Chương 24
Sau giờ nghỉ trưa, nữ chính diễn lại một lần liền qua.
Phía sau khách sạn mà đoàn phim thuê phòng tiệc là một khu dân cư của người cao tuổi.
Phía sau khách sạn tổ chức bữa tiệc là một ngõ hẹp hai bên xây bằng tường thạch, buổi chiều liền tiến hành quay chụp tại đây.
Lúc hoàng hôn liền tiến hành quay cảnh đánh nhau hỗn loạn thời đại học của nam chính, Sở Dịch đóng vai anh em của nam chính, cậu mỗi khi diễn cảnh hành động cũng chưa bao giờ dùng thế thân, thay quần áo xong liền ra sân.
Cảnh diễn này, hai người bọn họ lấy một địch năm, thân thủ của hai người cũng không tệ, nhưng cuối cùng, vì muốn làm nổi bật hình tượng mạnh mẽ của nam chính, liền không ngại mà gây tổn hại phong thái cho vai phụ, Sở Dịch đóng vai này là trong khi đang đánh nhau, vì không để ý mà bị lưu manh đột nhiên ném vào trong sân của con ngõ bên cạnh.
Cậu vừa muốn động thân lao ra, tên lưu manh dứt khoát đóng lại cửa sắt, đem cậu cùng nam chính tách ra.
Sau đó, mấy tên côn đồ hô nhau xông lên công kích nam chính, Sở Dịch lúc này đang phụ trách việc leo tường nhưng không có kết quả, tóm chặt lay động hàng rào rỉ sắt, lòng như lửa đốt, đôi mắt lo lắng vô cùng.
Cảnh này diễn rất thuận lời, cuối cùng Yến Thu Hồng hô một tiếng: “Qua.”
Sở Dịch vịn lan can thở hổn hển đến nửa ngày mới bình tĩnh lại, nhân viên tổ kịch mở cửa, cậu đi ra, chỉ thấy trên người, trên mặt đều dinh dính, vỗ vỗ rỉ sắt trên tay, duỗi cổ để nhân viên hóa trang lau mồ hôi cùng rỉ sắt dính trên trán.
Lúc này đã quá giờ cơm, phó đạo diễn nói nghỉ ngơi, Sở Dịch nghiêng đầu theo bản năng mà tìm phương hướng phát ra âm thanh, vừa vặn trông thấy một người cao lớn tuấn mỹ đứng bên cạnh Yến Thu Hồng, cậu sửng sốt một chút.
Bên cạnh ngõ hẻm đặt rất nhiều đồ đạc, đến mức hỗn độn, mà Tần Hữu lại mặc một chiếc sơ mi trắng thẳng thớm đứng ở đó, giữa ngổn ngang đồ đạc, cả người nhìn như không nhiễm một hạt bụi nào.
Sở Dịch nhất thời có chút hoảng hốt, Tần Hữu đi công tác đã mấy ngày, cậu không nghĩ tới hắn sẽ trở về hôm nay, càng không có nghĩ tới hắn sẽ đến trường quay thăm ban.
Tần Hữu đứng ở đó cùng Yến Thu Hồng nói chuyện, mà ánh mắt sáng quắc vẫn luôn xuyên qua đám người lui tới mà đặt ở trên người cậu.
Sở Dịch nhất thời sống lưng đều cứng, cậu có loại ảo giác, bên người là hoa cỏ gỗ đá, cảnh người đến người đi đều tiêu ẩn vào trong bóng tối hư vô nặng nề, chỉ còn lại tia sáng buộc chặt vào người cậu cùng Tần Hữu.
Loại ảo giác này khiến cậu có chút không dễ chịu, nhưng vẫn là đón ánh mắt Tần Hữu hướng tới.
Đi thẳng tới trước mặt Tần Hữu cùng Yến Thu Hồng, Yến Thu Hồng cười nói: “Buổi tối không có cảnh của cậu, dọn dẹp một chút rồi về nhà đi.”
Nói xong còn có ý tứ hàm xúc mà đánh cái ánh mắt cho Tần Hữu.
Tần Hữu căn bản không nhìn Yến Thu Hồng, chỉ là bất động đứng tại chỗ, ánh mắt nặng nề dừng lại trên người Sở Dịch, giống như là chờ cậu mở miệng.
Sở Dịch cong khóe miệng, “Trở về lúc nào?”
“Buổi chiều.” Tần Hữu nói.
Chính là về đến nhà không lâu liền đến trường quay?
Sở Dịch rũ mắt xuống, gật đầu, “Tôi đi thay đồ.”
Yến Thu Hồng ngay cả chi tiết nhỏ cũng cực để ý, cảnh vừa nãy chính là miêu tả cảnh học sinh trung học.
Để phù hợp với hình ảnh “Nam sinh cả ngày vận động trên sân bóng dưới ánh mặt trời”, Sở Dịch bị chuyên gia trang điểm tận lực đem làn da chuyển thành màu đồng cổ, một tầng dày phấn nền dính vào mặt cùng cổ, một thân phấn, cả người đều không thoải mái.
Sở Dịch thay đồ cũng không mất nhiều thời gian, thu thập xong đồ đạc liền quay lại, đi tới phía sau Yến Thu Hồng cùng Tần Hữu, nghe thấy bọn họ nói chuyện.
Yến Thu Hồng nói: “Cảnh vừa nãy thế nào, có vừa lòng không?”
Sở Dịch theo bản năng mà thả nhẹ bước chân chậm lại, không thể không thừa nhận, cậu kỳ thực cũng mong đợi Tần Hữu trả lời.
Sau đó, cậu nghe thấy Tần Hữu dùng thanh tuyến lãnh đạm hàng ngày, bất mãn hết sức mà nói với Yến Thu Hồng: “Tôi đem đứa nhỏ nhà anh ra, bôi đen cả người nó, rồi thả vào giam trong cái lồng tre, anh thấy thế nào?”
Sở Dịch nghe xong khóe miệng giật một cái, rất khó hình dung, tựa hồ trong đầu đều là cười đến bất đắc dĩ.
Cho nên cậu cười so với khóc còn khó coi hơn.
Xe Tần Hữu đã để tài xế lái đi, trên đường về là dùng xe của Sở Dịch, nhưng người lái là Tần Hữu.
Sở Dịch cũng không cãi cự gì, bản thân ngồi ở ghế phụ, so với bình thường ít nói hơn.
Tần Hữu đoán cậu mệt, vừa nãy Yến Thu Hồng cũng nói, không biết tại sao, mấy ngày hôm nay, Sở Dịch nhìn qua có chút mệt mỏi.
Ngoài cửa xe xa xa nhìn lại, có thể nhìn thấy những ngọn núi nhấp nhô, bầu trời bên trên tạo ra một mảnh xanh thẫm, nơi đỉnh núi giao với đường chân trời, ánh chiếu tà phát ra một mảng màu da cam, ven đường, đèn đã được bật lên.
Mà thân thể Sở Dịch đều chìm trong bóng tối, thi thoảng ánh đèn chập chờn mới chiếu tới khuôn mặt có chút mệt mỏi của cậu.
Ánh mắt chuyền về con đường phía trước mặt, Tần Hữu nói: “Ăn ở ngoài rồi trở về.”
Nghĩ đến mấy ngày trước Triệu Ly Hạ cùng với bạn bè gửi ảnh cho cậu, Sở Dịch giống như tự hồi phục, biểu hiện nhiệt tình vô cùng, còn nói: “Đi ăn lẩu?”
Sở Dịch ánh mắt sáng lên, há mồm vừa muốn nói cẩn thận, nhưng lại ngậm chặt miệng, nghiêng đầu có chút phòng bị mà nhìn Tần Hữu.
Cậu dám đánh cuộc, Tần Hữu chính là người ăn nồi uyên ương cũng phải dùng nước đậu làm nước dùng trước nay chưa thấy.
Tần Hữu như là nhìn thấy tất cả, khóe môi thanh tú tạo nên độ cong rất nhỏ đến mức khó có thể nhìn thấy: “Chỉ cho phép cậu uống rượu mạnh, tôi lại không thể ăn cay sao?”
Chú nói có đạo lý, tôi cư nhiên không có gì để nói.
Nửa giờ sau, Sở Dịch cùng Tần tiên sinh chưa bao giờ ăn cay ngồi ở nhà hàng lẩu.
Bọn họ gọi đương nhiên là một nồi uyên ương, một bên nước dùng nấm một bên là nước lẩu đỏ bừng.
Tần Hữu còn gọi thêm vài lon bia lạnh, hắn kỳ thực xuống phi cơ liền vội vàng tới trường quay, uống chút cồn, vừa vặn tối về ngả lưng ngủ.
Hai người đều đói, mùi lẩu khiến người thèm nhỏ dãi, cúi đầu yên lặng ăn, Sở Dịch vừa uống hết một cốc bia, đã bị Tần Hữu lấy đi.
Cải xanh đậu phụ đặt ở trong nước dùng chờ chín, nhìn thấy Tần Hữu gắp đủ loại đồ ăn trong nước lẩu nấm, Sở Dịch liền dùng muỗng múc ra vài miếng dạ dày bò từ trong phần nước cay để vào bát Tần Hữu, “Chú….”
Chữ “Tần” lên tới cổ họng liền nuốt xuống, cậu nhớ lại lúc nãy ở trường quay, Tần Hữu gọi cậu là nhóc con.
Lần này muốn nói lại thôi, Tần Hữu ngẩng đầu nhìn phía cậu, Sở Dịch chớp chớp đôi mắt, dùng đũa chỉ chỉ cái bát trước mặt Tần Hữu, “Chú thử xem, dạ dày bò nhúng trong nước lẩu cay này ăn ngon hơn.”
Sau đó bản thân cũng không vội ăn, Sở Dịch liền ngồi ở đó, đũa đặt tại mép bàn, con ngươi đen kịt không hề chớp mắt mà nhìn người đàn ông đối diện.
Tần Hữu vốn nghĩ có vài thứ tuyệt đối không thể thử nghiệm, nhưng ánh mắt Sở Dịch nhìn hắn, trong đó không hề che lấp mong đợi.
Hắn có chút bất đắc dĩ, Sở Dịch lúc thường ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng ở mấy việc nhỏ nhặt không đáng kể lại thích nghịch ngợm trêu đùa hắn.
Nhưng, trong lòng, hắn lại không hề có không thích.
Tần Hữu nghĩ như vậy, liền gắp miếng dạ dày bò lên, chậm rãi bỏ vào trong miệng.
Một luồng hơi cay nồng nặc cấp tốc xộc lên khoang miệng.
Đầu lưỡi giống như bị một vạn cây kim không ngừng đâm chọc, một lát sau, Tần Hữu thấy buồn bực, chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, trong miệng nóng hừng hực.
Nhưng há miệng hà hơi thì hắn không làm được, chỉ là hơi nhướng mày.
Sở Dịch nhìn thấy rõ ràng, Tần Hữu tay chống đầu, vừa yên lặng nhai, hai mắt thâm thúy càng tối hơn, mồ hôi hột từ trên trán cấp tốc chảy ra. Cạu thật sự không nghĩ tới Tần Hữu sẽ bị cay tới như vậy, những thứ này cậu ăn cũng chỉ hơi cay mà thôi.
Tần Hữu nuốt vào bụng, giơ tay khó khăn cầm chén rượu lên, Sở Dịch đem nước ấm bên cạnh đưa tới trên tay hắn: “Uống nóng, nóng giải cay.”
Tần Hữu lúc này mới ngẩng đầu lên, như lâm đại địch mà nhìn cậu.
Tuy rằng không thích ăn cay, miếng dạ dày bò Sở Dịch gắp cho, Tần Hữu chậm chậm ăn hết.
Khuya về nhà, Tần Hữu tắm xong cùng Sở Dịch nói vài câu liền về phòng, dù sao chuyến đi cũng mệt nhọc, sáng sớm còn ở thành thị đi theo người ta đàm phán, buổi chiều lại bay mấy tiếng, sau lại tới phim trường, hắn thật sự rất mệt.
Sở Dịch tắm xong đi ra, lại đi hành lang nhìn cửa phòng Tần Hữu đã đóng, ngơ ngác một chút.
Sau đó, cậu rõ ràng nghe thấy trong phòng có tiếng truyền đến, giống như tiếng vang của thứ gì đó rơi xuống.
Đầu tiên là đùng một cái, sau đó là tiếng vỡ của thủy tinh
Sở Dịch trong lòng nháy động, nhanh chân đi tới, giơ tay gõ cửa, “Chú Tần—— ”
Không có hồi âm, cậu liền gõ mấy lần, “Chú Tần, chú đã ngủ chưa?”
Ban đêm yên tĩnh, cậu chỉ nghe thấy tiếng gõ cửa thùng thùng của mình, trong phòng vẫn không có phản ứng gì.
Động tĩnh lớn như vậy, Tần Hữu coi như ngủ cũng nên tỉnh rồi, Sở Dịch vào lúc này cũng không đoái hoài tới thích hợp hay không thích hợp, duỗi tay mở cửa, quyết định thật nhanh mà đẩy ra cửa gỗ dày nặng.
Lại đưa tay ấn xuống chốt mở đèn ở cạnh cửa, ánh sáng tức thì bao trọn cả căn phòng.
Sở Dịch nhìn thấy một màn xúc mục kinh tâm.
Tần Hữu mặc áo ngủ nằm ở trên giường, hai chân co ro, một tay che bụng, một tay khác khớp xương rõ ràng sít sao nắm lấy mạn giường, cả người đều đang cực lực run rẩy.
Khuôn mặt tuấn lãng của hắn, giờ khắc này tái nhợt đến không còn một chút hồng hào, hàm răng cắn chặt khiến đường viền góc cạnh cũng phải nhăn nhúm.
Sở Dịch chỉ cảm thấy viền mắt nóng lên, vài bước vượt đến giường, không nghĩ ngợi nhiều mà quỳ một đầu gối xuống, đồng thời duỗi tay ra, một đôi tay lại không biết nên đặt ở nơi nào.
Thất kinh mang theo chút tiếng khóc mà mở miệng, “Chú Tần… Chú không thoải mái chỗ nào? Chú Tần…”
Phía sau khách sạn mà đoàn phim thuê phòng tiệc là một khu dân cư của người cao tuổi.
Phía sau khách sạn tổ chức bữa tiệc là một ngõ hẹp hai bên xây bằng tường thạch, buổi chiều liền tiến hành quay chụp tại đây.
Lúc hoàng hôn liền tiến hành quay cảnh đánh nhau hỗn loạn thời đại học của nam chính, Sở Dịch đóng vai anh em của nam chính, cậu mỗi khi diễn cảnh hành động cũng chưa bao giờ dùng thế thân, thay quần áo xong liền ra sân.
Cảnh diễn này, hai người bọn họ lấy một địch năm, thân thủ của hai người cũng không tệ, nhưng cuối cùng, vì muốn làm nổi bật hình tượng mạnh mẽ của nam chính, liền không ngại mà gây tổn hại phong thái cho vai phụ, Sở Dịch đóng vai này là trong khi đang đánh nhau, vì không để ý mà bị lưu manh đột nhiên ném vào trong sân của con ngõ bên cạnh.
Cậu vừa muốn động thân lao ra, tên lưu manh dứt khoát đóng lại cửa sắt, đem cậu cùng nam chính tách ra.
Sau đó, mấy tên côn đồ hô nhau xông lên công kích nam chính, Sở Dịch lúc này đang phụ trách việc leo tường nhưng không có kết quả, tóm chặt lay động hàng rào rỉ sắt, lòng như lửa đốt, đôi mắt lo lắng vô cùng.
Cảnh này diễn rất thuận lời, cuối cùng Yến Thu Hồng hô một tiếng: “Qua.”
Sở Dịch vịn lan can thở hổn hển đến nửa ngày mới bình tĩnh lại, nhân viên tổ kịch mở cửa, cậu đi ra, chỉ thấy trên người, trên mặt đều dinh dính, vỗ vỗ rỉ sắt trên tay, duỗi cổ để nhân viên hóa trang lau mồ hôi cùng rỉ sắt dính trên trán.
Lúc này đã quá giờ cơm, phó đạo diễn nói nghỉ ngơi, Sở Dịch nghiêng đầu theo bản năng mà tìm phương hướng phát ra âm thanh, vừa vặn trông thấy một người cao lớn tuấn mỹ đứng bên cạnh Yến Thu Hồng, cậu sửng sốt một chút.
Bên cạnh ngõ hẻm đặt rất nhiều đồ đạc, đến mức hỗn độn, mà Tần Hữu lại mặc một chiếc sơ mi trắng thẳng thớm đứng ở đó, giữa ngổn ngang đồ đạc, cả người nhìn như không nhiễm một hạt bụi nào.
Sở Dịch nhất thời có chút hoảng hốt, Tần Hữu đi công tác đã mấy ngày, cậu không nghĩ tới hắn sẽ trở về hôm nay, càng không có nghĩ tới hắn sẽ đến trường quay thăm ban.
Tần Hữu đứng ở đó cùng Yến Thu Hồng nói chuyện, mà ánh mắt sáng quắc vẫn luôn xuyên qua đám người lui tới mà đặt ở trên người cậu.
Sở Dịch nhất thời sống lưng đều cứng, cậu có loại ảo giác, bên người là hoa cỏ gỗ đá, cảnh người đến người đi đều tiêu ẩn vào trong bóng tối hư vô nặng nề, chỉ còn lại tia sáng buộc chặt vào người cậu cùng Tần Hữu.
Loại ảo giác này khiến cậu có chút không dễ chịu, nhưng vẫn là đón ánh mắt Tần Hữu hướng tới.
Đi thẳng tới trước mặt Tần Hữu cùng Yến Thu Hồng, Yến Thu Hồng cười nói: “Buổi tối không có cảnh của cậu, dọn dẹp một chút rồi về nhà đi.”
Nói xong còn có ý tứ hàm xúc mà đánh cái ánh mắt cho Tần Hữu.
Tần Hữu căn bản không nhìn Yến Thu Hồng, chỉ là bất động đứng tại chỗ, ánh mắt nặng nề dừng lại trên người Sở Dịch, giống như là chờ cậu mở miệng.
Sở Dịch cong khóe miệng, “Trở về lúc nào?”
“Buổi chiều.” Tần Hữu nói.
Chính là về đến nhà không lâu liền đến trường quay?
Sở Dịch rũ mắt xuống, gật đầu, “Tôi đi thay đồ.”
Yến Thu Hồng ngay cả chi tiết nhỏ cũng cực để ý, cảnh vừa nãy chính là miêu tả cảnh học sinh trung học.
Để phù hợp với hình ảnh “Nam sinh cả ngày vận động trên sân bóng dưới ánh mặt trời”, Sở Dịch bị chuyên gia trang điểm tận lực đem làn da chuyển thành màu đồng cổ, một tầng dày phấn nền dính vào mặt cùng cổ, một thân phấn, cả người đều không thoải mái.
Sở Dịch thay đồ cũng không mất nhiều thời gian, thu thập xong đồ đạc liền quay lại, đi tới phía sau Yến Thu Hồng cùng Tần Hữu, nghe thấy bọn họ nói chuyện.
Yến Thu Hồng nói: “Cảnh vừa nãy thế nào, có vừa lòng không?”
Sở Dịch theo bản năng mà thả nhẹ bước chân chậm lại, không thể không thừa nhận, cậu kỳ thực cũng mong đợi Tần Hữu trả lời.
Sau đó, cậu nghe thấy Tần Hữu dùng thanh tuyến lãnh đạm hàng ngày, bất mãn hết sức mà nói với Yến Thu Hồng: “Tôi đem đứa nhỏ nhà anh ra, bôi đen cả người nó, rồi thả vào giam trong cái lồng tre, anh thấy thế nào?”
Sở Dịch nghe xong khóe miệng giật một cái, rất khó hình dung, tựa hồ trong đầu đều là cười đến bất đắc dĩ.
Cho nên cậu cười so với khóc còn khó coi hơn.
Xe Tần Hữu đã để tài xế lái đi, trên đường về là dùng xe của Sở Dịch, nhưng người lái là Tần Hữu.
Sở Dịch cũng không cãi cự gì, bản thân ngồi ở ghế phụ, so với bình thường ít nói hơn.
Tần Hữu đoán cậu mệt, vừa nãy Yến Thu Hồng cũng nói, không biết tại sao, mấy ngày hôm nay, Sở Dịch nhìn qua có chút mệt mỏi.
Ngoài cửa xe xa xa nhìn lại, có thể nhìn thấy những ngọn núi nhấp nhô, bầu trời bên trên tạo ra một mảnh xanh thẫm, nơi đỉnh núi giao với đường chân trời, ánh chiếu tà phát ra một mảng màu da cam, ven đường, đèn đã được bật lên.
Mà thân thể Sở Dịch đều chìm trong bóng tối, thi thoảng ánh đèn chập chờn mới chiếu tới khuôn mặt có chút mệt mỏi của cậu.
Ánh mắt chuyền về con đường phía trước mặt, Tần Hữu nói: “Ăn ở ngoài rồi trở về.”
Nghĩ đến mấy ngày trước Triệu Ly Hạ cùng với bạn bè gửi ảnh cho cậu, Sở Dịch giống như tự hồi phục, biểu hiện nhiệt tình vô cùng, còn nói: “Đi ăn lẩu?”
Sở Dịch ánh mắt sáng lên, há mồm vừa muốn nói cẩn thận, nhưng lại ngậm chặt miệng, nghiêng đầu có chút phòng bị mà nhìn Tần Hữu.
Cậu dám đánh cuộc, Tần Hữu chính là người ăn nồi uyên ương cũng phải dùng nước đậu làm nước dùng trước nay chưa thấy.
Tần Hữu như là nhìn thấy tất cả, khóe môi thanh tú tạo nên độ cong rất nhỏ đến mức khó có thể nhìn thấy: “Chỉ cho phép cậu uống rượu mạnh, tôi lại không thể ăn cay sao?”
Chú nói có đạo lý, tôi cư nhiên không có gì để nói.
Nửa giờ sau, Sở Dịch cùng Tần tiên sinh chưa bao giờ ăn cay ngồi ở nhà hàng lẩu.
Bọn họ gọi đương nhiên là một nồi uyên ương, một bên nước dùng nấm một bên là nước lẩu đỏ bừng.
Tần Hữu còn gọi thêm vài lon bia lạnh, hắn kỳ thực xuống phi cơ liền vội vàng tới trường quay, uống chút cồn, vừa vặn tối về ngả lưng ngủ.
Hai người đều đói, mùi lẩu khiến người thèm nhỏ dãi, cúi đầu yên lặng ăn, Sở Dịch vừa uống hết một cốc bia, đã bị Tần Hữu lấy đi.
Cải xanh đậu phụ đặt ở trong nước dùng chờ chín, nhìn thấy Tần Hữu gắp đủ loại đồ ăn trong nước lẩu nấm, Sở Dịch liền dùng muỗng múc ra vài miếng dạ dày bò từ trong phần nước cay để vào bát Tần Hữu, “Chú….”
Chữ “Tần” lên tới cổ họng liền nuốt xuống, cậu nhớ lại lúc nãy ở trường quay, Tần Hữu gọi cậu là nhóc con.
Lần này muốn nói lại thôi, Tần Hữu ngẩng đầu nhìn phía cậu, Sở Dịch chớp chớp đôi mắt, dùng đũa chỉ chỉ cái bát trước mặt Tần Hữu, “Chú thử xem, dạ dày bò nhúng trong nước lẩu cay này ăn ngon hơn.”
Sau đó bản thân cũng không vội ăn, Sở Dịch liền ngồi ở đó, đũa đặt tại mép bàn, con ngươi đen kịt không hề chớp mắt mà nhìn người đàn ông đối diện.
Tần Hữu vốn nghĩ có vài thứ tuyệt đối không thể thử nghiệm, nhưng ánh mắt Sở Dịch nhìn hắn, trong đó không hề che lấp mong đợi.
Hắn có chút bất đắc dĩ, Sở Dịch lúc thường ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng ở mấy việc nhỏ nhặt không đáng kể lại thích nghịch ngợm trêu đùa hắn.
Nhưng, trong lòng, hắn lại không hề có không thích.
Tần Hữu nghĩ như vậy, liền gắp miếng dạ dày bò lên, chậm rãi bỏ vào trong miệng.
Một luồng hơi cay nồng nặc cấp tốc xộc lên khoang miệng.
Đầu lưỡi giống như bị một vạn cây kim không ngừng đâm chọc, một lát sau, Tần Hữu thấy buồn bực, chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, trong miệng nóng hừng hực.
Nhưng há miệng hà hơi thì hắn không làm được, chỉ là hơi nhướng mày.
Sở Dịch nhìn thấy rõ ràng, Tần Hữu tay chống đầu, vừa yên lặng nhai, hai mắt thâm thúy càng tối hơn, mồ hôi hột từ trên trán cấp tốc chảy ra. Cạu thật sự không nghĩ tới Tần Hữu sẽ bị cay tới như vậy, những thứ này cậu ăn cũng chỉ hơi cay mà thôi.
Tần Hữu nuốt vào bụng, giơ tay khó khăn cầm chén rượu lên, Sở Dịch đem nước ấm bên cạnh đưa tới trên tay hắn: “Uống nóng, nóng giải cay.”
Tần Hữu lúc này mới ngẩng đầu lên, như lâm đại địch mà nhìn cậu.
Tuy rằng không thích ăn cay, miếng dạ dày bò Sở Dịch gắp cho, Tần Hữu chậm chậm ăn hết.
Khuya về nhà, Tần Hữu tắm xong cùng Sở Dịch nói vài câu liền về phòng, dù sao chuyến đi cũng mệt nhọc, sáng sớm còn ở thành thị đi theo người ta đàm phán, buổi chiều lại bay mấy tiếng, sau lại tới phim trường, hắn thật sự rất mệt.
Sở Dịch tắm xong đi ra, lại đi hành lang nhìn cửa phòng Tần Hữu đã đóng, ngơ ngác một chút.
Sau đó, cậu rõ ràng nghe thấy trong phòng có tiếng truyền đến, giống như tiếng vang của thứ gì đó rơi xuống.
Đầu tiên là đùng một cái, sau đó là tiếng vỡ của thủy tinh
Sở Dịch trong lòng nháy động, nhanh chân đi tới, giơ tay gõ cửa, “Chú Tần—— ”
Không có hồi âm, cậu liền gõ mấy lần, “Chú Tần, chú đã ngủ chưa?”
Ban đêm yên tĩnh, cậu chỉ nghe thấy tiếng gõ cửa thùng thùng của mình, trong phòng vẫn không có phản ứng gì.
Động tĩnh lớn như vậy, Tần Hữu coi như ngủ cũng nên tỉnh rồi, Sở Dịch vào lúc này cũng không đoái hoài tới thích hợp hay không thích hợp, duỗi tay mở cửa, quyết định thật nhanh mà đẩy ra cửa gỗ dày nặng.
Lại đưa tay ấn xuống chốt mở đèn ở cạnh cửa, ánh sáng tức thì bao trọn cả căn phòng.
Sở Dịch nhìn thấy một màn xúc mục kinh tâm.
Tần Hữu mặc áo ngủ nằm ở trên giường, hai chân co ro, một tay che bụng, một tay khác khớp xương rõ ràng sít sao nắm lấy mạn giường, cả người đều đang cực lực run rẩy.
Khuôn mặt tuấn lãng của hắn, giờ khắc này tái nhợt đến không còn một chút hồng hào, hàm răng cắn chặt khiến đường viền góc cạnh cũng phải nhăn nhúm.
Sở Dịch chỉ cảm thấy viền mắt nóng lên, vài bước vượt đến giường, không nghĩ ngợi nhiều mà quỳ một đầu gối xuống, đồng thời duỗi tay ra, một đôi tay lại không biết nên đặt ở nơi nào.
Thất kinh mang theo chút tiếng khóc mà mở miệng, “Chú Tần… Chú không thoải mái chỗ nào? Chú Tần…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất