Người 2D Ông Trùm Nuôi Ba Năm Chạy Rồi
Chương 62: Thỏ tai cụp ghen
Tạ Kiều ngồi thang máy đến nhà ăn, sáng cậu thích ăn đồ thanh đạm, chỉ lấy một suất chả giò, một bát cháo, rồi ngồi xuống bàn.
Ti vi nhà ăn đang phát bản tin thời sự.
"Nhóm nhà nghiên cứu dưới sự dẫn dắt của viện sĩ Lương Tập đã nghiên cứu thành công vật liệu vật lý có khả năng chịu nhiệt và chịu áp suất cực kỳ tốt, kỹ thuật phản ứng nhiệt hạch của nước ta đã đạt được bước phát triển mang tính đột phá..."
Tạ Kiều học ban xã hội, chủ đề này cậu nghe không hiểu lắm, nên chỉ lo vùi đầu ăn cháo, chẳng qua khi ti vi phát đến một đoạn tin tức, cậu lại ngẩng phắt đầu.
"Sương xám gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến khí hậu và hệ sinh thái toàn cầu, khiến rất nhiều loài sinh vật tuyệt chủng, để bảo đảm an toàn lương thực, 40% nông sản ngoài thị trường sẽ được thu mua để dự trữ, tỷ lệ này sẽ tăng cao dần trong tương lai, đồng thời chính phủ cũng sẽ hợp tác với Viện Khoa học để cho ra mắt dịch dinh dưỡng giá rẻ."
Cái này thì Tạ Kiều nghe hiểu, nói cách khác thực phẩm lưu hành trên thị trường sẽ càng ngày càng ít, không có tiền mua thức ăn thì chỉ đành phải mua dịch dinh dưỡng mà thôi.
Tạ Kiều cảm thấy thật là sầu muộn, chắc chắn cậu không thuộc về nhóm có tiền rồi, sau này chỉ có thể uống dịch dinh dưỡng thôi sao, còn không biết dịch dinh dưỡng có mùi vị ra thế nào nữa.
Nghĩ tới đây, ôm suy nghĩ ăn được bữa nào hay bữa đấy, thỏ tai cụp húp cạn sạch bát cháo, không dư lại giọt nào.
Đúng lúc này Hạ Giản đi qua, hết nhìn ti vi lại nhìn đến bát cháo sạch bong kin kít của Tạ Kiều, không khỏi bật cười: "Kiều Kiều, sao em lại đáng yêu thế chứ."
"Vậy... ạ?" Tạ Kiều xấu hổ cúi đầu.
Hình như mình ăn sạch sẽ quá.
"Yên tâm, bất kể bên ngoài có ra sao, tập đoàn chúng ta cũng sẽ không thay đổi." Hạ Giản an ủi.
Phúc lợi nhân viên Họ Ngu luôn bị Nhiễm Chu- đầu sỏ phòng tài vụ lên án, nếu cắt giảm phúc lợi nhân viên thì báo cáo cuối nắm sẽ đẹp mắt hơn nhiều, ấy vậy mà phúc lợi hàng năm vẫn chỉ tăng không giảm.
Hạ Giản có thể kiêu hãnh nói, tập đoàn Họ Ngu mà cậu ta sát cánh từ những ngày đầu tập tễnh là một trong những doanh nghiệp có phúc lợi nhân viên tốt nhất cả nước, không chỉ có nhà ăn, phòng thể dục, phòng cà phê cung ứng không hạn chế... mà nhà trẻ cho con cái nhân viên cũng đang xây dựng, giảm bớt gánh nặng cho nhân viên nữ sau này.
Điều này cũng giúp tập đoàn Họ Ngu có số lượng nghiên cứu độc quyền hàng năm dẫn đầu ngành công nghệ cao trong nước, độ trung thành của nhân viên cao, thành lập chưa tới bảy năm đã có thể đe dọa đến vị thế của SE.
Tạ Kiều nghe ra sự tự hào trong giọng nói Hạ Giản, nhưng cậu vẫn lên mạng tìm hiểu thêm.
Sương xám xâm chiếm nửa hành tinh, không nhiều quốc gia còn giữ được bình tĩnh, một số nước nhỏ đã rơi vào vòng hỗn loạn, tranh chấp và nổi loạn triền miên.
Ngành xuất khẩu của nước Hoa cũng bị ảnh hưởng nặng nề, lại thêm thị trường quốc nội đang trên đà suy thoái, đa phần các công ty vừa và nhỏ đều bị đào thải, chỉ còn lại công ty lớn xưng vương, dần dần tạo thành kết cấu thị trường độc quyền nhóm.
Dưới tình hình này, công nghệ cao lại phát triển mạnh mẽ, không chỉ được nhận trợ cấp từ chính phủ, mà lợi nhuận hàng năm của Họ Ngu cũng có thể giữ vững tốc độ tăng trưởng đáng kinh ngạc, chẳng trách Hạ Giản không quan tâm đến tin tức này.
Tạ Kiều cũng dần vững tâm hơn.
Cậu đang định tắt điện thoại thì quảng cáo nhảy lên, sắc mặt cậu tức khắc trở nên kỳ quái.
- --- bạn muốn trải nghiệm niềm vui thật sự? Chúng tôi cung cấp dịch vụ hẹn hò đồng giới xuyên quốc gia
Hẹn hò đồng giới...
Cậu đóng cửa sổ pop-up, than phiền với Hạ Giản: "Quảng cáo bây giờ phiền thật đó, còn giới thiệu cả hẹn hò đồng giới cho em."
Hạ Giản ngừng đũa, với tư cách một kỹ thuật viên, cậu ta ngờ vực hỏi: "Chứ không phải em xem cái gì nó gợi ý cho em cái đấy à?"
Tạ Kiều:...
Cậu chỉ làm một khảo sát xu hướng tình dục.
Thôi được rồi, còn tiện xem thêm một vài thứ khác.
Nhưng đó đâu phải lí do quảng cáo hẹn hò đồng giới cho cậu cơ chứ.
Tạ Kiều xóa dữ liệu duyệt web, nhanh chóng như sợ người khác phát hiện ra.
*
Sau khi tan làm, Lý Trạch không nán lại công ty lâu.
Vì hôm nay là ngày nghỉ của trường nội trú cho sinh vật khác loài, chúng mèo con đều trở lại từ trường nội trú.
Mèo Mun hiện hình người đô con, dẫn theo đám mèo nhỏ líu ríu đằng sau.
Lý Trạch đón bọn họ lên xe: "Em đặt bàn ở Thái Ký rồi, thế nào, ở trường quen chưa?"
Mèo Mun trợn mắt liếc đám mèo con nằm ngả ngớn trên ghế: "Thầy không quản lý được chúng nó, anh phải có mặt chúng nó mới không dám trốn học, may cuối kỳ cũng đạt tiêu chuẩn, không thì đứa nào cũng phải lưu ban."
Chúng mèo khoác cặp nhỏ ngượng ngùng trốn dưới gầm ghế.
Lý Trạch cười bất đắc dĩ, đám mèo con làm việc rất chăm chỉ, chẳng biết sao cứ dính đến học hành là ngao ngán.
Mèo Mun nhìn ra sau xe, hỏi: "A Hòa không đến à?"
"Ổng tăng ca trong phòng thí nghiệm rồi, hạng mục ổng phụ trách sắp vào giai đoạn đánh giá, chuyển lời bảo anh không cần đợi, có khi mai mới về."
Mèo Mun không hỏi nữa.
Lý Trạch lái xe đưa hội Mèo Mun đến nhà hàng.
Cùng lúc đó, Tạ Kiều kết thúc một ngày làm việc, cũng rời công ty.
Nhưng cậu còn chưa ra khỏi công ty, đã bị Phương Hòa ôm một lọ khoai tây mọc mầm gọi lại.
"Em xem thời sự chưa?"
Tạ Kiều nhìn khoai tây trong tay Phương Hòa: "Ý anh là tin dịch dinh dưỡng ấy ạ? Em xem rồi ạ."
Có điều tự trồng thực vật thì nan giải đấy.
"Không phải tin này."
Phương Hòa thò tay trái vào túi lấy điện thoại, mở bài báo trên kênh chính thống, đưa cho Tạ Kiều: "Em không thấy Biên thành sắp mở đợt trao quyền cư trú dưới lòng đất đầu tiên hở?"
Tạ Kiều tiếp điện thoại.
- ---- Để đối phó với rủi ro sương xám ngày càng nghiêm trọng, Biên thành đã hoàn thành giai đoạn năm của công trình dưới lòng đất, bắt đầu nhận sinh vật các loài vào sinh sống, trước tiên sẽ mở cửa cho mười nghìn người vào thử nghiệm, người dân có nguyện vọng có thể đăng ký tại địa chỉ bên dưới.
"Thế giới này thay đổi thật rồi."
Phương Hòa than thở.
Tạ Kiều không gật đầu, vì từ khi xuyên đến đây thế giới này đã là như vậy, nhìn qua vệ tinh, sương xám bao phủ dày đặc hành tinh xanh da trời.
Cậu đi theo Phương Hòa đến cơ quan hành chính.
Rất nhiều người xếp hàng, nhưng khá bất ngờ, bởi tỷ lệ thanh thiếu niên cũng không lớn, đa phần là người già và trẻ nhỏ, cậu nhìn thấy một người đàn ông trung niên xếp hàng phía trước nhường chỗ cho một người phụ nữ bế đứa bé con.
Tạ Kiều bỗng hiểu ra không phải ít người trẻ tuổi, mà là họ nhường cơ hội cho những người cần được bảo vệ hơn như người già và trẻ nhỏ.
Cậu bỗng thấy hơi nghẹn ngào.
Đứng trước sương xám, đa số mọi người đều chỉ là người bình thường, không thể chống lại thi trành, ngoài việc quên đi lo lắng mà tiếp tục sinh sống, họ cũng chỉ có thể nhường nhịn như thế mà thôi, nhưng chính hành động này lại khiến Tạ Kiều cảm thấy thế giới không hư hoại hoàn toàn.
Dưới sương xám, vẫn là tia nắng.
Người xếp hàng quá đông, nhân viên ngành khác cũng được điều đến duy trì trật tự, nhân viên cục dân chính lần trước nhận ra Tạ Kiều.
Cô bước lại gần, nói: "Sinh vật khác loài được ưu tiên đấy."
"Em là sinh vật khác loài sao?"
Phương Hòa có chút kinh ngạc, anh ta vẫn tưởng Tạ Kiều là học sinh bỏ học xuất thân từ xóm nghèo.
Tạ Kiều gật đầu với vẻ lưỡng lự.
"Thế thì may quá, em mau theo nhân viên qua cổng màu xanh kia kìa." Phương Hòa cảm thấy mừng thay Tạ Kiều.
Dù hiện giờ mới mở đợt một, sau này sẽ lần lượt mở các đợt tiếp theo, nhưng trước khi công nghệ phản ứng nhiệt hạch hoàn thiện, tài nguyên có hạn, không phải tất cả mọi người đều có cơ hội vào thành phố dưới lòng đất.
Chứng kiến thái độ của Phương Hòa, Tạ Kiều mới buông bỏ lo lắng.
Cậu lắc đầu với nhân viên: "Cảm ơn, nhưng mình không cần đâu ạ."
Vẫn có người cần cơ hội này hơn cậu.
Cậu cũng không biết có phải mình đã cảm tính quá hay không, nhưng sau khi tạm biệt người quản lý, thỏ tai cụp nhát gan vẫn rời khỏi hàng người.
Phương Hòa nhìn theo bóng lưng Tạ Kiều, lắc đầu: "Thằng bé này..."
Sau mười phút, anh cũng rời đi theo.
*
Cơ quan hành chính chỉ cách nhà cậu chừng bảy trăm mét, Tạ Kiều không bắt xe buýt mà đi bộ về nhà.
Lúc đi qua cửa hàng vật nuôi, cậu bắt gặp một khuôn mặt quen thuộc qua ô cửa kính.
Tạ Kiều vào cửa hàng, nhìn bầy mèo thân thiết vây quanh Ngu Hàn Sinh, tò mò hỏi: "Ngu tiên sinh, đây là mèo nhà anh ạ?"
Ngu Hàn Sinh nhìn Tạ Kiều chăm chú: "Không phải."
Lý Trạch đang chọn quần áo cho mèo một bên vội nói: "Mèo nhà anh đấy."
Nhiễm Chu nhíu mày, chỉ là nhận mèo thôi mà Lý Trạch đã hăng hái vậy rồi, bảo là đang làm việc cũng có người tin ấy chứ, chẳng trách rắn chín đầu lại trọng dụng anh ta.
Nhiễm Chu không chịu thua kém: "Dù không phải mèo của sếp Ngu, nhưng sếp Ngu thích mèo lắm." Chung quy, thích động vật thì lúc nào cũng là điểm mạnh.
Đột nhiên Tạ Kiều có điện thoại, cậu vội nói hẹn gặp lại rồi mau chóng rời đi.
Sau khi cậu rời đi, Ngu Hàn Sinh lạnh lùng liếc Nhiễm Chu một cái.
Vì lo lắng cho tính mạng của Nhiễm Chu, Lý Trạch đề nghị: "Tiểu Chu, em đi trước được rồi."
Nhiễm Chu:... Em đã nói gì sai sao
Tạ Kiều ra ngoài nhận điện thoại: "Anh Phương tìm em có chuyện gì thế ạ?"
"Anh định mua ít hạt giống về tự trồng, em muốn loại nào không để anh mua cho, có sẵn lồng kính rồi, về tưới nước là được, giờ nhà nước đang khuyến khích mọi người tự trồng đồ ăn, có điều kiện thì trồng ngoài ban công luôn em ạ."
Tạ Kiều không tự tin với tay nghề làm vườn của mình lắm, nhưng cậu cũng không muốn phụ ý tốt của Phương Hòa, bèn nói: "Cho em một chậu dâu vậy ạ, hết bao tiền em chuyển cho anh."
"Tính sau đi, với anh Phương của em cần gì phải khách sáo thế."
Phương Hòa cúp máy, nhưng chẳng mấy chốc Tạ Kiều đã chuyển tiền cho anh ta.
Phương Hòa nhìn số tiền gửi đến mà thở dài, anh ta từng dẫn không ít nghệ sĩ, nhưng chưa gặp ai tính giống Tạ Kiều, cư xử đúng mực, tính cách thân thiện, chỉ là lễ độ quá.
Vĩnh viễn lễ phép và nho nhã, như dựng một giới hạn không thể vượt qua.
Để thâm giao thì, rất khó.
*
Tạ Kiều không biết suy nghĩ của Phương Hòa, dập máy xong cậu lại tiếp tục đi, giữa đường Bé Đá ngửi thấy mùi khoai nướng, ló đầu ra ngoài ba lô, xấu hổ chọc chọc Tạ Kiều tỏ ý muốn ăn.
"Dĩ nhiên là được rồi."
Tạ Kiều đến trước hàng khoai nướng, quét mã chuyển tiền, rồi mua cho Bé Đá củ khoai lớn nhất.
Dù bây giờ Bé Đá cũng kiếm ra tiền, nhưng Tạ Kiều vẫn để tiền bán tượng trong tài khoản Bé Đá, để Bé Đá gửi ngân hàng lấy lãi.
Sau nửa tiếng hai người mới ăn xong khoai nướng về nhà.
Về nhà, Tạ Kiều nhìn phòng khách ngập ngụa đồ chơi và một đám mèo con nhao nhao đứng cạnh, mà không giấu nổi ngạc nhiên trong ánh mắt.
Chẳng phải Ngu tiên sinh có mèo đó sao?
Còn chưa chờ cho cậu hoàn hồn, một chú mèo nhỏ màu đen ngậm phiếu đến trước mặt cậu, đoạn ngẩng đầu lúc lắc tờ phiếu.
Tạ Kiều ngồi xổm xuống tiếp nhận.
Tờ phiếu ghi lê thê một tràng toàn tên đồ chơi, nhà cây cho mèo này, hộp giấy này, bóng mini này... đủ các loại cái gì cũng có, trải đầy toàn bộ phòng khách.
Chẳng qua nhìn vóc dáng bầy mèo, số đồ chơi này trông hơi nhỏ một chút.
Tạ Kiều lật mặt sau.
Mặt sau chỉ viết một câu gọn lỏn.
- ---- mời nhận.
Cậu thử hỏi: "Nhận rồi?"
Lời vừa dứt, bầy mèo meo một tiếng như đã hoàn thành việc lớn, sau đó vừa len lén quan sát cậu, vừa kết đoàn kết đội lũ lượt ra ngoài.
Đây là đến giao hàng hở?
Tạ Kiều bỗng nảy ra ý nghĩ kỳ lạ đó, còn bắt đầu tính xem thế này có bị coi là thuê mèo vị thành niên không.
Nhưng cậu cũng phủi phui ý nghĩ này rất nhanh, sao có thể chỉ để những mèo con đi giao cả một lô đồ chơi cho mèo được chứ, chẳng qua nuôi cả một bầy mèo, Ngu tiên sinh đúng là yêu mèo thật sự.
Cậu thầm nghĩ.
Đúng lúc này, cậu nghe có tiếng bước chân từ phía sau lưng, chắc hẳn là Ngu Hàn Sinh trở lại.
Cậu quen miệng hỏi: "Ngu tiên sinh, anh muốn nuôi mèo ạ?"
Không có tiếng trả lời.
Chỉ có tiếng bước chân ngày càng ghé sát.
Giây kế tiếp-----
Người đàn ông ôm cậu từ phía sau, lưng cậu áp vào lồng ngực băng giá, âm sắc lạnh lùng của hắn quấn quýt bên tai: "Chỉ nuôi em."
______
Ti vi nhà ăn đang phát bản tin thời sự.
"Nhóm nhà nghiên cứu dưới sự dẫn dắt của viện sĩ Lương Tập đã nghiên cứu thành công vật liệu vật lý có khả năng chịu nhiệt và chịu áp suất cực kỳ tốt, kỹ thuật phản ứng nhiệt hạch của nước ta đã đạt được bước phát triển mang tính đột phá..."
Tạ Kiều học ban xã hội, chủ đề này cậu nghe không hiểu lắm, nên chỉ lo vùi đầu ăn cháo, chẳng qua khi ti vi phát đến một đoạn tin tức, cậu lại ngẩng phắt đầu.
"Sương xám gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến khí hậu và hệ sinh thái toàn cầu, khiến rất nhiều loài sinh vật tuyệt chủng, để bảo đảm an toàn lương thực, 40% nông sản ngoài thị trường sẽ được thu mua để dự trữ, tỷ lệ này sẽ tăng cao dần trong tương lai, đồng thời chính phủ cũng sẽ hợp tác với Viện Khoa học để cho ra mắt dịch dinh dưỡng giá rẻ."
Cái này thì Tạ Kiều nghe hiểu, nói cách khác thực phẩm lưu hành trên thị trường sẽ càng ngày càng ít, không có tiền mua thức ăn thì chỉ đành phải mua dịch dinh dưỡng mà thôi.
Tạ Kiều cảm thấy thật là sầu muộn, chắc chắn cậu không thuộc về nhóm có tiền rồi, sau này chỉ có thể uống dịch dinh dưỡng thôi sao, còn không biết dịch dinh dưỡng có mùi vị ra thế nào nữa.
Nghĩ tới đây, ôm suy nghĩ ăn được bữa nào hay bữa đấy, thỏ tai cụp húp cạn sạch bát cháo, không dư lại giọt nào.
Đúng lúc này Hạ Giản đi qua, hết nhìn ti vi lại nhìn đến bát cháo sạch bong kin kít của Tạ Kiều, không khỏi bật cười: "Kiều Kiều, sao em lại đáng yêu thế chứ."
"Vậy... ạ?" Tạ Kiều xấu hổ cúi đầu.
Hình như mình ăn sạch sẽ quá.
"Yên tâm, bất kể bên ngoài có ra sao, tập đoàn chúng ta cũng sẽ không thay đổi." Hạ Giản an ủi.
Phúc lợi nhân viên Họ Ngu luôn bị Nhiễm Chu- đầu sỏ phòng tài vụ lên án, nếu cắt giảm phúc lợi nhân viên thì báo cáo cuối nắm sẽ đẹp mắt hơn nhiều, ấy vậy mà phúc lợi hàng năm vẫn chỉ tăng không giảm.
Hạ Giản có thể kiêu hãnh nói, tập đoàn Họ Ngu mà cậu ta sát cánh từ những ngày đầu tập tễnh là một trong những doanh nghiệp có phúc lợi nhân viên tốt nhất cả nước, không chỉ có nhà ăn, phòng thể dục, phòng cà phê cung ứng không hạn chế... mà nhà trẻ cho con cái nhân viên cũng đang xây dựng, giảm bớt gánh nặng cho nhân viên nữ sau này.
Điều này cũng giúp tập đoàn Họ Ngu có số lượng nghiên cứu độc quyền hàng năm dẫn đầu ngành công nghệ cao trong nước, độ trung thành của nhân viên cao, thành lập chưa tới bảy năm đã có thể đe dọa đến vị thế của SE.
Tạ Kiều nghe ra sự tự hào trong giọng nói Hạ Giản, nhưng cậu vẫn lên mạng tìm hiểu thêm.
Sương xám xâm chiếm nửa hành tinh, không nhiều quốc gia còn giữ được bình tĩnh, một số nước nhỏ đã rơi vào vòng hỗn loạn, tranh chấp và nổi loạn triền miên.
Ngành xuất khẩu của nước Hoa cũng bị ảnh hưởng nặng nề, lại thêm thị trường quốc nội đang trên đà suy thoái, đa phần các công ty vừa và nhỏ đều bị đào thải, chỉ còn lại công ty lớn xưng vương, dần dần tạo thành kết cấu thị trường độc quyền nhóm.
Dưới tình hình này, công nghệ cao lại phát triển mạnh mẽ, không chỉ được nhận trợ cấp từ chính phủ, mà lợi nhuận hàng năm của Họ Ngu cũng có thể giữ vững tốc độ tăng trưởng đáng kinh ngạc, chẳng trách Hạ Giản không quan tâm đến tin tức này.
Tạ Kiều cũng dần vững tâm hơn.
Cậu đang định tắt điện thoại thì quảng cáo nhảy lên, sắc mặt cậu tức khắc trở nên kỳ quái.
- --- bạn muốn trải nghiệm niềm vui thật sự? Chúng tôi cung cấp dịch vụ hẹn hò đồng giới xuyên quốc gia
Hẹn hò đồng giới...
Cậu đóng cửa sổ pop-up, than phiền với Hạ Giản: "Quảng cáo bây giờ phiền thật đó, còn giới thiệu cả hẹn hò đồng giới cho em."
Hạ Giản ngừng đũa, với tư cách một kỹ thuật viên, cậu ta ngờ vực hỏi: "Chứ không phải em xem cái gì nó gợi ý cho em cái đấy à?"
Tạ Kiều:...
Cậu chỉ làm một khảo sát xu hướng tình dục.
Thôi được rồi, còn tiện xem thêm một vài thứ khác.
Nhưng đó đâu phải lí do quảng cáo hẹn hò đồng giới cho cậu cơ chứ.
Tạ Kiều xóa dữ liệu duyệt web, nhanh chóng như sợ người khác phát hiện ra.
*
Sau khi tan làm, Lý Trạch không nán lại công ty lâu.
Vì hôm nay là ngày nghỉ của trường nội trú cho sinh vật khác loài, chúng mèo con đều trở lại từ trường nội trú.
Mèo Mun hiện hình người đô con, dẫn theo đám mèo nhỏ líu ríu đằng sau.
Lý Trạch đón bọn họ lên xe: "Em đặt bàn ở Thái Ký rồi, thế nào, ở trường quen chưa?"
Mèo Mun trợn mắt liếc đám mèo con nằm ngả ngớn trên ghế: "Thầy không quản lý được chúng nó, anh phải có mặt chúng nó mới không dám trốn học, may cuối kỳ cũng đạt tiêu chuẩn, không thì đứa nào cũng phải lưu ban."
Chúng mèo khoác cặp nhỏ ngượng ngùng trốn dưới gầm ghế.
Lý Trạch cười bất đắc dĩ, đám mèo con làm việc rất chăm chỉ, chẳng biết sao cứ dính đến học hành là ngao ngán.
Mèo Mun nhìn ra sau xe, hỏi: "A Hòa không đến à?"
"Ổng tăng ca trong phòng thí nghiệm rồi, hạng mục ổng phụ trách sắp vào giai đoạn đánh giá, chuyển lời bảo anh không cần đợi, có khi mai mới về."
Mèo Mun không hỏi nữa.
Lý Trạch lái xe đưa hội Mèo Mun đến nhà hàng.
Cùng lúc đó, Tạ Kiều kết thúc một ngày làm việc, cũng rời công ty.
Nhưng cậu còn chưa ra khỏi công ty, đã bị Phương Hòa ôm một lọ khoai tây mọc mầm gọi lại.
"Em xem thời sự chưa?"
Tạ Kiều nhìn khoai tây trong tay Phương Hòa: "Ý anh là tin dịch dinh dưỡng ấy ạ? Em xem rồi ạ."
Có điều tự trồng thực vật thì nan giải đấy.
"Không phải tin này."
Phương Hòa thò tay trái vào túi lấy điện thoại, mở bài báo trên kênh chính thống, đưa cho Tạ Kiều: "Em không thấy Biên thành sắp mở đợt trao quyền cư trú dưới lòng đất đầu tiên hở?"
Tạ Kiều tiếp điện thoại.
- ---- Để đối phó với rủi ro sương xám ngày càng nghiêm trọng, Biên thành đã hoàn thành giai đoạn năm của công trình dưới lòng đất, bắt đầu nhận sinh vật các loài vào sinh sống, trước tiên sẽ mở cửa cho mười nghìn người vào thử nghiệm, người dân có nguyện vọng có thể đăng ký tại địa chỉ bên dưới.
"Thế giới này thay đổi thật rồi."
Phương Hòa than thở.
Tạ Kiều không gật đầu, vì từ khi xuyên đến đây thế giới này đã là như vậy, nhìn qua vệ tinh, sương xám bao phủ dày đặc hành tinh xanh da trời.
Cậu đi theo Phương Hòa đến cơ quan hành chính.
Rất nhiều người xếp hàng, nhưng khá bất ngờ, bởi tỷ lệ thanh thiếu niên cũng không lớn, đa phần là người già và trẻ nhỏ, cậu nhìn thấy một người đàn ông trung niên xếp hàng phía trước nhường chỗ cho một người phụ nữ bế đứa bé con.
Tạ Kiều bỗng hiểu ra không phải ít người trẻ tuổi, mà là họ nhường cơ hội cho những người cần được bảo vệ hơn như người già và trẻ nhỏ.
Cậu bỗng thấy hơi nghẹn ngào.
Đứng trước sương xám, đa số mọi người đều chỉ là người bình thường, không thể chống lại thi trành, ngoài việc quên đi lo lắng mà tiếp tục sinh sống, họ cũng chỉ có thể nhường nhịn như thế mà thôi, nhưng chính hành động này lại khiến Tạ Kiều cảm thấy thế giới không hư hoại hoàn toàn.
Dưới sương xám, vẫn là tia nắng.
Người xếp hàng quá đông, nhân viên ngành khác cũng được điều đến duy trì trật tự, nhân viên cục dân chính lần trước nhận ra Tạ Kiều.
Cô bước lại gần, nói: "Sinh vật khác loài được ưu tiên đấy."
"Em là sinh vật khác loài sao?"
Phương Hòa có chút kinh ngạc, anh ta vẫn tưởng Tạ Kiều là học sinh bỏ học xuất thân từ xóm nghèo.
Tạ Kiều gật đầu với vẻ lưỡng lự.
"Thế thì may quá, em mau theo nhân viên qua cổng màu xanh kia kìa." Phương Hòa cảm thấy mừng thay Tạ Kiều.
Dù hiện giờ mới mở đợt một, sau này sẽ lần lượt mở các đợt tiếp theo, nhưng trước khi công nghệ phản ứng nhiệt hạch hoàn thiện, tài nguyên có hạn, không phải tất cả mọi người đều có cơ hội vào thành phố dưới lòng đất.
Chứng kiến thái độ của Phương Hòa, Tạ Kiều mới buông bỏ lo lắng.
Cậu lắc đầu với nhân viên: "Cảm ơn, nhưng mình không cần đâu ạ."
Vẫn có người cần cơ hội này hơn cậu.
Cậu cũng không biết có phải mình đã cảm tính quá hay không, nhưng sau khi tạm biệt người quản lý, thỏ tai cụp nhát gan vẫn rời khỏi hàng người.
Phương Hòa nhìn theo bóng lưng Tạ Kiều, lắc đầu: "Thằng bé này..."
Sau mười phút, anh cũng rời đi theo.
*
Cơ quan hành chính chỉ cách nhà cậu chừng bảy trăm mét, Tạ Kiều không bắt xe buýt mà đi bộ về nhà.
Lúc đi qua cửa hàng vật nuôi, cậu bắt gặp một khuôn mặt quen thuộc qua ô cửa kính.
Tạ Kiều vào cửa hàng, nhìn bầy mèo thân thiết vây quanh Ngu Hàn Sinh, tò mò hỏi: "Ngu tiên sinh, đây là mèo nhà anh ạ?"
Ngu Hàn Sinh nhìn Tạ Kiều chăm chú: "Không phải."
Lý Trạch đang chọn quần áo cho mèo một bên vội nói: "Mèo nhà anh đấy."
Nhiễm Chu nhíu mày, chỉ là nhận mèo thôi mà Lý Trạch đã hăng hái vậy rồi, bảo là đang làm việc cũng có người tin ấy chứ, chẳng trách rắn chín đầu lại trọng dụng anh ta.
Nhiễm Chu không chịu thua kém: "Dù không phải mèo của sếp Ngu, nhưng sếp Ngu thích mèo lắm." Chung quy, thích động vật thì lúc nào cũng là điểm mạnh.
Đột nhiên Tạ Kiều có điện thoại, cậu vội nói hẹn gặp lại rồi mau chóng rời đi.
Sau khi cậu rời đi, Ngu Hàn Sinh lạnh lùng liếc Nhiễm Chu một cái.
Vì lo lắng cho tính mạng của Nhiễm Chu, Lý Trạch đề nghị: "Tiểu Chu, em đi trước được rồi."
Nhiễm Chu:... Em đã nói gì sai sao
Tạ Kiều ra ngoài nhận điện thoại: "Anh Phương tìm em có chuyện gì thế ạ?"
"Anh định mua ít hạt giống về tự trồng, em muốn loại nào không để anh mua cho, có sẵn lồng kính rồi, về tưới nước là được, giờ nhà nước đang khuyến khích mọi người tự trồng đồ ăn, có điều kiện thì trồng ngoài ban công luôn em ạ."
Tạ Kiều không tự tin với tay nghề làm vườn của mình lắm, nhưng cậu cũng không muốn phụ ý tốt của Phương Hòa, bèn nói: "Cho em một chậu dâu vậy ạ, hết bao tiền em chuyển cho anh."
"Tính sau đi, với anh Phương của em cần gì phải khách sáo thế."
Phương Hòa cúp máy, nhưng chẳng mấy chốc Tạ Kiều đã chuyển tiền cho anh ta.
Phương Hòa nhìn số tiền gửi đến mà thở dài, anh ta từng dẫn không ít nghệ sĩ, nhưng chưa gặp ai tính giống Tạ Kiều, cư xử đúng mực, tính cách thân thiện, chỉ là lễ độ quá.
Vĩnh viễn lễ phép và nho nhã, như dựng một giới hạn không thể vượt qua.
Để thâm giao thì, rất khó.
*
Tạ Kiều không biết suy nghĩ của Phương Hòa, dập máy xong cậu lại tiếp tục đi, giữa đường Bé Đá ngửi thấy mùi khoai nướng, ló đầu ra ngoài ba lô, xấu hổ chọc chọc Tạ Kiều tỏ ý muốn ăn.
"Dĩ nhiên là được rồi."
Tạ Kiều đến trước hàng khoai nướng, quét mã chuyển tiền, rồi mua cho Bé Đá củ khoai lớn nhất.
Dù bây giờ Bé Đá cũng kiếm ra tiền, nhưng Tạ Kiều vẫn để tiền bán tượng trong tài khoản Bé Đá, để Bé Đá gửi ngân hàng lấy lãi.
Sau nửa tiếng hai người mới ăn xong khoai nướng về nhà.
Về nhà, Tạ Kiều nhìn phòng khách ngập ngụa đồ chơi và một đám mèo con nhao nhao đứng cạnh, mà không giấu nổi ngạc nhiên trong ánh mắt.
Chẳng phải Ngu tiên sinh có mèo đó sao?
Còn chưa chờ cho cậu hoàn hồn, một chú mèo nhỏ màu đen ngậm phiếu đến trước mặt cậu, đoạn ngẩng đầu lúc lắc tờ phiếu.
Tạ Kiều ngồi xổm xuống tiếp nhận.
Tờ phiếu ghi lê thê một tràng toàn tên đồ chơi, nhà cây cho mèo này, hộp giấy này, bóng mini này... đủ các loại cái gì cũng có, trải đầy toàn bộ phòng khách.
Chẳng qua nhìn vóc dáng bầy mèo, số đồ chơi này trông hơi nhỏ một chút.
Tạ Kiều lật mặt sau.
Mặt sau chỉ viết một câu gọn lỏn.
- ---- mời nhận.
Cậu thử hỏi: "Nhận rồi?"
Lời vừa dứt, bầy mèo meo một tiếng như đã hoàn thành việc lớn, sau đó vừa len lén quan sát cậu, vừa kết đoàn kết đội lũ lượt ra ngoài.
Đây là đến giao hàng hở?
Tạ Kiều bỗng nảy ra ý nghĩ kỳ lạ đó, còn bắt đầu tính xem thế này có bị coi là thuê mèo vị thành niên không.
Nhưng cậu cũng phủi phui ý nghĩ này rất nhanh, sao có thể chỉ để những mèo con đi giao cả một lô đồ chơi cho mèo được chứ, chẳng qua nuôi cả một bầy mèo, Ngu tiên sinh đúng là yêu mèo thật sự.
Cậu thầm nghĩ.
Đúng lúc này, cậu nghe có tiếng bước chân từ phía sau lưng, chắc hẳn là Ngu Hàn Sinh trở lại.
Cậu quen miệng hỏi: "Ngu tiên sinh, anh muốn nuôi mèo ạ?"
Không có tiếng trả lời.
Chỉ có tiếng bước chân ngày càng ghé sát.
Giây kế tiếp-----
Người đàn ông ôm cậu từ phía sau, lưng cậu áp vào lồng ngực băng giá, âm sắc lạnh lùng của hắn quấn quýt bên tai: "Chỉ nuôi em."
______
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất