Chương 21: Được voi đòi tiên
Sau khi về đến nhà, Dụ Hạ bỗng nhiên đưa tay qua ôm lấy cánh tay Thích Tầm Chương, Thích Tầm Chương vô thức nhíu mày lại, không vui nhìn cậu: "Làm gì vậy?"
Dụ Hạ nheo mắt lại cười: "Chú trở mặt không quen biết như vậy à? Lúc nãy trên bàn cơm không phải thái độ này, trở mặt nhanh thật, dùng xong liền vứt."
"... Dùng xong liền vứt?"
"Không phải sao, bây giờ cháu không còn giá trị lợi dụng nữa, chú liền lạnh nhạt với cháu, lúc nãy trên bàn cơm chú không có như thế, thiếu chút nữa là muốn đút cơm cho cháu luôn rồi, chú à, chú làm hơi bị rõ ràng luôn á?"
Con ngươi Thích Tầm Chương hơi nheo lại, lẳng lặng nhìn khuôn mặt tươi cười gần trong gang tấc, Dụ Hạ vẫn luôn như vậy, nhanh mồm nhanh miệng lại thích ăn nói linh tinh, người muốn tức giận nhìn thấy vẻ mặt này của cậu lại giận không được.
Trầm mặc trong chốc lát, Thích Tầm Chương giơ tay búng trán Dụ Hạ một cái.
Dụ Hạ sao cũng không ngờ tới anh sẽ làm như vậy, bối rối trong nháy mắt, lập tức che trán mình, bất mãn oán trách: "Chú, sao chú lại như vậy?"
Trong mắt Thích Tầm Chương đột nhiên có ý cười lướt qua: "Tôi chính là như vậy đấy, nếu cậu thấy không vừa lòng, sau này đừng lãng phí tâm tư vào người tôi nữa."
Dụ Hạ làm sao chịu được, Thích Tầm Chương càng nói như vậy, cậu càng cảm thấy mình có hi vọng, cười hì hì chớp mắt một cái: "Chú, dù nói thế nào, ngày hôm nay cháu đã giúp chú, chú cũng phải cho cháu chút lợi ích chứ?"
Thích Tầm Chương bình tĩnh nhìn cậu: "Lợi ích? Cậu muốn lợi ích gì?"
"Đương nhiên là...Chú nói đi?"
Thích Tầm Chương không tiếp lời: "Tôi làm sao biết cậu muốn gì?"
"Chú thật là..." Không nói mà dứt khoát làm luôn, một tay của Dụ Hạ vẫn bám vào cánh tay Thích Tầm Chương như cũ, một tay khác đặt lên vai anh, nhón chân lên kề sát tới, một nụ hôn rơi xuống trên môi Thích Tầm Chương.
Thích Tầm Chương nhíu mày, không chờ anh đẩy Dụ Hạ ra, Dụ Hạ đã tự mình lùi ra trước, vẫn chưa thoả mãn mà liếm môi một cái.
Lời dạy bảo còn đang bên miệng, nhưng ngẫm lại vẫn là thôi, Dụ Hạ da mặt dày, nói hết lời cậu cũng sẽ không nghe, Thích Tầm Chương nâng cằm nhìn cậu: "Về phòng học bài đi, đừng đùa nữa."
"Chú, đừng không vui mà, cháu không đùa với chú, cháu nghiêm túc."
Thích Tầm Chương không hề bị lay động: "Bây giờ việc cậu nên nghiêm túc làm nhất là nhanh trở về phòng học bài."
"Vâng..."
Dụ Hạ rầm rì mà trở về phòng, ngồi vào bàn học lấy vở bài tập sách giáo khoa ra, tịnh tâm lại bắt đầu làm bài tập.
Hai tiếng sau, thấy đã gần 10 giờ, Dụ Hạ xoa bóp bàn tay đau nhức, ý nghĩ lại bắt đầu linh hoạt, rón rén bước tới cửa phòng, mở cửa ló đầu ra nhìn.
Trong phòng khách không có mở đèn, đèn trong phòng sách của Thích Tầm Chương lại sáng, Dụ Hạ đi tới, Thích Tầm Chương đang đeo tai nghe ngồi trước máy tính, hình như đang xem phim.
Bị người khác ôm cổ từ phía sau, cơ thể nóng rực dán sát vào, Thích Tầm Chương cứng người trong nháy mắt, giơ tay giữ lại cánh tay đang khoát lên phía trước người mình, trầm giọng nhắc nhở cậu: "Bỏ xuống."
Ý cười của Dụ Hạ nhẹ nhàng bên tai: "Chú đang xem phim gì vậy? Say mê như vậy à?"
Thực ra cậu đã nhìn ra rồi, phim Thích Tầm Chương đang xem là một bộ phim tình cảm văn học nghệ thuật của nước ngoài, cậu còn tưởng rằng Thích Tầm Chương thật sự chỉ cảm thấy hứng thú với Người trong giang hồ thôi chứ, thì ra là kiểu trong nóng ngoài lạnh, một người hơn nửa đêm rồi lại trốn trong phòng sách xem phim tình cảm.
Thích Tầm Chương từng ngón từng ngón một tách tay cậu ra: "Cậu nhiều chuyện quá rồi."
Dụ Hạ hừ cười một tiếng, nghiêng đầu hôn bẹp một cái lên mặt Thích Tầm Chương, không đợi Thích Tầm Chương phản ứng liền vòng người qua ngồi lên đùi anh.
Thích Tầm Chương giữ eo cậu lại, muốn đẩy ra nhưng cậu không nhúc nhích, cảnh giác nhìn cậu, lần nữa lạnh giọng nhắc nhở: "Xuống."
Dụ Hạ không chịu: "Cháu không đi xuống, chú sẽ ném cháu xuống à?"
Con ngươi Thích Tầm Chương hơi tối lại, Dụ Hạ ngồi ở trên đùi anh nhẹ nhàng cọ xát, hơi thở ấm nóng lần nữa dán sát vào tai Thích Tầm Chương bên tai: "Chú, ngày hôm qua cháu nói, giúp chú... Có muốn thử một chút không?"
Thích Tầm Chương dồn sức đẩy cậu ra, Dụ Hạ té ngồi dưới đất, cụp mắt im lặng trong chốc lát, lại tiếp tục ngẩng đầu nhìn Thích Tầm Chương cười: "Chú nổi giận à?"
Thích Tầm Chương đứng lên, thần sắc lạnh lẽo hoàn toàn: "Đứng lên, về phòng đi."
Dụ Hạ nhấc tay trái của mình lên, ủy khuất nói: "Chú vừa nãy dùng sức đẩy cháu, tay cháu hình như bị trật rồi."
Thấy Thích Tầm Chương cau mày nghiêm nghị, bất động nhìn mình chằm chằm, Dụ Hạ chỉ có thể một tay chống vào ghế tựa khó khăn đứng lên, đau đến nhe răng trợn mắt, khóe mắt còn nặn ra chút nước mắt, trong phút chốc liền đỏ cả viền mắt.
Tay cậu mới được gỡ bột không bao lâu, lần trước bác sĩ đã nhắc nhở phải chú ý cẩn thận trong thời gian ngắn, không thể hoạt động mạnh, mới vừa rồi lúc bị Thích Tầm Chương đẩy xuống, cậu theo bản năng mà dùng tay trái chống xuống đất, động tác hơi mạnh, quả thực tác động đến vết thương cũ.
Thích Tầm Chương nâng cánh tay cậu lên, giúp cậu vén tay áo lên nhìn một cái, cánh tay có chút đỏ, mấy chỗ khác không thấy có gì nghiêm trọng, ngữ khí của anh rốt cục cũng hoà hoãn lại một chút: "Đau không?"
Dụ Hạ đỏ mắt lên gật đầu: "Đau."
Thích Tầm Chương càng nhíu chặt mày hơn, đỡ Dụ Hạ ngồi xuống, ra phòng khách cầm lọ dầu thuốc lần trước chưa dùng hết tới.
Mùi dầu thuốc nồng nặc khó chịu quanh quẩn ở chóp mũi, Dụ Hạ vô thức cau mũi một cái, nhìn Thích Tầm Chương ngồi xổm ở trước mặt đang chuyên tâm cúi mắt xoa bóp cánh tay cho cậu, âm thầm nghĩ không biết giới hạn cuối cùng của Thích Tầm Chương rốt cuộc là gì, mình trêu chọc anh cỡ nào cũng đều không thấy anh thật sự tức giận, thôi bỏ đi, vẫn là không được chơi quá lố...
Lời nói đã đến bên miệng nhưng lại do dự mấy lần, Dụ Hạ nhỏ giọng nói một câu: "Xin lỗi chú."
Thần sắc Thích Tầm Chương bất động, lãnh đạm hỏi cậu: "Xin lỗi cái gì?"
"Cháu đùa hơi quá."
Thích Tầm Chương khẽ lắc đầu, Dụ Hạ nói lúc nào đùa giỡn, lúc nào nghiêm túc, anh đã lười đi phân biệt rồi, trong miệng đứa trẻ này không bao giờ nghe được một câu đứng đắn.
Dụ Hạ vừa nhìn vẻ mặt này của anh liền biết anh không tin mình, rầm rì mà nhỏ giọng xin tha thứ: "Chú, cháu thật sự sai rồi, nếu không chú mắng cháu phạt cháu đi..."
Thích Tầm Chương có chút tức giận: "Tôi có thể phạt cậu cái gì?"
"Gì cũng được, chú muốn làm gì cháu đều không phản kháng."
Lời nói này nghe thực sự đủ làm cho người khác miên man bất định, không biết sao khi Dụ Hạ nói chuyện, mặt luôn vô tội, đôi mắt ứ nước long lanh ửng hồng, giống như bị người ta khi dễ, cũng bởi vì khuôn mặt này, quá có hiệu quả lừa dối, làm cho người ta sao cũng không thể nhẫn tâm tức giận.
Thích Tầm Chương không muốn phí lời với cậu, bôi thuốc xong đứng lên, để lại câu "Nhanh đi ngủ đi" rồi rời khỏi phòng sách trước.
... Quả nhiên vẫn không thể dồn ép quá nhanh, Dụ Hạ bĩu môi, được thôi.
12 giờ, Thích Tầm Chương tắm xong đi ra khỏi phòng, vốn định kiểm tra một chút bên ngoài tắt đèn chưa, thì thấy Dụ Hạ mày mò một mình trong bếp, một chút không có ý muốn ngủ.
Thích Tầm Chương đi tới, gõ cửa một cái, Dụ Hạ nghe tiếng nhìn sang: "Chú còn chưa ngủ?"
Thích Tầm Chương trầm giọng hỏi cậu: "Đã mấy giờ rồi, cậu còn chưa ngủ, ngày mai còn muốn đi học không?"
Dụ Hạ oan ức: "Cháu vừa mới làm bài tập xong, cháu thấy đói, nên nấu chút đồ ăn khuya."
Thích Tầm Chương đi qua nhìn một cái, cậu nấu tô mì thập cẩm, nghe còn rất thơm: "Lúc tối chưa ăn no sao?"
"Sao có thể ăn no ạ, đối diện với hai người cũ của chú, một người trong đó lại nhìn chằm chằm cháu như nhìn kẻ trộm, ai mà còn có khẩu vị." Dụ Hạ nhỏ giọng oán giận.
"Sẽ không có lần sau nữa."
Chuyện này, Thích Tầm Chương xác thực cảm thấy mình làm không được tốt, anh vốn chỉ muốn thoát khỏi phiền phức, bây giờ hình như trêu chọc ngược lại cái "phiền phức" càng lớn, càng khó cắt đuôi này rồi đây.
Dụ Hạ lơ đễnh cười: "Ai biết được chứ, nhiều người thích chú như vậy, đều muốn quấn lấy chú, lần sau có gặp chuyện như vậy, cháu không ngại tiếp tục giúp chú đâu."
Thích Tầm Chương thuận miệng trả lời cậu: "Cậu không quấn lấy tôi đã là sự giúp đỡ to lớn nhất với tôi rồi."
Dụ Hạ nghẹn họng trong nháy mắt: "Chú quả nhiên là dùng xong liền vứt mà..."
"Lợi ích cậu đều có được rồi, còn muốn thế nào?" Thích Tầm Chương hỏi ngược lại cậu.
Dụ Hạ: "..."
Được rồi, cậu đúng thực là đã đòi xong lợi ích rồi.
Thích Tầm Chương ấn vai cậu: "Cậu đứng bên cạnh đi, mì để tôi nấu."
"Không cần đâu ạ" Dụ Hạ không đồng ý, "Đã sắp nấu xong rồi, cũng không cần chú nhúng tay vào, chú yên tâm đi, cháu từ khi lên tiểu học đã bắt đầu tự nấu cơm cho mình ăn, tay nghề không kém hơn chú đâu."
Con ngươi Thích Tầm Chương khẽ động, hỏi cậu: "Mẹ cậu thật sự chưa bao giờ quản cậu à?"
Dụ Hạ tùy ý nói: "Đúng vậy, bà ấy chỉ để ý thành tích học tập của cháu, nhưng lại mặc kệ cháu học ra sao, nếu thi không được tốt thì bị ăn đòn, thi tốt cũng không được khen thưởng, bà ấy giống như phát điên vậy, cảm thấy cháu thi đỗ đại học tốt mới có thể thẳng lưng hãnh diện, mặt mũi của bà ấy đều phụ thuộc thành tích của cháu, mấy thứ khác bà ấy không thèm quan tâm."
Thích Tầm Chương vươn tay xoa đầu cậu một cái, trước lúc Ngô Minh Lệ qua đời, anh còn thấy biểu hiện đứa trẻ này quá ư lạnh lùng, bây giờ nhìn lại, nhiều năm như vậy Dụ Hạ có thể lớn lên không quá hư hỏng, còn biết cố gắng học hành, đã là may mắn lắm rồi.
Dụ Hạ ngước mắt nhìn anh cười: "Chú thấy đau lòng cho cháu sao?"
"Tay còn đau không?"
"Còn một chút, nhưng mà có thể làm cho chú đau lòng, cháu thảm thế nào cũng được."
Thích Tầm Chương bất đắc dĩ lắc đầu một cái, nhắc nhở cậu: "Ăn xong đồ ăn nhanh đi ngủ đi, nếu không sáng mai dậy không nổi."
"Vâng..."
Dụ Hạ nheo mắt lại cười: "Chú trở mặt không quen biết như vậy à? Lúc nãy trên bàn cơm không phải thái độ này, trở mặt nhanh thật, dùng xong liền vứt."
"... Dùng xong liền vứt?"
"Không phải sao, bây giờ cháu không còn giá trị lợi dụng nữa, chú liền lạnh nhạt với cháu, lúc nãy trên bàn cơm chú không có như thế, thiếu chút nữa là muốn đút cơm cho cháu luôn rồi, chú à, chú làm hơi bị rõ ràng luôn á?"
Con ngươi Thích Tầm Chương hơi nheo lại, lẳng lặng nhìn khuôn mặt tươi cười gần trong gang tấc, Dụ Hạ vẫn luôn như vậy, nhanh mồm nhanh miệng lại thích ăn nói linh tinh, người muốn tức giận nhìn thấy vẻ mặt này của cậu lại giận không được.
Trầm mặc trong chốc lát, Thích Tầm Chương giơ tay búng trán Dụ Hạ một cái.
Dụ Hạ sao cũng không ngờ tới anh sẽ làm như vậy, bối rối trong nháy mắt, lập tức che trán mình, bất mãn oán trách: "Chú, sao chú lại như vậy?"
Trong mắt Thích Tầm Chương đột nhiên có ý cười lướt qua: "Tôi chính là như vậy đấy, nếu cậu thấy không vừa lòng, sau này đừng lãng phí tâm tư vào người tôi nữa."
Dụ Hạ làm sao chịu được, Thích Tầm Chương càng nói như vậy, cậu càng cảm thấy mình có hi vọng, cười hì hì chớp mắt một cái: "Chú, dù nói thế nào, ngày hôm nay cháu đã giúp chú, chú cũng phải cho cháu chút lợi ích chứ?"
Thích Tầm Chương bình tĩnh nhìn cậu: "Lợi ích? Cậu muốn lợi ích gì?"
"Đương nhiên là...Chú nói đi?"
Thích Tầm Chương không tiếp lời: "Tôi làm sao biết cậu muốn gì?"
"Chú thật là..." Không nói mà dứt khoát làm luôn, một tay của Dụ Hạ vẫn bám vào cánh tay Thích Tầm Chương như cũ, một tay khác đặt lên vai anh, nhón chân lên kề sát tới, một nụ hôn rơi xuống trên môi Thích Tầm Chương.
Thích Tầm Chương nhíu mày, không chờ anh đẩy Dụ Hạ ra, Dụ Hạ đã tự mình lùi ra trước, vẫn chưa thoả mãn mà liếm môi một cái.
Lời dạy bảo còn đang bên miệng, nhưng ngẫm lại vẫn là thôi, Dụ Hạ da mặt dày, nói hết lời cậu cũng sẽ không nghe, Thích Tầm Chương nâng cằm nhìn cậu: "Về phòng học bài đi, đừng đùa nữa."
"Chú, đừng không vui mà, cháu không đùa với chú, cháu nghiêm túc."
Thích Tầm Chương không hề bị lay động: "Bây giờ việc cậu nên nghiêm túc làm nhất là nhanh trở về phòng học bài."
"Vâng..."
Dụ Hạ rầm rì mà trở về phòng, ngồi vào bàn học lấy vở bài tập sách giáo khoa ra, tịnh tâm lại bắt đầu làm bài tập.
Hai tiếng sau, thấy đã gần 10 giờ, Dụ Hạ xoa bóp bàn tay đau nhức, ý nghĩ lại bắt đầu linh hoạt, rón rén bước tới cửa phòng, mở cửa ló đầu ra nhìn.
Trong phòng khách không có mở đèn, đèn trong phòng sách của Thích Tầm Chương lại sáng, Dụ Hạ đi tới, Thích Tầm Chương đang đeo tai nghe ngồi trước máy tính, hình như đang xem phim.
Bị người khác ôm cổ từ phía sau, cơ thể nóng rực dán sát vào, Thích Tầm Chương cứng người trong nháy mắt, giơ tay giữ lại cánh tay đang khoát lên phía trước người mình, trầm giọng nhắc nhở cậu: "Bỏ xuống."
Ý cười của Dụ Hạ nhẹ nhàng bên tai: "Chú đang xem phim gì vậy? Say mê như vậy à?"
Thực ra cậu đã nhìn ra rồi, phim Thích Tầm Chương đang xem là một bộ phim tình cảm văn học nghệ thuật của nước ngoài, cậu còn tưởng rằng Thích Tầm Chương thật sự chỉ cảm thấy hứng thú với Người trong giang hồ thôi chứ, thì ra là kiểu trong nóng ngoài lạnh, một người hơn nửa đêm rồi lại trốn trong phòng sách xem phim tình cảm.
Thích Tầm Chương từng ngón từng ngón một tách tay cậu ra: "Cậu nhiều chuyện quá rồi."
Dụ Hạ hừ cười một tiếng, nghiêng đầu hôn bẹp một cái lên mặt Thích Tầm Chương, không đợi Thích Tầm Chương phản ứng liền vòng người qua ngồi lên đùi anh.
Thích Tầm Chương giữ eo cậu lại, muốn đẩy ra nhưng cậu không nhúc nhích, cảnh giác nhìn cậu, lần nữa lạnh giọng nhắc nhở: "Xuống."
Dụ Hạ không chịu: "Cháu không đi xuống, chú sẽ ném cháu xuống à?"
Con ngươi Thích Tầm Chương hơi tối lại, Dụ Hạ ngồi ở trên đùi anh nhẹ nhàng cọ xát, hơi thở ấm nóng lần nữa dán sát vào tai Thích Tầm Chương bên tai: "Chú, ngày hôm qua cháu nói, giúp chú... Có muốn thử một chút không?"
Thích Tầm Chương dồn sức đẩy cậu ra, Dụ Hạ té ngồi dưới đất, cụp mắt im lặng trong chốc lát, lại tiếp tục ngẩng đầu nhìn Thích Tầm Chương cười: "Chú nổi giận à?"
Thích Tầm Chương đứng lên, thần sắc lạnh lẽo hoàn toàn: "Đứng lên, về phòng đi."
Dụ Hạ nhấc tay trái của mình lên, ủy khuất nói: "Chú vừa nãy dùng sức đẩy cháu, tay cháu hình như bị trật rồi."
Thấy Thích Tầm Chương cau mày nghiêm nghị, bất động nhìn mình chằm chằm, Dụ Hạ chỉ có thể một tay chống vào ghế tựa khó khăn đứng lên, đau đến nhe răng trợn mắt, khóe mắt còn nặn ra chút nước mắt, trong phút chốc liền đỏ cả viền mắt.
Tay cậu mới được gỡ bột không bao lâu, lần trước bác sĩ đã nhắc nhở phải chú ý cẩn thận trong thời gian ngắn, không thể hoạt động mạnh, mới vừa rồi lúc bị Thích Tầm Chương đẩy xuống, cậu theo bản năng mà dùng tay trái chống xuống đất, động tác hơi mạnh, quả thực tác động đến vết thương cũ.
Thích Tầm Chương nâng cánh tay cậu lên, giúp cậu vén tay áo lên nhìn một cái, cánh tay có chút đỏ, mấy chỗ khác không thấy có gì nghiêm trọng, ngữ khí của anh rốt cục cũng hoà hoãn lại một chút: "Đau không?"
Dụ Hạ đỏ mắt lên gật đầu: "Đau."
Thích Tầm Chương càng nhíu chặt mày hơn, đỡ Dụ Hạ ngồi xuống, ra phòng khách cầm lọ dầu thuốc lần trước chưa dùng hết tới.
Mùi dầu thuốc nồng nặc khó chịu quanh quẩn ở chóp mũi, Dụ Hạ vô thức cau mũi một cái, nhìn Thích Tầm Chương ngồi xổm ở trước mặt đang chuyên tâm cúi mắt xoa bóp cánh tay cho cậu, âm thầm nghĩ không biết giới hạn cuối cùng của Thích Tầm Chương rốt cuộc là gì, mình trêu chọc anh cỡ nào cũng đều không thấy anh thật sự tức giận, thôi bỏ đi, vẫn là không được chơi quá lố...
Lời nói đã đến bên miệng nhưng lại do dự mấy lần, Dụ Hạ nhỏ giọng nói một câu: "Xin lỗi chú."
Thần sắc Thích Tầm Chương bất động, lãnh đạm hỏi cậu: "Xin lỗi cái gì?"
"Cháu đùa hơi quá."
Thích Tầm Chương khẽ lắc đầu, Dụ Hạ nói lúc nào đùa giỡn, lúc nào nghiêm túc, anh đã lười đi phân biệt rồi, trong miệng đứa trẻ này không bao giờ nghe được một câu đứng đắn.
Dụ Hạ vừa nhìn vẻ mặt này của anh liền biết anh không tin mình, rầm rì mà nhỏ giọng xin tha thứ: "Chú, cháu thật sự sai rồi, nếu không chú mắng cháu phạt cháu đi..."
Thích Tầm Chương có chút tức giận: "Tôi có thể phạt cậu cái gì?"
"Gì cũng được, chú muốn làm gì cháu đều không phản kháng."
Lời nói này nghe thực sự đủ làm cho người khác miên man bất định, không biết sao khi Dụ Hạ nói chuyện, mặt luôn vô tội, đôi mắt ứ nước long lanh ửng hồng, giống như bị người ta khi dễ, cũng bởi vì khuôn mặt này, quá có hiệu quả lừa dối, làm cho người ta sao cũng không thể nhẫn tâm tức giận.
Thích Tầm Chương không muốn phí lời với cậu, bôi thuốc xong đứng lên, để lại câu "Nhanh đi ngủ đi" rồi rời khỏi phòng sách trước.
... Quả nhiên vẫn không thể dồn ép quá nhanh, Dụ Hạ bĩu môi, được thôi.
12 giờ, Thích Tầm Chương tắm xong đi ra khỏi phòng, vốn định kiểm tra một chút bên ngoài tắt đèn chưa, thì thấy Dụ Hạ mày mò một mình trong bếp, một chút không có ý muốn ngủ.
Thích Tầm Chương đi tới, gõ cửa một cái, Dụ Hạ nghe tiếng nhìn sang: "Chú còn chưa ngủ?"
Thích Tầm Chương trầm giọng hỏi cậu: "Đã mấy giờ rồi, cậu còn chưa ngủ, ngày mai còn muốn đi học không?"
Dụ Hạ oan ức: "Cháu vừa mới làm bài tập xong, cháu thấy đói, nên nấu chút đồ ăn khuya."
Thích Tầm Chương đi qua nhìn một cái, cậu nấu tô mì thập cẩm, nghe còn rất thơm: "Lúc tối chưa ăn no sao?"
"Sao có thể ăn no ạ, đối diện với hai người cũ của chú, một người trong đó lại nhìn chằm chằm cháu như nhìn kẻ trộm, ai mà còn có khẩu vị." Dụ Hạ nhỏ giọng oán giận.
"Sẽ không có lần sau nữa."
Chuyện này, Thích Tầm Chương xác thực cảm thấy mình làm không được tốt, anh vốn chỉ muốn thoát khỏi phiền phức, bây giờ hình như trêu chọc ngược lại cái "phiền phức" càng lớn, càng khó cắt đuôi này rồi đây.
Dụ Hạ lơ đễnh cười: "Ai biết được chứ, nhiều người thích chú như vậy, đều muốn quấn lấy chú, lần sau có gặp chuyện như vậy, cháu không ngại tiếp tục giúp chú đâu."
Thích Tầm Chương thuận miệng trả lời cậu: "Cậu không quấn lấy tôi đã là sự giúp đỡ to lớn nhất với tôi rồi."
Dụ Hạ nghẹn họng trong nháy mắt: "Chú quả nhiên là dùng xong liền vứt mà..."
"Lợi ích cậu đều có được rồi, còn muốn thế nào?" Thích Tầm Chương hỏi ngược lại cậu.
Dụ Hạ: "..."
Được rồi, cậu đúng thực là đã đòi xong lợi ích rồi.
Thích Tầm Chương ấn vai cậu: "Cậu đứng bên cạnh đi, mì để tôi nấu."
"Không cần đâu ạ" Dụ Hạ không đồng ý, "Đã sắp nấu xong rồi, cũng không cần chú nhúng tay vào, chú yên tâm đi, cháu từ khi lên tiểu học đã bắt đầu tự nấu cơm cho mình ăn, tay nghề không kém hơn chú đâu."
Con ngươi Thích Tầm Chương khẽ động, hỏi cậu: "Mẹ cậu thật sự chưa bao giờ quản cậu à?"
Dụ Hạ tùy ý nói: "Đúng vậy, bà ấy chỉ để ý thành tích học tập của cháu, nhưng lại mặc kệ cháu học ra sao, nếu thi không được tốt thì bị ăn đòn, thi tốt cũng không được khen thưởng, bà ấy giống như phát điên vậy, cảm thấy cháu thi đỗ đại học tốt mới có thể thẳng lưng hãnh diện, mặt mũi của bà ấy đều phụ thuộc thành tích của cháu, mấy thứ khác bà ấy không thèm quan tâm."
Thích Tầm Chương vươn tay xoa đầu cậu một cái, trước lúc Ngô Minh Lệ qua đời, anh còn thấy biểu hiện đứa trẻ này quá ư lạnh lùng, bây giờ nhìn lại, nhiều năm như vậy Dụ Hạ có thể lớn lên không quá hư hỏng, còn biết cố gắng học hành, đã là may mắn lắm rồi.
Dụ Hạ ngước mắt nhìn anh cười: "Chú thấy đau lòng cho cháu sao?"
"Tay còn đau không?"
"Còn một chút, nhưng mà có thể làm cho chú đau lòng, cháu thảm thế nào cũng được."
Thích Tầm Chương bất đắc dĩ lắc đầu một cái, nhắc nhở cậu: "Ăn xong đồ ăn nhanh đi ngủ đi, nếu không sáng mai dậy không nổi."
"Vâng..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất