Người 2D Ông Trùm Nuôi Ba Năm Chạy Rồi
Chương 41: Thỏ tai cụp ra ngoài
Không ngờ Ngu tiên sinh sẽ thật sự trả lời, Tạ Kiều vừa đỏ mặt vừa thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra Ngu tiên sinh hết giận rồi.
Cậu còn chưa hoàn toàn được xả hơi, thì bất chợt, một bàn tay lạnh lẽo đã đặt lên đỉnh đầu cậu.
Vì bàn tay này quá đỗi quen thuộc, thế nên cậu quên mất mình đang ở hình người, cứ tưởng mình là con thỏ, liền theo bản năng cọ đầu vào tay Ngu tiên sinh.
- ---- tự nhiên vô cùng.
Trò chơi lựa chọn góc nhìn thứ nhất, Ngu Hàn Sinh nhìn cậu thanh niên ngước đầu, từ khoảng cách gần có thể trông thấy rõ căn phòng phản chiếu trong con ngươi màu nhạt, thế rồi cậu cọ đầu lên bàn tay giả tưởng, khiến cho bàn tay chạm màn hình từ từ khựng lại----
Hắn rời điện thoại, nhìn xuống bàn tay.
Rõ ràng không thể nào chạm tới, mà lại như vẫn còn vương cảm giác chân thực từ mái tóc cậu trai, vành tai cự xà bất giác chớm đỏ hồng.
Hắn cụp mắt, nhìn suốt hồi lâu.
Tạ Kiều cọ xong mới thấy sai sai, nhận ra bầu không khí im lặng bất thường, cậu khụ một tiếng rồi lảng sang chuyện khác: "Ngủ ngon nhé, Ngu tiên sinh."
Nói đoạn, cậu quay đi rửa mặt và lên giường, điệu bộ cứ như là chạy trốn.
Không biết đã qua bao lâu, Ngu Hàn Sinh lại cầm di động lên lần nữa, nhìn cậu thanh niên say ngủ trong màn hình.
Trò chơi thiết kế rất thật, hàng mi của cậu mềm mại cong veo, ánh đèn ấm áp nhạt màu nhảy nhót trên bờ mi cậu, như phủ lên một lớp men thanh mỏng.
Hắn chạm màn hình, sờ lên mặt Tạ Kiều một cái.
- ---- rất nhẹ nhàng.
*
Sáng sớm, nghe tiếng đồng hồ báo thức, Kha An Thu bừng tỉnh giấc trong căn nhà mới tại khu Lâm Uyển- Minh đảo.
Không vội vã rời giường, mà thoải mái vươn vai, rồi cô cất tiếng gọi: "Bé Xám, nướng bánh mì."
Màn hình điều khiển robot nháy sáng, đồng hồ báo thức bluetooth đầu giường tự động tắt.
Khi Kha An Thu thay xong quần áo vào bếp, bánh mì đã ra lò, còn đang ngùn ngụt hơi nóng.
Cô ngồi xuống bàn ăn, loa thông minh bắt đầu phát bản tin sáng sớm.
"Sự xuất hiện của sương xám đã khiến tốc độ tăng trưởng kinh tế toàn cầu sụt giảm 1.4% trong quý I, giảm hai phần trăm so với cùng kỳ năm ngoái, người phụ trách của Hội nghiên cứu cho biết, sương xám có thể trở nên phổ biến hơn, mọi người cần chuẩn bị sẵn sàng, các quốc gia nam bán cầu đồng loạt đưa ra lời chỉ trích về sự thiếu trách nhiệm của Hội nghiên cứu..."
Kha An Thu chậm rãi ăn bánh mì, nỗi sợ hãi của cô đối với sương xám những ngày đầu đã dần phai nhạt.
Nếu hỏi sương xám có tác động gì lên cuộc sống của người bình thường như cô, thì có lẽ chính là tiêu tiền càng thêm không kiểm soát.
Cô rút hết tiền từ ngân hàng, không lo để dành gì nữa, mà đổi sang mua nhà, mua nội thất, mua đồ gia dụng.
Mua nhà ở Minh đảo là một trong những quyết định hài lòng nhất cô từng làm ra.
Ban đầu, cô chỉ đơn giản là muốn đầu tư một căn nhà ở ngoại ô Biên thành, Minh đảo ngay kế cận khu công nghệ cao, hệ thống công trình xung quanh cũng đang dần hoàn thiện, khả năng giá nhà tiếp tục tăng tương đối lớn.
Xét từ góc độ đầu tư, cô nhận định đây là một khoản đầu tư sinh lời.
Ngày ấy cô xem giới thiệu về Minh đảo ở khu bán hàng, cảm giác ý tưởng chung cư này rất mới, nhưng cũng chỉ đến vậy mà thôi, không định sinh sống tại đây.
Nhưng sau khi lắp đặt thiết bị vào ở mấy ngày, cô nhận thấy mình không muốn dọn ra nữa.
Đèn sẽ cảm ứng khi có người bước vào, với sự điều khiển của người máy, nhiệt độ phòng luôn đạt mức lý tưởng dưới tác động của điều hoà không khí... Ngoài ra, người máy cũng sẽ tự động tổng vệ sinh khi cô vắng nhà, giữ cho căn hộ sáng bóng mỗi khi cô có mặt.
Cô quyết định ở lại, đồng thời mua cho ba mẹ một con robot cùng hãng.
Trên mạng có rất nhiều người đề cử robot gia dụng của Weizhou, cao cấp hơn Bé Xám của công ty họ Ngu, phạm vi hoạt động rộng hơn, mức giá cũng cao hơn.
Không phải cô không nỡ chi trả khoản dôi ra.
Chẳng qua là vì Weizhou hướng đến các khách hàng trẻ tuổi sử dụng internet, trong khi khoa học kỹ thuật họ Ngu thì đang thực hiện các hoạt động trải nghiệm robot ngoại tuyến, hấp dẫn không ít người trung niên và cao tuổi tham gia, sau đó dựa vào phản hồi trải nghiệm để cải thiện các thao tác phức tạp, chính vì vậy nên ba mẹ cô tin tưởng khoa học kỹ thuật họ Ngu hơn.
Tổng giám đốc Weizhou Thi Bình cũng chú ý đến động thái này, ông ta nói: "Xem báo cáo, đối tượng tiêu dùng sản phẩm công nghệ chủ yếu vẫn là giới trẻ."
Phó tổng giám đốc gật đầu: "Hoạt động offline quá đốt tiền, tỷ lệ chuyển đổi lại thấp, công ty họ Ngu đang đi theo con đường mid-end và low-end, báo cáo tài chính sẽ không đẹp mắt."
Thi Bình lắc đầu, ông ta vốn tưởng công ty họ Ngu sẽ trở thành một đối thủ mạnh mẽ của Weizhou.
Trong thời đại sản phẩm thay máu từng ngày, công ty họ Ngu không biết nắm thời cơ tung ra sản phẩm mới, mà lại bỏ hơn trăm triệu mua miếng đất An thành, nếu không phải tầm nhìn hạn hẹp, thì chính là năng lực nghiên cứu khoa học không đủ hỗ trợ phát triển.
Nói chung, ông ta không bận tâm đến buổi họp báo chiều nay của khoa học kỹ thuật họ Ngu.
Muộn rồi.
Sẽ không thể gây chấn động.
Đối thủ thực sự của ông ta là SE, được cho là sẽ tấn công thị trường hải ngoại vào năm nay.
*
Là một cái tên có tiếng trong cộng đồng công nghệ cao, Trương Thanh Diệp sẽ không bỏ qua bất kỳ một buổi họp báo ra mắt sản phẩm mới bất kể nhỏ hay lớn.
Màn giới thiệu trong buổi họp báo của thương hiệu là tài liệu tham khảo quan trọng của anh ta, danh tiếng của một nhà sản xuất có thể được chứng minh qua lượng người xem phát sóng trực tiếp tại buổi họp báo.
Thông thường các nhãn hàng sẽ tiết lộ ít nhiều thông tin nhằm khơi dậy hứng thú cho dư luận, nhưng khoa học kỹ thuật họ Ngu lại giữ kín hoàn toàn thông tin về sản phẩm lần này.
Nhiều bloggers suy đoán, tương tự Bé Xám, đây cũng sẽ là một sản phẩm với giá cả phải chăng, đánh vào sở thích của người yêu công nghệ.
Còn năm phút nữa là chính thức bắt đầu buổi livestream.
Trước khi lên bục, Lý Trạch nhìn chằm chằm cánh tay cơ giới dưới lớp âu phục của mình, có chút hồi hộp: "Hay là đổi người khác nói?"
Hạ Giản thắt cà vạt thay cậu bạn, cổ vũ: "Cậu là người nghiên cứu then chốt, không ai hiểu rõ sản phẩm hơn cậu, sếp Ngu để cậu lên giới thiệu cũng là vì tin tưởng cậu."
Lý Trạch:... sao tớ lại cảm giác ổng làm vậy chỉ để tiết kiệm tiền nhỉ
Tuy nhiên trong mắt cự xà, quả thật Lý Trạch không khác gì những người lành lặn khác.
Cậu ta hít sâu một hơi, bước lên bục.
[cánh tay bằng máy?! Khoa học kỹ thuật họ Ngu theo mốt steampunk luôn à?]
[còn trẻ ghê]
[Không có tay phải cũng tiếc thật]
Lý Trạch vừa điều khiển slides, vừa giới thiệu tình hình phát triển của khoa học kỹ thuật họ Ngu từ ngày thành lập đến giờ.
"Là một chi nhánh sở hữu toàn bộ của bất động sản họ Ngu, khoa học kỹ thuật họ Ngu từ khi thành lập đến nay đã bán ra tổng cộng một triệu ba trăm nghìn sản phẩm, doanh thu vượt mốc sáu tỉ..."
Để nghe cho khí thế, cậu ta không nhắc tới lợi nhuận ròng, kỳ thực khoa học kỹ thuật họ Ngu chỉ thu lời được tám trăm triệu có lẻ, thấp hơn rất nhiều so với tỷ suất sinh lợi trung bình toàn ngành.
Vấn đề này chủ yếu gây ra bởi chi phí khi mở cửa hàng offline và các chiết khấu cho người tiêu dùng.
Thay vì gò bó robot vào nhóm sản phẩm công nghệ cao chỉ được tiếp cận bởi một nhóm người nhất định, Ngu Hàn Sinh đã lựa chọn con đường hoàn toàn bất đồng với những công ty robot khác.
- ---- coi người máy như thiết bị thiết yếu trong gia đình.
Không thể nghi ngờ, đây là một chiến lược mạo hiểm.
Không ai có thể đoán trước được phương hướng tương lai, vả chăng cũng không ai có thể can thiệp được vào quyết định của cự xà.
Kết thúc chiếu slides, Lý Trạch kiềm chế đáy lòng thấp thỏm, cất tiếng.
"Sản phẩm lần này sẽ mang lại một cú nhảy vượt bậc cho robot gia dụng."
"Chúng tôi đặt tên cho nó là Aurora."
[Cú nhảy vượt bậc?!]
[Lầu trên không cần kích động, người ta toàn thổi phồng trong các buổi họp báo mà thôi, tôi từng xem một màn còn điêu hơn nữa kìa]
[tôi chỉ quan tâm giá cả]
Đạn mạc không một ai coi trọng cụm từ Lý Trạch vừa dùng, chỉ có Trương Thanh Diệp ngồi trước máy tính là khá phấn khích, anh ta đã để ý khoa học kỹ thuật họ Ngu từ lâu.
Nói thế nào nhỉ, các công ty khoa học kỹ thuật đều cố gắng để trở nên cao cấp, trong khi khoa học kỹ thuật họ Ngu lại gần gũi với đại chúng hơn.
Có fan gợi ý họ nên mời người đại diện, và thế là weibo chính chủ đàng hoàng đáp một câu ông chủ mua đất hết tiền rồi, không giống một công ty kiêu ngạo và xa cách.
Linh cảm của anh ta không sai, sau khi người máy có tên Aurora được ra mắt trên bục, đạn mạc náo nhiệt phút chốc im bặt.
Trong suốt một phút đồng hồ, không một dòng đạn mạc nào xuất hiện.
Bởi vì, quá chấn động.
Một người máy màu xám bạc xuất hiện trước mắt mọi người, kết cấu kim loại hắt ra ánh sáng lạnh lẽo.
Lý Trạch bảo nó ngồi, nó liền ngồi xuống ghế, bảo nó đứng, nó lập tức đứng lên... Thậm chí có thể dễ dàng ra lệnh cho nó bưng cà phê đặt vào tay Lý Trạch thông qua giọng nói.
Sau một phút, đạn mạc điên cuồng.
[thế này mới là người máy thông minh chứ!]
[tiêu rồi, trước khi thấy thì không định mua gì lắm, sau khi thấy thì ngon mắt quá cơ, mau cống giá ra đây để tui còn từ bỏ nhanh nào]
[bao giờ website chính thức mở bán vậy, tôi sẵn sàng rồi, cảm giác sẽ sói nhiều thịt ít, ba chục nghìn tôi cũng quyết chí mua]
Trương Thanh Diệp rất đỗi ngạc nhiên, triển lãm năm ngoái công ty robot SE của nước ngoài cũng đã trưng bày mô hình robot tương tự, tuy nhiên dù là SE thì cũng khó giải quyết vấn đề mở bán quy mô lớn, thế nên hạng mục vẫn luôn bị xếp xó.
Trong khi đó, công ty khoa học kỹ thuật họ Ngu vốn luôn được anh ta xếp vào robot bình dân, lại có thể giải quyết xong vấn đề sản xuất mấu chốt nhất, trở thành công ty có khả năng sản xuất robot gia dụng cao cấp.
Khi nghe đến mức giá mười hai nghìn tệ, anh ta chỉ còn lại một suy nghĩ, lần này Weizhou gặp phải kình địch thật rồi, chắc mẩm hôm nay Thi Bình sẽ không ngủ được.
Không gì nhức đầu bằng việc sản phẩm của đối thủ vừa có chất lượng tốt hơn, vừa có mức giá tốt hơn mình.
Tuy nhiên Trương Thanh Diệp cũng không cho rằng công ty họ Ngu đang nhắm vào Weizhou, trực giác của anh ta rất nhạy bén, dùng mức giá thấp dưỡng thành thói quen cho người mua hàng, khoa học kỹ thuật họ Ngu đây là muốn lũng đoạn cả thị trường robot.
Dã tâm rất rõ.
*
Văn phòng của khoa học kỹ thuật họ Ngu nằm ngay dưới tầng bất động sản họ Ngu, buổi họp báo thành công mỹ mãn, vừa mở bán trên website đã nhận được năm chục nghìn đơn đặt hàng trước, website bị càn quét trong chớp mắt, hai tầng văn phòng tràn ngập bầu không khí hân hoan.
Ngu Hàn Sinh mở báo cáo trên máy tính, nhìn giá trị ước tính của công ty trò chơi, rũ mắt.
- ---- bốn tỉ đô la.
Đã gần thêm chút nữa.
Sau khi tan làm, hắn không đi ăn chung với mọi người, mà dùng máy in ở công ty in sách tranh Tạ Kiều tặng hắn hôm qua.
Hắn nhìn con rắn chín đầu xiên xẹo như xếp từ que diêm trong tranh, nhẹ nhàng nhận xét: "Thật là xấu."
Hắn ngẩng đầu, dưới ánh nhìn chòng chọc của hắn, vật trang trí bằng sứ trắng từ từ chảy thành chất lỏng.
Nhưng ngay sau đó, chất lỏng lại chậm rãi nhô cao như tự có ý thức, một chàng trai trẻ với đôi tai thú được làm từ sứ trắng xuất hiện trên bàn làm việc, mặt mày tinh xảo, còn có một đôi má lúm đồng tiền nhỏ xíu.
Ngu Hàn Sinh nhìn chăm chú rất lâu, có lẽ là hắn rảnh rỗi quá, nên cũng nung chảy luôn pho tượng người bằng sắt bên cạnh, biến nó thành một con rắn chín đầu mặt mày hung ác, nhờ được làm bằng sắt đen mà nom càng thêm dữ tợn.
Trong điện thoại, Tạ Kiều đã chuẩn bị xong hành trang, tiếp tục xốc ba lô ra ngoài, không thể nghỉ lâu chỉ vì thu được người tuyết.
Cậu không biết diễn đàn [trại chăn nuôi quái vật] lại dậy sóng vì cậu thêm lần nữa.
[succubus hãy yêu em dù chỉ một lần] thế mà lại có người bắt được người tuyết??!! Tui cứ tưởng bọn game chỉ lừa mình nạp tiền mà thôi, hóa ra thật sự là do tui cùi bắp, hmu hmu tui chỉ mới nạp được trăm nghìn, tui không xứng được sưu tầm đủ bộ ư? *hèn mọn*
[online truy nã nàng tiên cá] chỉ một trăm nghìn? Vl anh em nạp tiền tích cực thế, đến giờ tôi mới nhả có sáu tệ thôi, mọi người nói làm tôi tò mò không biết ông thần kia nạp bao nhiêu tiền, lâu không thấy tin gì tưởng bỏ game luôn rồi, ai ngờ hở ra cái đã thấy bắt xong người tuyết
[nhận nạp tiền giúp] không muốn nhắc tên ổng, các bác mới đến tự xem nhật ký, ổng không chỉ bắt được người tuyết, mà còn bắt được cả succubus
[online truy nã nàng tiên cá] cảm ơn lầu trên nhắc nhở, nhưng sao càng nghe lại càng ghen tỵ nhể, có được cả succubus nữa, em này vừa đẹp vừa mạnh thôi rồi
Tạ Kiều không hề hay biết có chuyện gì đang xảy ra, cậu đang đứng vẫy tay chào tạm biệt chúng bạn trại chăn nuôi: "Ta phải ra ngoài thám hiểm rồi, có hơi không nỡ rời xa mọi người." Cũng không nỡ rời xa trò chơi và truyện tranh nữa.
Ni Ni nghe mà bùi ngùi muốn khóc, cậu phải ngồi vội xuống lau nước mắt cho Ni Ni, vất vả mãi mới dỗ được Ni Ni, thì lại nghe thấy Ngu tiên sinh lạnh lùng cất tiếng: "Rất không nỡ?"
Tạ Kiều gật đầu theo phản xạ.
Ngoài điện thoại, Ngu Hàn Sinh xụ mặt, khí chất băng giá, hắn nhìn pho tượng rắn chín đầu và Tạ Kiều đứng sát nhau trên bàn, lạnh lùng tách rời hai pho tượng.
Thấy Tạ Kiều không tiếp lời, lại dời xa thêm chút nữa.
Tạ Kiều không nhận ra giọng điệu khác thường của Ngu Hàn Sinh, cậu đặt tay lên chốt cửa, lại nói: "Nhưng mà có Ngu tiên sinh bên cạnh, em thấy vững tâm hơn rất nhiều."
Nét mặt lạnh băng của Ngu Hàn Sinh bất giác trở nên dịu dàng, hắn khoan thai nhấc mắt, chân mày nhướng lên, nốt ruồi son càng thêm đỏ thẫm.
Hắn kéo tượng rắn chín đầu lại gần tượng Tạ Kiều, gần hơn chút nữa, gần đến mức chiếc đuôi rắn bằng sắt lạnh băng móc vào bờ eo thon gầy của chàng trai trẻ.
- ---- ôm lấy Tạ Kiều.
Ngu Hàn Sinh nhìn bờ eo nọ, khẽ khàng cụp mắt.
Cuối cùng cũng hài lòng.
Cùng lúc đó trong màn hình, khi chuẩn bị vặn tay nắm cửa, Tạ Kiều bỗng nghe được một âm thanh dõng dạc đầy uy hiếp, cảm giác còn có gì đó quen tai.
"Người bên trong mau bước ra, các người đã bị bao vây!"
Tạ Kiều sửng sốt, bất giác vặn mở tay nắm cửa, nhưng bên ngoài hoàn toàn trống hoác, không có bất kỳ một sinh vật nào.
Mình nghe nhầm à?
Cậu đang khó hiểu thì bị thứ gì đó giật giật ống quần, Tạ Kiều đứng sững, đánh bạo cúi đầu nhìn xuống, người kéo cậu-----
Là một bầy thần lùn chưa cao bằng đầu gối, đang vừa thở phì phò vừa giơ búa mini về phía cậu.
Tạ Kiều: Ò, không sợ.
Xem ra Ngu tiên sinh hết giận rồi.
Cậu còn chưa hoàn toàn được xả hơi, thì bất chợt, một bàn tay lạnh lẽo đã đặt lên đỉnh đầu cậu.
Vì bàn tay này quá đỗi quen thuộc, thế nên cậu quên mất mình đang ở hình người, cứ tưởng mình là con thỏ, liền theo bản năng cọ đầu vào tay Ngu tiên sinh.
- ---- tự nhiên vô cùng.
Trò chơi lựa chọn góc nhìn thứ nhất, Ngu Hàn Sinh nhìn cậu thanh niên ngước đầu, từ khoảng cách gần có thể trông thấy rõ căn phòng phản chiếu trong con ngươi màu nhạt, thế rồi cậu cọ đầu lên bàn tay giả tưởng, khiến cho bàn tay chạm màn hình từ từ khựng lại----
Hắn rời điện thoại, nhìn xuống bàn tay.
Rõ ràng không thể nào chạm tới, mà lại như vẫn còn vương cảm giác chân thực từ mái tóc cậu trai, vành tai cự xà bất giác chớm đỏ hồng.
Hắn cụp mắt, nhìn suốt hồi lâu.
Tạ Kiều cọ xong mới thấy sai sai, nhận ra bầu không khí im lặng bất thường, cậu khụ một tiếng rồi lảng sang chuyện khác: "Ngủ ngon nhé, Ngu tiên sinh."
Nói đoạn, cậu quay đi rửa mặt và lên giường, điệu bộ cứ như là chạy trốn.
Không biết đã qua bao lâu, Ngu Hàn Sinh lại cầm di động lên lần nữa, nhìn cậu thanh niên say ngủ trong màn hình.
Trò chơi thiết kế rất thật, hàng mi của cậu mềm mại cong veo, ánh đèn ấm áp nhạt màu nhảy nhót trên bờ mi cậu, như phủ lên một lớp men thanh mỏng.
Hắn chạm màn hình, sờ lên mặt Tạ Kiều một cái.
- ---- rất nhẹ nhàng.
*
Sáng sớm, nghe tiếng đồng hồ báo thức, Kha An Thu bừng tỉnh giấc trong căn nhà mới tại khu Lâm Uyển- Minh đảo.
Không vội vã rời giường, mà thoải mái vươn vai, rồi cô cất tiếng gọi: "Bé Xám, nướng bánh mì."
Màn hình điều khiển robot nháy sáng, đồng hồ báo thức bluetooth đầu giường tự động tắt.
Khi Kha An Thu thay xong quần áo vào bếp, bánh mì đã ra lò, còn đang ngùn ngụt hơi nóng.
Cô ngồi xuống bàn ăn, loa thông minh bắt đầu phát bản tin sáng sớm.
"Sự xuất hiện của sương xám đã khiến tốc độ tăng trưởng kinh tế toàn cầu sụt giảm 1.4% trong quý I, giảm hai phần trăm so với cùng kỳ năm ngoái, người phụ trách của Hội nghiên cứu cho biết, sương xám có thể trở nên phổ biến hơn, mọi người cần chuẩn bị sẵn sàng, các quốc gia nam bán cầu đồng loạt đưa ra lời chỉ trích về sự thiếu trách nhiệm của Hội nghiên cứu..."
Kha An Thu chậm rãi ăn bánh mì, nỗi sợ hãi của cô đối với sương xám những ngày đầu đã dần phai nhạt.
Nếu hỏi sương xám có tác động gì lên cuộc sống của người bình thường như cô, thì có lẽ chính là tiêu tiền càng thêm không kiểm soát.
Cô rút hết tiền từ ngân hàng, không lo để dành gì nữa, mà đổi sang mua nhà, mua nội thất, mua đồ gia dụng.
Mua nhà ở Minh đảo là một trong những quyết định hài lòng nhất cô từng làm ra.
Ban đầu, cô chỉ đơn giản là muốn đầu tư một căn nhà ở ngoại ô Biên thành, Minh đảo ngay kế cận khu công nghệ cao, hệ thống công trình xung quanh cũng đang dần hoàn thiện, khả năng giá nhà tiếp tục tăng tương đối lớn.
Xét từ góc độ đầu tư, cô nhận định đây là một khoản đầu tư sinh lời.
Ngày ấy cô xem giới thiệu về Minh đảo ở khu bán hàng, cảm giác ý tưởng chung cư này rất mới, nhưng cũng chỉ đến vậy mà thôi, không định sinh sống tại đây.
Nhưng sau khi lắp đặt thiết bị vào ở mấy ngày, cô nhận thấy mình không muốn dọn ra nữa.
Đèn sẽ cảm ứng khi có người bước vào, với sự điều khiển của người máy, nhiệt độ phòng luôn đạt mức lý tưởng dưới tác động của điều hoà không khí... Ngoài ra, người máy cũng sẽ tự động tổng vệ sinh khi cô vắng nhà, giữ cho căn hộ sáng bóng mỗi khi cô có mặt.
Cô quyết định ở lại, đồng thời mua cho ba mẹ một con robot cùng hãng.
Trên mạng có rất nhiều người đề cử robot gia dụng của Weizhou, cao cấp hơn Bé Xám của công ty họ Ngu, phạm vi hoạt động rộng hơn, mức giá cũng cao hơn.
Không phải cô không nỡ chi trả khoản dôi ra.
Chẳng qua là vì Weizhou hướng đến các khách hàng trẻ tuổi sử dụng internet, trong khi khoa học kỹ thuật họ Ngu thì đang thực hiện các hoạt động trải nghiệm robot ngoại tuyến, hấp dẫn không ít người trung niên và cao tuổi tham gia, sau đó dựa vào phản hồi trải nghiệm để cải thiện các thao tác phức tạp, chính vì vậy nên ba mẹ cô tin tưởng khoa học kỹ thuật họ Ngu hơn.
Tổng giám đốc Weizhou Thi Bình cũng chú ý đến động thái này, ông ta nói: "Xem báo cáo, đối tượng tiêu dùng sản phẩm công nghệ chủ yếu vẫn là giới trẻ."
Phó tổng giám đốc gật đầu: "Hoạt động offline quá đốt tiền, tỷ lệ chuyển đổi lại thấp, công ty họ Ngu đang đi theo con đường mid-end và low-end, báo cáo tài chính sẽ không đẹp mắt."
Thi Bình lắc đầu, ông ta vốn tưởng công ty họ Ngu sẽ trở thành một đối thủ mạnh mẽ của Weizhou.
Trong thời đại sản phẩm thay máu từng ngày, công ty họ Ngu không biết nắm thời cơ tung ra sản phẩm mới, mà lại bỏ hơn trăm triệu mua miếng đất An thành, nếu không phải tầm nhìn hạn hẹp, thì chính là năng lực nghiên cứu khoa học không đủ hỗ trợ phát triển.
Nói chung, ông ta không bận tâm đến buổi họp báo chiều nay của khoa học kỹ thuật họ Ngu.
Muộn rồi.
Sẽ không thể gây chấn động.
Đối thủ thực sự của ông ta là SE, được cho là sẽ tấn công thị trường hải ngoại vào năm nay.
*
Là một cái tên có tiếng trong cộng đồng công nghệ cao, Trương Thanh Diệp sẽ không bỏ qua bất kỳ một buổi họp báo ra mắt sản phẩm mới bất kể nhỏ hay lớn.
Màn giới thiệu trong buổi họp báo của thương hiệu là tài liệu tham khảo quan trọng của anh ta, danh tiếng của một nhà sản xuất có thể được chứng minh qua lượng người xem phát sóng trực tiếp tại buổi họp báo.
Thông thường các nhãn hàng sẽ tiết lộ ít nhiều thông tin nhằm khơi dậy hứng thú cho dư luận, nhưng khoa học kỹ thuật họ Ngu lại giữ kín hoàn toàn thông tin về sản phẩm lần này.
Nhiều bloggers suy đoán, tương tự Bé Xám, đây cũng sẽ là một sản phẩm với giá cả phải chăng, đánh vào sở thích của người yêu công nghệ.
Còn năm phút nữa là chính thức bắt đầu buổi livestream.
Trước khi lên bục, Lý Trạch nhìn chằm chằm cánh tay cơ giới dưới lớp âu phục của mình, có chút hồi hộp: "Hay là đổi người khác nói?"
Hạ Giản thắt cà vạt thay cậu bạn, cổ vũ: "Cậu là người nghiên cứu then chốt, không ai hiểu rõ sản phẩm hơn cậu, sếp Ngu để cậu lên giới thiệu cũng là vì tin tưởng cậu."
Lý Trạch:... sao tớ lại cảm giác ổng làm vậy chỉ để tiết kiệm tiền nhỉ
Tuy nhiên trong mắt cự xà, quả thật Lý Trạch không khác gì những người lành lặn khác.
Cậu ta hít sâu một hơi, bước lên bục.
[cánh tay bằng máy?! Khoa học kỹ thuật họ Ngu theo mốt steampunk luôn à?]
[còn trẻ ghê]
[Không có tay phải cũng tiếc thật]
Lý Trạch vừa điều khiển slides, vừa giới thiệu tình hình phát triển của khoa học kỹ thuật họ Ngu từ ngày thành lập đến giờ.
"Là một chi nhánh sở hữu toàn bộ của bất động sản họ Ngu, khoa học kỹ thuật họ Ngu từ khi thành lập đến nay đã bán ra tổng cộng một triệu ba trăm nghìn sản phẩm, doanh thu vượt mốc sáu tỉ..."
Để nghe cho khí thế, cậu ta không nhắc tới lợi nhuận ròng, kỳ thực khoa học kỹ thuật họ Ngu chỉ thu lời được tám trăm triệu có lẻ, thấp hơn rất nhiều so với tỷ suất sinh lợi trung bình toàn ngành.
Vấn đề này chủ yếu gây ra bởi chi phí khi mở cửa hàng offline và các chiết khấu cho người tiêu dùng.
Thay vì gò bó robot vào nhóm sản phẩm công nghệ cao chỉ được tiếp cận bởi một nhóm người nhất định, Ngu Hàn Sinh đã lựa chọn con đường hoàn toàn bất đồng với những công ty robot khác.
- ---- coi người máy như thiết bị thiết yếu trong gia đình.
Không thể nghi ngờ, đây là một chiến lược mạo hiểm.
Không ai có thể đoán trước được phương hướng tương lai, vả chăng cũng không ai có thể can thiệp được vào quyết định của cự xà.
Kết thúc chiếu slides, Lý Trạch kiềm chế đáy lòng thấp thỏm, cất tiếng.
"Sản phẩm lần này sẽ mang lại một cú nhảy vượt bậc cho robot gia dụng."
"Chúng tôi đặt tên cho nó là Aurora."
[Cú nhảy vượt bậc?!]
[Lầu trên không cần kích động, người ta toàn thổi phồng trong các buổi họp báo mà thôi, tôi từng xem một màn còn điêu hơn nữa kìa]
[tôi chỉ quan tâm giá cả]
Đạn mạc không một ai coi trọng cụm từ Lý Trạch vừa dùng, chỉ có Trương Thanh Diệp ngồi trước máy tính là khá phấn khích, anh ta đã để ý khoa học kỹ thuật họ Ngu từ lâu.
Nói thế nào nhỉ, các công ty khoa học kỹ thuật đều cố gắng để trở nên cao cấp, trong khi khoa học kỹ thuật họ Ngu lại gần gũi với đại chúng hơn.
Có fan gợi ý họ nên mời người đại diện, và thế là weibo chính chủ đàng hoàng đáp một câu ông chủ mua đất hết tiền rồi, không giống một công ty kiêu ngạo và xa cách.
Linh cảm của anh ta không sai, sau khi người máy có tên Aurora được ra mắt trên bục, đạn mạc náo nhiệt phút chốc im bặt.
Trong suốt một phút đồng hồ, không một dòng đạn mạc nào xuất hiện.
Bởi vì, quá chấn động.
Một người máy màu xám bạc xuất hiện trước mắt mọi người, kết cấu kim loại hắt ra ánh sáng lạnh lẽo.
Lý Trạch bảo nó ngồi, nó liền ngồi xuống ghế, bảo nó đứng, nó lập tức đứng lên... Thậm chí có thể dễ dàng ra lệnh cho nó bưng cà phê đặt vào tay Lý Trạch thông qua giọng nói.
Sau một phút, đạn mạc điên cuồng.
[thế này mới là người máy thông minh chứ!]
[tiêu rồi, trước khi thấy thì không định mua gì lắm, sau khi thấy thì ngon mắt quá cơ, mau cống giá ra đây để tui còn từ bỏ nhanh nào]
[bao giờ website chính thức mở bán vậy, tôi sẵn sàng rồi, cảm giác sẽ sói nhiều thịt ít, ba chục nghìn tôi cũng quyết chí mua]
Trương Thanh Diệp rất đỗi ngạc nhiên, triển lãm năm ngoái công ty robot SE của nước ngoài cũng đã trưng bày mô hình robot tương tự, tuy nhiên dù là SE thì cũng khó giải quyết vấn đề mở bán quy mô lớn, thế nên hạng mục vẫn luôn bị xếp xó.
Trong khi đó, công ty khoa học kỹ thuật họ Ngu vốn luôn được anh ta xếp vào robot bình dân, lại có thể giải quyết xong vấn đề sản xuất mấu chốt nhất, trở thành công ty có khả năng sản xuất robot gia dụng cao cấp.
Khi nghe đến mức giá mười hai nghìn tệ, anh ta chỉ còn lại một suy nghĩ, lần này Weizhou gặp phải kình địch thật rồi, chắc mẩm hôm nay Thi Bình sẽ không ngủ được.
Không gì nhức đầu bằng việc sản phẩm của đối thủ vừa có chất lượng tốt hơn, vừa có mức giá tốt hơn mình.
Tuy nhiên Trương Thanh Diệp cũng không cho rằng công ty họ Ngu đang nhắm vào Weizhou, trực giác của anh ta rất nhạy bén, dùng mức giá thấp dưỡng thành thói quen cho người mua hàng, khoa học kỹ thuật họ Ngu đây là muốn lũng đoạn cả thị trường robot.
Dã tâm rất rõ.
*
Văn phòng của khoa học kỹ thuật họ Ngu nằm ngay dưới tầng bất động sản họ Ngu, buổi họp báo thành công mỹ mãn, vừa mở bán trên website đã nhận được năm chục nghìn đơn đặt hàng trước, website bị càn quét trong chớp mắt, hai tầng văn phòng tràn ngập bầu không khí hân hoan.
Ngu Hàn Sinh mở báo cáo trên máy tính, nhìn giá trị ước tính của công ty trò chơi, rũ mắt.
- ---- bốn tỉ đô la.
Đã gần thêm chút nữa.
Sau khi tan làm, hắn không đi ăn chung với mọi người, mà dùng máy in ở công ty in sách tranh Tạ Kiều tặng hắn hôm qua.
Hắn nhìn con rắn chín đầu xiên xẹo như xếp từ que diêm trong tranh, nhẹ nhàng nhận xét: "Thật là xấu."
Hắn ngẩng đầu, dưới ánh nhìn chòng chọc của hắn, vật trang trí bằng sứ trắng từ từ chảy thành chất lỏng.
Nhưng ngay sau đó, chất lỏng lại chậm rãi nhô cao như tự có ý thức, một chàng trai trẻ với đôi tai thú được làm từ sứ trắng xuất hiện trên bàn làm việc, mặt mày tinh xảo, còn có một đôi má lúm đồng tiền nhỏ xíu.
Ngu Hàn Sinh nhìn chăm chú rất lâu, có lẽ là hắn rảnh rỗi quá, nên cũng nung chảy luôn pho tượng người bằng sắt bên cạnh, biến nó thành một con rắn chín đầu mặt mày hung ác, nhờ được làm bằng sắt đen mà nom càng thêm dữ tợn.
Trong điện thoại, Tạ Kiều đã chuẩn bị xong hành trang, tiếp tục xốc ba lô ra ngoài, không thể nghỉ lâu chỉ vì thu được người tuyết.
Cậu không biết diễn đàn [trại chăn nuôi quái vật] lại dậy sóng vì cậu thêm lần nữa.
[succubus hãy yêu em dù chỉ một lần] thế mà lại có người bắt được người tuyết??!! Tui cứ tưởng bọn game chỉ lừa mình nạp tiền mà thôi, hóa ra thật sự là do tui cùi bắp, hmu hmu tui chỉ mới nạp được trăm nghìn, tui không xứng được sưu tầm đủ bộ ư? *hèn mọn*
[online truy nã nàng tiên cá] chỉ một trăm nghìn? Vl anh em nạp tiền tích cực thế, đến giờ tôi mới nhả có sáu tệ thôi, mọi người nói làm tôi tò mò không biết ông thần kia nạp bao nhiêu tiền, lâu không thấy tin gì tưởng bỏ game luôn rồi, ai ngờ hở ra cái đã thấy bắt xong người tuyết
[nhận nạp tiền giúp] không muốn nhắc tên ổng, các bác mới đến tự xem nhật ký, ổng không chỉ bắt được người tuyết, mà còn bắt được cả succubus
[online truy nã nàng tiên cá] cảm ơn lầu trên nhắc nhở, nhưng sao càng nghe lại càng ghen tỵ nhể, có được cả succubus nữa, em này vừa đẹp vừa mạnh thôi rồi
Tạ Kiều không hề hay biết có chuyện gì đang xảy ra, cậu đang đứng vẫy tay chào tạm biệt chúng bạn trại chăn nuôi: "Ta phải ra ngoài thám hiểm rồi, có hơi không nỡ rời xa mọi người." Cũng không nỡ rời xa trò chơi và truyện tranh nữa.
Ni Ni nghe mà bùi ngùi muốn khóc, cậu phải ngồi vội xuống lau nước mắt cho Ni Ni, vất vả mãi mới dỗ được Ni Ni, thì lại nghe thấy Ngu tiên sinh lạnh lùng cất tiếng: "Rất không nỡ?"
Tạ Kiều gật đầu theo phản xạ.
Ngoài điện thoại, Ngu Hàn Sinh xụ mặt, khí chất băng giá, hắn nhìn pho tượng rắn chín đầu và Tạ Kiều đứng sát nhau trên bàn, lạnh lùng tách rời hai pho tượng.
Thấy Tạ Kiều không tiếp lời, lại dời xa thêm chút nữa.
Tạ Kiều không nhận ra giọng điệu khác thường của Ngu Hàn Sinh, cậu đặt tay lên chốt cửa, lại nói: "Nhưng mà có Ngu tiên sinh bên cạnh, em thấy vững tâm hơn rất nhiều."
Nét mặt lạnh băng của Ngu Hàn Sinh bất giác trở nên dịu dàng, hắn khoan thai nhấc mắt, chân mày nhướng lên, nốt ruồi son càng thêm đỏ thẫm.
Hắn kéo tượng rắn chín đầu lại gần tượng Tạ Kiều, gần hơn chút nữa, gần đến mức chiếc đuôi rắn bằng sắt lạnh băng móc vào bờ eo thon gầy của chàng trai trẻ.
- ---- ôm lấy Tạ Kiều.
Ngu Hàn Sinh nhìn bờ eo nọ, khẽ khàng cụp mắt.
Cuối cùng cũng hài lòng.
Cùng lúc đó trong màn hình, khi chuẩn bị vặn tay nắm cửa, Tạ Kiều bỗng nghe được một âm thanh dõng dạc đầy uy hiếp, cảm giác còn có gì đó quen tai.
"Người bên trong mau bước ra, các người đã bị bao vây!"
Tạ Kiều sửng sốt, bất giác vặn mở tay nắm cửa, nhưng bên ngoài hoàn toàn trống hoác, không có bất kỳ một sinh vật nào.
Mình nghe nhầm à?
Cậu đang khó hiểu thì bị thứ gì đó giật giật ống quần, Tạ Kiều đứng sững, đánh bạo cúi đầu nhìn xuống, người kéo cậu-----
Là một bầy thần lùn chưa cao bằng đầu gối, đang vừa thở phì phò vừa giơ búa mini về phía cậu.
Tạ Kiều: Ò, không sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất