818 Về Câu Chuyện Binh Vương Xuyên Qua

Chương 59: Tú ân ái

Trước Sau
Edit: Băng Di

Cách một ngày hai người trở lại quân doanh, nửa đường còn dính vào nhau khiến cho Ngô Dụng răng ê muốn rớt, toàn bộ hành trình không đành lòng nhìn thẳng!

Trở lại Hổ Báo Doanh, vẻ mặt La Nhất, Triệu Thập Nhất cũng như bị dính phải hồ, Thu Mão dùng cây quạt điểm điểm trong lòng bàn tay, khóe miệng run rẩy nói: “Chủ tử trước kia không phải nói ‘tú ân ái mau chóng tàn’ sao?”

” Đây là người nào hâm mộ ghen tị hận mới nói, điển hình ăn nho không được nói nho chua!” Tiết Trạm nhìn hắn xem thường, sau đó làm vẻ mặt mơ mộng che mặt: “Không nói chuyện luyến ái thì không biết, chờ các ngươi cũng có ngày đó các ngươi sẽ biết.”

Hán tử lại cứ phải giả bộ như nữ nhân mơ mộng

La Nhất: “.....” Tốt lắm, chỉ số thông minh của chủ tử người rụng mất rồi.

Triệu Thập Nhất: “......” Chủ tử người như vậy cả đám thuộc hạ rất khó làm biết không?

Thu Mão: “.......” Đến đọc cùng ta ‘chủ tử ngược ta ngàn vạn lần ta vẫn yêu chủ tử như lúc ban đầu’!

Ngô Dụng: Luận đồng liêu đều là đám não bổ thì phải làm sao?! Còn có thể làm gì đây?!

Tiết Trạm ở bên cạnh điên cuồng rụng mất chỉ số thông minh, Chu Kì Lân bên kia cũng thường thường thất thần, Quý Lâm bị bắt lặp lại n lần thì răng đau, kéo Lưu Cố đến một bên, đem tình huống mới nhất của Quốc công gia nhà mình phổ cập n lần.

Ngay lúc đó biểu tình của Lưu Cố phải nói là rất phấn khích, sờ sờ cái mũi ngượng ngùng nói: “Vậy Ô tướng quân chẳng phải rất oan uổng?”

“.....” Đệt! Đều đã quên hắn mất rồi!

Ô Hùng đang tuần tra ở biên cảnh đột nhiên đánh hắt xì, nước mắt văng như suối! Xoa cái mũi mắng: “Mẹ nó, ai đang mắng lão tử?”

Thuộc hạ bên này não bổ đủ loại không thể bình tĩnh, hai tên muộn tao không biết xấu hổ cũng nhịn không được đủ loại tú ân ái, giữa trưa ăn một bữa cơm cũng phải cùng một chỗ, chưa từng nghĩ tới lộ trình giữa hai doanh cũng đủ ăn được vài bữa cơm! Vấn đề là ăn cơm trưa xong còn không tính, hai người phải đi ra ngoài tản bộ! Không phải cưỡi ngựa không phải ngồi xe mà là dùng chân thuần túy nha!

Cả đám Ngô Dụng đều là một bộ biểu tình ‘ngươi đặc biệt đùa ta’. Quý Lâm, Lưu Cố nghe nói xong cũng không tốt hơn, Quốc công gia của bọn họ khi nào thì đi làm chuyện tản bộ thuần tuý rụng mất chỉ số thông minh này? Ngày thường cưỡi ngựa cũng ngại chậm cơ mà?

Chu Kì Lân cũng không biết bản thân tại sao lúc Tiết Trạm đề nghị đi một chút thì gật đầu đồng ý, đổi lại trước kia người dám đề nghị như vậy không phải bị hắn dùng ánh mắt đông chết thì cũng sẽ bị đông lạnh chết trong vòng mười bước, nhưng lần này lại cứ không cảm thấy có gì không thú vị mà là hết sức chờ mong, cho nên nói phải tùy vào đối tượng đúng không?

Đối với Tiết Trạm mà nói, làm loại chuyện nhàm chán này chủ yếu chính là vì xem mặt nha xem mặt nha xem mặt nha!

Ánh mặt trời vừa vặn, quang ảnh từ lá cây thấu xuống dưới, loang lổ chiếu vào trên mặt Chu Kì Lân, tựa như bức mĩ đồ được ánh đèn tăng thêm hiệu quả.

Đến chỗ yên lặng hai người không hẹn mà cùng trốn sau tảng đá lớn, không cần cố ý dạo đầu, trực tiếp mở khớp hàm xâm nhập đầu lưỡi, gắt gao giao triền cùng một chỗ.

Trong rừng cây côn trùng chim chóc kêu vang, dưới bóng râm sau tảng đá lớn, hai thân ảnh giao triền giống như muốn đem đối phương khảm vào trong xương tủy! Đều là niên kỉ nhỏ huyết khí phương cương, một phen môi lưỡi giao triền ngay tức khắc đã có chút manh động.

Mắt ngắm thứ gắng gượng nơi bụng mình, Tiết Trạm nuốt nuốt nước miếng, mới làm một lần, chẳng lẽ rụng mất tiết tháo muốn chơi một màn ‘dã chiến’? Tiến trình có phải quá nhanh hay không?!

Cũng may phẩm hạnh của Quốc công gia kinh qua được khảo nghiệm, ép buộc cái tay đang xâm nhập trong áo đối phương rút ra, sửa sang lại quần áo lui ra phía sau một bước, nháy mắt cười khẽ: “Ta về doanh trước, ngày mai sau giờ ngọ ta tới đón ngươi.”

Thấy vẻ mặt Tiết Trạm lờ mờ, Chu Kì Lân dở khóc dở cười nhìn hắn: “Ngày mốt là vào triều, ngươi sẽ không quên chứ?”

Tiết Trạm chớp mắt: “Ta không phải đang trong thời kì tự kiểm điểm sao?” Theo thái độ tức giận của Chu Lệ, hắn không tự kiểm điểm mười ngày nửa tháng thì uổng quá a!

” Cho ngươi tự kiểm điểm chính là cố ý lướt qua. Nếu Hoàng Thượng muốn tức giận thật thì sẽ không tự kiểm điểm mà là trực tiếp hạ ngục.”

” Vậy tại sao phải đem ta ra chửi rủa thậm tệ mới được? Ta lại không thật sự đem nữ nhân kia đưa đến thanh lâu, không chỉ tên không nói họ, lừa gạt cho qua là được rồi chứ gì?” Tuy rằng cách làm của hắn là đủ tổn hại, nhưng cuối cùng không phải cũng không thành sao? Huống chi người gây chuyện trước cũng không phải hắn, mở một con mắt nhắm một con mắt còn không biết ơn sao?



” Ngươi chỉ nghĩ được như vậy thôi sao?” Chu Kì Lân bóp trán.

Tiết Trạm nghi hoặc: “Chẳng lẽ không đúng à?”

” Nếu Hoàng Thượng có hỏi, ngươi cũng dự định sẽ hồi bẩm như vậy?”

“.. Đây là lời nói thật nha.” Thật không hiểu cổ nhân vì cái gì để ý quá trình như vậy, kết quả mới là quan trọng nhất không phải sao?

” Nếu ngươi nói như vậy, đại khái ta sẽ thật sự đến địa lao thăm ngươi.”

Hoàng thất, quan gia, lương dân, tiện tịch, đây là thời đại mà xã hội cấu thành hệ thống, tuyệt đối không thể loạn cũng không thể không phân rõ giới hạn, nhưng cách làm của Tiết Trạm lại vượt qua lương dân, đem nữ tử quan gia sung làm thanh lâu tiện tịch! Cách làm này dễ dàng khiêu khích cả vòng luẩn quẩn của tầng lớp trên! May mắn không thành, nếu mà thành, người đầu tiên không tha cho hắn chính là tầng đỉnh nhà đế vương!

Loại chuyện lẫn lộn hệ thống xã hội này không thể làm, không thể nói, chạm cũng không thể chạm, Chu Lệ xuất phát từ việc bảo vệ Tiết Trạm nên không hỏi tội, nhưng tóm lại phải giao phó cho trăm họ trong kinh thành một cái công đạo.

Cũng là Lưu gia hạ dược nên không dám truy cứu, đám thế gia cảm thấy mất mặt nên không dám đào sâu chuyện nữa, hơn nữa Hoàng Thượng lại chỉ rõ hắn ‘tự kiểm điểm’, lời giáo huấn miệng này khiến cho ngự sử ngôn quan không vì thế mà tham tấu một quyển.

Nếu không, việc này sẽ không thể yên được.

“Hoàng Thượng không tiếc làm cho chuyện này thành việc nhỏ không hỏi tội ta?”

“Đây không phải vấn đề có bỏ được hay không, mà là vấn đề thái độ. Hơn nữa là nguyên do gì khiến ngươi có tự tin là Hoàng Thượng sẽ không hỏi tội ngươi?”

” Đây là rõ ràng, vì một nữ nhân không biết tên...”

Chu Kì Lân ngắt lời hắn: “Đó là hoàng đế, A Trạm, vĩnh viễn đừng dùng ánh mắt cân nhắc người khác đi cân nhắc hoàng đế, thiên gia vô tình, chí thân thủ túc đều có thể vứt bỏ, huống chi chỉ là một gã võ tướng.”

Quan niệm giai cấp không mạnh, chỉ coi trọng kết quả không coi trọng quá trình, có lẽ đây mới là chỗ Địch Hầu gia đau đầu, dù sao làm việc cho gia đình đế vương, không thể chỉ coi trọng kết quả là được.

” Hoàng Thượng cho ngươi bậc thang, ngươi nên có thái độ đoan chính, hảo hảo nói lời xin lỗi.” Cuối cùng, lo lắng tiến sát vào gần hắn: “Nghe lời, ân?”

Tiết Trạm mặt hoa si, nam thần ngươi nói cái gì thì chính là cái đó!

Cục cưng ngoan Tiết Trạm ở trước mặt Chu Lệ thái độ quả thực rất đoan chính, đáng tiếc Chu Lệ không để ý tới hắn, trời nắng mà đem hắn hong đến nửa canh giờ, quay lại mới đem người hô tiến vào, hành lễ qua đi cũng không hô hắn đứng lên, cứ chỉnh hắn như vậy còn thản nhiên tựa vào nhuyễn điếm, nhàn tâm thưởng trà.

Chu Lệ không hô đứng lên, Tiết Trạm cũng không tự đứng lên, kiên trì nói: “Hoàng Thượng, thần biết sai lầm rồi.”

Chu Lệ giương mắt: “Nga? Nói một chút xem? Sai chỗ nào?”

” Thần không nên đem nữ nhân quan gia sung làm tiện tịch thanh lâu, không nên làm việc không dùng đại não, không nên, ….”

“Được.” Chu Lệ ngắt lời hắn: “Trẫm chỉ hỏi ngươi một vấn đề, lần sau còn gặp phải loại sự tình này thì nên làm cái gì bây giờ?”

Tiết Trạm suy nghĩ, cắn răng: “Cùng lắm thì thần đem nữ nhân kia tiếp nhận vào phủ, sau đó sẽ tìm lý do thu thập!”

“Thúi lắm!”

Chu Lệ nâng tay lên muốn đập, nhưng nhớ tới đây là cái chén mình thích nhất, vội ngừng tay giữa không trung, ném chén trà thật mạnh lên hoàng án: “Trẫm là hoàng đế lại không biết bảo hộ thần tử như vậy sao? Biết rõ thần tử của mình bị ủy khuất còn phải buộc thần tử đáp ứng? Hơn nữa loại sự tình này người làm con như ngươi nên ra mặt hay sao? Quản đến tiểu viện của phụ thân, cùng một tiểu nữ nhân không biết tên so đo, là việc đại trượng phu nên làm?”

Nhớ tới những chuyện này Chu Lệ liền hận không thể đem người đuổi ra ngoài đánh bản tử!

Biện pháp giải quyết nhiều như vậy sao phải chọn loại phiền phức nhất! Bên trong hậu viện gặp phải loại sự tình này không biết bao nhiêu, ai cũng xử lý giống hắn còn không lộn xộn lên sao?! Cho dù đem người thả vào cửa, nữ quyến bên trong còn nhiều biện pháp thu thập, không dẫn người vào cửa, tùy tiện tìm lý do đuổi đi, đối phương còn dám chen vào hay sao?



” Sự tình tới đây trẫm cũng sẽ không cho phép những việc ngấm ngầm xấu xa bực này xảy ra trong kinh quan, ngươi thì hay rồi, chỉ để ý bản thân mình dễ chịu không nghĩ hậu quả! May mắn Lưu gia chính là tiểu bối vô danh, trong kinh cũng bất quá nhân mạch không sâu, nếu đổi thành nhân mạch có quan hệ liên kết, ngự sử ngôn quan liên hợp, lại có đại thần phụ hợp hai câu, ngươi bảo trẫm làm sao bảo vệ ngươi? A? Đoạt tước vị sung quân biên cương, trở lại từ đầu?”

Tiết Trạm bị mắng đến mức cổ co rụt lại!

Quan niệm bất đồng, góc độ đối xử sự việc cũng bất đồng, hắn cho rằng đây không phải chuyện đại sự gì, chỉ cần không thành thì bất quá chỉ là chuyện vui đùa, nhưng ở trong mắt người khác xem ra, mặc kệ thành không thành, việc này liền đặt ở trên điểm mấu chốt!

“Hoàng Thượng, Trạm biết sai lầm rồi.” Lần này giải thích là thật tâm thực lòng.

Chu Lệ xem hắn, phất tay: “Đứng lên đi.” Thấy người đứng dậy, lại nói: “Lưu gia kia bị tra ra bằng chứng phạm tội tham ô, thủ phạm đã bị hạ ngục, tòng phạm bị biếm ra kinh, về phần nữ nhân kia dĩ nhiên cắt tóc vào am ni cô, việc này kết thúc như vậy, ngươi không cần xen vào nữa.”

“Đa tạ Hoàng Thượng!” Phớt lờ hắn, sau lưng lại hạ độc thủ!

Cho hắn cái biểu tình ‘Ít gây chuyện cho trẫm’, Chu Lệ không kiên nhẫn phất tay: “Thành, quỳ an đi.”

“Vâng, thần cáo lui!”

Ra khỏi điện Tuyên Chính, Chu Kì Lân chờ ở góc tường: “Như thế nào rồi?”

Tiết Trạm sờ sờ cái mũi: “Bị mắng một chút, bất quá mắng xong sẽ không sao.”

” Về sau không cho phép hồ nháo như vậy.”

” Cái gì kêu hồ nháo, ” Tiết Trạm nheo mắt liếc y: “Trước đó nếu ngươi không đột nhiên nói như vậy, ta cũng sẽ không nhịn được lấy người khác ra giận cá chém thớt.”

” Cho nên là bởi vì ta?” Chu Kì Lân sửng sốt, sau đó cười khẽ: “Ta thật cao hứng.”

“Người nào bịt tai ngươi rồi à?”

“Không phải.” Là bởi vì ngươi bị ta ảnh hưởng, đây chứng minh phân lượng của ta ở trong lòng ngươi đã đủ nặng.

Tiết Trạm hồ nghi nhìn hắn: “Đó là vì cái gì?”

“Không vì cái gì.” Chu Kì Lân cười khẽ lừa gạt cho qua.

Hai người sóng vai ra khỏi cung, nửa đường đụng tới Từ Trường Lâm cùng Kỉ Cương, còn cách thật xa Tiết Trạm đã một bộ không khí vui mừng, dương dương tự đắc phất tay: “Trường Lâm, Kỉ huynh, đã lâu không thấy! Trạm thật là tưởng niệm nha!”

Từ Trường Lâm cười chào đón: “A Trạm. Quốc công gia.”

Kỉ Cương cũng đỡ chuôi đao đi tới, nhưng thân là Cẩm y vệ nhạy cảm như hắn, nháy mắt cảm giác được một cổ sát khí! Cước bộ lập tức dừng, nâng mắt vừa lúc đụng vào ngọn nguồn sát khí trong mắt Chu Kì Lân.

Kỉ Cương: “.......” Gần đây ta hình như không đắc tội với Quốc công gia phải không? Cẩm y vệ cũng không dạ tham phủ Quốc công nha?

Tuy rằng không biết nguyên nhân gì, nhưng Kỉ Cương vẫn là dự định tẩu vi thượng sách, nhất quyết quay bước lại: “Hạ quan còn có việc, Quốc công gia, thế tử, thỉnh.”

Từ Trường Lâm mặc dù không có trực giác của võ tướng, không phát hiện sát khí, nhưng hắn sẽ xem sắc mặt nha, sắc mặt của Chu Kì Lân đen như mực nước, là người đều có thể cảm giác được nha?

Tả hữu cân nhắc một chút, Từ Trường Lâm cũng lựa chọn tẩu vi thượng sách.

Tiết Trạm thật vất vả muốn cùng tiểu đồng bọn liên lạc cảm tình một chút: “.......”

Cùng tiểu đồng bọn liên lạc cảm tình bị nam phiếu ghen, đem tiểu đồng bọn trừng chạy phải làm sao? Có cần phải nghiêm khắc phê bình giáo dục không?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau