Nghịch Tập Chi Hảo Dựng Nhân Sinh

Chương 8: Buông thả một lần 2 (H)

Trước Sau
Edit: Vĩnh Nhi - Beta: Tiểu Vũ

Tay Cù Thành gắt gao siết chặt đầu của cậu, ép Từ Từ Niên không thể không ngẩng cằm lên tiếp nhận nụ hôn nóng bỏng càng ngày càng kịch liệt.

Đầu lưỡi hai người quấn lấy cùng một chỗ, không ai nhường ai, Từ Từ Niên cảm thấy môi mình sắp bị người đàn ông này cắn mút sưng lên, lúc này trong lòng có chút không phục, đưa tay nâng đầu của hắn, không chịu yếu thế xâm lược trở lại.

Nước bọt trong suốt từ kẽ môi giữa hai người tràn ra, trượt qua cằm để lại dấu vết mập mờ.

Lúc này Cù Thành không nhẹ không nặng cắn cậu một cái, Từ Từ Niên kêu lên một tiếng đau đớn, liếc mắt trừng hắn một cái, say rượu hốc mắt mang theo hơi ẩm ướt át, còn có một chút mơ màng không rõ tình huống, dẫn Cù Thành thở dài một tiếng, ôm eo của cậu dùng sức xoa nhẹ.

"Con mẹ nó, đừng nhìn tôi như vậy."

Từ Từ Niên tựa trán mình vào ngực của hắn, thở hổn hển không ngừng, suýt nữa thì bị hôn ngạt thở.

Kinh nghiệm hôn môi của cậu có thể đếm được trên đầu ngón tay, cậu chỉ cùng một người là Đổng Phong, khi đó hai người đến điểm là dừng, trong lòng Đổng Phong tồn tại sợ hãi đối với cậu cho nên không dám tùy tiện vượt quá phép tắc, mà cậu ở phương diện này không biết một chút gì, cho nên cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ hóa ra hôn môi cũng kịch liệt hung ác giống như đánh giặc vậy.

"Cậu thất thần."Cù Thành bất mãn cắn chóp mũi của cậu, dùng đầu lưỡi cọ xát vài cái, "Nhìn tôi."

Từ Từ Niên cúi thấp đầu, không phản ứng gì.

"Nhìn tôi."Cù Thành lặp lại một lần nữa, hai cánh tay dùng sức kẹp Từ Từ Niên ở bên trong, trượt tới eo kéo hông cậu.

"A!"

Từ Từ Niên kêu đau một tiếng, rồi mới vô tri vô giác thoát ra khỏi chuyện cũ, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một đôi mắt đen nhánh.

Cù Thành kéo khóe miệng, vẻ mặt kiên nghị lạnh lùng mang theo chút dịu dàng, "Nói tất cả chuyện trước kia, nếu cảm thấy không thoải mái thì hãy dứt khoát quên đi, hiện tại chỉ nghĩ đến tôi, đừng để ý đến những thứ khác."

Âm thanh của hắn giống như từ không gian xa xôi truyền đến, mỗi một chữ Từ Từ Niên đều có thể nghe rõ ràng, thế nhưng ghép thành một câu thì không thể nào hiểu được ý tứ của hắn, chỉ có thể nghi hoặc cau mày không nói một lời.

"Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cậu kìa."Cù Thành buồn cười, không nhẹ không nặng cắn môi cậu một cái, sau đó lùi về sau vài bước, ánh mắt lắng đọng xuống, lộ ra vẻ nghiêm túc hiếm thấy.

"Nếu cậu không muốn nói, vậy chúng ta đừng nói, có điều ở chỗ này tôi cũng phải nói trước, chỉ cần cậu khẽ lắc đầu, chuyện đêm nay hai ta coi như chưa từng xảy ra, sau này đường ai người nấy đi, Cù Thành tôi tuyệt đối sẽ không tìm đến cậu nữa, nói được thì làm được."

Từ Từ Niên chỉ cảm thấy lòng lạnh lẽo, nguồn nhiệt đột nhiên rời khỏi cậu, cách xa vạn dặm, giống như đẩy cậu từ cạnh bếp lò vào trong băng lạnh.

Loại cảm giác này vô cùng tệ, cậu nhịn không được nhíu mày, đưa tay đi bắt "nguồn nhiệt" cách đó không xa.

Cù Thành không dao động, đứng yên một chỗ như cũ.

Hắn cũng không phải là người buông không được, ngược lại loại chuyện này hắn luôn không có kiêng kị gì, mọi người hợp được thì hợp không hợp được thì giải tán, hắn không thích cưỡng ép người khác, huống chi bình thường đều là người khác bám lấy hắn, từ trước tới nay hắn còn chưa từng hạ thấp giọng dỗ dành ai như vậy bao giờ.

Nhưng khi đối mặt với Từ Từ Niên, trong lòng lại có một âm thanh đang không ngừng nhắc nhở hắn, tiểu khổng tước trước mặt này không giống với người khác, hắn nhất định phải làm như vậy.

Mới vừa rồi còn ôm hôn cùng một chỗ, đột nhiên không khí giữa hai người căng thẳng lên, bầu không khí nháy mắt trở nên đông cứng lại.

Trong lúc Cù Thành tự giễu cười một cái, chuẩn bị xoay người rời đi, Từ Từ Niên lại đột nhiên đi tới ôm chặt hắn.

Lòng Cù Thành đột nhiên nhảy lên một cái, "Cậu như này... Tôi coi như là cậu đồng ý?"

Đầu Từ Từ Niên vô cùng hỗn loạn, nhưng trong tiềm thức cũng không muốn người đàn ông này rời đi, chỉ có thể theo bản năng gật gật đầu.

Trong nháy mắt ngay lúc cậu đang gật đầu, hai cánh tay cường tráng rắn chắc đột nhiên không hề báo trước kéo lấy cậu, lập tức đẩy cậu lên trên tường, tiếp đó là đôi môi nóng bỏng rơi xuống, động tác nhanh đến nỗi khiến da đầu cậu tê dại một trận, nhịn không được đưa tay đẩy vài cái, "Đau, đầu choáng váng... Chậm một chút..."

Cù Thành đã nhìn quen dáng vẻ lãnh đạm lúc thường của cậu, đột nhiên thấy cậu mơ mơ màng màng như vậy, khóe miệng cầm không được giương cao lên, lấy tay che kín ánh mắt của cậu thấp giọng nói, "Yên tâm, sẽ không đau, tôi cam đoan."



"Trong mơ mà đau mới có quỷ... Ưm..."

Từ Từ Niên oán giận một tiếng, lại bị Cù Thành cắn một cái lên yết hầu, một luồng tê dại chạy qua xương sống, cậu hoảng sợ mở to hai mắt, dường như không hiểu tại sao ở trong mơ cậu lại cảm nhận được một cách rõ ràng như vậy.

Cả đêm Cù Thành bị cậu chọc cười vô số lần, lúc này lại càng không khống chế được cười lên ha hả, tại sao có người lúc tỉnh thì lạnh lẽo cứng rắn, sau khi say rượu lại mơ mơ màng màng như vậy, sự tương phản này cũng quá lớn rồi.

Đưa tay thăm dò vào trong bộ tù phục màu xám, xoa sống lưng trơn trượt, đầu gối hắn đẩy lên nhân tiện tách hai chân của Từ Từ Niên ra.

Từ Từ Niên bị động ngẩng cổ lên, cảm thấy giống như bị một con chó lớn gục ở dưới đất, dùng đầu lưỡi chầm chậm liếm cậu từ đầu đến đuôi, da vừa ngứa lại vừa nhột, khiến cậu không kìm lòng nổi cười lên, "Mẹ nó, tên chó con nhà anh loạn rồi..."

Mắt Cù Thành híp lại, dùng sức đỉnh đầu gối, vừa vặn chọc vào bộ vị nhạy cảm của Từ Từ Niên, "Cậu nói ai là chó? Chó nhà cậu cũng có thể làm như này với cậu sao, hửm?"

"Ưm... Đừng nháo..." Từ Từ Niên khẽ rên lên một tiếng, cả người giống như bị roi đánh vậy, khoái cảm đột nhiên nổi lên, khiến cậu lập tức chống đỡ không được.

"Bây giờ lắc đầu thì đã muộn, vừa rồi tôi đã cho cậu cơ hội." Cù Thành cười tà một tiếng, đưa tay xé quần áo Từ Từ Niên, xoa hai viên đậu đỏ trước ngực.

"Chờ... Chờ một chút..." Đầu óc Từ Từ Niên hoàn toàn rối loạn, cậu thật sự không hiểu tại sao trong mộng lại có cảm giác rõ ràng như vậy, bỗng chốc mở to mắt, vừa vặn đối diện với ánh mắt thâm thúy của Cù Thành.

Lúc này hai người đang nằm trên nền xi măng lạnh lẽo ở sân thượng, Từ Từ Niên bị trực tiếp đè xuống, hai chân tách ra hai bên, vị trí xấu hổ giữa hai chân rõ ràng đã có phản ứng, ướt nhẹp khiến cậu có điểm thẹn quá hoá giận.

Đậu đỏ trên ngực bị gió đêm thổi khẽ qua, nhạy cảm dựng thẳng lên, lúc này còn bị nắn bóp đã muốn cứng giống như đá vậy.

Cù Thành cong khóe miệng, liếm liếm yết hầu của cậu, "Cậu cương rồi."

"... Không... Không cương con mẹ nó... Ưm... thì không phải đàn ông..."Từ Từ Niên liếc mắt khiêu khích hắn, nhẹ lắc eo ở trong tay Cù Thành.

Dù sao cũng chỉ là nằm mơ, cậu không việc gì phải lo lắng, mọi người thoải mái xong, sáng mai trời vừa sáng, ai còn nhớ được ai?

Động tác này của cậu không nghi ngờ gì lấy được lòng Cù Thành, ánh mắt hắn đột nhiên trầm xuống, hô hấp nháy mắt trở nên nặng nề.

Mẹ nó, người này không chỉ là một con chim khổng tước, mà còn là một con chim khổng tước biết câu dẫn người.

Bộ phận giữa hai chân vây ở trong quần, bành trướng cứng rắn đến mức không thể tưởng tượng nổi, nhưng nhìn Từ Từ Niên nghiêng đầu, ở dưới thân hắn không kiềm chế được cọ cọ, Cù Thành lại kỳ dị không muốn động thủ, hắn thích dáng vẻ hiện tại của Từ Từ Niên, giống như chỉ cần nhìn thấy dáng vẻ khó kiềm lòng nổi của cậu, hắn cũng đã đạt được cao trào.

Lấy hai tay từ trên người Từ Từ Niên ra, Cù Thành cố nén dục vọng lùi qua một bên, rõ ràng thấy Từ Từ Niên bị hắn khiêu khích đến hốc mắt đã đỏ lên, nhưng vẫn không nhúc nhích như cũ.

Từ Từ Niên vốn đang cọ vô cùng thoải mái, đột nhiên "nguồn nhiệt " lại đi rồi, lại còn vào lúc cậu sắp muốn lên đỉnh đột nhiên lôi cậu xuống, loại tư vị này quả thực khó chịu, cậu cau mày ngồi dậy, cắn môi một bộ dáng vẻ kiêu căng, nghĩ thầm tại sao ngay cả trong mơ cậu cũng không được như ý muốn.

"Lại đây." Cậu vẫy vẫy tay.

Cù Thành không dao động, trên thực tế chỉ có hắn biết mình kìm nén đến sắp nổ tung!

Từ Từ Niên uống say tính tình trở nên nóng nảy hơn lúc bình thường rất nhiều, trong miệng thầm mắng vài câu, đột nhiên trần nửa người đứng lên, không chút do dự ngồi lên trên người Cù Thành, ra tay xé rách quần áo của hắn, "Anh không được thì nói sớm, tách chân ra, tôi thượng anh."

Mặt Cù Thành nhất thời đen lại, nửa ngày mới nghẹn ra được vài chữ, "Cậu nói tôi không được!?"

Từ Từ Niên từ trên cao nhìn xuống, như là đang nói: Anh nghĩ sao?

"Mẹ nó!" Cù Thành mắng một tiếng, không nói hai lời trực tiếp lật người cậu xuống đất, "Đm khổng tước, nhớ kỹ là cậu trêu chọc tôi trước!"

Khí lực hắn vốn lớn, trước đó không muốn làm bị thương Từ Từ Niên, hiện tại hỏa khí dâng lên lại bị Từ Từ Niên giội một thùng dầu sôi từ trên xuống dưới, lúc này trực tiếp nổ rồi, đưa tay kéo quần của cậu xuống sờ lên cửa huyệt đang thít chặt.

"Ưm..." Trong mơ hồ Từ Từ Niên ý thức được sự nguy hiểm, lùi người về sau.



Cù Thành đâu dễ dàng bỏ qua cho cậu, liền lấy dịch thể tiết ra phía trước của nhau, vuốt ve cái, tay hắn hơi dùng sức đâm một đầu ngón tay vào....

"A!"

Từ Từ Niên kêu lên một tiếng đau đớn, chau mày lại.

Cậu đã 5 năm không trải qua loại chuyện này, trước kia cùng Đổng Phong cũng rất ít làm đến bước cuối cùng, thân thể đột nhiên bị dị vật xâm nhập, cậu vẫn theo bản năng cảm thấy khủng bố và nguy hiểm.

Cậu không thích loại cảm giác bị người khác tiến vào này, nếu có thể cậu thích là một người ở phía trên nắm trong tay toàn cục, cho nên lúc này cậu chống mặt đất giãy dụa muốn ngồi dậy, nói cái gì cũng không chịu nhường Cù Thành tiếp tục tiến thêm một bước nữa.

Thế nhưng đã đến cửa ải này, dựa theo tính khí của Cù Thành sao có thể bỏ qua cho cậu, nhìn thấy Từ Từ Niên phản kháng lại, tay còn lại dùng sức nắm lấy cổ tay cậu kéo lên đỉnh đầu mạnh mẽ đè xuống, ngón giữa tay phải xoay vài vòng, lại thăm dò một ngón tay nữa vào...

"A!"Từ Từ Niên cắn môi, nâng cằm lên, để lộ ra một đoạn cổ thon dài.

Cù Thành không cầm nổi lòng sáp lại gần cắn lên, tay động không ngừng, trầm giọng nói, "Đau thì cắn tay tôi."

Từ Từ Niên giãy dụa thế nào cũng trốn không thoát khỏi sự khống chế của Cù Thành, đầu cũng bởi vì uống quá nhiều rượu mà loạn thành một đoàn, lúc này quả thực hối hận muốn chết.

Cậu không hiểu sao mình lại nằm mơ, mẹ nó còn bị một người đàn ông thượng! Dựa vào cái gì nằm mơ cũng không để cho cậu được sảng khoái?

Ý nghĩ này vừa mới nảy ra trong đầu, giữa hai chân đột nhiên chống đỡ lên một vật cứng rắn gì đó, thân thể cậu cứng đờ, hốt hoảng lắc đầu, "Không được..."

Cù Thành không muốn cùng cậu nói lời vô ích nữa, cúi đầu cắn môi nuốt trọn âm thanh của cậu, ngón tay thăm dò về đằng trước vỗ về chơi đùa Từ Từ Niên, thân thể đỉnh một cái về trước...

"!"

Màng thịt bóng loáng thít chặt bị một vật to lớn sắc bén trực tiếp đâm vào, phát ra một tiếng.

Từ Từ Niên trợn tròn hai mắt, toàn bộ âm thanh đều bị ngăn ở trong cổ họng, hốc mắt đỏ rực phiếm nước, lộ ra có chút đáng thương.

Thế nhưng mũi tên đã lên dây, lúc này bảo Cù Thành lui ra ngoài là không thể nào, hắn cúi đầu hôn một cái lên môi Từ Từ Niên, vuốt ve trán của cậu nói, "Nhịn một chút, lát nữa liền thoải mái."

Từ Từ Niên bị hắn đặt ở dưới thân không cách nào phản kháng lại, bị động thừa nhận sự va chạm mạnh mẽ, thanh âm đứt quãng, suýt nữa thì muốn tắt thở.

Lúc này Cù Thành đột nhiên phát lực, đụng phải vị trí nào đó, cậu sợ hãi kêu lên một tiếng, trừng lớn hai mắt.

Cù Thành cong khóe miệng, biết mình tìm đúng chỗ rồi, giữ lại cổ tay muốn che miệng lại của Từ Từ Niên, một lần lại một lần đâm vào chính xác, mỗi một lần đều giày vò Từ Từ Niên chết đi sống lại, khóe mắt cũng ươn ướt vài phần.

Đã đến lúc, Cù Thành hung hăng vùi vào trong, bắn ra hạt giống nóng bỏng, trước mắt Từ Từ Niên trắng xóa, cảm thấy giống như là chết đi rồi sống lại, phía trước cũng không biết từ khi nào thì tiết ra...

Cảnh trong mơ thật đáng sợ, cũng quá chân thật, khiến Từ Từ Niên run rẩy thật lâu, nói không ra lời.

Cù Thành nằm sấp ở trên người cậu, siết chặt hai cánh tay ở trước ngực, dùng tư thế giống như bảo vệ lại vô cùng cường thế ôm chặt lấy cậu, ở bên tai trầm giọng kêu một tiếng "Tiểu Khổng Tước ".

Từ Từ Niên mệt đến mức không mở nổi mắt, cồn lúc này đã hoàn toàn tỏa ra ngoài, một tia ý thức thanh tỉnh cuối cùng, trong lòng cậu cảm thấy vui mừng, may mắn đây chỉ là một giấc mơ.

========================================

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Áp lực đi ngược chiều gió* gì gì đó thật lớn, chương này là bản đã cắt giảm, bản hoàn chỉnh thịt thì không được đăng, mọi người muốn thì lưu trong hòm thư, coi như là lễ vật Quốc khánh tặng cho mọi người đi (^o^) đến lúc ăn thịt cần chẹp miệng một tiếng tỏ ý ngon miệng nhé ~

Có lẽ bản cắt giảm cũng không giữ được bao lâu... Mọi người lặng lẽ ăn thịt, nếu báo cáo đều là thụ!

Cuối cùng chúc mọi người lễ Quốc khánh vui vẻ, meo meo ~ >▽<

*Bản gốc là đính phong tác án có nghĩa là cố tình chống đối lại những luật lệ của nhà nước để bài trừ những thứ hủ bại như đồng tính, H hay tham nhũng...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau