Nghịch Tập Chi Hảo Dựng Nhân Sinh
Chương 1: Đừng giả bộ Bạch Liên
Edit: Vĩnh Nhi - Beta: Tiểu Vũ
Từ Từ Niên ngơ ngác ngồi ở trong xe, ánh mắt nhìn chằm chằm kính chắn gió ở trước mặt, ngón tay vẫn không tự chủ được phát run, cho dù điều hòa trong xe đã chỉnh đến mức lớn nhất, cậu vẫn không cảm thấy ấm áp một chút nào.
"Bíp --!"
Đột nhiên ở sau lưng vang lên một tiếng còi chói tai, tài xế ở phía sau hạ kính xe xuống, nhô đầu ra chửi ầm lên: "Mẹ nó cậu có biết lái xe hay không! Chó ngoan còn biết không cản đường, đèn xanh cũng sáng rồi, con mẹ nó rốt cuộc cậu có đi hay không!?"
Từ Từ Niên chợt phục hồi lại tinh thần, chuyển tầm mắt lên kính chiếu hậu, liếc mắt một cái liền thấy sắc mặt mình tái nhợt, môi cũng mím chặt.
Cậu cười giễu một tiếng, cố gắng bày ra nét mặt tươi cười, cười áy náy với xe phía sau, nắm chặt tay lái giẫm xuống chân ga.
Xe vững vàng chạy ở trên đường nhựa, mặt cậu không chút thay đổi nhìn chằm chằm phía trước, nếu lúc này gặp phải người quen nói không chừng còn có thể cười hạ cửa kính xuống chào hỏi, thanh danh bên ngoài của Từ đại công tử trầm ổn nội liễm, cậu sẽ không để bất luận kẻ nào nhìn ra manh mối, cũng sẽ không để ngón tay vẫn còn đang đang run rẩy lộ ra cho những người khác nhìn thấy.
Bởi vì cậu là Từ Từ Niên, không thể vì một người đàn ông mà để cho mọi người chế giễu.
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng thời điểm xe chạy một đường đến cửa công ty, cậu vẫn cảm thấy một trận mệt mỏi trước nay chưa từng có, nghĩ tới sắp phải đối mặt với văn kiện chồng chất như núi cùng với hội nghị tham dự mãi không hết, cậu cảm thấy đầu óc rối thành một nùi, đeo mặt nạ lãnh đạm đủ lâu, hắn cũng biết mệt, cũng sẽ cảm thấy bất lực.
Ở trong mắt mọi người, Đại công tử Từ gia là một người trẻ tuổi tuấn tú tài giỏi ổn trọng, hai mươi ba tuổi đã chống đỡ cả một nửa bầu trời xí nghiệp Từ thị, đương nhiên là phải đánh đâu thắng đó, cũng không nên bởi vì tình cảm mà ảnh hưởng đến công việc, nhưng cậu cũng là người, bị người yêu và em trai duy nhất liên thủ phản bội, mùi vị này rốt cuộc cũng khiến cậu không duy trì được vẻ bình tĩnh trên gương mặt nữa.
Gục đầu xuống dựa vào trên tay lái, một màn bẩn thỉu vừa thấy kia lại xông vào trong đầu.
Bởi vì phải đi công tác, cậu cùng với Đổng Phong đã hơn nửa tháng không gặp mặt nhau, tuy mỗi ngày đều gọi điện thoại, nhưng dù sao không thấy được người thật trong lòng sẽ nhịn không được nhớ nhung, cho nên cậu cố ý đẩy hội nghị thường kỳ xuống buổi chiều, mua tôm hùm đất cay* mà Đổng Phong thích ăn nhất, chờ mong một hồi nhiệt liệt tiểu biệt thắng tân hôn**.
*đồ ăn vặt nổi tiếng của Hồ Nam
**Vợ chồng xa nhau ít ngày khi gặp nhau còn mạnh mẽ và say thắm hơn đêm tân hôn
Nhưng thời điểm cậu đẩy cửa phòng ra, lại nhìn thấy quần áo rơi rụng đầy đất, áo khoác, quần, đồ lót, tất... từ cửa nhà rải đến tận cửa phòng ngủ, giống như là rất gấp gáp ngay cả một giây cũng không cách nào nhẫn nại nổi nữa.
Âm thanh chói tai lại bén nhọn từ hướng phòng ngủ truyền đến, kèm theo đó là tiếng thở dốc nặng nề và tiếng thở hổn hển kiều diễm khó nén ái tình, quả thực giống như một cái bạt tai vả thẳng vào mặt Từ Từ Niên, mong chờ cùng ngọt ngào của vừa nãy ở một khắc này xem ra đúng là một câu chuyện cười.
Tôm hùm đất cay rơi vãi đầy mặt đất, cậu hoàn toàn không nhớ nổi mình dùng bao nhiêu sức lực, ý chí mới ổn định được tinh thần đẩy ra cánh cửa phòng ngủ quen thuộc kia.
"... A! Phong ca...anh...anh nhẹ một chút...em chịu không nổi... A a..."
"Xuỵt... Bảo bối kiên nhẫn chút đi, để anh thương em."
"Anh đáng ghét chết đi được! Từ trước đến nay lúc nào cũng dịu dàng nhẹ nhàng với anh của em, chỉ biết bắt nạt em."
Đổng Phong cười giễu cợt một tiếng, lộ ra một nụ cười nhạo hiếm thấy khác xa với vẻ dịu dàng nhã nhặn bình thường, "Anh của em bốn năm đại học liền mẹ nó chưa từng làm anh sướng như vậy, lạnh băng giống như tảng đá, anh nhìn thấy cậu ta một cái hứng thú cũng chả còn, làm gì được đáng yêu như em?"
Vừa dứt lời hắn dùng lực đỉnh một cái, Từ Tân Niên nâng cổ lên đột nhiên hét lên một tiếng, mềm nhũn nằm ở trong ngực Đổng Phong, kết hợp với ánh mắt mở to rưng rưng, bộ dạng tỏ vẻ đáng thương kia quả thực giống y như thỏ nhỏ vô hại.
Hai người làm sục sôi ngất trời, Từ Từ Niên tận mắt nhìn thấy "Em trai tốt" của mình đã phát hiện cửa bị mở, thậm chí còn khiêu khích nhếch lên khóe miệng, thế nhưng Đổng Phong vẫn còn đang kích động không hề phát hiện ra, mãi đến khi phát tiết xong, thời điểm hắn xoay người muốn ôm Từ Tân Niên xuống giường tẩy rửa, mới đột nhiên nhìn thấy Từ Từ Niên đứng đó không biết đã được bao lâu.
"Từ... Từ Niên..." Sắc mặt Đổng Phong thoắt cái liền trắng bệch, trên gương mặt tuấn dật lộ ra vẻ hoảng sợ trước nay chưa từng có.
"Chuyện không phải như vậy... Từ Niên em nghe anh giải thích...anh..." Hắn lúng ta lúng túng đứng lên, hốt hoảng đến nỗi không cả kịp mặc quần áo vào sải bước đi đến trước mặt Từ Từ Niên, chân vấp phải đồ vật hỗn loạn ở dưới thiếu chút nữa té ngã xuống đất.
Từ Từ Niên gắt gao kéo căng khóe miệng, tầm mắt di chuyển nhìn hai người, không khống chế được nở nụ cười.
Đây chính là người đàn ông cậu yêu trọn bốn năm, đây chính là "em trai tốt" cậu thỏa hiệp nhượng bộ, cho dù là con riêng của cha cũng đồng ý cho bước vào nhà, hiện giờ liên kết nhau diễn cho hắn xem một đoạn GV* nóng bỏng kích thích, thật đúng là "kinh hỉ lớn" tiểu biệt thắng tân hôn.
*GV: viết tắt của từ Gay Video có nghĩa là những đoạn phim quay lại cảnh yêu đương của những chàng trai với nhau hay còn gọi là đồng giới.
Đi từ từ đến trước mặt Đổng Phong, mặt cậu không chút thay đổi giơ tay lên, lúc này Từ Tân Niên mới nãy còn đang nằm ở trên giường đột nhiên chạy tới, chụp lấy cánh tay của hắn, quỳ trên mặt đất khóc lên.
"Anh, anh muốn đánh thì đánh em đi, việc này không liên quan gì đến Phong ca... Các anh đừng vì em mà cãi nhau, tất cả đều là do em không tốt, cầu xin anh, anh đừng hận Phong ca!"
Vóc dáng Từ Tân Niên vốn nhỏ bé, rõ ràng chỉ nhỏ hơn Từ Từ Niên có một tuổi, lại thấp hơn hắn hẳn một cái đầu, một đôi mắt to, cùng đầu tóc hơi xoăn tự nhiên rất tương xứng, quả thực giống như một cậu học sinh trung học còn chưa tốt nghiệp.
Lúc này hắn khóc đến mức chóp mũi cũng đỏ, bả vai co rúm lại quỳ gối dưới chân Từ Từ Niên, trên lông mi còn đọng nước, lại càng lộ ra vẻ điềm đạm đáng yêu, so với con gái còn tinh xảo hơn vài phần.
Đổng Phong vốn còn đang hơi e ngại đột nhiên rùng mình, nhìn Từ Tân Niên che ở trước mặt mình, trong mắt lộ ra vẻ bất đắc dĩ cùng vẻ mặt đầy thương tiếc.
Rõ ràng gầy đến như vậy, lúc này còn muốn đứng lên bảo vệ hắn, nếu Từ Niên thật sự động thủ đánh người, không phải sẽ đánh chết người sao, lúc này hắn cũng không biết lấy đâu ra dũng khí, quên mất bản thân mình gây ra chuyện sai lầm, vậy mà nghiêng nửa người che chở Từ Tân Niên, đề phòng ngẩng đầu lên.
Nhất cử nhất động của hai người Từ Từ Niên đều nhìn ở trong mắt, giờ khắc này quả thực cậu tức giận đến bật cười. Cậu đưa tay chỉ là muốn xoa xoa huyệt thái dương bị đau, hoàn toàn không nghĩ tới muốn động thủ đánh người, đối với kẻ phản bội ngay cả động tay cậu cũng cảm thấy làm bẩn chính mình.
Đáng tiếc cái gì cậu cũng chưa nói, hai người kia đã về một phe với nhau cùng chống "Kẻ thù bên ngoài", thật đúng là kiêm điệp tình thâm* cảm động trời đất, trước kia tại sao cậu lại ngu dốt không nhìn ra em trai tốt của cậu tồn tại tâm tư như thế đối với Đổng Phong, náo loạn nửa ngày, ở trong mắt bọn họ mình mới là người bổng chia rẽ uyên ương.
*Kiêm điệp tình thâm: như đôi bướm sóng đôi tình cảm sâu nặng
Một người giả bộ ôn nhu si tình chờ đợi ở bên cạnh cậu, một người thì ở trước mặt câu giả bộ ngoan hiền thuận theo giống như một con thỏ nhỏ vô hại, lần này nếu không phải cậu bất ngờ bắt gặp, bọn họ còn muốn giấu mình bao lâu? Có phải trong lúc mình không biết, hai người đã ở trên giường lớn này lăn qua lộn lại vô số lần?
Nhìn thấy ga giường ướt sũng kia, Từ Từ Niên cảm thấy ghê tởm, chán ghét gần như muốn nôn ra ngoài.
"Từ khi nào thì... bắt đầu?"
Cậu quay đầu, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Đổng Phong, gắng hết sức khống chế tâm trạng của mình, thế nhưng sắc mặt của cậu thật sự rất khó coi, ánh mắt cường ngạnh lạnh lẽo kia giống như một mảnh băng nhọn trực tiếp đâm lên trái tim của Đổng Phong, khiến hắn sợ run cả người, "Từ Niên, có chuyện gì chúng ta đi ra ngoài nói được không? Ít nhất... cũng để Tân Niên mặc quần áo vào đã."
Từ Từ Niên nhíu mày, vươn tay vỗ vỗ má Đổng Phong, "Làm sao, sợ tôi đối phó em trai tốt của tôi sao? Hay là, lúc này anh mới cảm thấy xấu hổ? Vậy mới vừa rồi cởi bỏ quần áo ôm nhau một chỗ để làm cái gì!?"
Đổng Phong không phản bác lại được, đầu bắt đầu đổ mồ hôi, thực tế trong lòng ít nhiều vẫn còn có chút sợ hãi.
Năm đó hắn dốc hết lòng mới bẻ cong được cậu bạn nhỏ khóa dưới trầm mặc ít nói này, đáng tiếc mùi vị mới mẻ qua đi, hắn liền không thể nào thích ứng được kiểu người yêu ưu việt đến như vậy.
Từ Từ Niên người này bình tĩnh gần như rất đáng sợ, cậu sẽ không làm nũng, cũng sẽ không tỏ ra yếu thế, cho dù xảy ra mâu thuẫn với người yêu cũng sẽ công tư phân minh nói rõ lập trường và lý do của mình, tuyệt đối không dài dòng, cho Đổng Phong tự do và sự tín nhiệm tuyệt đối.
Nhưng chính loại thái độ này khiến Đổng Phong cảm thấy càng ngày càng bực bội, hắn muốn một người ấm áp mềm mại động lòng người, lúc nào cũng có thể ỷ lại hắn, người yêu nhận sự bảo vệ của hắn sẽ làm thỏa mãn chủ nghĩa đại nam tử càng ngày càng bành trướng của bản thân mình, nhưng mọi thứ Từ Từ Niên đều làm không được, thậm chí ngay cả công việc cùng địa vị hiện tại của hắn đều là dựa vào Từ Từ Niên một tay cất nhắc mới đạt được, điều này khiến hắn làm thế nào cũng không nuốt trôi được cơn tức này.
"Đây là chuyện giữa hai người chúng ta, Tân Niên tuổi còn nhỏ, em làm khó em ấy thì có ý nghĩa gì?" Hắn xoay người lại nhìn thoáng qua Từ Tân Niên vẫn còn đang sợ co rúm cả người, càng phát hiện ra cảm thấy được khắp nơi Từ Từ Niên đều như người em trai này của cậu.
Từ trước đến nay Từ Từ Niên chưa từng tức giận đến như vậy, đôi mắt gần như nổi lên tơ máu, thế nhưng cậu vẫn cười, đưa tay giúp Từ Tân Niên đem chăn trải giường che lại người cho tốt, không chút che dấu sự khinh thường nơi đáy mắt, "Đúng vậy, quả thật là tuổi còn nhỏ, người ta mười tám tuổi đã trưởng thành, còn em hai mươi hai tuổi mới lớn, liền lập tức học được cách bò lên giường của người khác, ngược lại cũng gọi là có bản lĩnh."
"Anh... anh đừng nói nữa, cầu xin anh đừng nói...em biết sai rồi anh đừng động thủ... Cũng đừng nói cho ông nội và cha biết, em cầu xin anh!" Từ Tân Niên cuộn tròn thân mình, đã muốn khóc đến không thở nổi, nhưng vẫn không quên nắm chặt lấy tay Từ Từ Niên.
Từ Từ Niên rốt cuộc chịu không nổi dáng vẻ khóc sướt mướt như diễn lời kịch Quỳnh Dao này của cậu ta, hung hăng rút cánh tay của mình về, lúc này Từ Tân Niên lại đột nhiên hét lên một tiếng, cả người té lăn trên đất, che má trái không ngừng khóc thút thít, "Anh hai, anh đánh đi, bất luận anh đánh em bao nhiêu cái bạt tai em cũng nhận, là em có lỗi với anh..."
Từ Từ Niên tức khắc cứng đờ tại chỗ, ngón tay của hắn ngay cả chạm cũng chưa chạm qua mặt của Từ Tân Niên!
"Từ Từ Niên em đủ rồi! Cậu ta là em trai ruột của em, làm sao em có thể ra tay với cậu ấy!"
"Anh cũng biết cậu ta là em trai ruột của tôi!"
Từ Từ Niên mất khống chế gầm lên giận dữ, nào còn có nửa phần khí định thần nhàn giống như lúc bình thường.
Chưa thấy hắn nổi điên lên như vậy bao giờ Đổng Phong lập tức bị dọa sợ, liếc thấy vẻ mặt cùng đáy mắt chứa đầy tuyệt vọng của hắn mới bất tri bất giác cảm thấy áy náy, nhưng lúc này Từ Tân Niên lại nắm lấy tay hắn, nén nước mắt che lại má trái bị đánh nhìn hắn, Đổng Phong mộng mị đầu óc, cuối cùng ngay cả một câu "Thực xin lỗi" cũng không nói ra được, nhưng lại theo bản năng ôm bảo vệ Từ Tân Niên.
Từ Từ Niên nhắm mắt lại hít sâu một hơi, lắc lắc đầu bật cười, chỉ là tiếng cười kia đã khàn khàn nghe không rõ.
"Hai người các ngươi làm cho tôi quá buồn nôn rồi."
Ném ra lời này cậu xoay người muốn đi, căn nhà ở suốt bốn năm hiện giờ lại giống như địa ngục, ở thêm một giây thôi cũng khiến cậu cảm thấy ngạt thở muốn chết.
"Anh!"
Từ Tân Niên khóc nức nở muốn gọi cậu lại, bước chân Từ Từ Niên hơi ngừng, tiếp đó cũng không quay đầu lại đẩy cửa phòng ra, Từ Tân Niên ở phía sau vẫn còn đang nức nở, còn cậu ngay cả khí lực ứng phó cũng không còn nữa.
====================================
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: rốt cuộc mở hố mới!!! Các bạn nhỏ thân mến các bạn có gạo có nghĩ tới tôi QAQ
Viết nhiều Trọng sinh cảm thấy hơi ngấy, dù sao không phải tất cả mọi người cần dựa vào Trọng sinh mới có thể thành công, SO... nên có bài văn cẩu huyết này, phù...
Mở hố ngày thứ nhất canh ba dâng lên, hố mới tiểu thụ rất gầy, có gạo tích cóp hoa hoa để lại ném uy không Tinh Hồ!! (≥▽≤)
Từ Từ Niên ngơ ngác ngồi ở trong xe, ánh mắt nhìn chằm chằm kính chắn gió ở trước mặt, ngón tay vẫn không tự chủ được phát run, cho dù điều hòa trong xe đã chỉnh đến mức lớn nhất, cậu vẫn không cảm thấy ấm áp một chút nào.
"Bíp --!"
Đột nhiên ở sau lưng vang lên một tiếng còi chói tai, tài xế ở phía sau hạ kính xe xuống, nhô đầu ra chửi ầm lên: "Mẹ nó cậu có biết lái xe hay không! Chó ngoan còn biết không cản đường, đèn xanh cũng sáng rồi, con mẹ nó rốt cuộc cậu có đi hay không!?"
Từ Từ Niên chợt phục hồi lại tinh thần, chuyển tầm mắt lên kính chiếu hậu, liếc mắt một cái liền thấy sắc mặt mình tái nhợt, môi cũng mím chặt.
Cậu cười giễu một tiếng, cố gắng bày ra nét mặt tươi cười, cười áy náy với xe phía sau, nắm chặt tay lái giẫm xuống chân ga.
Xe vững vàng chạy ở trên đường nhựa, mặt cậu không chút thay đổi nhìn chằm chằm phía trước, nếu lúc này gặp phải người quen nói không chừng còn có thể cười hạ cửa kính xuống chào hỏi, thanh danh bên ngoài của Từ đại công tử trầm ổn nội liễm, cậu sẽ không để bất luận kẻ nào nhìn ra manh mối, cũng sẽ không để ngón tay vẫn còn đang đang run rẩy lộ ra cho những người khác nhìn thấy.
Bởi vì cậu là Từ Từ Niên, không thể vì một người đàn ông mà để cho mọi người chế giễu.
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng thời điểm xe chạy một đường đến cửa công ty, cậu vẫn cảm thấy một trận mệt mỏi trước nay chưa từng có, nghĩ tới sắp phải đối mặt với văn kiện chồng chất như núi cùng với hội nghị tham dự mãi không hết, cậu cảm thấy đầu óc rối thành một nùi, đeo mặt nạ lãnh đạm đủ lâu, hắn cũng biết mệt, cũng sẽ cảm thấy bất lực.
Ở trong mắt mọi người, Đại công tử Từ gia là một người trẻ tuổi tuấn tú tài giỏi ổn trọng, hai mươi ba tuổi đã chống đỡ cả một nửa bầu trời xí nghiệp Từ thị, đương nhiên là phải đánh đâu thắng đó, cũng không nên bởi vì tình cảm mà ảnh hưởng đến công việc, nhưng cậu cũng là người, bị người yêu và em trai duy nhất liên thủ phản bội, mùi vị này rốt cuộc cũng khiến cậu không duy trì được vẻ bình tĩnh trên gương mặt nữa.
Gục đầu xuống dựa vào trên tay lái, một màn bẩn thỉu vừa thấy kia lại xông vào trong đầu.
Bởi vì phải đi công tác, cậu cùng với Đổng Phong đã hơn nửa tháng không gặp mặt nhau, tuy mỗi ngày đều gọi điện thoại, nhưng dù sao không thấy được người thật trong lòng sẽ nhịn không được nhớ nhung, cho nên cậu cố ý đẩy hội nghị thường kỳ xuống buổi chiều, mua tôm hùm đất cay* mà Đổng Phong thích ăn nhất, chờ mong một hồi nhiệt liệt tiểu biệt thắng tân hôn**.
*đồ ăn vặt nổi tiếng của Hồ Nam
**Vợ chồng xa nhau ít ngày khi gặp nhau còn mạnh mẽ và say thắm hơn đêm tân hôn
Nhưng thời điểm cậu đẩy cửa phòng ra, lại nhìn thấy quần áo rơi rụng đầy đất, áo khoác, quần, đồ lót, tất... từ cửa nhà rải đến tận cửa phòng ngủ, giống như là rất gấp gáp ngay cả một giây cũng không cách nào nhẫn nại nổi nữa.
Âm thanh chói tai lại bén nhọn từ hướng phòng ngủ truyền đến, kèm theo đó là tiếng thở dốc nặng nề và tiếng thở hổn hển kiều diễm khó nén ái tình, quả thực giống như một cái bạt tai vả thẳng vào mặt Từ Từ Niên, mong chờ cùng ngọt ngào của vừa nãy ở một khắc này xem ra đúng là một câu chuyện cười.
Tôm hùm đất cay rơi vãi đầy mặt đất, cậu hoàn toàn không nhớ nổi mình dùng bao nhiêu sức lực, ý chí mới ổn định được tinh thần đẩy ra cánh cửa phòng ngủ quen thuộc kia.
"... A! Phong ca...anh...anh nhẹ một chút...em chịu không nổi... A a..."
"Xuỵt... Bảo bối kiên nhẫn chút đi, để anh thương em."
"Anh đáng ghét chết đi được! Từ trước đến nay lúc nào cũng dịu dàng nhẹ nhàng với anh của em, chỉ biết bắt nạt em."
Đổng Phong cười giễu cợt một tiếng, lộ ra một nụ cười nhạo hiếm thấy khác xa với vẻ dịu dàng nhã nhặn bình thường, "Anh của em bốn năm đại học liền mẹ nó chưa từng làm anh sướng như vậy, lạnh băng giống như tảng đá, anh nhìn thấy cậu ta một cái hứng thú cũng chả còn, làm gì được đáng yêu như em?"
Vừa dứt lời hắn dùng lực đỉnh một cái, Từ Tân Niên nâng cổ lên đột nhiên hét lên một tiếng, mềm nhũn nằm ở trong ngực Đổng Phong, kết hợp với ánh mắt mở to rưng rưng, bộ dạng tỏ vẻ đáng thương kia quả thực giống y như thỏ nhỏ vô hại.
Hai người làm sục sôi ngất trời, Từ Từ Niên tận mắt nhìn thấy "Em trai tốt" của mình đã phát hiện cửa bị mở, thậm chí còn khiêu khích nhếch lên khóe miệng, thế nhưng Đổng Phong vẫn còn đang kích động không hề phát hiện ra, mãi đến khi phát tiết xong, thời điểm hắn xoay người muốn ôm Từ Tân Niên xuống giường tẩy rửa, mới đột nhiên nhìn thấy Từ Từ Niên đứng đó không biết đã được bao lâu.
"Từ... Từ Niên..." Sắc mặt Đổng Phong thoắt cái liền trắng bệch, trên gương mặt tuấn dật lộ ra vẻ hoảng sợ trước nay chưa từng có.
"Chuyện không phải như vậy... Từ Niên em nghe anh giải thích...anh..." Hắn lúng ta lúng túng đứng lên, hốt hoảng đến nỗi không cả kịp mặc quần áo vào sải bước đi đến trước mặt Từ Từ Niên, chân vấp phải đồ vật hỗn loạn ở dưới thiếu chút nữa té ngã xuống đất.
Từ Từ Niên gắt gao kéo căng khóe miệng, tầm mắt di chuyển nhìn hai người, không khống chế được nở nụ cười.
Đây chính là người đàn ông cậu yêu trọn bốn năm, đây chính là "em trai tốt" cậu thỏa hiệp nhượng bộ, cho dù là con riêng của cha cũng đồng ý cho bước vào nhà, hiện giờ liên kết nhau diễn cho hắn xem một đoạn GV* nóng bỏng kích thích, thật đúng là "kinh hỉ lớn" tiểu biệt thắng tân hôn.
*GV: viết tắt của từ Gay Video có nghĩa là những đoạn phim quay lại cảnh yêu đương của những chàng trai với nhau hay còn gọi là đồng giới.
Đi từ từ đến trước mặt Đổng Phong, mặt cậu không chút thay đổi giơ tay lên, lúc này Từ Tân Niên mới nãy còn đang nằm ở trên giường đột nhiên chạy tới, chụp lấy cánh tay của hắn, quỳ trên mặt đất khóc lên.
"Anh, anh muốn đánh thì đánh em đi, việc này không liên quan gì đến Phong ca... Các anh đừng vì em mà cãi nhau, tất cả đều là do em không tốt, cầu xin anh, anh đừng hận Phong ca!"
Vóc dáng Từ Tân Niên vốn nhỏ bé, rõ ràng chỉ nhỏ hơn Từ Từ Niên có một tuổi, lại thấp hơn hắn hẳn một cái đầu, một đôi mắt to, cùng đầu tóc hơi xoăn tự nhiên rất tương xứng, quả thực giống như một cậu học sinh trung học còn chưa tốt nghiệp.
Lúc này hắn khóc đến mức chóp mũi cũng đỏ, bả vai co rúm lại quỳ gối dưới chân Từ Từ Niên, trên lông mi còn đọng nước, lại càng lộ ra vẻ điềm đạm đáng yêu, so với con gái còn tinh xảo hơn vài phần.
Đổng Phong vốn còn đang hơi e ngại đột nhiên rùng mình, nhìn Từ Tân Niên che ở trước mặt mình, trong mắt lộ ra vẻ bất đắc dĩ cùng vẻ mặt đầy thương tiếc.
Rõ ràng gầy đến như vậy, lúc này còn muốn đứng lên bảo vệ hắn, nếu Từ Niên thật sự động thủ đánh người, không phải sẽ đánh chết người sao, lúc này hắn cũng không biết lấy đâu ra dũng khí, quên mất bản thân mình gây ra chuyện sai lầm, vậy mà nghiêng nửa người che chở Từ Tân Niên, đề phòng ngẩng đầu lên.
Nhất cử nhất động của hai người Từ Từ Niên đều nhìn ở trong mắt, giờ khắc này quả thực cậu tức giận đến bật cười. Cậu đưa tay chỉ là muốn xoa xoa huyệt thái dương bị đau, hoàn toàn không nghĩ tới muốn động thủ đánh người, đối với kẻ phản bội ngay cả động tay cậu cũng cảm thấy làm bẩn chính mình.
Đáng tiếc cái gì cậu cũng chưa nói, hai người kia đã về một phe với nhau cùng chống "Kẻ thù bên ngoài", thật đúng là kiêm điệp tình thâm* cảm động trời đất, trước kia tại sao cậu lại ngu dốt không nhìn ra em trai tốt của cậu tồn tại tâm tư như thế đối với Đổng Phong, náo loạn nửa ngày, ở trong mắt bọn họ mình mới là người bổng chia rẽ uyên ương.
*Kiêm điệp tình thâm: như đôi bướm sóng đôi tình cảm sâu nặng
Một người giả bộ ôn nhu si tình chờ đợi ở bên cạnh cậu, một người thì ở trước mặt câu giả bộ ngoan hiền thuận theo giống như một con thỏ nhỏ vô hại, lần này nếu không phải cậu bất ngờ bắt gặp, bọn họ còn muốn giấu mình bao lâu? Có phải trong lúc mình không biết, hai người đã ở trên giường lớn này lăn qua lộn lại vô số lần?
Nhìn thấy ga giường ướt sũng kia, Từ Từ Niên cảm thấy ghê tởm, chán ghét gần như muốn nôn ra ngoài.
"Từ khi nào thì... bắt đầu?"
Cậu quay đầu, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Đổng Phong, gắng hết sức khống chế tâm trạng của mình, thế nhưng sắc mặt của cậu thật sự rất khó coi, ánh mắt cường ngạnh lạnh lẽo kia giống như một mảnh băng nhọn trực tiếp đâm lên trái tim của Đổng Phong, khiến hắn sợ run cả người, "Từ Niên, có chuyện gì chúng ta đi ra ngoài nói được không? Ít nhất... cũng để Tân Niên mặc quần áo vào đã."
Từ Từ Niên nhíu mày, vươn tay vỗ vỗ má Đổng Phong, "Làm sao, sợ tôi đối phó em trai tốt của tôi sao? Hay là, lúc này anh mới cảm thấy xấu hổ? Vậy mới vừa rồi cởi bỏ quần áo ôm nhau một chỗ để làm cái gì!?"
Đổng Phong không phản bác lại được, đầu bắt đầu đổ mồ hôi, thực tế trong lòng ít nhiều vẫn còn có chút sợ hãi.
Năm đó hắn dốc hết lòng mới bẻ cong được cậu bạn nhỏ khóa dưới trầm mặc ít nói này, đáng tiếc mùi vị mới mẻ qua đi, hắn liền không thể nào thích ứng được kiểu người yêu ưu việt đến như vậy.
Từ Từ Niên người này bình tĩnh gần như rất đáng sợ, cậu sẽ không làm nũng, cũng sẽ không tỏ ra yếu thế, cho dù xảy ra mâu thuẫn với người yêu cũng sẽ công tư phân minh nói rõ lập trường và lý do của mình, tuyệt đối không dài dòng, cho Đổng Phong tự do và sự tín nhiệm tuyệt đối.
Nhưng chính loại thái độ này khiến Đổng Phong cảm thấy càng ngày càng bực bội, hắn muốn một người ấm áp mềm mại động lòng người, lúc nào cũng có thể ỷ lại hắn, người yêu nhận sự bảo vệ của hắn sẽ làm thỏa mãn chủ nghĩa đại nam tử càng ngày càng bành trướng của bản thân mình, nhưng mọi thứ Từ Từ Niên đều làm không được, thậm chí ngay cả công việc cùng địa vị hiện tại của hắn đều là dựa vào Từ Từ Niên một tay cất nhắc mới đạt được, điều này khiến hắn làm thế nào cũng không nuốt trôi được cơn tức này.
"Đây là chuyện giữa hai người chúng ta, Tân Niên tuổi còn nhỏ, em làm khó em ấy thì có ý nghĩa gì?" Hắn xoay người lại nhìn thoáng qua Từ Tân Niên vẫn còn đang sợ co rúm cả người, càng phát hiện ra cảm thấy được khắp nơi Từ Từ Niên đều như người em trai này của cậu.
Từ trước đến nay Từ Từ Niên chưa từng tức giận đến như vậy, đôi mắt gần như nổi lên tơ máu, thế nhưng cậu vẫn cười, đưa tay giúp Từ Tân Niên đem chăn trải giường che lại người cho tốt, không chút che dấu sự khinh thường nơi đáy mắt, "Đúng vậy, quả thật là tuổi còn nhỏ, người ta mười tám tuổi đã trưởng thành, còn em hai mươi hai tuổi mới lớn, liền lập tức học được cách bò lên giường của người khác, ngược lại cũng gọi là có bản lĩnh."
"Anh... anh đừng nói nữa, cầu xin anh đừng nói...em biết sai rồi anh đừng động thủ... Cũng đừng nói cho ông nội và cha biết, em cầu xin anh!" Từ Tân Niên cuộn tròn thân mình, đã muốn khóc đến không thở nổi, nhưng vẫn không quên nắm chặt lấy tay Từ Từ Niên.
Từ Từ Niên rốt cuộc chịu không nổi dáng vẻ khóc sướt mướt như diễn lời kịch Quỳnh Dao này của cậu ta, hung hăng rút cánh tay của mình về, lúc này Từ Tân Niên lại đột nhiên hét lên một tiếng, cả người té lăn trên đất, che má trái không ngừng khóc thút thít, "Anh hai, anh đánh đi, bất luận anh đánh em bao nhiêu cái bạt tai em cũng nhận, là em có lỗi với anh..."
Từ Từ Niên tức khắc cứng đờ tại chỗ, ngón tay của hắn ngay cả chạm cũng chưa chạm qua mặt của Từ Tân Niên!
"Từ Từ Niên em đủ rồi! Cậu ta là em trai ruột của em, làm sao em có thể ra tay với cậu ấy!"
"Anh cũng biết cậu ta là em trai ruột của tôi!"
Từ Từ Niên mất khống chế gầm lên giận dữ, nào còn có nửa phần khí định thần nhàn giống như lúc bình thường.
Chưa thấy hắn nổi điên lên như vậy bao giờ Đổng Phong lập tức bị dọa sợ, liếc thấy vẻ mặt cùng đáy mắt chứa đầy tuyệt vọng của hắn mới bất tri bất giác cảm thấy áy náy, nhưng lúc này Từ Tân Niên lại nắm lấy tay hắn, nén nước mắt che lại má trái bị đánh nhìn hắn, Đổng Phong mộng mị đầu óc, cuối cùng ngay cả một câu "Thực xin lỗi" cũng không nói ra được, nhưng lại theo bản năng ôm bảo vệ Từ Tân Niên.
Từ Từ Niên nhắm mắt lại hít sâu một hơi, lắc lắc đầu bật cười, chỉ là tiếng cười kia đã khàn khàn nghe không rõ.
"Hai người các ngươi làm cho tôi quá buồn nôn rồi."
Ném ra lời này cậu xoay người muốn đi, căn nhà ở suốt bốn năm hiện giờ lại giống như địa ngục, ở thêm một giây thôi cũng khiến cậu cảm thấy ngạt thở muốn chết.
"Anh!"
Từ Tân Niên khóc nức nở muốn gọi cậu lại, bước chân Từ Từ Niên hơi ngừng, tiếp đó cũng không quay đầu lại đẩy cửa phòng ra, Từ Tân Niên ở phía sau vẫn còn đang nức nở, còn cậu ngay cả khí lực ứng phó cũng không còn nữa.
====================================
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: rốt cuộc mở hố mới!!! Các bạn nhỏ thân mến các bạn có gạo có nghĩ tới tôi QAQ
Viết nhiều Trọng sinh cảm thấy hơi ngấy, dù sao không phải tất cả mọi người cần dựa vào Trọng sinh mới có thể thành công, SO... nên có bài văn cẩu huyết này, phù...
Mở hố ngày thứ nhất canh ba dâng lên, hố mới tiểu thụ rất gầy, có gạo tích cóp hoa hoa để lại ném uy không Tinh Hồ!! (≥▽≤)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất