Người 2D Ông Trùm Nuôi Ba Năm Chạy Rồi
Chương 59: Thỏ tai cụp lên lớp
Phòng bật máy sưởi, thỏ tai cụp bé bỏng được thả trên gối đầu, cậu tìm một vị trí thoải mái và nằm vô cùng ngoan ngoãn.
Cơn buồn ngủ dần đánh úp, bé thỏ ngáp một cái, rồi ngủ rất say sưa, bộ lông xù bồng bềnh như mây trắng bị gió thổi lay khẽ, thân mình tròn vo phập phồng theo từng nhịp thở.
Ngu Hàn Sinh duyệt xong tài liệu, tắt đèn, phòng ngủ trở nên đen kịt, hắn đã quen với bóng tối từ lâu, cảnh vật xung quanh hiện lên rõ ràng trong đôi mắt hai đồng tử thoắt hiện của hắn.
Cự xà nhìn thỏ tai cụp nằm sấp trên gối đầu, cụp mắt, ôm Tạ Kiều vào lồng ngực lạnh băng của mình.
- ----- đó là nhiệt độ duy nhất hắn có thể chạm tới.
*
Yên thành về đêm tĩnh lặng như tờ, bầu không khí ảm đạm tối tăm bao trùm thành phố, không một nhà nào bật đèn, ngoại trừ sở cảnh sát Yên thành.
Một cảnh sát phụ trợ gầy còm đứng ngoài sở cảnh sát, có lẽ đã chờ rất lâu, bởi quầng thâm dưới mắt đã bắt đầu đen tím, khi thấy người bên trong ra ngoài, cậu ta lập tức đuổi theo: "Giám đốc Trần, vụ việc thi trành không thể cứ bỏ qua vậy được!"
"Đã biết bao người thiệt mạng rồi."
Cảnh sát phụ trợ gầy nhom ngẩng cao đầu, siết chặt nắm đấm.
Giám đốc Trần không lấy làm lạ với sự xuất hiện của cậu ta, chân không dừng bước: "Ngô Nhạc, đây không phải chuyện cậu nên dính dáng vào, hãy trở về làm tốt cương vị của mình."
"Yên thành không còn ai nữa."
Ngô Nhạc cúi đầu. . truyện kiếm hiệp hay
Yên thành phồn hoa trong quá khứ trở thành tử thành mà người ta tránh còn không kịp, Ngô Nhạc đứng gác cả ngày cũng không thấy bóng người, không có chợ sáng náo nhiệt, cũng không có người đi đường cuống quýt đến công ty.
"Cậu khờ lắm." Giám đốc Trần thở dài nhìn cậu ta, "Mai nhớ xin lệnh thuyên chuyển, đến thành phố khác là sẽ có người."
"Nhưng mà..."
Ngô Nhạc vẫn muốn nói, nhưng giám đốc đã lên xe.
Ngô Nhạc đứng một mình dưới ánh đèn đường, đưa mắt nhìn chiếc xe xa khuất, qua rất lâu, viên cảnh sát quèn mới lặng lẽ rời đi.
Chiếc xe che biển số lái vào căn cứ bí mật nằm ở khu Hoài Tân, chậm rãi tiến sâu xuống lòng đất.
Lòng đất được khoét rộng, không gian to lớn khiến chiếc xe trở nên bé nhỏ, giống như một hạt cát đặt giữa chốn sa mạc mênh mang.
Giám đốc Trần xuống xe.
Một công trình xây dựng rầm rộ đang được triển khai dưới lòng đất, bụi bay mù mịt, một người đội nón bảo hộ tiến lại gần giám đốc Trần, đưa ông ta chiếc nón bảo hộ khác: "Công trình đang ở giai đoạn thứ ba, đã hoàn thành hệ thống sinh thái khép kín, đồng thời trồng cây sản lượng cao trong nhà kính, bước đầu đảm bảo an toàn lương thực cho thành phố."
"Giai đoạn bốn là xây dựng các tòa nhà, có thể chứa bốn trăm nghìn người vào ở."
Giám đốc Trần quan sát xung quanh, ánh mắt lo lắng: "Công trình lớn thế này, cần bao nhiêu công nhân."
Khác với vẻ ngoài sóng êm biển lặng trong nước, các quốc gia khác đã bắt đầu hỗn loạn, chỉ tính riêng tôn giáo lớn nhỏ đã xuất hiện hơn nghìn, thậm chí có cả tín ngưỡng sương xám, nơi người ta tin rằng sương xám là sự trừng phạt đối với con người, và tổ chức tấn công những địa phương có người sinh sống.
"Không cần lo lắng chuyện này, công nhân được lựa chọn đều là quân nhân giải ngũ có lòng trung thành cao." Người nọ chỉ về phía robot kim loại đông nghìn nghịt cách đó không xa.
"Chúng tôi cũng đặt mua hơn mười nghìn người máy xây dựng từ tập đoàn Họ Ngu, hiện giờ mới có lô đầu được chuyển đến, số người máy còn lại vẫn đang trong quá trình sản xuất, chúng sẽ hỗ trợ công nhân, giảm thiểu khối lượng công việc."
Giám đốc Trần có vẻ an tâm hơn, tuy nhiên vẫn nhíu chặt mày.
Sự tồn tại của sinh vật khác loài có tác dụng kiềm hãm sương xám, hàng nghìn sinh vật khác loài và đồng bào nhân loại chung tay phòng thủ phòng tuyến thứ nhất ở phương nam.
Kinh tế Yên thành rất phát triển, nếp sống cởi mở, là thành phố đầu tiên tiếp nhận sinh vật khác loài, tỷ lệ sinh vật khác loài cũng đứng hàng đầu, chính bởi vậy mà thi trành chọn tấn công Yên thành trước hết.
Nhưng không thể công khai.
Một khi công khai, dân chúng sẽ rơi vào khủng hoảng không thể áp chế, rất khó đoán trước liệu sẽ xảy ra tình trạng cô lập sinh vật khác loài, thậm chí là săn giết hay không.
Vậy nên không thể công khai, ít nhất là hiện giờ chưa thể.
Thấy giám đốc Trần vẫn còn lo lắng, người nọ nói: "Bộ văn hóa đề nghị nâng đỡ các tác phẩm xuất sắc của sinh vật khác loài, giúp tăng vốn hiểu biết của người dân về sinh vật khác loài, giảm thiểu sự sợ hãi của số ít quần chúng với họ."
"Đây là chuyện tốt."
Giám đốc Trần gật đầu nói.
*
Hôm sau, Biên thành.
Tạ Kiều tỉnh lại, thấy mình đang nằm trên ngực Ngu Hàn Sinh, thỏ tai cụp bé bỏng cứng đờ, cậu nhớ rõ ràng hôm qua mình nằm ngoan trên gối kia mà.
Đúng lúc này, Ngu Hàn Sinh mở mắt, nhìn bé thỏ chăm chú, cặp mắt còn vương giấc ngủ, ánh nắng rót qua cửa sổ chiếu sáng nốt ruồi lệ đỏ thẫm, làm tôn thêm ngũ quan của hắn.
Thỏ tai cụp tự biết mình nặng lập tức nhảy khỏi lồng ngực Ngu Hàn Sinh, lo lắng hỏi: "Ngu tiên sinh, xin lỗi tướng ngủ của em tệ quá, có làm anh đau không ạ?"
Ngu Hàn Sinh nhìn cậu hồi lâu, rồi mới từ tốn nói: "Không."
Tạ Kiều yên tâm, vui vẻ nhảy ra ngoài phòng ngủ, hôm nay là chủ nhật, cậu thay đồ chuẩn bị đi học lớp giáo dục tư tưởng.
Chẳng qua cậu vẫn thấy khá là kỳ lạ, xưa nay cậu luôn ngủ ngoan ngoãn vô cùng, rõ ràng đêm qua cậu nằm trên gối, mà sáng dậy đã rúc vào lòng Ngu tiên sinh rồi.
Đối với một ngày cuối tuần, dậy từ bảy giờ như Tạ Kiều đã là sớm lắm, ai ngờ hồn ma còn dậy sớm hơn, không chỉ làm xong bữa sáng, mà còn tranh phần quét dọn với người máy.
Ganh đua kịch liệt hơn Tạ Kiều đã nghĩ.
Cậu trố mắt nhìn hồn ma lạnh lùng xử hết nguồn điện của người máy, giành được thắng lợi áp đảo, rồi tiếp tục cần mẫn quét nhà, quẳng robot gia dụng sang một bên.
Tạ Kiều:... cứ cảm giác có gì không đúng lắm
Nói chung, Shaun là một hồn ma không tin vào sản phẩm khoa học kỹ thuật hiện đại, ngược lại với sách sưu tầm.
Nó đã bắt đầu quen với nơi này, không chỉ kéo Bé Đá sang phòng khách xem ti vi, mà còn biết tự thay bìa sách mỗi ngày, hôm nay là bìa in hình bánh quy dâu.
Nơi duy nhất sách sưu tầm không dám ló mặt chính là phòng ngủ của Ngu Hàn Sinh, nó nhìn cửa phòng khép hờ, có lẽ là không có người đâu, bèn đánh bạo, vung trang sách lén lút bay vào.
Chẳng qua nó vừa vào phòng, đã bắt gặp Ngu Hàn Sinh ngừng động tác cài khuy, quay đầu lạnh lùng nhìn chằm chằm nó.
Nó sợ hãi vô cùng, nhưng không dám trực tiếp bỏ chạy, đành phải rụt rè bay lại gần Ngu Hàn Sinh, dùng vốn từ thiếu thốn tâng bốc Ngu Hàn Sinh trên bìa sách.
- ---- ngài là sinh vật mạnh nhất trần đời
- ---- ngoại hình cũng rất đẹp
- ---- tính nết cũng tuyệt với
Tuy nhiên rõ ràng cự xà không bị nó lừa gạt, sắc mặt vẫn lạnh như tiền.
Sách sưu tầm với dung lượng kiến thức ít ỏi bỗng viết một câu như được ai mách bảo.
- ---- chắc chắn Tạ Kiều cũng thấy thế.
Dòng chữ kết thúc, nó chợt phát hiện ra con tướng liễu này mỉm cười rất khẽ, làm tan rã khuôn mặt hằm hè băng giá ban đầu.
Nó thừa cơ chạy trốn, bỗng có vật nặng gì rơi uỵch xuống sàn, là một con thi trành to cỡ nửa căn phòng!
Xác thi trành nhanh chóng hóa thành sương tro, sách sưu tầm lập tức dang rộng trang giấy, sung sướng ngốn sạch sương xám.
*
Tạ Kiều ăn sáng rồi ra ban công tưới nước cho bầy cỏ nhỏ, đây chính là lúc cậu nhận ra sự khác biệt rõ ràng giữa cỏ có văn hóa và cỏ văn hoá lùn.
Chúng cỏ vong linh dậy xem thời sự từ sáng sớm, bà Khương Lê còn đọc thơ ca cho các cháu nghe, mà chúng cỏ trại chăn nuôi thì vẫn ngủ xiên ngủ xẹo trên đất, phải chờ đến tối chiếu phim nhà giàu máu chó thì mới chịu tỉnh giấc.
Tạ Kiều tưới nước xong chuẩn bị đưa Bé Đá ra ngoài, vừa mở cửa, sách sưu tầm đã bay vù tới nhảy thẳng vào ba lô.
Tay Tạ Kiều trầm xuống.
Cậu cứ có cảm giác sách sưu tầm càng ngày càng nặng, tuy nhiên đã đến giờ học rồi, cậu không có thời gian nghĩ nữa, nên cũng chỉ vội vàng xách ba lô ra cửa mà thôi.
Cậu ngồi xe đến chỗ học, vào lớp thấy phòng học đông nghịt người, cậu lấy làm ngạc nhiên, thầm nghĩ tinh thần học tập của mọi người tốt ghê, rồi phải vất vả mãi mới tìm được một vị trí gần cửa sổ ở hàng cuối.
Chủ đề bài học hôm nay là quan hệ xã hội, nhưng thầy giáo lên lớp lại là một người đàn ông vóc dáng cao to, mặt mày nghiêm khắc: "Tôi là Cố Thừa Đoạt, phụ trách dạy các anh chị buổi học phòng thân lần này."
Tạ Kiều kinh ngạc, nhưng thấy những người khác đều có vẻ thản nhiên, cậu liền hỏi bạn rau mùi tinh ngồi bên cạnh: "Bạn không bất ngờ sao?"
Rau mùi tinh có hai lá rau mùi trên đầu, nghe vậy khẽ đong đưa chiếc lá: "Hôm qua thầy gửi tin nhắn ấy, ông không xem điện thoại à?"
Tạ Kiều mở điện thoại, quả nhiên là có tin nhắn thật, nhưng lúc đó cậu đang ở nhà bố Khương Lê nên không để ý.
Rau mùi tinh là một người nhanh mồm nhanh miệng, chẳng mấy chốc đã len lén nói chuyện riêng với Tạ Kiều.
"Ông biết chuyện Yên thành chưa? Giờ ở bên trong phòng tuyến cũng không an toàn nữa, thầy Cố đây đỉnh lắm, một mình mặc giáp cơ giới xông ra từ giữa đám thi trành, mọi người hôm nay đều đến vì thầy đấy."
Tạ Kiều nghĩ bụng chẳng trách, chứ xưa nay chưa thấy các bạn tích cực đến lớp vậy bao giờ.
Cố Thừa Đoạt dạy kỹ xảo phòng thân cơ bản, nhưng Tạ Kiều mới nghe một lúc đã lại bần thần lơ đãng, trong khi Bé Đá thì nghe rất chuyên tâm, thi thoảng còn khua tay khua chân đấm thử mấy cái.
Mà sách sưu tầm lại lặng lẽ quan sát các sinh vật khác loài đang tập trung nghe giảng, vừa nhìn vừa chép tên chủng tộc.
Tạ Kiều tò mò giở một trang xem thử, phát hiện nó cũng không ghi hết toàn bộ, mà chuyên chọn sinh vật ưa nhìn để viết vào, khóe mắt Tạ Kiều giật giật, thì ra cuốn sách này còn là phường mê đẹp.
Cuối buổi học, Cố Thừa Đoạt phát vòng tay phòng vệ: "Vòng tay phòng vệ được lắp đặt hệ thống báo nguy, dạo này bất ổn, cố gắng đeo 24/24, không nên tháo xuống."
Mọi người nhốn nháo cả lên, ai nấy đều phấn khích, thế nhưng khi vòng tay truyền xuống đến chỗ Tạ Kiều thì lại có vấn đề.
- --- chỉ còn lại đúng một chiếc vòng.
Rau mùi tinh chần chừ, không biết phải làm sao.
Tạ Kiều dứt khoát đưa vòng cho rau mùi tinh: "Bạn cứ cầm đi."
Cùng lắm là cậu bám dính Ngu tiên sinh chứ gì.
Rau mùi tinh lấy làm cảm kích: "Cảm ơn ông."
Cố Thừa Đoạt nhíu mày, đoạn ra ngoài gọi một cú điện thoại.
Kết thúc buổi học, Tạ Kiều và rau mùi tinh gói ghém sách vở, vai kề vai, theo dòng bạn học ra về.
Tạ Kiều thuận miệng hỏi: "À, có phải kết thúc chương trình học là bọn mình sẽ được nhận hộ khẩu Biên thành không?"
Rau mùi tinh dừng bước, như vừa nghe được chuyện gì khó tin dữ lắm: "Đâu ra, khó lấy hộ khẩu Biên thành lắm, chỉ có những học sinh xuất sắc nhất trong kỳ kiểm tra mới nhận được thôi, còn không thì phải xin hộ khẩu vùng khác."
Tạ Kiều: "... Vậy thì tớ vô vọng rồi."
Rau mùi tinh an ủi: "Cũng có cách khác đơn giản hơn thây, tìm một nhân loại có hộ khẩu Biên thành có phải ez rồi không."
Về đến nhà, Tạ Kiều kể lại chuyện này cho Ngu Hàn Sinh nghe, nói đùa: "Biết thế em đã chẳng đi học, học xong còn phải thi, chỉ có nhóm học sinh xuất sắc nhất mới lấy được hộ khẩu Biên thành."
Nhưng Ngu Hàn Sinh lại chỉ rũ mắt.
Ngày hôm sau, Tạ Kiều đang ngủ thì chợt nghe thấy một chuỗi dài tiếng gõ cửa.
Nhìn đồng hồ thấy mới có sáu giờ, cậu vùng vằng thức dậy, mở cửa, ngạc nhiên nhận ra là Ngu Hàn Sinh ăn mặc âu phục sẫm màu, phong thái chỉnh tề lịch sự.
Tạ Kiều dụi dụi mắt, cố gắng làm mình tỉnh táo: "Ngu tiên sinh, anh tìm em có chuyện gì thế?"
Cự xà cụp mắt, bình tĩnh đáp: "Kết hôn."
Cơn buồn ngủ dần đánh úp, bé thỏ ngáp một cái, rồi ngủ rất say sưa, bộ lông xù bồng bềnh như mây trắng bị gió thổi lay khẽ, thân mình tròn vo phập phồng theo từng nhịp thở.
Ngu Hàn Sinh duyệt xong tài liệu, tắt đèn, phòng ngủ trở nên đen kịt, hắn đã quen với bóng tối từ lâu, cảnh vật xung quanh hiện lên rõ ràng trong đôi mắt hai đồng tử thoắt hiện của hắn.
Cự xà nhìn thỏ tai cụp nằm sấp trên gối đầu, cụp mắt, ôm Tạ Kiều vào lồng ngực lạnh băng của mình.
- ----- đó là nhiệt độ duy nhất hắn có thể chạm tới.
*
Yên thành về đêm tĩnh lặng như tờ, bầu không khí ảm đạm tối tăm bao trùm thành phố, không một nhà nào bật đèn, ngoại trừ sở cảnh sát Yên thành.
Một cảnh sát phụ trợ gầy còm đứng ngoài sở cảnh sát, có lẽ đã chờ rất lâu, bởi quầng thâm dưới mắt đã bắt đầu đen tím, khi thấy người bên trong ra ngoài, cậu ta lập tức đuổi theo: "Giám đốc Trần, vụ việc thi trành không thể cứ bỏ qua vậy được!"
"Đã biết bao người thiệt mạng rồi."
Cảnh sát phụ trợ gầy nhom ngẩng cao đầu, siết chặt nắm đấm.
Giám đốc Trần không lấy làm lạ với sự xuất hiện của cậu ta, chân không dừng bước: "Ngô Nhạc, đây không phải chuyện cậu nên dính dáng vào, hãy trở về làm tốt cương vị của mình."
"Yên thành không còn ai nữa."
Ngô Nhạc cúi đầu. . truyện kiếm hiệp hay
Yên thành phồn hoa trong quá khứ trở thành tử thành mà người ta tránh còn không kịp, Ngô Nhạc đứng gác cả ngày cũng không thấy bóng người, không có chợ sáng náo nhiệt, cũng không có người đi đường cuống quýt đến công ty.
"Cậu khờ lắm." Giám đốc Trần thở dài nhìn cậu ta, "Mai nhớ xin lệnh thuyên chuyển, đến thành phố khác là sẽ có người."
"Nhưng mà..."
Ngô Nhạc vẫn muốn nói, nhưng giám đốc đã lên xe.
Ngô Nhạc đứng một mình dưới ánh đèn đường, đưa mắt nhìn chiếc xe xa khuất, qua rất lâu, viên cảnh sát quèn mới lặng lẽ rời đi.
Chiếc xe che biển số lái vào căn cứ bí mật nằm ở khu Hoài Tân, chậm rãi tiến sâu xuống lòng đất.
Lòng đất được khoét rộng, không gian to lớn khiến chiếc xe trở nên bé nhỏ, giống như một hạt cát đặt giữa chốn sa mạc mênh mang.
Giám đốc Trần xuống xe.
Một công trình xây dựng rầm rộ đang được triển khai dưới lòng đất, bụi bay mù mịt, một người đội nón bảo hộ tiến lại gần giám đốc Trần, đưa ông ta chiếc nón bảo hộ khác: "Công trình đang ở giai đoạn thứ ba, đã hoàn thành hệ thống sinh thái khép kín, đồng thời trồng cây sản lượng cao trong nhà kính, bước đầu đảm bảo an toàn lương thực cho thành phố."
"Giai đoạn bốn là xây dựng các tòa nhà, có thể chứa bốn trăm nghìn người vào ở."
Giám đốc Trần quan sát xung quanh, ánh mắt lo lắng: "Công trình lớn thế này, cần bao nhiêu công nhân."
Khác với vẻ ngoài sóng êm biển lặng trong nước, các quốc gia khác đã bắt đầu hỗn loạn, chỉ tính riêng tôn giáo lớn nhỏ đã xuất hiện hơn nghìn, thậm chí có cả tín ngưỡng sương xám, nơi người ta tin rằng sương xám là sự trừng phạt đối với con người, và tổ chức tấn công những địa phương có người sinh sống.
"Không cần lo lắng chuyện này, công nhân được lựa chọn đều là quân nhân giải ngũ có lòng trung thành cao." Người nọ chỉ về phía robot kim loại đông nghìn nghịt cách đó không xa.
"Chúng tôi cũng đặt mua hơn mười nghìn người máy xây dựng từ tập đoàn Họ Ngu, hiện giờ mới có lô đầu được chuyển đến, số người máy còn lại vẫn đang trong quá trình sản xuất, chúng sẽ hỗ trợ công nhân, giảm thiểu khối lượng công việc."
Giám đốc Trần có vẻ an tâm hơn, tuy nhiên vẫn nhíu chặt mày.
Sự tồn tại của sinh vật khác loài có tác dụng kiềm hãm sương xám, hàng nghìn sinh vật khác loài và đồng bào nhân loại chung tay phòng thủ phòng tuyến thứ nhất ở phương nam.
Kinh tế Yên thành rất phát triển, nếp sống cởi mở, là thành phố đầu tiên tiếp nhận sinh vật khác loài, tỷ lệ sinh vật khác loài cũng đứng hàng đầu, chính bởi vậy mà thi trành chọn tấn công Yên thành trước hết.
Nhưng không thể công khai.
Một khi công khai, dân chúng sẽ rơi vào khủng hoảng không thể áp chế, rất khó đoán trước liệu sẽ xảy ra tình trạng cô lập sinh vật khác loài, thậm chí là săn giết hay không.
Vậy nên không thể công khai, ít nhất là hiện giờ chưa thể.
Thấy giám đốc Trần vẫn còn lo lắng, người nọ nói: "Bộ văn hóa đề nghị nâng đỡ các tác phẩm xuất sắc của sinh vật khác loài, giúp tăng vốn hiểu biết của người dân về sinh vật khác loài, giảm thiểu sự sợ hãi của số ít quần chúng với họ."
"Đây là chuyện tốt."
Giám đốc Trần gật đầu nói.
*
Hôm sau, Biên thành.
Tạ Kiều tỉnh lại, thấy mình đang nằm trên ngực Ngu Hàn Sinh, thỏ tai cụp bé bỏng cứng đờ, cậu nhớ rõ ràng hôm qua mình nằm ngoan trên gối kia mà.
Đúng lúc này, Ngu Hàn Sinh mở mắt, nhìn bé thỏ chăm chú, cặp mắt còn vương giấc ngủ, ánh nắng rót qua cửa sổ chiếu sáng nốt ruồi lệ đỏ thẫm, làm tôn thêm ngũ quan của hắn.
Thỏ tai cụp tự biết mình nặng lập tức nhảy khỏi lồng ngực Ngu Hàn Sinh, lo lắng hỏi: "Ngu tiên sinh, xin lỗi tướng ngủ của em tệ quá, có làm anh đau không ạ?"
Ngu Hàn Sinh nhìn cậu hồi lâu, rồi mới từ tốn nói: "Không."
Tạ Kiều yên tâm, vui vẻ nhảy ra ngoài phòng ngủ, hôm nay là chủ nhật, cậu thay đồ chuẩn bị đi học lớp giáo dục tư tưởng.
Chẳng qua cậu vẫn thấy khá là kỳ lạ, xưa nay cậu luôn ngủ ngoan ngoãn vô cùng, rõ ràng đêm qua cậu nằm trên gối, mà sáng dậy đã rúc vào lòng Ngu tiên sinh rồi.
Đối với một ngày cuối tuần, dậy từ bảy giờ như Tạ Kiều đã là sớm lắm, ai ngờ hồn ma còn dậy sớm hơn, không chỉ làm xong bữa sáng, mà còn tranh phần quét dọn với người máy.
Ganh đua kịch liệt hơn Tạ Kiều đã nghĩ.
Cậu trố mắt nhìn hồn ma lạnh lùng xử hết nguồn điện của người máy, giành được thắng lợi áp đảo, rồi tiếp tục cần mẫn quét nhà, quẳng robot gia dụng sang một bên.
Tạ Kiều:... cứ cảm giác có gì không đúng lắm
Nói chung, Shaun là một hồn ma không tin vào sản phẩm khoa học kỹ thuật hiện đại, ngược lại với sách sưu tầm.
Nó đã bắt đầu quen với nơi này, không chỉ kéo Bé Đá sang phòng khách xem ti vi, mà còn biết tự thay bìa sách mỗi ngày, hôm nay là bìa in hình bánh quy dâu.
Nơi duy nhất sách sưu tầm không dám ló mặt chính là phòng ngủ của Ngu Hàn Sinh, nó nhìn cửa phòng khép hờ, có lẽ là không có người đâu, bèn đánh bạo, vung trang sách lén lút bay vào.
Chẳng qua nó vừa vào phòng, đã bắt gặp Ngu Hàn Sinh ngừng động tác cài khuy, quay đầu lạnh lùng nhìn chằm chằm nó.
Nó sợ hãi vô cùng, nhưng không dám trực tiếp bỏ chạy, đành phải rụt rè bay lại gần Ngu Hàn Sinh, dùng vốn từ thiếu thốn tâng bốc Ngu Hàn Sinh trên bìa sách.
- ---- ngài là sinh vật mạnh nhất trần đời
- ---- ngoại hình cũng rất đẹp
- ---- tính nết cũng tuyệt với
Tuy nhiên rõ ràng cự xà không bị nó lừa gạt, sắc mặt vẫn lạnh như tiền.
Sách sưu tầm với dung lượng kiến thức ít ỏi bỗng viết một câu như được ai mách bảo.
- ---- chắc chắn Tạ Kiều cũng thấy thế.
Dòng chữ kết thúc, nó chợt phát hiện ra con tướng liễu này mỉm cười rất khẽ, làm tan rã khuôn mặt hằm hè băng giá ban đầu.
Nó thừa cơ chạy trốn, bỗng có vật nặng gì rơi uỵch xuống sàn, là một con thi trành to cỡ nửa căn phòng!
Xác thi trành nhanh chóng hóa thành sương tro, sách sưu tầm lập tức dang rộng trang giấy, sung sướng ngốn sạch sương xám.
*
Tạ Kiều ăn sáng rồi ra ban công tưới nước cho bầy cỏ nhỏ, đây chính là lúc cậu nhận ra sự khác biệt rõ ràng giữa cỏ có văn hóa và cỏ văn hoá lùn.
Chúng cỏ vong linh dậy xem thời sự từ sáng sớm, bà Khương Lê còn đọc thơ ca cho các cháu nghe, mà chúng cỏ trại chăn nuôi thì vẫn ngủ xiên ngủ xẹo trên đất, phải chờ đến tối chiếu phim nhà giàu máu chó thì mới chịu tỉnh giấc.
Tạ Kiều tưới nước xong chuẩn bị đưa Bé Đá ra ngoài, vừa mở cửa, sách sưu tầm đã bay vù tới nhảy thẳng vào ba lô.
Tay Tạ Kiều trầm xuống.
Cậu cứ có cảm giác sách sưu tầm càng ngày càng nặng, tuy nhiên đã đến giờ học rồi, cậu không có thời gian nghĩ nữa, nên cũng chỉ vội vàng xách ba lô ra cửa mà thôi.
Cậu ngồi xe đến chỗ học, vào lớp thấy phòng học đông nghịt người, cậu lấy làm ngạc nhiên, thầm nghĩ tinh thần học tập của mọi người tốt ghê, rồi phải vất vả mãi mới tìm được một vị trí gần cửa sổ ở hàng cuối.
Chủ đề bài học hôm nay là quan hệ xã hội, nhưng thầy giáo lên lớp lại là một người đàn ông vóc dáng cao to, mặt mày nghiêm khắc: "Tôi là Cố Thừa Đoạt, phụ trách dạy các anh chị buổi học phòng thân lần này."
Tạ Kiều kinh ngạc, nhưng thấy những người khác đều có vẻ thản nhiên, cậu liền hỏi bạn rau mùi tinh ngồi bên cạnh: "Bạn không bất ngờ sao?"
Rau mùi tinh có hai lá rau mùi trên đầu, nghe vậy khẽ đong đưa chiếc lá: "Hôm qua thầy gửi tin nhắn ấy, ông không xem điện thoại à?"
Tạ Kiều mở điện thoại, quả nhiên là có tin nhắn thật, nhưng lúc đó cậu đang ở nhà bố Khương Lê nên không để ý.
Rau mùi tinh là một người nhanh mồm nhanh miệng, chẳng mấy chốc đã len lén nói chuyện riêng với Tạ Kiều.
"Ông biết chuyện Yên thành chưa? Giờ ở bên trong phòng tuyến cũng không an toàn nữa, thầy Cố đây đỉnh lắm, một mình mặc giáp cơ giới xông ra từ giữa đám thi trành, mọi người hôm nay đều đến vì thầy đấy."
Tạ Kiều nghĩ bụng chẳng trách, chứ xưa nay chưa thấy các bạn tích cực đến lớp vậy bao giờ.
Cố Thừa Đoạt dạy kỹ xảo phòng thân cơ bản, nhưng Tạ Kiều mới nghe một lúc đã lại bần thần lơ đãng, trong khi Bé Đá thì nghe rất chuyên tâm, thi thoảng còn khua tay khua chân đấm thử mấy cái.
Mà sách sưu tầm lại lặng lẽ quan sát các sinh vật khác loài đang tập trung nghe giảng, vừa nhìn vừa chép tên chủng tộc.
Tạ Kiều tò mò giở một trang xem thử, phát hiện nó cũng không ghi hết toàn bộ, mà chuyên chọn sinh vật ưa nhìn để viết vào, khóe mắt Tạ Kiều giật giật, thì ra cuốn sách này còn là phường mê đẹp.
Cuối buổi học, Cố Thừa Đoạt phát vòng tay phòng vệ: "Vòng tay phòng vệ được lắp đặt hệ thống báo nguy, dạo này bất ổn, cố gắng đeo 24/24, không nên tháo xuống."
Mọi người nhốn nháo cả lên, ai nấy đều phấn khích, thế nhưng khi vòng tay truyền xuống đến chỗ Tạ Kiều thì lại có vấn đề.
- --- chỉ còn lại đúng một chiếc vòng.
Rau mùi tinh chần chừ, không biết phải làm sao.
Tạ Kiều dứt khoát đưa vòng cho rau mùi tinh: "Bạn cứ cầm đi."
Cùng lắm là cậu bám dính Ngu tiên sinh chứ gì.
Rau mùi tinh lấy làm cảm kích: "Cảm ơn ông."
Cố Thừa Đoạt nhíu mày, đoạn ra ngoài gọi một cú điện thoại.
Kết thúc buổi học, Tạ Kiều và rau mùi tinh gói ghém sách vở, vai kề vai, theo dòng bạn học ra về.
Tạ Kiều thuận miệng hỏi: "À, có phải kết thúc chương trình học là bọn mình sẽ được nhận hộ khẩu Biên thành không?"
Rau mùi tinh dừng bước, như vừa nghe được chuyện gì khó tin dữ lắm: "Đâu ra, khó lấy hộ khẩu Biên thành lắm, chỉ có những học sinh xuất sắc nhất trong kỳ kiểm tra mới nhận được thôi, còn không thì phải xin hộ khẩu vùng khác."
Tạ Kiều: "... Vậy thì tớ vô vọng rồi."
Rau mùi tinh an ủi: "Cũng có cách khác đơn giản hơn thây, tìm một nhân loại có hộ khẩu Biên thành có phải ez rồi không."
Về đến nhà, Tạ Kiều kể lại chuyện này cho Ngu Hàn Sinh nghe, nói đùa: "Biết thế em đã chẳng đi học, học xong còn phải thi, chỉ có nhóm học sinh xuất sắc nhất mới lấy được hộ khẩu Biên thành."
Nhưng Ngu Hàn Sinh lại chỉ rũ mắt.
Ngày hôm sau, Tạ Kiều đang ngủ thì chợt nghe thấy một chuỗi dài tiếng gõ cửa.
Nhìn đồng hồ thấy mới có sáu giờ, cậu vùng vằng thức dậy, mở cửa, ngạc nhiên nhận ra là Ngu Hàn Sinh ăn mặc âu phục sẫm màu, phong thái chỉnh tề lịch sự.
Tạ Kiều dụi dụi mắt, cố gắng làm mình tỉnh táo: "Ngu tiên sinh, anh tìm em có chuyện gì thế?"
Cự xà cụp mắt, bình tĩnh đáp: "Kết hôn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất