chuyện quảng cáo: “Tìm gặp cậu là muốn nói về chuyện quảng cáo cho hạng mục này. Ông xã cậu đồng ý hợp tác rồi, quảng cáo live stream bên Ba Tiêu có thể giảm giá chút đỉnh được không?”
Bên kỹ thuật thì cần Thạch Phi, còn kế hoạch tuyên truyền và đưa vào hoạt động là phải do Anh Tuấn phụ trách.
“Anh em cũng phải tính toán rõ ràng.” Tiêu Tê không nhanh không chậm để ly xuống, nhướng cằm chỉ ông xã nhà mình, “Anh hỏi anh ấy xem, [Ngân Hà Vinh Quang] cho tôi được bao nhiêu phí quảng cáo.”
Hai nhà cùng quảng cáo, cũng không vì quan hệ thông gia mà thủ hạ lưu tình. Đơn giản là trò chơi của Thạch Phi rất có tiếng, nên mới giảm giá 10%.
“Nếu anh muốn dùng kênh live stream đặc biệt giống [Ngân Hà Vinh Quang] thì có thể ưu đãi chút.” Tiêu tổng cố gắng giúp khách hàng tiêu tiền.
“Không, không cần, trò này chỉ là một trò chơi nhỏ thôi.” Khóe miệng Lý Anh Tuấn giật một cái, kênh live stream đặc biệt thì chỉ có trò chơi có hình thức thi đấu thể thao mới cần. Trò chơi dù không có tiếng live stream ở kênh này thì cần rất nhiều phí quảng cáo.
Chậc chậc, cảm khái về hai chồng chồng thích đoạt tiền người khác một lúc, Lý thiếu gia suýt mất máu hết.
Tiếng cửa gỗ đóng “cạch” một tiếng, nụ cười trên mặt thân vương đại nhân trong nháy mắt liền biến mất, cố gắng ôm tiểu tế phẩm đang cố gắng bỏ đi: “Cậu ta mới cười với em, em có cảm thấy thất thần trong nháy mắt không?”
“Không có.” Một tay Tiêu Tê để sát vào mặt Trương Đại Điểu, đẩy tên bất đầu nói bậy ra.
“Tôi không nói giỡn đâu.” Vẻ mặt Trương Thần Phi nghiêm túc nói, “Lý gia là quý tộc, Lý Anh Tuấn là người xuất sắc nhất trong thế hệ này. Cặp mắt hoa đào kia dùng để chuyên câu dẫn thiếu nam thiếu nữ vô tri, một khi bị cậu ta mê hoặc thì hài cốt cũng không còn.”
“Sao anh biết được? Cậu ấy đâu có răng nanh.”
Thân vương điện hạ khẽ vuốt ve gương mặt mềm mại của tiểu tế phẩm, thở dài nói: “Em không biết thôi, ma cà rồng cấp cao là nhìn mị lực để phân biệt. Lý Anh Tuấn phong tao (lẳng lơ) như thế, không phải trước đây suýt chút đã lừa được em sao?”
“…” Thì ra vẫn nhớ chuyện này. Tiêu Tê không biết nói gì, đã nhiều năm thế mà người này vẫn nhớ trò này. Chỉ là một lần xem mắt không thành thôi mà.
Câu thông không được, Tiêu Tê không phản ứng hắn, trở lại bàn tiếp tục làm việc.
Tiểu tế phẩm không nghe khuyên bảo, Trương Thần Phi có chút không vui, rót một ly rượu đỏ quay lại ghế tổng tài, nhưng không làm việc mà chỉ nhìn chằm chằm tiểu kiều thê. Nhìn một chút, liền đói bụng.
Giơ tay đè xuống số nội bộ, nói thư ký giữ kín cửa, không được cho bất cứ ai vào.
“Sao vậy?” Tiêu Tê ngẩng đầu nhìn hắn.
“Lại đây.” Trương Thần Phi thả ly rượu xuống, ngoắc tay với tiểu kiều thê.
“Lại đó làm gì?” Bất đắc dĩ đứng dậy, đi đến bên người ông xã, Tiêu tổng chuẩn bị giơ tay lên. Nếu như là chuyện vớ vẩn, phải để cho cái vai rắn chắc của hắn hiểu được sao tay đánh vào lại đỏ như vậy.
Thân vương huyết tộc tôn quý triệu hồi, tự nhiên là không phải chuyện vớ vẩn. Trương Thần Phi liếm liếm môi, ôm được tiểu tế phẩm mảnh mai, đặt cậu ngồi lên bàn làm việc.
Tiêu Tê ngồi ở trên bàn, cao hơn so với ông xã ngồi ghế tổng tài, hai chân dạng ra… Không hiểu sao có chút xấu hổ.
“Bản vương muốn ăn cơm.” Ma cà rồng bụng đói kêu vang, cần máu tươi thơm ngọt để no bụng.
“A, chờ chút.” Mất thấy người nói muốn hút máu lại bắt đầu cởi quần cậu, Tiêu Tê vô cùng khó hiểu, “Ở đâu có kiểu hút máu thế này… Ưm…”
“Tôi không phải là loại dơi cấp thấp chỉ biết thô bạo cắn người.” Là ma cà rồng phương Tây ưu nhã, thân vương điện hạ là một người rất có văn hoá, “Trong sách cổ có nói, một giọt tinh (t-r-ù-n-g) bằng mười giọt máu, hút một lần thay mười lần.”
Hai người quay về phòng tổng tài, nhận được thông báo là Dư Viên đã mang văn kiện đến, đang đứng đợi trước cửa phòng.
Tiêu Tê ngồi xuống bắt đầu xử lý công việc, không để ý đến thân vương đại nhân đang quấy rối nữa. Trương Đại Điểu phóng điện với tiểu kiều thê một lúc mà không được đáp lại, liền thành thật cúi đầu làm việc.
Dựa vào ảnh hưởng mà ba Tiêu live stream mấy ngày trước, lượng xem của Ba Tiêu tăng lên rất nhiều. Để theo sát trào lưu trên mạng, Ba Tiêu còn mở chế độ tặng quà “An ủi cán bộ kỳ cựu”, cần 23,333 tệ, còn đắt hơn giá khen thưởng bình thường là 9,999 tệ. Đưa “quà tặng” này cho streamer, khi dùng thì sẽ có hình meme của ba Tiêu nổi lên, còn có hiệu quả âm thanh là câu “Cùng vị đồng chí nữ này không có bất cứ quan hệ gì”.
Quà tặng này có thời gian, chỉ có một tháng, những người hâm mộ thổ hào mua rất tích cực, báo cáo thu nhập mấy ngày nay rất tốt. Tiêu Tê rất hài lòng, quyết định cho bộ phận kinh doanh của Ba Tiêu thêm tiền thưởng.
“Tổng tài, anh có muốn chia tiền thưởng cho em không?” Dư Viên nhận lại văn kiện, ngồi xổm vịn bàn bán manh.
“Cho cậu tiền thưởng gì?” Tiêu Tê nhướng mày.
“Thì tiền thưởng tháng này đó, em chạy đến Thạch Phi hơn hai mươi chuyến, công việc tăng thêm 0.5 lần, người cũng sút 1.5 kg.” Dư Viên gác cằm lên bàn, cho Tiêu Tê xem cằm đôi đã giảm bớt ngấn.
“Được rồi, cậu đúng là rất vất vả.” Tiêu Tê gật đầu, “Vậy cho thêm cậu 5,000 tiền thưởng cho tháng này.”
“Cám ơn tổng tài!” Dư Viên hưng phấn đứng lên, ôm lấy văn kiện chuẩn bị rời khỏi, mới vừa nhấc chân đi hai bước, đột nhiên cảm thấy sai sai. 5,000 chính là tiền mà Trương Thần Phi trợ cấp cho hắn mỗi tháng để “chụp ảnh”, hai ngày trước mới bị tổng tài thu mất. Nói đi nói lại, cũng chẳng kiếm thêm được xu nào.
“Hay đổi thành 4,000 tệ nha?” Tiêu Tê liếc hắn.
“Không không không. 5,000 là tốt quá rồi.” Dư Viên vội vàng xua tay, tội nghiệp nhìn thoáng qua Trương tổng.
Nhưng thân vương đại nhân bận rộn cũng tiếp thu được ánh mắt của tiểu mập mạp, hắn chỉ thấy hứng thú với máu tươi thơm ngọt thôi, không thích thịt ba chỉ.
Thịt ba chỉ mới vừa ôm văn kiện rời phòng làm việc, điện thoại của Tiêu Tê liền vang lên, là Lý Anh Tuấn gọi đến.
“Tôi gọi thư ký của cậu không được nên gọi cho cậu.” Lý Anh Tuấn giải thích. Về chuyện hẹn lịch để bàn chuyện làm ăn, cho dù có quen thân nhau bao nhiêu thì hắn cũng đều gọi cho thư ký của đối phương trước khi đến. Bởi vì cũng làm tổng tài, cho nên hắn biết lịch hẹn kín bao nhiêu.
“Cậu ấy mới vừa xuống lầu, chắc đang trong thang máy.”
Lý Anh Tuấn hiểu rõ, hỏi hôm nay Tiêu Tê có thời gian không, hắn muốn đến bàn chút chuyện.
“Tôi ở Thạch Phi, hôm nay không có cuộc hẹn nào cả, anh đến đây đi.” Tiêu Tê cảm giác có người nhìn cậu, liền ngẩng đầu nhìn về phía Trương Thần Phi, dùng miệng ra khẩu hình — Lý Anh Tuấn.
“À, cậu ở Thạch Phi à. Vậy thì tốt, tôi cũng có việc hẹn với Thần Phi, bàn cùng nhau luôn.” Lý Anh Tuấn nói nửa giờ nữa hắn sẽ đến.
Tiêu Tê nhìn thoáng qua lịch hẹn của Trương Thần Phi, đúng là sáng nay có hẹn với Lý Anh Tuấn.
Nghe được tin này, thân vương đại nhân rất không vui, vậy mà quên mất chuyện này: “Lát nữa cậu ta đến, em trốn xuống dưới bàn tôi đi.
“… Vì sao?” Tiêu Tê nhìn mặt bàn rộng, cùng với hai chân thon dài mặc quần tây ở dưới bàn. Nghĩ đến lát nữa Lý Anh Tuấn đến đây thấy được cậu ngồi dưới bàn Trương Thần Phi, hình ảnh kia… thật không muốn nhìn.
“Nguy hiểm.” Trương Thần Phi nhíu mày, tuyệt không muốn cho Lý Anh Tuấn thấy tiểu tế phẩm của hắn. Lý gia là ma cà rồng thế gia, năng lực của Lý Anh Tuấn rất mạnh, trước đây ba của Tiêu Tê cũng từng muốn hiến cậu cho Lý gia…
Đang nói, thư ký gõ cửa, Lý Anh Tuấn đến rồi.
Ma cà rồng không kịp giấu báu vật của mình đi, chỉ có thể nắm tay tiểu kiều thê, ba người cùng nhau ngồi trên sô pha uống trà.
“Hai người làm việc cùng chỗ thế này tiện quá.” Lý Anh Tuấn cười, kết nối trí não của mình với máy chiếu trong phòng tổng tài, chiếu một tấm hình rất đẹp. Người cá với một cái đuôi màu vàng, ngoái đầu lại cười giữa biển khơi, xung quanh có rất nhiều ngọc trai, vỏ sò, ốc biển làm nền.
Đây là tác phẩm trò chơi cấp S của công ty Anh Tuấn, [Người Cá Đại Dương Xanh], nhân vật chính tình cờ gặp được người cá ở biển, sau đó là một câu chuyện tình yêu. Có thể chọn nhân vật là nam hoặc nữ. Nhân vật nam thì gặp được công chúa người cá xinh đẹp; còn nhân vật là nữ thì sẽ gặp được hoàng tử người cá anh tuấn.
Trò chơi này rất hấp dẫn, đồ hoạ tinh xảo, nội dung cũng rất thú vị, từ lúc đưa ra thị trường rất được yêu thích.
“Thế nào, sống tệ quá muốn đập nồi bán sắt à?” Trương Thần Phi cười như không cười nhìn hắn, giống như đang nhìn một tiểu quý tộc đáng thương, gia đạo sa sút mà còn muốn giữ mặt mũi.
“Ha ha, tôi không bán trò này.” Lý Anh Tuấn nghĩ là hắn nói giỡn, cặp mắt đào hoa cong lên, cười cười lắc đầu, “Tôi muốn hợp tác với Thạch Phi, đổi trò chơi [Người Cá Đại Dương Xanh] thành trò chơi đối chiến.”
Lúc trước tranh Little Molly với Thạch Phi, Lý Anh Tuấn không nghĩ tới là Thạch Phi biết chuyển hình thức của trò này thành đối chiến. Đúng là cá tính riêng của Trương Thần Phi, làm việc không rập khuôn, đúng là làm ra đại sự. Cứ thế, một trò chơi thiếu nữ tuổi thọ ngắn trở thành một cây rụng tiền lâu dài.
Sau thành công của [Hoàng Tử Ma Cà Rồng], trò chơi này cho Lý Anh Tuấn một gợi ý lớn. Nhưng công ty Anh Tuấn không có nhân lực và kỹ thuật về sản xuất hình thức đối chiến nên chỉ có thể tìm một công ty chuyên về loại hình thi đấu thể thao này để hợp tác. Mà Thạch Phi, không thể nghi ngờ là ứng cử viên thích hợp nhất, ổn thỏa nhất.
Thấy Lý Anh Tuấn cười với tiểu kiều thê, Trương Thần Phi rất không thoải mái, có ý nói khó nghe: “Sửa làm sao? Đổi thành hình thức thi đấu xem ai câu được nhiều cá nhất à?”
“Câu cá…” Cổ họng Lý Anh Tuấn nghẹn lại, suýt chút nữa phun máu, “Đây là trò chơi nói chuyện yêu đương, đối tượng là người cá! Cái gì mà câu cá chứ! Trò chơi này vốn có hình thức ma pháp, nhưng chỉ là trọng điểm của nó không đi theo hướng thi đấu mà thôi.”
Nội dung trò chơi là: Nhân vật chính là một ma pháp sư, có thể giúp tộc người cá xoá bỏ lời nguyền. Trong quá trình này cần thu thập tài liệu, hoàn thành nhiệm vụ, còn cần đánh phó bản để thu dụng cụ.
Tiêu Tê lấy tay che ý cười trên miệng, nhưng không nói xen vào.
“Muốn làm cũng không phải không được.” Trương Thần Phi lật bản kế hoạch một cái, đã nghĩ ra bước đi trong đầu, “Nhưng mà anh cũng biết, “Nhưng mà anh cần biết, điểm quan trọng của trò chơi đối chiến phụ thuộc vào server và bên hỗ trợ kỹ thuật, chi phí hoạt động còn phải tăng thêm gấp đôi. Nếu như làm ra được, phần lớn cũng do tôi quản lý, cho nên lợi nhuận chia thành tôi tám anh hai.”
“Như vậy quá lố rồi đó.” Lý Anh Tuấn cau mày, đã cho hắn xem bản kê chi phí thu vào của [Người Cá Đại Dương Xanh], đây là một hạng mục kiếm vào được rất nhiều, “Tôi đã đến nói chuyện với công ty Xúc Mục (đập vào mắt), người ta chỉ thu sáu phần.”
Trương Thần Phi cười xuỳ một tiếng, khoác chân lên, “Vậy anh cứ để cho Xúc Mục làm, bảo đảm làm ra cho cậu một cái hiệu quả thấy mà ghê người (xúc mục kinh tâm).”
“Phụt —” Lý Anh Tuấn nghẹn một chút, nhịn không được bật cười, “Anh chửi đối thủ cạnh tranh thế mà cũng được à?”
“Xúc Mục còn không được tính là đối thủ cạnh tranh của tôi.” Trong mắt thân vương điện hạ tràn ngập sự khinh miệt.
Tự tin như vậy, ngược lại khiến cho Lý Anh Tuấn quyết tâm hợp tác với Thạch Phi, cọ sát nửa ngày, cuối cùng đồng ý chia ba – bảy. Trương Thần Phi cũng không muốn một sống một còn với hắn, nói Thạch Phi có thể làm báo cáo phân tích trước, ước định giá trị của trò chơi này, để quyết định phí đầu tư.
Lý Anh Tuấn tỏ ý đã hiểu, chuyện này xem như là tạm thời quyết định. Nhấp một ngụm trà, quay đầu nói với Tiêu Tê về chuyện quảng cáo: “Tìm gặp cậu là muốn nói về chuyện quảng cáo cho hạng mục này. Ông xã cậu đồng ý hợp tác rồi, quảng cáo live stream bên Ba Tiêu có thể giảm giá chút đỉnh được không?”
Bên kỹ thuật thì cần Thạch Phi, còn kế hoạch tuyên truyền và đưa vào hoạt động là phải do Anh Tuấn phụ trách.
“Anh em cũng phải tính toán rõ ràng.” Tiêu Tê không nhanh không chậm để ly xuống, nhướng cằm chỉ ông xã nhà mình, “Anh hỏi anh ấy xem, [Ngân Hà Vinh Quang] cho tôi được bao nhiêu phí quảng cáo.”
Hai nhà cùng quảng cáo, cũng không vì quan hệ thông gia mà thủ hạ lưu tình. Đơn giản là trò chơi của Thạch Phi rất có tiếng, nên mới giảm giá 10%.
“Nếu anh muốn dùng kênh live stream đặc biệt giống [Ngân Hà Vinh Quang] thì có thể ưu đãi chút.” Tiêu tổng cố gắng giúp khách hàng tiêu tiền.
“Không, không cần, trò này chỉ là một trò chơi nhỏ thôi.” Khóe miệng Lý Anh Tuấn giật một cái, kênh live stream đặc biệt thì chỉ có trò chơi có hình thức thi đấu thể thao mới cần. Trò chơi dù không có tiếng live stream ở kênh này thì cần rất nhiều phí quảng cáo.
Chậc chậc, cảm khái về hai chồng chồng thích đoạt tiền người khác một lúc, Lý thiếu gia suýt mất máu hết.
Tiếng cửa gỗ đóng “cạch” một tiếng, nụ cười trên mặt thân vương đại nhân trong nháy mắt liền biến mất, cố gắng ôm tiểu tế phẩm đang cố gắng bỏ đi: “Cậu ta mới cười với em, em có cảm thấy thất thần trong nháy mắt không?”
“Không có.” Một tay Tiêu Tê để sát vào mặt Trương Đại Điểu, đẩy tên bất đầu nói bậy ra.
“Tôi không nói giỡn đâu.” Vẻ mặt Trương Thần Phi nghiêm túc nói, “Lý gia là quý tộc, Lý Anh Tuấn là người xuất sắc nhất trong thế hệ này. Cặp mắt hoa đào kia dùng để chuyên câu dẫn thiếu nam thiếu nữ vô tri, một khi bị cậu ta mê hoặc thì hài cốt cũng không còn.”
“Sao anh biết được? Cậu ấy đâu có răng nanh.”
Thân vương điện hạ khẽ vuốt ve gương mặt mềm mại của tiểu tế phẩm, thở dài nói: “Em không biết thôi, ma cà rồng cấp cao là nhìn mị lực để phân biệt. Lý Anh Tuấn phong tao (lẳng lơ) như thế, không phải trước đây suýt chút đã lừa được em sao?”
“…” Thì ra vẫn nhớ chuyện này. Tiêu Tê không biết nói gì, đã nhiều năm thế mà người này vẫn nhớ trò này. Chỉ là một lần xem mắt không thành thôi mà.
Câu thông không được, Tiêu Tê không phản ứng hắn, trở lại bàn tiếp tục làm việc.
Tiểu tế phẩm không nghe khuyên bảo, Trương Thần Phi có chút không vui, rót một ly rượu đỏ quay lại ghế tổng tài, nhưng không làm việc mà chỉ nhìn chằm chằm tiểu kiều thê. Nhìn một chút, liền đói bụng.
Giơ tay đè xuống số nội bộ, nói thư ký giữ kín cửa, không được cho bất cứ ai vào.
“Sao vậy?” Tiêu Tê ngẩng đầu nhìn hắn.
“Lại đây.” Trương Thần Phi thả ly rượu xuống, ngoắc tay với tiểu kiều thê.
“Lại đó làm gì?” Bất đắc dĩ đứng dậy, đi đến bên người ông xã, Tiêu tổng chuẩn bị giơ tay lên. Nếu như là chuyện vớ vẩn, phải để cho cái vai rắn chắc của hắn hiểu được sao tay đánh vào lại đỏ như vậy.
Thân vương huyết tộc tôn quý triệu hồi, tự nhiên là không phải chuyện vớ vẩn. Trương Thần Phi liếm liếm môi, ôm được tiểu tế phẩm mảnh mai, đặt cậu ngồi lên bàn làm việc.
Tiêu Tê ngồi ở trên bàn, cao hơn so với ông xã ngồi ghế tổng tài, hai chân dạng ra… Không hiểu sao có chút xấu hổ.
“Bản vương muốn ăn cơm.” Ma cà rồng bụng đói kêu vang, cần máu tươi thơm ngọt để no bụng.
“A, chờ chút.” Mất thấy người nói muốn hút máu lại bắt đầu cởi quần cậu, Tiêu Tê vô cùng khó hiểu, “Ở đâu có kiểu hút máu thế này… Ưm…”
“Tôi không phải là loại dơi cấp thấp chỉ biết thô bạo cắn người.” Là ma cà rồng phương Tây ưu nhã, thân vương điện hạ là một người rất có văn hoá, “Trong sách cổ có nói, một giọt tinh (t-r-ù-n-g) bằng mười giọt máu, hút một lần thay mười lần.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất