Địch Áo Tiên Sinh (Dior Tiên Sinh)
Chương 93: Tiểu kiều thê của Dior tiên sinh (3)
Chuyển ngữ: Cực Phẩm
Bảy anh em cố gắng thực hiện nghĩa vụ được bao dưỡng bị đuổi ra khỏi phòng ngủ. Trương Thần Phi đứng trước cửa phòng đóng chặt từ từ nắm chặt tay lại. Mất đi quyền hành, mất đi mười ba tỉnh Hoa Đông, bây giờ hắn lại trở về thành thổ phỉ với hai bàn tay trắng.
Hắn không bao giờ có thể ép tiểu kiều thê làm gì nữa, ngược lại, tiền quân phiệt hay bắt chẹt người chỉ có thể để mặc cho đại thiếu gia muốn nắn thế nào thì nắn.
Ôm gối đi đến thư phòng, bật đèn trên bàn lên, lấy một cuốn sổ trắng từ trong ngăn bàn ra, bắt đầu viết nhật ký.
…
Thứ năm, thư phòng.
22:03 – Đội ngũ của lão tử đã thất bại, kiếm củi ba năm thiêu một giờ, hai bàn tay trắng. Thật ra chuyện này cũng chẳng có gì, dù sao tôi cũng đã từng là một quân phỉ trên răng dưới trym, cùng lắm thì làm lại từ đầu. Chỉ là không bỏ được bà xã anh tuấn mới tìm về được, từ nay về sau chỉ có thể ăn bám cậu.
A, cái thế giới loạn lạc không sạch sẽ này, vì sao có thể đối xử với thổ phỉ như thế!
…
Trương đại soái ngủ cả đêm trên ghế sô pha, mới sáng sớm mở mắt ra là đã thấy cẩu hoàng đế nằm trong lòng, trong nháy mắt liền nhảy dựng lên.
“Phi phi phi, Trương Quang Tông, mi có ác tâm đúng không, lại dám chui vào trong lòng lão tử ngủ! Mi có chút cốt khí được không?”
“Gâu gâu gâu!”
“Còn dám cãi với lão tử hả, mi quên mất mạng chó của mi nằm trong tay ai rồi hả!”
Nghe được tiếng nói chuyện, Tiêu Tê xoa mắt xuống lầu kiểm tra, phát hiện là một người một cún đang cãi nhau, còn cãi đến tình ái dào dạt, thật sự không biết nói làm sao: “Anh so đo với nó làm gì, sáng nay ăn sáng ở nhà à?”
“Ăn, đương nhiên là ăn ở nhà.” Trương đại soái làm chuyện gì cũng phải rõ ràng, tuyệt không muốn lấy không một phân tiền của kim chủ thiếu gia.
Tiêu Tê vô cùng thoả mãn ăn xong bữa sáng ngon lành, nhận ly sữa do ông xã đưa đến uống một hơi: “Hôm nay anh tính làm gì?”
“Đi đến dương hành của em.” Trương Thần Phi đứng lên cầm áo khoác, cũng không biết là lấy được một khẩu súng mini xuyên giáp ở đâu đeo lên hông: “Sau này tôi sẽ là vệ sĩ của em, nếu có ai dám chọc em thì tôi sẽ cho hắn ta một phát.”
“…” Là một người làm ăn đàng hoàng, Tiêu Tê cảm thấy mình không cần thuê một tên quân phiệt làm vệ sĩ, liền từ chối đề nghị của Trương tiên sinh. Nói trí não kiểm tra lịch trình của người này, Anne sử dụng quyền hạn chồng chồng trực tiếp tra lịch trình trên Louis XIII, trong đó có nói thứ sáu chỉ có việc thường ngày, nhưng thứ bảy có một hoạt động cần đi ra ngoài — Trao giải cho top 3 khu vực Trung Quốc của [Ngân Hà Vinh Quang].
Tối thứ năm là vòng bán kết, tối thứ sáu là trận chung kết. Buổi sáng thứ bảy sẽ đến sân vận động trao giải, sau đó sẽ tiến hành thi đấu.
Bây giờ kịch bản đang được trộn giữa “Quân phiệt” và “Tổng tài phá sản”, không có lực sát thương gì mấy, Tiêu Tê liền khích lệ quân phiệt tiên sinh đã phá sản tự mình đi làm: “Bên cạnh em thì làm ra được tiền đồ gì, em cho anh tiền chính là để anh Đông Sơn tái khỏi, đi làm việc đi.”
Trương Đại Điểu mở to mắt, trong mắt dần dần có ánh sáng: “Em tin tưởng tôi như thế sao?”
“Ừ.”
“Được! Chắc chắn tôi sẽ không khiến em thất vọng!”
…
Thứ sáu, Bộ Tư lệnh Thạch Phi.
9:00 – Tiêu Tê tin tưởng tôi có thể Đông Sơn tái khỏi, thừa nhận tôi là một đại anh hùng đỉnh thiên lập địa, nhìn ánh mắt sùng bái kia của em ấy, lão tử liền cứng! Nhịn không được sáng tác một bài thơ:
Cưới vợ quá tuấn dễ đoản mệnh, lúc bà nội nói yêm không tin
Hôm nay kiều thê ngồi trong nhà, phát hiện thận thật không đủ khoẻ
Không khoẻ thật sự không đủ khoẻ, phải bồi bổ nhiều nha anh em!
Anh em không được thì con cháu, nếu không sẽ đoản mệnh!
…
An toàn vượt qua hết thứ sau, ngoại trừ Dior tiên sinh có đôi lúc sẽ viết nhật ký thì không hề làm chuyện gì uy hiếp đến mạng sống cả. Đến sáng thứ bảy, thanh tiến trình đã quét được 10% nhưng khi Trương Thần Phi mở mắt ra lại cãi nhau với Quang Tông, điều này chứng minh hắn vẫn còn đang trong kịch bản quân phiệt.
Tiêu Tê nhìn thanh quét bò như ốc sên, vô cùng phiền muộn. Để phòng ngừa Trương đại soái nói bậy thì cậu đành phải đi theo hắn đến lễ trao giải.
“Tích tích!” Trí não báo có tin nhắn, Anne tự động chọn nội dung mà sẽ khiến chủ nhân thấy hứng thú, chủ yếu là chọn mấy tin tức mà bình thường Tiêu Tê để ý.
[Sở nghiên cứu thần bí hư hư thực thực tiến hành thí nghiệm vô nhân đạo, dân chúng báo nguy!]
Thấy phía dưới có hình, trong lòng Tiêu Tê bỗng hẫng một cái. Tuy là có che tên của sở nghiên cứu nhưng cậu liếc mắt là liền nhận ra được đây chính là sở nghiên cứu “Tri thức chính là sức mạnh” mà ba của Trương Thần Phi đang công tác.
Mở tin tức ra để đọc cụ thể hơn. Người đưa tin phỏng vấn người dân đã báo tin kia, chắc là một chú rất là nhiệt tâm. Nguyên văn ông ấy nói là “Tìm được vật huyết nhục mơ hồ ở trong đống phế liệu”, xác định không phải là của động vật, lại không thấy được nghiên cứu viên trong sở nghiên cứu đó, “Lần cuối cùng tôi thấy người kia là từ nửa tháng trước”.
Theo thời đại trí não phát triển, hiệu suất công việc của mọi người nhanh hơn, có nhiều sở nghiên cứu khoa học phát triển vượt bậc mấy năm nay. Nhưng lại nhanh chóng phát triển ra tác dụng phụ của nó, chính là xuất hiện rất nhiều thi nghiệm nghiên cứu vượt ra khỏi phạm vi mà mọi người có thể chịu được. Lúc trước đã có bài báo nói về việc nghiên cứu vô nhân đạo, chiếm được sự quan tâm cao độ của mọi người dân, bây giờ mọi người vô cùng nhạy cảm với chủ đề liên quan đến việc này.
Tiêu đề này nghe rợn cả người, nói lại không rõ ràng, rất dễ khiến người khác nghĩ đến những chuyện xa vời, lại khiến cho người ta bỏ quên đi những lỗ hổng trong đó. Ví dụ như, làm sao mà một sở nghiên cứu bảo mật lại có thể cho người ta thấy được phế liệu nghiên cứu cơ chứ.
Kéo xuống đến phần bình luận, đúng là như dự đoán, phần lớn mọi người bị tin này khiến cho khủng hoảng.
[Trời ơi, không lẽ lấy người làm thí nghiệm sao?]
[Cái này quá vô nhân đạo rồi! Phải tra đến cùng!]
[Tôi đã từng đi ngang qua sở nghiên cứu này, rất gần nhà tôi! Tối tăm vắng vẻ rất là thần bí, cũng không biết là đang nghiên cứu cái gì.]
Quay đầu nhìn về phía Trương Thần Phi đang chuyên tâm lái xe, Tiêu Tê do dự một chút, cuối cùng vẫn là gọi cho ba Trương.
“Xin lỗi, số điện thoại mà bạn vừa gọi hiện đang tắt máy.”
Trí não không phải là điện thoại di động, bình thường sẽ không tắt máy. Điện thoại không gọi được, có thể là do không có tín hiệu hoặc là người dùng tự động tắt chức năng điện thoại. Dùng tình thế trước mắt để xem, có thể là cái sau. Bởi vì tin tức không có lửa thì sao có khói này nên có rất nhiều người liên tục gọi ông ấy, mà Trương giáo sư chuyên tâm nghiên cứu liền đơn giản tắt máy luôn.
Nhắn tin cho bộ phận truyền thông, nói bọn họ tra chút sự thật về chuyện này, Tiêu Tê lại quay đầu nhìn về phía ông xã nhà mình, nhắc nhở hắn, nói: “Nếu lát nữa có người hỏi đến quan hệ giữa anh và sở nghiên cứu của ba anh thì ngàn vạn lần không nên trả lời, biết chưa?”
“Ba tôi?” Trương Thần Phi nhíu mày, dường như có chút xa lạ với xưng hô này, một lát mới nhớ ra là ai, cười xuỳ một tiếng, “Làm sao nữa, lão đầu nhi kia lại gây ra chuyện gì nữa à?”
“Bây giờ vẫn còn chưa tra rõ ràng, em nghĩ cũng chưa hỏi đến anh đâu nhưng cứ phòng trước khỏi hoạ.”
Vừa mới dứt lời là đã đến nơi. Khi truyền thông tụ tập đằng trước nhìn thấy xe của ba ba Thần Phi thì lập tức chen chúc chạy đến. Tiêu Tê không nói nhiều lời nữa, theo Trương Thần Phi xuống xe.
Những người hâm mộ còn ở bên ngoài, lúc thấy hai người thì lập tức hét ầm lên.
“A a a, ba ba Thần Phi, nhìn đây nhìn đây!”
“Thiếu gia, thiếu gia, thiếu gia của chúng ta cũng tới, ngao ngao ngao!”
Trương Thần Phi cao ngạo hất cằm lên, những người biết được chuyện Điểu Quân thất bại thì đến cười nhạo hắn đây mà, quyết không thể để cho bọn họ coi thường.
Lễ trao giải sẽ được tiến hành trước khi thi đấu, ba đội ngũ lọt vào top 3 liền lần lượt lên đài nhận thưởng. Tuy là Ma Vương thua MMY nhưng lại dễ dàng thắng được đội ngũ đứng thứ tư, lấy được hạng ba.
Dù sao cũng là chiến đội streamer, trong tất cả chiến đội thì Điểu Quân có nhân khí cao nhất. Năm người mặc đồng phục của đội giống hệt nhau, dẫn tới hiện trường bùng nổ. Cũng không phải là thi đấu chính thức gì, càng nghiêng về tiêu khiển hơn. Lễ trao giải này cũng có MC.
MC cười phỏng vấn Điểu Quân: “Mọi người đi tấu hài mà cũng có đồng phục đội à?”
“Không có luật nào bảo nói tấu hài là không thi đấu thể thao điện tử được, mặc dù chúng tôi là nghiệp dư nhưng trang bị của chúng tôi là chuyên nghiệp!” Bad thẳng cổ nói.
Ma Vương giơ tay lên, chỉ huy đội viên của mình: “Cho mọi người xem đồng phục đội chúng ta nào!”
Một hai ba, xoay người.
Năm chữ “Điểu” to đùng ở sau lưng, trình độ ô nhiễm tinh thần có thể so với đặc hiệu cầu vòng bảy màu.
“Ha ha ha ha…” Khán giả bỗng nhiên mất khống chế, ngay cả đội ngũ quán quân và á quân đợi nhận thưởng cũng không nhịn được mà che mặt cười.
MC nhanh chóng nói bọn họ quay lại: “Được rồi được rồi, nhanh xoay lại nào, mắt tôi cũng sắp mở không nổi nữa đây. Nghe nói tên của đội ngũ này là do Trương tổng đặt cho, điều này có thật không?”
“Cái này phải hỏi Trương tổng.” Ma Vương cười ha hả, không biết Trương Thần Phi có nguyện ý thừa nhận hay không, người làm công kiếm sống nuôi mình phải có tầm nhìn nên liền ném vấn đề này qua chỗ khác.
MC hiểu người đưa mic cho Trương Thần Phi lên đài trao giải.
Sắc mặt Trương đại soái ngưng trọng nói: “Nếu đã thua thì tên này không có ý nghĩa nữa.”
Tiêu Tê ngồi dưới đài, nhìn thoáng qua live stream, trong nháy mắt khung bình luận bị một câu nói lấp đầy: [Ma Vương, ba ba thất vọng với anh quá!]
Ma Vương đứng trên đài cũng ngẩn ra, lập tức phản ứng được, nhanh chóng diễn theo Trương Thần Phi: “Chủ công, chúng tôi thân là chiến đội phía chủ nhà mà lại chẳng có vũ khí bí mật nào, lại còn mang theo một cái tên gợi đòn như thế, thật sự là đã tận lực rồi! Lần sau nhớ cho chúng tôi vài vũ khí chung cực thì tôi bảo đảm bách chiến bách thắng!”
“A, lại còn vũ khí chung cực, mini xuyên giáp mà tôi cũng không mua nổi, bây giờ tôi phải dựa vào bà xã nuôi đấy!” Trương đại soái nhìn mình bộ hạ ngày xưa của mình, thở dài, “Cuộc chiến này không đánh nổi nữa, cậu vẫn cứ làm người hầu cho vợ của tôi đi.”
Ma Vương kinh ngạc: “Hả, định nghĩa của Tiêu tổng với tôi là người hầu á?”
Hiện trường im lặng trong nháy mắt, mọi người cho là hắn bất mãn với điều này. Dù sao cũng là streamer kim bài, đến chỗ nào cũng được hoan nghênh, nói người hầu thì có hơi quá.
Nhưng mà không đợi MC giải vậy, Ma Vương cao hứng đánh Bad hai cái: “Thật tốt quá, xem ra là Tiêu tổng vẫn muốn lưu tôi lại! Tôi sẽ cố gắng!”
Hiện trường và khung bình luận bỗng cười như điên, MC cảm thấy mình có hơi thừa, những người này hoàn toàn có thể tấu hài đến kết lễ luôn.
Nhưng mà Trương Thần Phi lại không hài lòng như thế, lúc trao giải xong thì quay về ghế ngồi của tổng tài, ngồi xuống cạnh tiểu kiều thê, bi phẫn móc cuốn nhật ký ra.
…
Thứ bảy, sân vận động.
Thủ hạ đại tướng lại quay về làm người hầu cho Tiêu Tiểu Tê, vô cùng không có cốt khí. Đáng thẹn, đáng tiếc, đáng thương, còn thật đáng buồn, đáng ghét! Đúng là làm lão tử tức chết!
…
/Hết chương 93/
Bảy anh em cố gắng thực hiện nghĩa vụ được bao dưỡng bị đuổi ra khỏi phòng ngủ. Trương Thần Phi đứng trước cửa phòng đóng chặt từ từ nắm chặt tay lại. Mất đi quyền hành, mất đi mười ba tỉnh Hoa Đông, bây giờ hắn lại trở về thành thổ phỉ với hai bàn tay trắng.
Hắn không bao giờ có thể ép tiểu kiều thê làm gì nữa, ngược lại, tiền quân phiệt hay bắt chẹt người chỉ có thể để mặc cho đại thiếu gia muốn nắn thế nào thì nắn.
Ôm gối đi đến thư phòng, bật đèn trên bàn lên, lấy một cuốn sổ trắng từ trong ngăn bàn ra, bắt đầu viết nhật ký.
…
Thứ năm, thư phòng.
22:03 – Đội ngũ của lão tử đã thất bại, kiếm củi ba năm thiêu một giờ, hai bàn tay trắng. Thật ra chuyện này cũng chẳng có gì, dù sao tôi cũng đã từng là một quân phỉ trên răng dưới trym, cùng lắm thì làm lại từ đầu. Chỉ là không bỏ được bà xã anh tuấn mới tìm về được, từ nay về sau chỉ có thể ăn bám cậu.
A, cái thế giới loạn lạc không sạch sẽ này, vì sao có thể đối xử với thổ phỉ như thế!
…
Trương đại soái ngủ cả đêm trên ghế sô pha, mới sáng sớm mở mắt ra là đã thấy cẩu hoàng đế nằm trong lòng, trong nháy mắt liền nhảy dựng lên.
“Phi phi phi, Trương Quang Tông, mi có ác tâm đúng không, lại dám chui vào trong lòng lão tử ngủ! Mi có chút cốt khí được không?”
“Gâu gâu gâu!”
“Còn dám cãi với lão tử hả, mi quên mất mạng chó của mi nằm trong tay ai rồi hả!”
Nghe được tiếng nói chuyện, Tiêu Tê xoa mắt xuống lầu kiểm tra, phát hiện là một người một cún đang cãi nhau, còn cãi đến tình ái dào dạt, thật sự không biết nói làm sao: “Anh so đo với nó làm gì, sáng nay ăn sáng ở nhà à?”
“Ăn, đương nhiên là ăn ở nhà.” Trương đại soái làm chuyện gì cũng phải rõ ràng, tuyệt không muốn lấy không một phân tiền của kim chủ thiếu gia.
Tiêu Tê vô cùng thoả mãn ăn xong bữa sáng ngon lành, nhận ly sữa do ông xã đưa đến uống một hơi: “Hôm nay anh tính làm gì?”
“Đi đến dương hành của em.” Trương Thần Phi đứng lên cầm áo khoác, cũng không biết là lấy được một khẩu súng mini xuyên giáp ở đâu đeo lên hông: “Sau này tôi sẽ là vệ sĩ của em, nếu có ai dám chọc em thì tôi sẽ cho hắn ta một phát.”
“…” Là một người làm ăn đàng hoàng, Tiêu Tê cảm thấy mình không cần thuê một tên quân phiệt làm vệ sĩ, liền từ chối đề nghị của Trương tiên sinh. Nói trí não kiểm tra lịch trình của người này, Anne sử dụng quyền hạn chồng chồng trực tiếp tra lịch trình trên Louis XIII, trong đó có nói thứ sáu chỉ có việc thường ngày, nhưng thứ bảy có một hoạt động cần đi ra ngoài — Trao giải cho top 3 khu vực Trung Quốc của [Ngân Hà Vinh Quang].
Tối thứ năm là vòng bán kết, tối thứ sáu là trận chung kết. Buổi sáng thứ bảy sẽ đến sân vận động trao giải, sau đó sẽ tiến hành thi đấu.
Bây giờ kịch bản đang được trộn giữa “Quân phiệt” và “Tổng tài phá sản”, không có lực sát thương gì mấy, Tiêu Tê liền khích lệ quân phiệt tiên sinh đã phá sản tự mình đi làm: “Bên cạnh em thì làm ra được tiền đồ gì, em cho anh tiền chính là để anh Đông Sơn tái khỏi, đi làm việc đi.”
Trương Đại Điểu mở to mắt, trong mắt dần dần có ánh sáng: “Em tin tưởng tôi như thế sao?”
“Ừ.”
“Được! Chắc chắn tôi sẽ không khiến em thất vọng!”
…
Thứ sáu, Bộ Tư lệnh Thạch Phi.
9:00 – Tiêu Tê tin tưởng tôi có thể Đông Sơn tái khỏi, thừa nhận tôi là một đại anh hùng đỉnh thiên lập địa, nhìn ánh mắt sùng bái kia của em ấy, lão tử liền cứng! Nhịn không được sáng tác một bài thơ:
Cưới vợ quá tuấn dễ đoản mệnh, lúc bà nội nói yêm không tin
Hôm nay kiều thê ngồi trong nhà, phát hiện thận thật không đủ khoẻ
Không khoẻ thật sự không đủ khoẻ, phải bồi bổ nhiều nha anh em!
Anh em không được thì con cháu, nếu không sẽ đoản mệnh!
…
An toàn vượt qua hết thứ sau, ngoại trừ Dior tiên sinh có đôi lúc sẽ viết nhật ký thì không hề làm chuyện gì uy hiếp đến mạng sống cả. Đến sáng thứ bảy, thanh tiến trình đã quét được 10% nhưng khi Trương Thần Phi mở mắt ra lại cãi nhau với Quang Tông, điều này chứng minh hắn vẫn còn đang trong kịch bản quân phiệt.
Tiêu Tê nhìn thanh quét bò như ốc sên, vô cùng phiền muộn. Để phòng ngừa Trương đại soái nói bậy thì cậu đành phải đi theo hắn đến lễ trao giải.
“Tích tích!” Trí não báo có tin nhắn, Anne tự động chọn nội dung mà sẽ khiến chủ nhân thấy hứng thú, chủ yếu là chọn mấy tin tức mà bình thường Tiêu Tê để ý.
[Sở nghiên cứu thần bí hư hư thực thực tiến hành thí nghiệm vô nhân đạo, dân chúng báo nguy!]
Thấy phía dưới có hình, trong lòng Tiêu Tê bỗng hẫng một cái. Tuy là có che tên của sở nghiên cứu nhưng cậu liếc mắt là liền nhận ra được đây chính là sở nghiên cứu “Tri thức chính là sức mạnh” mà ba của Trương Thần Phi đang công tác.
Mở tin tức ra để đọc cụ thể hơn. Người đưa tin phỏng vấn người dân đã báo tin kia, chắc là một chú rất là nhiệt tâm. Nguyên văn ông ấy nói là “Tìm được vật huyết nhục mơ hồ ở trong đống phế liệu”, xác định không phải là của động vật, lại không thấy được nghiên cứu viên trong sở nghiên cứu đó, “Lần cuối cùng tôi thấy người kia là từ nửa tháng trước”.
Theo thời đại trí não phát triển, hiệu suất công việc của mọi người nhanh hơn, có nhiều sở nghiên cứu khoa học phát triển vượt bậc mấy năm nay. Nhưng lại nhanh chóng phát triển ra tác dụng phụ của nó, chính là xuất hiện rất nhiều thi nghiệm nghiên cứu vượt ra khỏi phạm vi mà mọi người có thể chịu được. Lúc trước đã có bài báo nói về việc nghiên cứu vô nhân đạo, chiếm được sự quan tâm cao độ của mọi người dân, bây giờ mọi người vô cùng nhạy cảm với chủ đề liên quan đến việc này.
Tiêu đề này nghe rợn cả người, nói lại không rõ ràng, rất dễ khiến người khác nghĩ đến những chuyện xa vời, lại khiến cho người ta bỏ quên đi những lỗ hổng trong đó. Ví dụ như, làm sao mà một sở nghiên cứu bảo mật lại có thể cho người ta thấy được phế liệu nghiên cứu cơ chứ.
Kéo xuống đến phần bình luận, đúng là như dự đoán, phần lớn mọi người bị tin này khiến cho khủng hoảng.
[Trời ơi, không lẽ lấy người làm thí nghiệm sao?]
[Cái này quá vô nhân đạo rồi! Phải tra đến cùng!]
[Tôi đã từng đi ngang qua sở nghiên cứu này, rất gần nhà tôi! Tối tăm vắng vẻ rất là thần bí, cũng không biết là đang nghiên cứu cái gì.]
Quay đầu nhìn về phía Trương Thần Phi đang chuyên tâm lái xe, Tiêu Tê do dự một chút, cuối cùng vẫn là gọi cho ba Trương.
“Xin lỗi, số điện thoại mà bạn vừa gọi hiện đang tắt máy.”
Trí não không phải là điện thoại di động, bình thường sẽ không tắt máy. Điện thoại không gọi được, có thể là do không có tín hiệu hoặc là người dùng tự động tắt chức năng điện thoại. Dùng tình thế trước mắt để xem, có thể là cái sau. Bởi vì tin tức không có lửa thì sao có khói này nên có rất nhiều người liên tục gọi ông ấy, mà Trương giáo sư chuyên tâm nghiên cứu liền đơn giản tắt máy luôn.
Nhắn tin cho bộ phận truyền thông, nói bọn họ tra chút sự thật về chuyện này, Tiêu Tê lại quay đầu nhìn về phía ông xã nhà mình, nhắc nhở hắn, nói: “Nếu lát nữa có người hỏi đến quan hệ giữa anh và sở nghiên cứu của ba anh thì ngàn vạn lần không nên trả lời, biết chưa?”
“Ba tôi?” Trương Thần Phi nhíu mày, dường như có chút xa lạ với xưng hô này, một lát mới nhớ ra là ai, cười xuỳ một tiếng, “Làm sao nữa, lão đầu nhi kia lại gây ra chuyện gì nữa à?”
“Bây giờ vẫn còn chưa tra rõ ràng, em nghĩ cũng chưa hỏi đến anh đâu nhưng cứ phòng trước khỏi hoạ.”
Vừa mới dứt lời là đã đến nơi. Khi truyền thông tụ tập đằng trước nhìn thấy xe của ba ba Thần Phi thì lập tức chen chúc chạy đến. Tiêu Tê không nói nhiều lời nữa, theo Trương Thần Phi xuống xe.
Những người hâm mộ còn ở bên ngoài, lúc thấy hai người thì lập tức hét ầm lên.
“A a a, ba ba Thần Phi, nhìn đây nhìn đây!”
“Thiếu gia, thiếu gia, thiếu gia của chúng ta cũng tới, ngao ngao ngao!”
Trương Thần Phi cao ngạo hất cằm lên, những người biết được chuyện Điểu Quân thất bại thì đến cười nhạo hắn đây mà, quyết không thể để cho bọn họ coi thường.
Lễ trao giải sẽ được tiến hành trước khi thi đấu, ba đội ngũ lọt vào top 3 liền lần lượt lên đài nhận thưởng. Tuy là Ma Vương thua MMY nhưng lại dễ dàng thắng được đội ngũ đứng thứ tư, lấy được hạng ba.
Dù sao cũng là chiến đội streamer, trong tất cả chiến đội thì Điểu Quân có nhân khí cao nhất. Năm người mặc đồng phục của đội giống hệt nhau, dẫn tới hiện trường bùng nổ. Cũng không phải là thi đấu chính thức gì, càng nghiêng về tiêu khiển hơn. Lễ trao giải này cũng có MC.
MC cười phỏng vấn Điểu Quân: “Mọi người đi tấu hài mà cũng có đồng phục đội à?”
“Không có luật nào bảo nói tấu hài là không thi đấu thể thao điện tử được, mặc dù chúng tôi là nghiệp dư nhưng trang bị của chúng tôi là chuyên nghiệp!” Bad thẳng cổ nói.
Ma Vương giơ tay lên, chỉ huy đội viên của mình: “Cho mọi người xem đồng phục đội chúng ta nào!”
Một hai ba, xoay người.
Năm chữ “Điểu” to đùng ở sau lưng, trình độ ô nhiễm tinh thần có thể so với đặc hiệu cầu vòng bảy màu.
“Ha ha ha ha…” Khán giả bỗng nhiên mất khống chế, ngay cả đội ngũ quán quân và á quân đợi nhận thưởng cũng không nhịn được mà che mặt cười.
MC nhanh chóng nói bọn họ quay lại: “Được rồi được rồi, nhanh xoay lại nào, mắt tôi cũng sắp mở không nổi nữa đây. Nghe nói tên của đội ngũ này là do Trương tổng đặt cho, điều này có thật không?”
“Cái này phải hỏi Trương tổng.” Ma Vương cười ha hả, không biết Trương Thần Phi có nguyện ý thừa nhận hay không, người làm công kiếm sống nuôi mình phải có tầm nhìn nên liền ném vấn đề này qua chỗ khác.
MC hiểu người đưa mic cho Trương Thần Phi lên đài trao giải.
Sắc mặt Trương đại soái ngưng trọng nói: “Nếu đã thua thì tên này không có ý nghĩa nữa.”
Tiêu Tê ngồi dưới đài, nhìn thoáng qua live stream, trong nháy mắt khung bình luận bị một câu nói lấp đầy: [Ma Vương, ba ba thất vọng với anh quá!]
Ma Vương đứng trên đài cũng ngẩn ra, lập tức phản ứng được, nhanh chóng diễn theo Trương Thần Phi: “Chủ công, chúng tôi thân là chiến đội phía chủ nhà mà lại chẳng có vũ khí bí mật nào, lại còn mang theo một cái tên gợi đòn như thế, thật sự là đã tận lực rồi! Lần sau nhớ cho chúng tôi vài vũ khí chung cực thì tôi bảo đảm bách chiến bách thắng!”
“A, lại còn vũ khí chung cực, mini xuyên giáp mà tôi cũng không mua nổi, bây giờ tôi phải dựa vào bà xã nuôi đấy!” Trương đại soái nhìn mình bộ hạ ngày xưa của mình, thở dài, “Cuộc chiến này không đánh nổi nữa, cậu vẫn cứ làm người hầu cho vợ của tôi đi.”
Ma Vương kinh ngạc: “Hả, định nghĩa của Tiêu tổng với tôi là người hầu á?”
Hiện trường im lặng trong nháy mắt, mọi người cho là hắn bất mãn với điều này. Dù sao cũng là streamer kim bài, đến chỗ nào cũng được hoan nghênh, nói người hầu thì có hơi quá.
Nhưng mà không đợi MC giải vậy, Ma Vương cao hứng đánh Bad hai cái: “Thật tốt quá, xem ra là Tiêu tổng vẫn muốn lưu tôi lại! Tôi sẽ cố gắng!”
Hiện trường và khung bình luận bỗng cười như điên, MC cảm thấy mình có hơi thừa, những người này hoàn toàn có thể tấu hài đến kết lễ luôn.
Nhưng mà Trương Thần Phi lại không hài lòng như thế, lúc trao giải xong thì quay về ghế ngồi của tổng tài, ngồi xuống cạnh tiểu kiều thê, bi phẫn móc cuốn nhật ký ra.
…
Thứ bảy, sân vận động.
Thủ hạ đại tướng lại quay về làm người hầu cho Tiêu Tiểu Tê, vô cùng không có cốt khí. Đáng thẹn, đáng tiếc, đáng thương, còn thật đáng buồn, đáng ghét! Đúng là làm lão tử tức chết!
…
/Hết chương 93/
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất